Bình Dân Hạnh Phúc

Mùa đông rốt cuộc cũng đến, Lục Khải thực chán ghét mùa đông, hắn cả ngày trốn trong nhà, thời điểm phải đi ra ngoài mua cơm khiến hắn rất mệt mỏi, nhưng mùa đông năm nay lại khác với những năm trước, Vệ Bình thấy thiếu cái gì sẽ tự mình đi ra ngoài mua về. Trên thực tế hắn căn bản không cần bước chân ra khỏi nhà, chính là ma xui quỷ khiến, lúc ánh mặt trời sáng sủa, hắn còn có thể yên tâm ngồi máy tính lên mạng, nhưng khi trời gió lớn hoặc mưa, hắn luôn tìm lý do để ra ngoài, hơn nữa thường xuyên đi tới chỗ làm của Vệ Bình, có khi Vệ Bình nhìn thấy, sẽ lén lút chạy lại chào hắn, rồi tới thời gian tan tầm, cùng nhau đi ăn cơm ven đường, sau đó trong bóng đêm, cười nói chậm rãi trở về nhà.

 

Đôi khi, Vệ Bình không có nhìn thấy hắn, hắn cũng chỉ đứng lẳng lặng nhìn theo nhất cử nhất động của đứa nhỏ kia, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, tranh thủ lúc rãnh rỗi tập vài động tác thể dục, thân thể sóc con mềm dẻo, con ngươi đen láy linh động. . . Xem trong chốc lát, liền xoay người rời đi.

Hôm nay tuyết rơi đầu mùa, tuy rằng không lớn, bông tuyết phiêu phiêu dào dạt nhìn thật lung linh mỹ lệ, rớt xuống mặt đường, trên nóc nhà, tích thành một lớp băng mỏng.

Hắn dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn thấy bông tuyết từ trên trời xám xịt rơi xuống, thật lâu không có được nhàn nhã như vậy nhìn ngắm phong cảnh đi? Những mùa đông năm trước cũng không biết cảnh sắc ra sao, thậm chí trải qua như thế nào nào cũng không biết, hiện tại mỗi ngày chỉ cần thoả mãn những nhu cầu cơ bản của mình là được, đầu tư cổ phiếu trên mạng để duy trì cuộc sống, kỳ thực kiếm tiền đối với hắn rất dễ dàng, nhưng hắn không muốn bon chen nữa, cái địa phương này có thể giúp hắn một lần nữa làm lại quá khứ không? Như vậy hắn lúc trước nguyện ý từ bỏ thì còn ý nghĩa gì nữa?

Rời đi. . . chính xác hơn là trốn tránh. Chính mình năm đó cùng với mình năm nay, đều giống nhau, không dám đối mặt, đơn giản muốn lẫn trốn, thực  không giống một nam nhân a. Ngay cả tình cảm cũng khiến mình suy sụp đến cái dạng này, nhớ đến tuổi trẻ hăng hái chẳng những buồn cười, hơn nữa cảm thấy thật ngây thơ khi nghĩ rằng mình là đứa con của Thượng đế a.

Bất quá hiện tại, hắn có sóc con, bóng ma quá khứ có phải hay không sẽ có một ngày tiêu tán đi? Có lẽ, rốt cuộc thượng đế vẫn là không từ bỏ hắn đi.

Đang suy nghĩ, phía sau truyền đến âm thanh mở cửa, Lục Khải chưa kịp đứng lên, Vệ Bình đã mang một thân thấm gió lạnh lao tới, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, đem khuôn mặt gần đông lạnh cọ cọ lên mặt hắn, một bên run rẩy kêu: “Lạnh quá thật lạnh quá. . .” Một bên ý xấu cười hì hì.

Bị khuôn mặt cậu lạnh như băng áp sát vào làm Lục Khải thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ôm cậu ngồi trên đùi, đem tay hai cậu nắm trong lòng bàn tay của hắn sưởi ấm: “Trời lạnh cũng không biết mặc nhiều quần áo, cái bao tay lần trước mua đâu? Vì cái gì không mang?”

“Vốn có mang theo a, sau đó muốn đi mua một số đồ vật, sợ đánh mất, bỏ vào ba lô, kết quả quên luôn.” Hai tay Vệ Bình được nắm lấy, dùng mũi nhỏ của mình cọ qua cọ lại trên mặt Lục Khải, “Hết lạnh, hết lạnh. Hì hì.”

“Tiểu bại hoại, chính mình lạnh còn muốn kéo theo anh.” Lục Khải miệng nói xong lại giơ hai cánh tay đem thân thể Vệ Bình siết vào lòng ngực, gắt gao ôm, ngay từ đầu, bị lạnh giống như tượng búp bê plastic không có độ ấm, chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp bên ngoài truyền vào chậm rãi, rồi nhiệt độ cơ thể Vệ Bình theo quần áo truyền ra ngoài, ngược lại so với Lục Khải còn ấm áp hơn.

Vệ Bình từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, cười đến vui vẻ: “Cái này người ta kêu là đồng cam cộng khổ, em lạnh như vậy, đương nhiên cũng muốn cho anh nếm thử chút tư vị, đại ca thực ấm áp, so với áo khoác lông hay chăn đều ấm áp hơn!”

Nói xong cậu hôn lên mặt Lục Khải một cái, từ trên đùi hắn nhảy xuống, chạy vào nhà bếp, khoái hoạt nói: “Đêm nay mình ăn mì gói nha Lục Khải? Tuyết rơi cho nên chợ không bán đồ ăn . . . Bất quá em có mua mấy quả cam, thực tiện nghi hơn nữa còn rất ngọt.”

“Được.” Lục Khải đứng lên, bước qua đó, Vệ Bình ngồi xổm trên mặt đất, cậu mở tủ lạnh ra nhìn, ảo não nói: “Lần trước mà giữ lại khối thịt bò thì tốt rồi, như vậy hôm nay có thể làm mì thịt bò ăn.”

Lục Khải cũng ngồi xổm xuống bên người cậu, tư thế này trước kia hắn tuyệt đối không bao giờ làm, hiện tại lại làm vô cùng tự nhiên, nhìn thoáng qua tủ lạnh nói: “Không sao đâu, để anh đi mua.”

“Không cần, trời lạnh như thế, không ăn thịt cũng không sao, để ngày mai em nhớ mua là được.” Vệ Bình nghiêm mặt đối hắn cười, “Ngày mốt em được nghỉ, sẽ đi mua một đống thức ăn ngon về!”

Lục Khải theo thói quen sờ sờ đầu của cậu: “Đứa ngốc, tiền không phải không đủ dùng, khi nào muốn ăn thì cứ đi mua, chờ gì đến ngày nghỉ.”

“Nhưng đi làm sẽ không có thời gian a, chẳng lẽ đại ca anh muốn ở nhà nấu cơm chờ em trở về ăn sao?” Vệ Bình nói xong đã bị lời nói chính mình làm cho bật cười, “Giống như người vợ hiền lương thục đức a.”

“Anh sẽ không bao giờ làm hiền thê đâu.” Lục Khải đau đầu kịch liệt nói, “Chẳng những không đi làm kiếm tiền, còn chờ người đi làm về nấu cơm, ai nha, sóc con, nếu ngày nào đó em thay lòng đổi dạ muốn lấy chồng khác rồi bỏ trốn, anh chẳng phải sẽ chết đói ở nhà sao?”

Vệ Bình cười đến không thở nổi, cơ hồ muốn té lăn trên đất, may mắn được Lục Khải đỡ kịp, vỗ vỗ mông cậu nói: “Được rồi mau nấu mì đi, em không phải đang đói bụng sao?”

Từ khi hắn biết cậu đem tiền lương của mình để trả tiền thuê nhà cho chị gái, hắn đợi thời gian thích hợp để hỏi nhóc con kia rõ ràng, kết quả dĩ nhiên không để dành cho bản thân cậu một phân tiền, trừ bỏ phần tiền hùn vô để trả tiền điện nước và đồ ăn, còn lại tất cả đều trả cho lão chủ nhà, hắn giật mình hỏi vậy còn tiền cơm trưa thì sao? Nhóc con kia ấp a ấp úng một buổi mới thành thật khai báo nói cậu không có ăn trưa. Lục Khải hung hăng giáo huấn cậu nửa ngày, cho dù được nghĩ ở nhà cũng không ăn một miếng, hèn chi sóc con mập không nổi, nguyên nhân bởi vì một ngày ăn có hai bữa!

Cho sóc con tiền xài vặt, cậu không chịu nhận, hay là mỗi ngày tìm cậu cùng đi ăn trưa? Chuyện ngọt ngào sến súa như vậy đánh chết Lục Khải cũng không làm được, hắn chỉ có thể ra lệnh cho cậu mỗi ngày ăn sáng phải thật no, tan ca liền lập tức trở về, không được la cà bên ngoài, về nhà lập tức nấu cơm, hắn cũng kéo dài thời điểm ăn trưa, vừa lúc Vệ Bình về cùng nhau ăn, sau đó dùng tiếp cơm chiều, ban đêm phải ăn bữa khuya.

Vệ Bình đep tạp dề, hứng nước bắt lên bếp nấu, trong lúc chờ nước sôi ngồi xổm trên mặt đất gọt khoai tây, chẻ làm bốn, để lên thớt xắt hạt lựu, nước sôi bắt đầu bỏ vào luộc, lấy bột nêm từ trong tủ ra cho vào nếm vừa ăn, lấy đũa khuấy khuấy, nước sôi đổi thành màu đục đục, bàn tay nhanh nhẹn di chuyển không ngừng.

Thời điểm quay lại thấy Lục Khải vẫn còn đứng trong nhà bếp liền đẩy hắn ra ngoài: “Anh ngồi vào bàn đi, ở đây chật hẹp như vậy, hai người đứng quá chật a.”

Lục Khải cười cười, ôm lấy cậu hôn một cái vào cái miệng hồng nhuận: “Nhìn bộ dạng của em mới giống như một cô vợ nhỏ hiền lương thục đức a.”

Vệ Bình trên mặt bỗng dưng nổi lên một mảng đỏ ửng, cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Em mới không phải, em chỉ muốn trở thành tình nhân tốt nhất của anh thôi.” Nói xong thanh âm trở lại bình thường: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đứng ở chỗ này không thoải mái.”

Bật cười đi ra khỏi nhà bếp, Lục Khải dọn dẹp hết báo chí trên bàn cơm, dùng khăn lau mặt bàn, hít một cái, trong phòng tràn đầy mùi thơm thức ăn, Vệ Bình thuần thục nấu mì khoai tây, vẻ mặt chăm chú, mảng đỏ ửng trên mặt không có phai nhạt, lông mi thật dài che đậy con ngươi đen láy, nhìn không rõ biểu tình nhưng cái miệng khẽ nhếch lên tiết lộ cậu đang vui vẻ.

Bữa chiều kỳ thật rất đơn giản, chỉ có mì nấu với khoai tây, một chút tương ớt, khi mở nắp nồi ra hương thơm ngào ngạt, gắp đũa là có thể ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau, một người một chén, ăn uống trong yên lặng, bữa tối đơn giản kết thúc nhanh, Lục Khải lúc nhỏ được dạy rằng khi ăn cơm mà phát ra tiếng động là hành vi không lịch sự, nhưng hiện tại, hắn buông hết mọi lễ nghi nhàm chán lúc trước, cùng sóc con âu yếm ở chung, tiếng va chạm chén đũa, tiếng húp nước sùm sụp náo nhiệt.

Đôi khi, hạnh phúc cũng rất đơn giản.

Ăn xong, Lục Khải rửa chén, Vệ Bình gọt cam, ngồi trên ghế sô pha, xem TV trong chốc lát Vệ Bình liều chui vào lòng ngực Lục Khải, Lục Khải cũng tự nhiên ôm lấy cậu sưởi ấm, hướng miệng cậu đút cam, TV đang chiếu phim hoạt hình, hắn chưa hề nhìn qua, chỉ vì muốn có cơ hội ôm chặt Vệ Bình như thế này.

“Lục Khải, em có chuyện muốn nói với anh, em sẽ đi học bổ túc.” Vệ Bình ngẩng mặt lên nhìn hắn, hưng phấn nói, “Hôm nay em có lấy nhiều tài liệu về, anh giúp em nhìn xem, nên học cái gì.”

Nói xong nhảy xuống sô pha, lấy giấy tờ trong ba lô, lại chui vào lòng Lục Khải, đưa cho hắn xem: “Nơi này hơi xa một chút, nhưng là trường đại học, chất lượng dạy học chắc chắn rất tốt, là do giảng viên đứng lớp, còn nơi này gần thuận tiện, nhưng chất lượng có lẽ không tốt lắm.”

Cậu còn đem giấy in ra nữa, đôi mắt chớp chớp suy nghĩ, so sánh: “Giá mà cái chỗ gần nhà này dạy tốt một chút, học phí một tháng cũng tốn rất nhiều tiền. . . Lục Khải anh nói xem, nơi nào được?”

Lục Khải bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian thật lâu về trước, hắn cũng là một đứa nhỏ, phải đối mặt với một đống trường học, trầm mặc, cẩn thận lựa chọn, khoé môi như có như không mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy ngôi trường ở xa, bình thản nói: “Em bây giờ đã có tiền, anh sẽ chọn trường tốt nhất.”

Trong lúc đó cậu gần như đem hết tư liệu để trước mặt hắn . . . . Chính là không nghe thấy kết quả?

“Lục Khải?” Vệ Bình ngẩng đầu nhìn, “Làm sao vậy? Anh không thích em đi học bổ túc sao?”

“Úc?! Không có không có.” Lục Khải vội vàng nói, thuận tiện ôm cậu thật chặt, nhìn thấy xắp giấy này, chỉ là loại giấy photo thông thường, một chút thiết kế đa dạng cũng không có, chắc chắn là tờ rơi được phát trên đường, “Như thế nào lại ngoan thế, muốn đi học bổ túc?”

Vệ Bình có chút ngượng ngùng nói: “Anh đã biết rằng em chưa có tốt nghiệp trung học. . . Vốn muốn nhanh chóng tìm việc làm để kiếm tiền phụ giúp chị, chính là. . .” Cậu có chút khổ sở, giọng nói thấp xuống, nhưng rất nhanh liền cười rộ lên, “Hiện tại bên ngoài có nhiều người kiếm việc, em cũng muốn nâng cao trình độ một chút a, không thể cả đời đều làm nhân viên trong cửa hàng tạp hoá được, thêm nữa, tiền thuê nhà thiếu nợ lúc trước em đã trả hết cho chủ nhà, tháng này bắt đầu có tiền tiết kiệm. Để dành thực tốt, bất quá em vẫn muốn đi học.”

Thời điểm nói chuyện ánh mắt đều toả sáng, đứa nhỏ này thực ham muốn đi học, khoảng thời gian bị bắt nghỉ học, không biết có phải hay không trong tuy khó chịu nhưng vẫn cố gắng tươi cười, nếu là cậu thì chắc chắn như vậy đi.

“Nếu thích sao không thử đi kiểm tra trình độ một chút a.” Lục Khải vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, “Rồi sau đó nộp đơn chính thức vào trường đại học không phải rất tốt sao?”

Vệ Bình cười: “Em học rất kém, kiểm tra cũng không tới đâu, còn nữa, học chính thức trong trường đại học sẽ không có thời gian đi làm a, vẫn nên chọn lớp ban đêm, rất thuận tiện, đại ca anh xem xem, em nên học cái gì? Tiếng Anh bắt buộc phải học rồi, còn gì nữa? Ngân hàng hay kế toán?”

Biết cậu đang cố gắng chuyển đề tài, Lục Khải cũng không muốn vạch trần ra, trong lòng cậu có một nỗi khổ riêng, thật sự không thể quên được chuyện bị người khác mắng là thất học.

“Tiếng Anh không cần đi học, anh sẽ dạy cho em, ngân hàng và kế toán hiện tại không phải ngành phổ biến a?” Lục Khải nhìn tài liệu, mặt nhăn mày nhíu, “Học cũng được, nhưng học xong không biết làm gì cũng vô dụng. . .”

Vệ Bình lui vào sâu trong lòng ngực hắn cười nói: “Đại ca là đang hy vọng em học nấu ăn đi?! Em cũng muốn học, nơi này cũng có dạy nè.”

“Nói bậy, học nấu ăn cái gì a, anh cũng không muốn em trở thành bảo mẫu của anh.” Lục Khải hôn nhẹ lên trán của cậu, “Chính em muốn học cái gì?”

“Em muốn học môn nào về sau tìm được việc làm tốt.” Vệ Bình thẳng thắn nói, “Vạn nhất đại ca đầu cơ chứng khoán bị phá sản, em có thể nuôi anh.” Nói xong lại bắt đầu cười hì hì.

Không nề hà đáng vào mông nhỏ một cái, Lục Khải nói thầm: “Anh nếu ngay cả đầu tư cổ phiếu mà phá sản, phỏng chừng sẽ trở thành giống như một lão già ngốc. Được rồi, không được tham quá, đăng kí quá nhiều môn cuối cùng không theo kịp làm cho thân thể suy sụp, còn nữa, không cần học tin học, quá lãng phí.”

“Ở đây còn có ngành nuôi trồng thuỷ sản, học cái này về sau em có thể đi nuôi hải sản, lúc đó mỗi ngày đều có tôm ăn.” Vệ Bình cười lui vào ngực hắn, “Em chỉ nghĩ nên học tiếng Anh, tin học đại ca nói không cần thiết, nhưng bây giờ ai cũng xài máy vi tính a, em không biết dùng, cho nên vẫn muốn học, đại ca ý kiến anh ra sao?”

Nghĩ Vệ Bình ngay cả trung học còn chưa tốt nghiệp, sẽ có rất nhiều điều muốn học, Lục Khải gật gật đầu nói: “Hảo, vậy trước hết em cứ đăng kí hai môn đi, đi đóng tiền xem thời khoá biểu như thế nào?”

“Quá tốt.” Vệ Bình đắc ý nói, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhưng thời gian học đều là buổi tối a, em sợ không kịp về nấu cơm.”

“Đứa ngốc.” Lục Khải nhẹ nhàng hôn cậu, “Lúc trước không có em, anh vẫn không chết đói, nhưng em kìa, tan ca về liền đi học chịu nổi không? Bữa cơm không kịp ăn làm sao bây giờ?”

“Em sẽ ăn vặt bên ngoài, tan ca về lúc bốn giờ, còn có thời gian đọc sách một chút, trên đường mua hai cái bánh bao rồi đến nơi, tan học chín giờ, trở về gần mười giờ hơn. . . Đúng rồi, em muốn mua xe đạp.” Vệ Bình xoa xoa ngón tay, “Gần đây không biết có bán hay không, ân, nhất định xem kĩ một chút, bằng không sẽ bị lừa!”

“Trời lạnh như thế mà em còn muốn chạy xe đạp a.” Lục Khải có chút lo lắng sờ quần áo cậu, quả nhiên lối suy nghĩ của cậu không bao giờ giống với suy nghĩ của hắn, xe đạp là thích hợp khi xuân về hoa nở hoặc thời tiết ấm áp cuối thu, đạp xe thong thả, còn lúc này trời đang đổ tuyết, gió bắc thổi vù vù, sóc con còn muốn đạp xe đi học, hắn thật sự có chút không tiếp thu được.

Vệ Bình cũng tỏ ra kinh ngạc: “Chính là hầu hết mọi người đều đạp xe a, không cần mặc quần áo ấm, đạp một hồi liền nóng lên.” Cậu làm nũng mà đem mặt cọ cọ mặt Lục Khải, “Ân, đại ca nếu có tiền thật tốt, có thể mua cho em ô tô, bất quá nếu mua thật em cũng không biết lái a.”

Cậu nói xong liền nở nụ cười: “Chờ em có tiền, muốn mua BMWs liền mua BMWs, muốn mua Phantom liền mua Phantom, xuất môn mang theo hai chiếc, một chiếc em ngồi, một chiếc chạy theo phía sau, hắc hắc. . . Chờ em có tiền, liền mướn hai tài xế, một người ở nhà lau xe, một người lái xe, ha ha ha. . . . .”

Lục Khải cũng cười, sờ lung tung lên đầu cậu: “Mua xe cũng được a, nhưng trước em phải học lái xe, muốn anh cái lão già này mỗi ngày đều đưa đón em xương cốt chắc chịu không nổi.”

Mua một chiếc xe, loại bình thường, đại khái chắc cũng không tốn nhiều tiền? Sẽ không vượt quá ba mươi vạn đi? Trên mạng quảng cáo chỉ cần mười vạn liền có thể mua được, đối với số tiền hắn có lúc trước mà nói, chuyện này giống như mua đồ chơi cho sóc con, hiện tại nếu cố hết sức, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa có thể trả hết phí dụng, gara, đóng tiền cho sóc con đi thi lấy bằng lái xe. . . . .

“Lục Khải anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Vệ Bình nghịch ngợm đem miếng cam nhét vào miệng hắn, Lục Khải há miệng, ngậm miếng cam ngậm luôn cả ngón tay cậu, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, hàm hồ nói, “Suy nghĩ mua xe cho em ước chừng mất bao nhiêu tiền?”

“Nếu không phải xe nổi tiếng.” Vệ Bình khờ dại nói, “Ước chừng không đến một trăm đồng tiền thì mua được đi.”

Số tiền này chỉ sợ ngay cả lốp xe còn không mua được? Lục Khải hồ đồ, một hơi mới hiểu rằng sóc con đang nói ở đây chính là xe đạp, vì thế kiên nhẫn giải thích: “Anh đang suy nghĩ mua xe ô tô cho em a, cũng không phải loại đắt tiền.”

Vệ Bình ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên cười đến muốn ngất xỉu trong lòng ngực hắn, “Ha ha ha, ngu ngốc! Lục Khải anh đừng nói giỡn mà giả bộ nghiêm túc như vậy, báo hại em còn nghĩ anh thật muốn mua xe ô tô, biết anh đau lòng cho em, nhưng thời tiết như vầy đạp xe cũng rất bình thường a, tất cả mọi người cũng vậy thôi, chính là có vất vả một chút, lạnh một chút, nhưng không có gì đáng ngại a!”

“Biết trong lòng anh thương em là tốt rồi.” Lục Khải âu yếm nhìn cậu, “Anh nói thật, muốn mua ô tô cho em.”

“Ừ, sau đó chùng ta liền táng gia bại sản. . . . .” Vệ Bình cố ý khóc lóc, “Vừa không có nhà để ở, vừa phải đi ngủ lề đường, không được đâu, đại ca. . . . .”

“Em tiểu gia hoả này.” Lục Khải nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Lại bắt đầu nói bậy.”

“Hì hì, cho dù đại ca ở đâu thì em sẽ ở đó, không bao giờ xa nhau.” Vệ Bình ôm lấy hắn, ở trong lòng ngực cọ xát, “Được rồi, em biết đại ca đau lòng, nếu thời tiết lạnh như vậy em sẽ đi bằng xe buýt, được không? Xe buýt rất tốt a, lớn hơn ô tô rất nhiều, hư hỏng gì cũng không cần mình sửa, còn có người lái xe, được hay không?”

Sóc con thật sự rất đáng yêu a, Lục Khải hơi cảm động, cười cười: “Vậy thì quá tốt, bất quá em phải nhớ kỹ, ăn cơm đúng giờ, tháng sau anh sẽ cho em tiền mua vé tháng, nhất định phải ngồi xe buýt, trên đường đi cẩn thận, mặc quần áo nhiều một chút.”

“Cái kia tự em đi mua được rồi, không cần đại ca cho tiền a, nói gì thì một tháng đi học có mười ngày, mua vé tháng rất lãng phí!” Vệ Bình kháng nghị nói.

“Dài dòng!” Lục Khải cố ý làm mặt giận dữ hù doạ cậu, “Anh nói cái gì thì làm cái đó, không được cãi lại! Bằng không anh đánh mông em. Quyết định như vậy đi.”

“Đại ca thật bá đạo, hảo hung dữ!” Vệ Bình bày ra biểu tình sợ hãi, cậu chui ra khỏi lòng ngực hắn, đứng dậy: “Em cũng không phải là đứa nhóc, anh muốn ăn cam nữa không?”

“Không, em nhanh uống sữa đi.” Lục Khải gãi gãi đầu, bỗng nhiên cảm thấy quá khứ một lần nữa tái diễn, tình nhân trước kia, cũng muốn đi học để có tương lai tốt đẹp, sau đó người kia thành công, chính mình cũng cảm thấy cao hứng, nghĩ đến người kia rốt cuộc cũng cởi bỏ khoảng cách, từ nay về sau có thể cùng mình ngang hàng, nhưng không ngờ khoảng cách lại ngày càng xa, xa đến nỗi cho dù yêu sâu đậm cũng không thể vượt qua.

Giống như sóc con bây giờ sao? Rốt cuộc là vì cái gì? Lục Khải bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, lời nói sóc con có phải là thật không, là bởi vì cậu muốn tương lai tìm công việc tốt mới đi học bổ túc? Tìm công việc, sau đó ở đâu? Cậu sẽ có tiền, so với hiện tại sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sau đó thì sao? Có phải hay không cũng rời bỏ mình? Cậu có phải hay không chỉ lợi dụng mình? Tất cả những lời cậu nói đều là giả dối? Có phải cậu ép buộc để thích mình cũng là vì phải lưu lại?!!

Chảy mồ hôi lạnh, Lục Khải thật sự đem đầu vùi sâu vào cánh tay, điên rồi, hắn nhất định là điên rồi, vì cái gì lại có thể hoài nghi sóc con? Một đứa nhỏ khờ dại có đôi mắt trong sáng?!!! Hắn nhất định là điên rồi, không thể tiếp tục để quá khứ ám ảnh chính mình, phải tin tưởng vào sóc con, nhất định như vậy!

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ thực yên tĩnh, Vệ Bình đem chăn quấn lại thành cái kén bao lấy chính mình, nằm bên người Lục Khải ngủ say, khuôn mặt trẻ con thanh thản yên bình, đáng yêu nói không nên lời.

Lục Khải ngủ không được, không biết vì cái gì, chuyện tình trước kia đều hiện rõ trong tâm trí, não muốn nổ tung, rõ ràng chính mình đã nói không được nghĩ tới, không cho phép tiếp tục nghĩ tới, phải đem chuyện cũ quên đi, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, nhưng là, trong lòng lại có bóng ma lẩn quẩn, cắn vào chỗ đau nhất chôn sâu vào lòng hắn.

“Lục Khải. . . . .” Vệ Bình xoay người vào ngực hắn, mơ mơ màng màng hỏi, “Anh như thế nào vẫn chưa ngủ?”

Vỗ nhẹ nhàng vào lưng cậu, Lục Khải không nói gì, nghĩ rằng Vệ Bình sẽ tiếp tục ngủ, ai biết nhóc con kia lại miễn cưỡng mở to mắt, nhìn hắn, đôi môi nâng lên cọ xát trên mặt hắn, thấp giọng tiếp tục hỏi: “Như thế nào không ngủ a?”

“Ân, ban ngày có ngủ một chút, hiện tại không ngủ được.” Lục Khải nói dối, Vệ Bình buồn ngủ dụi dụi mắt, đầu tựa trước ngực hắn, thấp giọng hỏi: “Anh không phải vì mất hứng chứ? Về chuyện em đi học bổ túc.”

“Ân, đúng vậy.” Lục Khải nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mắt thấy em lập tức sẽ bay đi, cho nên anh lo lắng ngủ không yên.”

Đem mặt chôn trong lòng Lục Khải, cười buồn, Vệ Bình chủ động ôm cánh tay hắn: “Cái gì nha! Lại chê cười em.”

“Biết anh hay nói giỡn em còn hỏi cái gì, anh chính là không ngủ được, không có chuyện gì hết, ngoan, hảo hảo ngủ đi, ngày mai em còn đi làm.” Lục Khải vỗ vỗ cậu, “Đừng miên man suy nghĩ nữa.”

Vệ Bình mơ hồ đáp ứng một tiếng, nửa tỉnh nửa mê nói: “Anh cũng không được suy nghĩ miên man nữa, em rất thích anh. . . .Em thích nhất đại ca. . . . .”

Không biết vì sao trong lòng có chút ê ẩm, Lục Khải ôn nhu nắm tay Vệ Bình, nhỏ giọng nói: “Anh biết, anh cũng thích nhất sóc con, ngủ đi, ngoan.”

Chính mình thât là khờ a, vì cái gì đối với tương lai lại nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn hoài nghi sóc con a? Như bây giờ không phải tốt lắm sao? Chính mình chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, cần chi phải nghĩ đông nghĩ tây, lúc trước đối với người kia, chính mình cảm thấy rất thống khổ, chẳng lẽ còn muốn áp đặt lên người sóc con?

Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, tương lai cho dù sóc con có rời bỏ mình, cũng sẽ mỉm cười nhìn cậu ra đi, dù sao, cậu cũng cho hắn thời khắc hạnh phúc tốt đẹp như bây giờ rồi, huống chi đối với chuyện tương lai, ai có thể đoán được tất cả?

Tâm tình được thả lỏng, hắn đem hai cánh tay ôm trọn thân thể Vệ Bình, dần dần chìm vào mộng đẹp.

♥ღ♥Hết chương 8♥ღ♥

♥ღ♥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui