Bình Định FULL


Sáng sớm hôm sau tôi thức dậy ra ngoài ăn sáng còn được tặng kèm thêm mấy cánh nhìn xung quanh, người đàn ông đứng ở cửa nhà tôi gõ cửa đêm qua kiên trì đi tới trước mặt tôi, anh ta nghiêm mặt nói: “Anh Đường, cậu ta đã ngồi đó cả đêm rồi, tôi gọi kiểu gì cũng bất động.”
Tôi bắt đầu hỏi lòng tại sao mình lại nhờ người này đi báo cảnh sát, chẳng phải tôi nên tùy tiện bỏ ít tiền nhờ người qua đường báo thì còn khỏe hơn sao?
Cho đến khi tôi ăn hết bữa sáng, ngồi lật lật tạp chí, người xen vào việc của người khác vẫn đứng bên cạnh tôi, điều này làm cho tôi hơi khó chịu, kiềm chế bản thân bình tĩnh hỏi anh ta có bận không? Anh ta trả lời với tôi có.
Tôi gật đầu lấy điện thoại hẹn mấy người bán du thuyền đến xem, sau khi ném khăn giấy thì ra khỏi nhà hàng.
Cả buổi sáng tôi lần lượt đi gặp ba người, tôi không quá hài lòng với du thuyền của họ, cũng không hứng khỏi mà trở lại nhà hàng ở khách sạn ăn trưa.

Buổi chiều tiếp tục đi xem, bị người vô cùng nhiệt tình quá đáng kia dẫn mình đến chỗ Chu Thù Cẩm vẫn ở đó.
Tôi bị kéo đi mấy bước rồi mới vung tay khỏi người đàn ông này, Chu Thù Cẩm còn ngồi trên tảng đá lúc tôi rời đi, hắn khom người vùi đầu vào đầu gối, xung quanh hắn còn đặt ít đồ ăn thức uống chẳng biết từ đâu, chắc là do mấy người xung quanh thấy tội nghiệm để lại.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, mới từ từ ngẩng đầu lên, hắn nhíu mày, hốc mắt đỏ hoe khi nhìn thấy tôi trợn lên: “Hạng Hạng, anh hết bận rồi à, đến đón em hả?”
Tôi đứng cách hắn vài mét và thấy hứan vội vã muốn đứng đậy, tôi nói cho hắn biết: “Không.”
Động tác hắn đứng lên đình trệ lại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi nói, “Tôi bị buộc phải đến, với tôi không bận, khoảng thời gian này rất rảnh.”
Hắn chớp chớp mắt, vươn một tay che bụng mình nhỏ giọng nói với tôi: “Em đói quá, muốn ăn.”
Tôi nhìn xung quanh, muốn xem xem có nhân vật khả nghi nào không, lúc thu hồi tầm mắt, hắn bĩu môi thấp giọng: “Anh quên mất em ở đây chờ anh.”
Tôi không nói gì, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu hốc mắt lại đỏ lên: “Em không trách anh đâu.” Hắn hít sâu một lát lại nói, “Anh dẫn em đi ăn, em bỏ qua chuyện này được không?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh một chút, Chu Thù Cẩm chắc chắn bị ngu rồi, nếu hắn không thế khẳng định sẽ không để mình nói ra những lời như vậy,chỉ là tôi nghĩ chuyện buôn cười nhất, có thể sau này khi đầu óc hắn tốt lên một cách khó hiểu, lại ném toàn bộ sai lầm này đổ lên người tôi, chỉ vào mũi tôi nói tôi chà đạp tôn nghiêm của hắn.
Nếu thế tôi thật đáng thương, tôi đứng tại chỗ một lát: “Chu Thù Cẩm nếu cậu đang giả ngu, tôi khuyên cậu đừng làm như vậy.”
Anh dụi dụi mắt, thì thầm khóc nức nở: “Đưa em đi ăn được không?”
Tôi nói: “Nói chuyện bình thường với tôi, mấy cái xin lỗi gì đây thì cũng hãy làm lúc đầu óc bình thường ấy.”

Cũng không biết hắn có nghe được hai chữ xin lỗi này hay không, dụi mắt thút thít nói: “Đúng, xin lỗi.” Hắn nức nở, “Em xin lỗi vì anh không nên bỏ em lại sao, em lại làm sai gì sao?” Hắn nấc lên hai tiếng, “Em, em có thể sửa chữa nó không?”
Các dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng này của hắn làm tôi bực mình, mẹnos hắn đây là muốn nhắc nhở tôi lúc nào cũng bắt nạt hắn.

Còn mẹ nó tôi rảnh quá mới đi bắt nạt một tên đần.

Tôi lùi về sau một bước, hắn đứng lên trên tảng đáng, bởi vì do ít vận động mà bước đi đã lảo đảo.
Người đàn ông phía sau kéo tôi đến đã đi xa rồi, tôi nhìn chằm chằm Chu Thù Cẩm đi về phía tôi: “Cậu còn nhớ chuyện hai năm về trước cậu từng ném tôi xuống hồ chứa không?”
Hắn dừng bước, vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu: “Không có, chưa từng có.”
“Cậu không nhớ gì thật à?” Tôi hỏi hắn
Hắn vẫn lắc đầu: “Không có, chưa từng.”
Tôi khó hiểu: “Vậy tại sao cậu lại nhớ đến tôi?”
Hắn lắc đầu đến mức cổ đã mỏi nhừ mới dừng lại, đi đứng không vững vàng, còn cống gắng ngoan cường đi về phía tôi, hố mắt đỏ hồng, nhếch miệng cười: “Đường Hạng.” Hắn đi đến bên cạnh tôi, cẩn thận đưa tay nắm lấy ống tay áo tôi, một lát sau mới dùng tay kia thò vào túi quần mình lấy đồ.

Hắn cố gắng cẩn thận lấy một tấm ảnh từ trong túi ra.
—- Lại là cái ảnh chụp chết tiệt.

Hừ, giữa tôi và hắn quả thật có một số đoạn ký ức không hề muốn nhớ tới.
Hắn cẩn thận đặt bức ảnh to bằng bàn tay lên tay tôi, bức ảnh hẳn là đang chụp đứng, tông màu thoạt nhìn có chút kì lạ, tôi đưa tay đẩy bức ảnh hắn nhét vào mình.
Hắn lầm bầm hai tiếng nhanh chóng thu tay về: “Là Hạng Hạng cõng tôi.”
Hình như năm nào đấy tôi hưng trí bừng bừng mà hắn thì ăn không ngồi rồi nói muốn leo núi xem lá phong gì đấy, đi đến giữa đường thì nói đầu mình đâu, đi không nổi.


Trên đường nhỏ phía trước không có thôn sơn, cũng không có cửa hàng, hắn liền ngồi bệt trên tản đá.

Ngồi bất động nửa ngày cũng chả thấy hắn đau ở chỗ nào.

Tôi tức giận bảo hắn leo lên lưng mình, cõng hắn đến đường lớn để tìm xe đi ngang qua rồi mới tính chuyện tiếp theo.
Dù sao lần đó tôi không những chẳng nhìn thấy lá phong, chẳng xem được phong cảnh nào còn bị hắn chọc đến ôm một bụng tức.
Chu Thù Cẩm đứng ở một bên, khuôn mặt có chút trắng bệch vì đã không nghỉ ngơi trong thời gian dài, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn tôi, hắn cắn cắn môi cẩn thận mở miệng nói với tôi: “Đói bụng quá.”
“……”
Hắn nói: “Anh đưa em đi ăn đi, em sẽ tha thứ cho anh.”
Tôi cười nhạo: “Cậu tha thứ cho tôi?”
Hắn ta chớp mắt.
Tôi nói, “Tại sao không phải là tôi tha thứ cho cậu?”
Hắn cau mày như thật sự phải tiếp nhận một chuyện vượt khỏi phạm vi suy nghĩ của mình: “Vậy, em phải làm gì mới được tha thứ?”
Câu hỏi này đúng là hay đấy, tôi trả lời gần như không cần suy nghĩ: “Không thì cậu bơi một vòng xem?”
Tôi nhìn Chu Thù Cẩm hết sức khoa trương hít sâu một hơi, sau đó hắn nhét bức ảnh giấy trong bàn tay cho tôi, còn dúi thêm cái tách trà mà hắn vẫn ôm khư khư trong lòng, hắn cúi đầu nhìn quần áo mình tần ngần, ngẩng đầu nhìn tôi: “Vậy em có cần phải cởi đồ không, lát lên ướt hết mất?”
Tôi không nói gì, hắn tự gật đầu, quay đầu nhìn tôi: “Vậy anh phải tha thứ cho em.”
Tôi không nói gì, hắn chạy như một thằng ngốc và lao vào nước biển.
Bức ảnh hắn cố gắng nhét vào lòng bàn tay tôi theo rơi xuống đất, lẳng lặng nằm giữa đống đá lộn xộn và đám cỏ bừa bãi, trong ảnh là người có trí nhớ không tốt lắm nằm sấp trên vai tôi còn chưa tới ba mươi tuổi, đang cười trộm.
Tác giả muốn nói

Aizzz app tệ quá, tôi không muốn cập nhật.
Mặt nước lúc đầu tạo nên từng tầng gợn sóng, chúng nó làm ánh mặt trời phản xạ trên mặt nước mang theo nhiều ánh sáng nhỏ vụn, bọt nước bắn rất cao.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bọt nước, băn tung tóe, phảng chiếu ra ánh năm sắc.

Ánh sang kia thoáng qua rồi biết mất giống như lưu lại trong mắt một ít ký ức lập lòe.
Sau đó là quần áo, khi nó vào nước phồng lên bong bóng khí nổi lên, và sau đó nhanh chóng bị nước biển thẩm thấu ngấm vào, cuối cùng cả cơ thể đều chìm trong nước.
Tôi nhìn thấy Chu Thù Cẩm duỗi tay xuống mặt nước, sau đó bàn tay kia bị nước biển phủ qua, sau đó vươn ra lại bị nhấn xuống, thậm chí tôi còn rảnh rang nghĩ—— tựa như hắn nhiều lần vươn tay về phía tôi thì bị đẩy ra.
Tôi nghe thấy thanh âm của Chu Thù Cẩm, hắn ta hô một chữ hạng, sau đó lại bị nước biển làm sặc đứt đoạn, tiếng ho khan của hắ từ trên mặt biển cách tôi không xa khò khè truyền đến.
Tôi lùi lại một bước – hắn đúng là tên ngu, bản thân hắn còn không biết bơi.
Tôi quay đầu nhìn bốn phía, bây giờ là đang là lúcăn trưa, xung quanh không có ai, Chu Thù Cẩm hiện tại không biết bơi…
Tôi tự hỏi mình – Tôi có thực sự muốn hắn chết không?
Mẹ nó tôi có thực sự cần phải so đo với một kẻ ngốc không?!
Tôi xoay người đi nhanh về phía đường lớn, tôi nghĩ người đàn ông vừa mới kéo tôi tới có thể chưa đi xa lắm, sau khi đi bộ mấy chục mét, nhìn thấy mấy người dân địa phương ngồi xổm ở ven đường hút thuốc, tôi đi tới rặn từng câu một nói với họ có người rơi xuống nước, người kia là kẻ ngốc, mà tôi không biết bơi, bọn họ nghe vậy bóp tàn thuốc vội vàng chạy tới, tôi nhìn thấy có hai người chạy tới chỗ Chu Thù Cẩm vội vã nhảy xuống.
Bọt nước, tiếng nước, ánh mặt trời khúc xạ, toàn bộ thời gian này giống như biến thành một bối cảnh sân khấu ma ám, phía trên đang diễn một vở kịch hoành tráng.
Tất cả sự kiên trì, từ chối, phản kháng, tức giận, từ chối và thậm chí bất động của tôi đã trở thành một câu chuyện cười ngay tại thời điểm này.
Chẳng lẽ con mẹ nó tôi thật sự có thể nhìn người này chết trước mặt mình sao?
Mẹ nó chẳng lẽ tôi thật sự có thể để cho hắn chết sao?!
Tôi hút thuốc ở một nơi rất xa nước, chờ Chu Thù Cẩm bị hai người đàn ông kia vớt lên lên ép hết nước từ trong lồng ngực, tôi dụi thuốc.
Chu Thù Cẩm phun ra một ngụm nước, hắn vội vàng ho khan, thân thể ướt sũng chậm rãi cuộn mình trong đống cỏ dại lộn xộn, hai người cứu hắn kia ngồi trên mặt đất bên cạnh mệt mỏi thở dốc.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng khóc của Chu Thù Cẩm, hắt khóc đứt quãng, giống như đau lòng đến mức thật sự vừa rồi đã bị nước dìm chết vậy, tôi đi tới, đưa gói thuốc lá cho người vừa cứu hắn để tỏ lòng cảm ơn, hơn nữa tỏ vẻ sau đó nhất định sẽ đến nhà bọn họ đến nhà bọn họ để bảy tỏ lòng biết ơn
Đầu Chu Thù Cẩm rúc vào trong cơ thể đã co thành một đoàn gian nan ngẩng lên, vẻ mặt hắn hỗn loạn trên trán còn in một ít sỏi vụn trong đống cỏ dại, nước mắt còn chưa rơi xuống, hắn cố gắng đè nén khóc lóc mở miệng: “Hạng Hạng.”
Tôi cúi đầu nhìn hắn: “Hả?”
Hắn hỏi tôi, “Em sẽ không bị vứt bỏ chứ?”

Tôi không nói gì, hai người cứu người khách sáo với tôi vài câu rồi rời đi, tôi nhìn theo bóng lưng bọn họ từ từ biến mất khỏi tầm nhìn, rồi cúi đầu nhìn về phía Chu Thù Cẩm.
Hắn ngồi dậy, hai tay ôm bắp chân mình, cằm để lên đầu gối rồi ngửa đầu nhìn tôi: “Em đã uống rất nhiều nước biển, mặn lắm.”
Tôi ừm.
Hắn nói, “Em tưởng rằng …” anh nuốt nước bọt, cố gắng nín khóc nói, Anh không cần em nữa, sau đó em sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh.”
Tôi rủ mắt nhìn hắn.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất lâu thật lâu, sau đó tôi thấy hắn giơ tay lên, vài giây sau hắn lại ngẩng đầu lên: “Em đã làm sai sao?”
Tôi nói, “Ừ” Suy nghĩ một lúc, “nhưng nó không phải là lỗi của cậu.”
Chu Thù Cẩm “À” một tiếng, hắn đưa tay sờ sờ bụng mình: “Em đói quá.”
Tôi nói ừ
Hắn cẩn thận nói, “Em có thể ăn cơm không?”
Tôi nhìn hắn: “Cậu có thể đứng dậy không?”
Hắn vội vã gật đầu lia lịa: “Có thể!” Sau đó tay chống mặt đất t trên mặt đất đứng lên, người hắn ướt sũng, nước biển nhỏ giọt tong tỏng, mùi tanh vô cùng gay mũi.
Tôi gõ một điếu lên bao thuốc và ngậm nó trong miệng, hắn đứng trong gió run rẩy, tôi quay đầu nhìn hắn, hắn hít sâu một hơi lấy hết can đảm hỏi tôi: “Vậy bây giờ anh có thể ôm em không?”
Tôi vẫn không nói.
Hắn cuống quýt giải thích: “Ý em là…” Hắn bắt đầu lộn xộn, “Chờ em thay quần áo sạch sẽ thì được không?”
Tôi nhìn chằm chằm hắn một lúc: “Trước tiên thì đưa cậu đến bệnh viện đã.”
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt mờ sương.
Tôi hỏi hắn, “Đi được không?”
“Có thể!” Hắn vội vàng gật đầu, gật hồi lâu rồi từ từ chậm lại, nhỏ giọng nói, “Nếu như… không được.”
Hắn đè dặt nhìn tôi: “Anh cõng em được không?”
Tác giả muốn nói:
Viết làm kẻ ngốc chán quá, tôi phải viết nhanh để kết thúc phần này mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận