Bình Định FULL


Tôi đúng bên mé nước hút thuốc, cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, tôi đã đến đây được một năm rưỡi rồi, đã cố gắng khống chế cái tính khí của mình, đồng thời cũng suy ngẫm về cuộc đời.
Sau khi hút hết một điếu, tôi xoay người nhìn Chu Thù Cẩm ngồi xổm trên mặt đất cách tôi không xa, đang ngửa đầu nhìn tôi, sau khi đối diện với tầm mắt của tôi, hắn thăm dò cổ tay tôi, vô cùng oan ức mở miệng trách cứ: “Tay đau.” Hắn kéo dài giọng tiếp tục nói, “Anh làm em đau quá.”
“…” Tôi trầm mặc nhìn con người đầu óc không bình thường này trong chốc lát, hắn rụt tay giấu vào trong ngực mình: “Em không trách anh.” Chẳng biết hắn suy nghĩ cái gì, lại giơ bàn tya giấu đi của mình về phía tôi, “Anh thôi thổi sẽ không đau nữa.”
Sâu trong nội tâm tôi thật sự là không muốn nổi cáu với một kẻ ngu, xoay người nhìn chăm chú ánh mặt trời lấp loáng trên mặt biển một chốc.

Chẳng biết Chu Thù Cẩm đã nhích về phía chân tôi tự lúc nào, hắn chọn một tảng đá sạch sẽ ngồi ở lên, lúc thì nương theo ánh mắt của tôi nhìn về phía mặt nước, một lát sau nhìn tôi.
Một lát sau, hắn mở miệng như một đứa trẻ hiếu động: “Bây giờ không đau nữa, anh đừng buồn nha.”
Tôi cảm thấy hắn làm mình tức cười thật: “Cậu nói cho tôi biết tại sao lại trở thành tên ngu thế này?”
Chu Thù Cẩm lắc đầu lắc đầu: “Không ngốc không ngốc.”
Đối mặt với một người thiểu năng không thể giao tiếp làm cho tâm tình tôi trở nên vô cùng tồi tệ, gió biển nhu hòa ở đây cũng không thổi được sự lửa giận đầy người, tôi cố gắng duy trì sự bình thản mà tôi đã sớm có: “Tôi không biết cậu hay Trương Thịnh tại sao lại để cái bộ dạng không giống người thế này, mà xuất hiện trước mặt tôi” Tôi nhịn không được cau mày, “nhưng để tôi làm rõ với cậu một điều, tôi không muốn cậu ngu ngốc ở chỗ tôi.”
Vẻ mặt Chu Thù Cẩm mờ mịt, giống như đầu óc còn chưa tiếp thu kịp câu nói của tôi thành nghĩa mà hắn có thể hiểu được, sững sờ nhìn tôi trân trân không phản ứng.
Tôi nói, “Liên lạc với hắn ta, hoặc liên lạc mẹ nó với ai đều được, đẫn cậu đi.”
Chu Thù Cẩm há miệng, giống như đã nghe hiểu một chữ “Đi”, lắc đầu: “Không đi không đi.”
Tôi lùi lại hai bước: “Con mẹ nó đừng giả ngu với tôi ở đây, lại muốn ông đây con mẹ nó nuôi tên đầm như cậu một lần nữa, sau đó đ*t mẹ khôi phục trí nhớ thì chuyện đầu tiên là muốn cầm dao giết ông đây à?”
Chu Thù Cẩm trân tráo nhìn tôi, dường như vô cùng nóng nảy lắc đầu nói: “Không có không có.”
“Cậu đã thành một kẻ ngu rồi, bây giờ đây đang trả lại thứ mà mẹ nó từ trước đến này luôn gây họa cho tôi à?” Tôi nhìn hắn

Hắn sốt ruột đưa tay túm ống quần tôi: “Em không ngốc, không ngốc, em làm gì cũng được.”
Tôi thu chân đá văng tay hắn ra, lùi lại một bước, tôi cần phải duy trì khoảng cách an toàn tuyệt đối với người này, hắn vì động tác của tôi mà bàn tay đã cọ trên mặt đất, xát ra một đoạn ngắm, tôi nghe thấy hắn khẽ kêu lên, sau đó giơ bàn tay mình lên nhìn hồi lâu, hít mũi thồi thổi vào lòng bàn tay mình, sau đó dùng hốc mắt đỏ hon hót nói với tôi: “Không đau tẹo nào.”
Tôi nhìn thấy máu từ lòng bàn tay hắn thấm nhỏ một giọt lên tảng đá trên mặt đất trầm mặc một lát: “Chu Thù Cẩm bây giờ cậu ngu thật à?”
Hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình một chút, sau đó cuộn tròn ngón tay cẩn thận đặt bàn tay kia ở phía sau mình, lúc ngửa đầu nhìn ta cố gắng mở to hai mắt ra, giống như là đang thực sự bày ra bộ dáng nghiêm túc của mình.
Tôi nói, “Cậu ngu nhưng tôi thì không.”
Hắn vẫn mở to hai mắt nghiêm túc nhìn tôi trơ trơ như cũ, tựa như chưa từng chớp mắt.
Tôi lấy một điếu thuốc từ túi mình, quay trở lại nhìn xuống mặt đất phía sau tôi, không thể diễn tả được nó bẩn cỡ nào, tôi kéo ống quần ngồi xuống: “Chúng ta đã từng có khoảng thời gian thoải mái với nhau, đương nhiên có thể cậu luôn cảm thấy ở bên cạnh tôi là điều nhục nhã.


Chu Thù Cẩm cọ xát muốn ngồi sát cạnh tôi, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngốc vậy, đừng nhúc nhích.” Hắn yên lặng rụt lại thân thể đang rục rịch, tôi hít một hơi thuốc: “Sau này tôi từng nghĩ rằng khi cậu còn bé chắc hẳn luôn được gia đình cưng chiều, không chịu được việc bị người khác bắt nạt, không chịu được việc ngươi khác không quan tâm cậu, không chịu được chuyện mình không phải là trung tâm… “
Chu Thù Cẩm nhỏ giọng xen vào giữ làn khói thuốc của tôi: “Ông nội.” Hắn trề môi, “ông nội bị bệnh.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, hắn mở đôi mắt hơi ửng đỏ gọi tôi: “Hạng Hạng, em muốn ngồi bên cạnh anh.” Hắn vừa nói vừa lấy tay dụi dụi khóe mắt, “Em muốn ngồi bên cạnh anh.”
Tôi nói không, hắn “ồ” một tiếng rồi lại rụt mình lại.
Tôi tiếp tục: “Lúc tôi ở độ tuổi hơn hai mười, vẫn cảm thấy thế giới này không thân thiện quá khắc nghiệt, vài năm sau khi kiếm được tiền rồi thì điều này còn rõ ràng hơn bao giờ hết.


Chu Thù Cẩm rúc lại ở đó nhìn tôi.

“Lúc đầu tôi gặtp cậu, là lúc tôi đang dứng trước cổng trường đại học tìm người—chỉ là kiếm vài mối quan hệ tạm thời thôi, cũng chỉ là dùng tiền để đổi lấy sự vui thú mà thôi.” Tôi hít một hơi thuốc, nghĩ rằng mẹ nó mình đúng là quái thú, giờ còn có tâm tình ngồi tâm sự bên cạnh một tên ngu ngốc.
Chu Thù Cẩm ở bên kia lại cư xử như tên ngốc, hắn nghiêng đầu nhìn tôi: “Vậy em có thể ôm anh không? “Hắn khịt khịt mũi, “Anh ôm em đi, anh vẫn luôn đẩy em ra, anh ôm em một chút thôi, được không?”
Tôi dụi đầu thuốc của mình lên mặt đất bên cạnh – nhưng thực sự mẹ nó, có lẽ con người đến một độ tuổi nhất định sẽ luôn luôn bắt đầu tự ngộ ra, tôi nói: “Tôi không bao giờ muốn thừa nhận rằng minh từng có sai lầm, cũng không muốn đối diện với những cảm xúc không thể tránh khỏi.”
Chu Thù Cẩm chớp chớp mắt, anh cố gắng dịch lại bên cạnh tôi, tôi nhìn hắn: “Ngốc vậy đừng cử động.”
Hắn liền ngoan ngoãn yên tĩnh lại, tôi nói, “Cậu không nên trêu tôi quá nhiều lần.”
Chu Thù Cẩm chậm chạp chớp chớp mắt.
Tôi nói, “Chúng tôi ta đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc.” Tôi suy nghĩ một lúc, tiếp tục, “Tôi đã ở cùng cậu năm, sáu năm, tôi cũng rất vui vẻ.”
Chu Thù Cẩm giống như nghe được hai chữ “vui vẻ”, hắn cong hai mắt cười liên tục gật đầu: “Vui vẻ vui vẻ.


Tôi lắc đầu, đứng đạy, chỉ cảm thấy ngụm khí uất ức ở trong ngực mình rất lâu bị mình phun hết ra.
Tôi đã từng hạnh phúc, mất mát, tức giận, đau khổ, tôi phải thừa nhận rằng tôi là một người bình thường, tôi có tất cả mọi thứ của một con người bình thường, hỉ nộ ái ố đều đủ cả.
Từ đầu đến cuối chính người này đã ra đi trước, giờ lại bất chấp mọi thứ để trở lại.
Tôi vỗ vỗ cỏ dại dính vào quần mình chuẩn bị đi về nơi làm việc, Chu Thù Cẩm từ trên tảng đá nhảy xuống đi theo sau mông tôi, tôi nghiêng người nói: “Cậu ở lại đây.



Bước đi của hắn dừng một chút, ngược sáng nhìn tôi, nghi ngờ nghiêng đầu: “Vì sao?”
Tôi nói không có lý do.
Hắn lui về phía sau một bước, sau khi ngồi xuống tảng đá vừa rồi, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học vừa biết viết chữ mẹ, hắn nói: “Vậy em ở đây đợi anh nhé, anh hết bận tới đây đón em nha?”
Tôi quay người đi, lúc trở về khách sạn, gặp một nhân viên nói: “Đi báo cảnh sát, phía cửa nam bên kia có kẻ ngốc đang ngồi xổm.” Nói xong liền trở về phòng làm việc của mình.
Buổi tối hôm đó bên này đã hơn mười giờ, Tiết Mỹ Kỳ hưng phấn gọi điện thoại cho tôi nói bộ phim của cô ấy đã được biên tập xong.

Tôi chẳng hào hứng thuận miệng nói câu chúc mừng, lướt ảnh du thuyền đã qua sử dụng, đang đăng bán, chuản bị chọn vài nơi để ngày mai đi xem hàng.
Tiết Mỹ Kỳ ở bên kia vui vẻ nói nửa ngày, tôi lên tiếng ngắt lời: “Trương Thịnh có quan hệ gì với cô?”
Bên kia nói đang hào hứng bị tôi cắt ngang, im lặng vài giây mới chậm chạp trả lời tôi: “Đại khái là một mối quan hệ, mà tỏ tình không kết quả.”
Tôi ừm một tiếng: “Cô nói hắn biết chỗ của tôi?”
“…” Tiết Mỹ Kỳ trầm mặc thật lâu, “Hắn là một người cuồng khống chế khiến người khác buồn cười, đầu năm tìm được tôi thì hỏi ngay địa chỉ của anh.”
Tôi à một tiếng: “Còn lấy ra thứ gì đó uy hiếp cô đúng không?”
Mãi một lúc lâu Tiết Mỹ Kỳ mới chậm rãi mở miệng: “Anh đang trốn hắn sau, hắn đến gây phiền phức cho anh à?” Cô ta trầm mặc hồi lâu, “Lúc hắn tìm tôi hỏi địa chỉ của anh nói không có thù với anh, mà chẳng qua vì muốn trả một món nợ ân tình, nên tôi mới cho hắn.” Cô ngâp ngừng, giọng nói đè xuống lại vang lên, “Nếu hắn dám làm phiền anh, tôi con mẹ nó đến công ty liều mạng với hắn.”
Tôi nói, “Không đến mức đó, cúp đây.”
Nói xong tôi cúp điện thoại ngay, cúi đẫuem mấy chiếc du thuyền tôi cảm thấy hứng thú, chuẩn bị ngày mai đi xem —— Tiết Mỹ Kỳ nói là đầu năm Trương Thịnh xin cô ta địa chỉ của tôi, nửa năm trước mẹ nó hắn đã dự đoán được được Chu Thù Cẩm có thể sẽ biến thành một kẻ ngốc, sau đó chuẩn bị sẵn sàng trước rồi ném hắn đến chỗ tôi.
Tôi giờ nghi ngờ tên này không biết ngu thật hay giả vờ đây.
Về phần ngoại trừ biếtn thành một kẻ ngốc để lừa gạt tôi thì có lợi gì, chỗ tôi còn tốt mà thời gian đã qua lâu rồi, sợ là khó biết được bước tiếp theo là gì.
Sau mười một giờ đêm tôi uống rượu chuẩn bị đi ngủ, có người gõ cửa nhà tôi, tôi mặc một bộ đồ ngủ mở cửa cho người ta, người nọ nói: “Tên ngốc ở cửa nam mà anh Đường nói, khuyên kiểu gì cũng không chịu đi, vừa rồi cảnh sát còn bảo tìm một người tên là ‘Đường Hạng’ đi dẫn hắn trở về.”

“Tôi?” Tôi nhìn anh, “Một kẻ ngốc nhập cảnh bất hợp pháp muốn tôi đưa về nhà mình?”
Anh ta lúng túng nhìn tôi một lúc lâu: “Cậu ta cứ gọi tên anh mãi, cảnh sát đưa về đồn cảnh sát để đăng ký, cậu ta hừa dịp người khác không chú ý lại lén lút chạy ra ngoài.”
Tôi im lặng nhìn người đàn ông dường như có chút xấu hổ đứng ở cửa, cảm thấy rất thất vọng về hiệu quả làm việc của cảnh sát bên này: “Ngày mai chờ tôi dậy rồi nói sau.”
“Đường…” Người đàn ông ngoài cửa tựa hồ rất không đồng ý với tôi, “Anh Đường, cậu trai kia vẫn ngồi trên tảng đá chờ anh, không ai có thể khuyên cậu ta đi xuống cả, ngoại trừ anh.”
Tôi nhìn anh ta: “Vậy nên cậu đây là đang lên án đạo dức của tôi đấy à? Bởi vì cậu ta nói người mình đợi là tôi, cho nên tôi có trách nhiệm phải đưa cậu ta về?”
Người đàn ông há miệng: “Gió đêm rất lớn, hình như cậu ta đã không ăn uống cả ngày nay rồi, trong lòng vẫn còn đang ôm một tách trà.”
“Cậu cảm thấy hắn rất đáng thương phải không?” Tôi nhìn anh ta.
Anh ta im lặng.
“Lấy vẻ cao thượng trách móc tôi sẽ khiến cậu có cảm giác mình đặc biệt vĩ đãi sao?”
“Tôi…” Anh há miệng, tôi nhìn anh, sau đó nghe anh ta từ trong khoang mũi hừ ra một ngụm khí dài, bộ dáng tức giận không nói gì, xoay người rời đi.
Tôi đóng cửa, chậm rãi xoay người, nhìn ánh sáng rực rỡ xung quanh trong nhà mình một lát, vừa mới có hơi men nên tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi quay về giường của mình rồi nằm xuống.
Tôi chẳng có tí lòng thương hại gì đối với kẻ ngốc cả, tôi chỉ hy vọng có người kéo hắn ra khỏi tầm mắt mình.

Tôi không tin Trương Thịnh có khả năng đưa hắn đến đây, mà tin rằng tôi sẽ có lòng thương hại đối với một Chu Thù Cẩm đã biến thành tên ngốc.

Nếu mốn báo ơn nghĩa gì đấy, vậy thì không nên để ân nhân của mình chết nơi đất khách.
Tác giả muốn nói:
Ha ha ha quá giờ rồi, xin lỗi tôi sẽ cố gắng hơn vào buổi tối để bổi thường chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận