Bình Hoa, Chào Anh

Điều kiện sống ở Cung Gia Trang rất khó khăn, đến khi cơm chiều đã dọn lên bàn rồi, Châu Hiểu Ngữ mới thấy hơi xấu hổ, “Anh Minh,nếu anh thấy ăn không hợp thì ăn ít lại một chút nhé.” Cậu ấm đừng có không nể mặt.

Làm trợ lý thân cận đã lâu, Châu Hiểu Ngữ tận mắt chứng kiến mức độ “được voi đòi tiên” về mặt vật chất của Giản Minh, bản thân cô đói thì ăn gì cũng được cả, nếu là đồ ngon thì càng tốt, mà lể cả đồ hơi dở chút cũng có thể nuốt được, nhưng cậu ấm Giản Minh thì không như vậy.

Ngụy Thần hẳn là nghe thấy lời này, nhận lấy một bát sứ to từ chỗ bác Lâm, vùi đầu và cơm hùng hục, tiếng vang rất lớn, còn liếc Giản Minh một cái như để thị uy.

Giản Minh cả đời chưa từng ăn qua đồ nào đơn sơ thế này, bát canh trắng lờ mờ nổi mấy sợ mì dài ngắn khác nhau, uống thử một ngụm mới phát hiện chỉ có vị bột mì với ít muối gia vị đơn thuần, nhưng cũng không có vị gì khác lạ. Trên mâm còn có đĩa dưa muối gồm cà rốt, củ cải, rau cần thái sợ, vị chua chua mặn mặn.

Miếng đầu tiên quả thật hơi khó nuốt, Giản Minh thừa nhận khẩu vị anh đã quen với mấy món cao lương mỹ vị rồi, nhưng Ngụy Thần ngồi đối diện lại ăn rất hào hứng, còn thi thoảng ngẩng đầu lên liếc anh một cái, rất có ý “Ăn không nổi thì cút”, thế là Giản Minh phải cố dày mặt và thêm mấy miếng, đột nhiên phát hiện vị cũng không tệ, đều là những hương vị nguyên bản nhất của đồ ăn.

Châu Hiểu Ngữ cẩn thận quan sát sắc mặt Giản Minh, chỉ sợ anh ăn mấy miếng rồi để thừa lại, không ngờ đối phương không những ăn sạch mà còn xới thêm nửa bát, rốt cuộc cô cũng yên lòng rồi.

Ăn xong bữa trưa, Giản Minh gợi ý ra ngoài đi dạo một vòng. Châu Hiểu Ngữ đi cùng anh ra khỏi nhà bác Lâm, hai người đạp lên tuyết mà đi, thi thoảng còn gặp mấy đứa nhóc đang chơi đùa. Nhóc con gọi to, “Cô giáo Châu…” đợi cô đáp lời rồi mới thậm thụt nói với giọng Giản Minh cũng nghe được, “Cô Châu, chú là bạn trai cô ạ?”

Châu Hiểu Ngữ thấy mặt nóng bừng, vội vàng giải thích với mấy đứa hồn nhiên, “Chú không phải bạn trai cô đâu!”

Xua được đám nhóc ồn ào đi rồi, hai người đi tiếp theo con đường tuyết phủ trong thôn, những đỉnh núi xa xa bị tuyết bao phủ, những thôn xóm gần gần thì tĩnh mịch, thi thoảng có tiếng chó sủa hoặc tiếng bọn trẻ con nô đùa không biết từ đâu vọng lại.

Câu hỏi của mấy đứa nhóc vừa rồi khiến Châu Hiểu Ngữ ngại lắm, ngại đến độ cô không dám nhìn thẳng vào Giản Minh. Trong đầu lại nghĩ ngợi cân nhắc thái độ của anh, đi một đoạn rồi cô quay sang nhìn lén, bị anh phát hiện, câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu đột nhiên buột miệng mà ra, “Anh Minh, không phải anh… cố ý đến đây thăm tôi đấy chứ?”

Trong bữa cơm lúc nãy cô mới chậm chạp nghĩ đến điều này, chẳng qua là không dám tin vào phán đoán của mình mà thôi.

Giản Minh tức xì khói, trừng mắt nhìn cô nàng trợ lý mập đang chớp chớp đôi mắt to tròn dè dặt hỏi anh kia, vò đầu cô nàng mấy cái thật mạnh, vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ, “Cô gửi bức ảnh như dân tị nạn đó sang không phải là ám chỉ tôi mang đồ ăn ngon tới thăm cô sao?”

Trong khoảng khắc, Châu Hiểu Ngữ phải tự kiểm điểm: Ban đầu cô gửi tấm ảnh ăn khoai nướng đó… là có ý này thật à?

Cô ngẩn ra một lúc mới nhớ lại, lúc đó là bởi Giản Minh gọi cô là Mập Mập, để chứng minh bản thân bị hoàn cảnh ép giảm cân, đã rời xa quá khứ “mập mập” lâu lắm rồi, nên cô mới gửi tấm ảnh đó đi, nhân tiện để anh tìm lại lương tâm, đừng có gửi ảnh đồ ăn ngon đến hành hạ cô nữa.

Sao anh lại có thể lý giải ra cái ý nghĩa khác hẳn như vậy được?

“Anh Minh, lúc nhỏ… có phải điểm văn của anh kém lắm không?” Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Giản Minh, cô lại tự hỏi tự đáp, “Tôi thấy khả năng lý giải của anh còn có không gian để tự phát triển đấy!”

Giản Minh, “…” Mặc dù đang chê anh nhưng miệng trợ lý mập lại hơi hơi mỉm cười, ánh mắt cũng lấp lánh niềm vui. Có lẽ xa cách một thời gian rồi, Giản Minh nghe cô nàng chê bản thân lại thấy thân thiết.

Hai người chia cách đã lâu như vậy, lúc đi Châu Hiểu Ngữ còn vội vội vàng vàng, Giản Minh rất hiếu kỳ cuộc sống của cô thời gian này, rất muốn biết làm sao cô nàng có thể đốt hết số thịt mềm quanh mình như thế, bèn kéo cô hỏi đông hỏi tây. Châu Hiểu Ngữ đảo mắt, bắt đầu giới thiệu về tổ chức từ thiện bảo hộ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy, sau đó cứ như mấy thanh niên đa cấp cảm thấy đã tẩy não đối tượng thành công, bắt đầu chìa tay, “Anh Minh, anh cũng quyên một khoản đi? Cống hiến một tấm lòng hảo tâm cho sự nghiệp từ thiện!”

Giản Minh vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô, “Tôi lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây để quyên tiền đấy phỏng?”

Châu Hiểu Ngữ đã từng chứng kiến tận mắt quá trình gian nan của Ngụy Mẫn Chi khi đi làm từ thiện, bởi thế mấy năm gần đây cô đều rất tiết kiệm, trừ tiền sinh hoạt phí ra thì tất cả thu nhập của cô đều đóng góp cho quỹ từ thiện Nhụy Nhụy hết cả. Hơn nữa cho dù có là những khoản chi tiêu bắt buộc thì cô đều chọn những thứ đơn giản cơ bản và cần thiết nhất, cuộc sống chẳng khác tu hành khổ hạnh là mấy, cũng không thể nói là hưởng thụ cuộc sống gì cho cam.

Giản Minh rút chi phiếu ra ghi một số tiền, ký tên. Anh cũng biết tính cách Châu Hiểu Ngữ không phải loại tùy tiện mở miệng xin người khác giúp đỡ.

Không biết là do hành động ngàn dặm xa xôi đến nuôi ăn của Giản Minh kéo gần khoảng cách giữa hai người, hay bởi lúc này rời xa thị thành huyên náo, bốn phía đều chẳng còn những đôi mắt chăm chú theo dõi mình nữa, Giản Minh trút bỏ được hào quang của ngôi sao, chỉ là một người đơn thuần đối tốt với cô, quan tâm tới cô hay không mà Châu Hiểu Ngữ lại dễ dàng mở lời như thế, nhận lấy chi phiếu dưới ánh mắt biết cười của anh, cô còn dày mặt gật đầu nói rất thản nhiên, “Anh Minh, thật ra ấy mà, hôm nay anh đến đây là đúng chuẩn một câu nói.”

Trực giác của Giản Minh đã báo có chuyện không tốt nhưng vẫn không nhịn được mà truy hỏi, “Câu nào?”

“Người ngu tiền lắm… Mau lại đây!” Cô che miệng cười gian.

Giản Minh giả vờ tức giận, “Không cho cô nữa! Cô chặt chém tôi như thằng ngu thế hả!”

Châu Hiểu Ngữ vội vàng chắp tay hành lễ, “Anh Minh đừng làm thế mà, có gì chúng ta cùng nói cho rõ mà. Tôi thật sự cảm thấy anh là một ông chủ lương thiện đứng đắn nhất đó, chẳng qua là… diễn xuất còn không gian nâng cao thôi.” Nhân lúc anh không chú ý, cô giật ngay tờ chi phiếu, đắc ý bổ thêm một đao, “Có điều anh Minh này, thật ra có nhiều lúc nhân phẩm với diễn xuất chẳng liên quan gì đến nhau đâu!”

Giản Minh nghĩ bụng: Đợi về trường quay với tôi đi, xem có dọa cô giật mình không!

Cũng giống như trợ lý mập giảm cân thành công dọa anh giật mình vậy, anh tin là diễn xuất của bản thân gần đây cũng đã giỏi lên nhanh chóng, chắc chắn đủ để làm Mập Mập giật mình.

Trong quá trình quay phim đạo diễn Ngô còn khen anh mấy lần, ngay đến thầy Trần Gia Vận cũng đã chứng nhận diễn xuất của anh, cho anh là dạng trẻ con dễ dạy, là một diễn viên nổ lực hiếu học rất có tiền đồ.

Giản Minh mong đợi đến ngày có thể làm Mập Mập giật mình, trong bụng còn âm thầm mong ngóng một ngày trên Weibo của trợ lý mập có bài khẳng định diễn xuất của anh.

***

Châu Hiểu Ngữ lấy hai mươi vạn tệ tiền quyên góp của Giản Minh về đưa cho Ngụy Mẫn Chi, bà nghi ngờ nhận lấy, “Tiểu Ngữ, đây là cái gì?”

“Chị Ngụy, là tiền quyên góp của ông chủ em đó.”

Lâm Tịnh thò đầu nhìn số tiền trên đó nhất thời líu lưỡi, “Ông chủ em hào phóng thật đấy.” Xong lại ngờ vực hỏi cô, “Tiểu Ngữ, đó đúng là ông chủ em thật hả?”

Ngụy Thần ngồi ngay bên cạnh Ngụy Mẫn Chi, ngẩng đầu lên là nhìn thấy số tiền kia, mặt đầy suy nghĩ nhìn Châu Hiểu Ngữ, sau đó lại nhớ hôm leo núi cô có nói qua công việc của mình, thế là cậu lại cúi đầu mở điện thoại tìm kiếm tên Giản Minh, rất nhanh trên trang Bách khoa Baidu đã hiện lên giới thiệu cuộc đời Giản Minh, còn có mấy bức ảnh chân dung.

Người đàn ông trong hình tự hồ tự thân đã phát ra hào quang người nổi tiếng, mặc dù ngũ quang tương đồng nhưng lại có vẻ không giống lắm với người đàn ông đứng ở cổng trường tiểu học Cung Gia Trang nhìn chăm chú Châu Hiểu Ngữ với ánh mắt dịu dàng.

Châu Hiểu Ngữ hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, “Chị Lâm, anh ấy đúng là ông chủ của em mà, chị đừng nghĩ lung tung.”

Mắt Lâm Tịnh lấp lánh, liếc Ngụy Thần một cái rồi hé miệng cười, “Được rồi, cứ xem như chị lắm lời, có điều chị thấy quan hệ giữa em với ông chủ có vẻ rất tốt đúng không?”

Câu này khiến Châu Hiểu Ngữ tự nhiên thấy chột dạ. Thật ra cô cũng không phải hoàn toàn không cảm giác được Giản Minh tốt với cô quá mức, chuyện này cũng khiến cô hơi bất an, nhận nhiều ân tình của anh như thế mà chẳng có gì để đền đáp lại. Nhưng mặc khác, bởi vì ý tốt của Giản Minh mà cô lại không tự chủ được  cứ muốn lại gần, càng lúc càng gần hơn.

Cô một mình đi giữa trời tuyết lạnh lâu lắm rồi, đông cứng mệt mỏi, sự xuất hiện của Phương Lược là bài học khắc sâu đến cuối đời. Đối mặt với sự quan tâm của Giản Minh, cô biết mình không nên tham vọng xa vời, nhưng lại chẳng thể khống chế bản thân, nhìn thấy anh là tâm tình sẽ rất vui vẻ.

“Chị họ em là đối tác với ông chủ.” Ngôi sao với người quản lý chắc tính vào quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi cũng không sai đâu nhỉ? “Ông chủ bị chị em nhờ vả nên đối xử tốt với em lắm.”

Lý do chân chính chắc chắn là như thế!

Châu Hiểu Ngữ âm thầm thuyết phục bản thân, không muốn nghĩ ngợi lung tung, như thế đến lúc nhìn thấy Giản Minh mới có thể bình tĩnh không chột dạ đối mặt với anh.

***

Ngày hôm đến Giản Minh đã định kéo Châu Hiểu Ngữ đi luôn nhưng lại bị hiệu trưởng Cung giữ lại, đợi ngày hôm sau nhà ông mổ lợn, ăn xong bữa này thì đường xuống núi cũng thông, đến lúc đó bọn họ mới đi được.

Lúc đến là Ngụy Thần lái xe đưa cả đám người đi, lúc về thì Châu Hiểu Ngữ lên ngồi xe Giản Minh.

Lúc bọn họ chia tay ở cổng trường tiểu học Cung Gia Trang, Ngụy Thần nhắc nhở Châu Hiểu Ngữ, “Tiểu Ngữ, đợi về Lan Châu chúng ta tập hợp ở sân bay, cô đi về nhà với chúng tôi luôn, dù sao cũng chẳng còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi.”

Giản Minh còn tưởng mình nghe nhầm, kéo Châu Hiểu Ngữ lại hỏi, “Chuyện gì thế? Cô định đón Tết với mấy người chị Ngụy à?”

Không đợi Châu Hiểu Ngữ lên tiếng, Ngụy Thần đã cướp phần trả lời, “Dù sao Tiểu Ngữ về nhà cũng chỉ có một mình, chi bằng đón Tết cùng chúng tôi.”

Lòng Giản Minh nóng như lửa đốt, anh rất muốn nói bà Giản Thu Nhạn cũng nhất định sẽ rất nhiệt tình đón chào trợ lý mập về nhà anh ăn Tết, nhưng đến cả bản thân anh cũng hiểu rõ, lịch làm việc của bản thân Tết này đã kín đặc, e là phải ăn Tết ở phim trường Tây Bộ rồi, sao đưa Mập Mập về nhà ăn Tết được chứ?

“Chị Ngụy, thật ngại quá, Tiểu Ngữ e là không về nhà chị ăn Tết được rồi. Tuy việc bên này đã kết thúc, nhưng việc bên chỗ tôi còn chưa xong, trong Tết cô ấy vẫn phải làm việc.”

Ngụy Mẫn Chi nhận tiền của người ta rồi, đâu dám thất lễ, hai mươi vạn tiền quyên góp đã đến tay, dưới ánh mắt cầu cứu năm lần bảy lượt của cháu trai vẫn phải dày mặt đồng ý, “Công việc quan trọng! Công việc quan trọng!”

Ngụy Thần, “…” Cô, cô là cô ruột con thật hả?

***

Trong tình trạng không chút đề phòng, Châu Hiểu Ngữ phải đối mặt với thực tế phũ phàng, Tết này không những không được về nhà chị Ngụy ăn đồ ăn ngon mà còn phải chết dí ở trường quay. Quả nhiên ông chủ đều có trái tim tư bản đen tối hết, cô cảm động quá sớm rồi!

Một tiếng sau khi cả hai xe rời khỏi cổng trường tiểu học Cung Gia Trang là đã chẳng thấy đối phương đâu nữa cả. Suốt đường đi Ngụy Thần im lặng lái xe, bất kể là Mẫn Tiểu Hà với Lâm Tịnh cố khuấy động không khí thế nào thì cậu ta vẫn quyết không mở miệng. Đến Lan Châu trả xe thuê phòng, đoàn người lên tàu về nhà.

Nghe thấy tiếng rao hàng của nhân viên hỏa xa, Lâm Tịnh cũng mua một chai nước khoáng dòng mới của hãng nào đó, bao bì ngoài chai có in một khuôn mặt rất quen, nhìn kỹ mới thấy bên trên còn có chữ ký rồng bay phượng múa, nhất thời kinh ngạc kêu lên, “Chị Ngụy, chị lại đây xem, đây là… Giản Minh đúng không?”

***

Phim trường Tây Bộ nằm trên một khu ngoại ô trống trải phía tây bắc của thành phố Ngân Xuyên, là phim trường cổ trang xây dựng dựa vào hai tòa thành biên phòng còn sót lại, giữ được dáng vẻ oai hùng, thê lương, bi tráng vốn có, trước sau đã từng quay hơn trăm bộ phim truyền hình, nghe nói có không ít bộ phim đoạt giải thưởng trong nước và quốc tế, nhờ đó danh tiếng nơi đây cũng lên như diều gặp gió.

Bọn họ lái xe từ Cam Túc tới Ninh Hạ, hai tỉnh liền nhau, phóng tầm mắt ra xa đều là cảnh sa mạc, lúc đi qua Trung Vệ còn dừng ở Sa Pha Đầu* nghỉ nửa ngày.

(* Sa Pha Đầu là khi thắng cảnh cấp 5A (cấp cao nhất) của Trung Quốc, là khu bảo tồn sinh thái sa mạc tự nhiên, thuộc khu tự trị của tộc Hồi Ninh Hạ, nhưng người Hán vẫn chiếm đa số.)

Cả hai đều là người miền Nam, trước nay chưa từng trông thấy biển cát vàng quanh co uốn lượn trải dài mênh mông, ốc đảo xanh mát, sa mạc bao la, cho dù thời tiết có lạnh hơn nữa bọn họ cũng chơi không biết mệt, nghịch trong khi trượt cát cả nửa ngày, cưỡi lạc đà, ngồi bè da dê chán rồi mới lái xe đến thảo nguyên Thông Hồ.

Đây là giao giới giữa ba tỉnh Cam Túc, Ninh Hạ, và Nội Mông, ốc đảo giữa sa mạc, mặt trời lặn trên sông, hoàn toàn khác biệt so với vẻ thanh tú nho nhã của miền Nam.

Thảo nguyên Thông Hồ là con đường giao thương thời cổ, đường buôn muối, có thảo nguyên, có ốc đảo ao hồ trên sa mạc, còn có di tích thành Cổ Trường, chiến trường thời cổ. Hai người ngồi trong nhà bạt của người Mông Cổ uống trà sữa, ăn thịt nướng, nghe tổ khúc đàn đầu ngựa* xong mới mãn nguyện rời đi.

(* Đàn đầu ngựa là loại nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa.)

Giản Minh nổi tiếng đã lâu, đi đâu cũng đều đi cùng với trợ lý, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người hâm mộ, cứ ra đường là cứ như đi trên thảm đỏ, lúc nào cũng phải bảo vệ hình tượng, trước nay chưa từng có thời gian vui vẻ chơi đùa. 

Châu Hiểu Ngữ thì xưa nay cô độc một mình, không quen ai có quan hệ đủ tốt để hẹn hò ra ngoài chơi cả, lần này có Giản Minh đi cùng, hai người vui vẻ quên trời đất chơi hẳn ba ngày.

***

Lúc ở thảo nguyên Thông Hồ đợi ăn thịt dê nướng nguyên con, đầu bếp nói sẽ mất nhiều thời gian lắm, bảo hai người phải cố nhẫn nại, hoặc ra ngoài thảo nguyên chơi một lúc rồi hẵng quay lại.

Bọn họ ngồi một bên nhìn đầu bếp nổi lửa nướng thịt, nghe nói ngay đến củi cũng là củi cây muối chỉ nơi này mới có, “Đợi thịt chín rồi, trong mềm ngoài giòn, còn có thể cảm nhận được hương vị của cây muối nữa.”

Châu Hiểu Ngữ ở trên núi đã lâu, nhìn thấy nguyên con dê đặt lên giá chuẩn bị nướng thì nước dãi ồ ạt, Giản Minh lôi cô ra ngoài chơi, chân cô lại như bám rễ, đâm sâu vào mảnh đất trước giá nướng thịt, nhổ mãi không lên, nghe thấy lời giới thiệu của đầu bếp là hai mắt sáng rực. 

Giản Minh cũng bó tay bất lực, “Đã nói sẽ mời cô ăn dê nướng nguyên con, cũng không phải mời lơi đâu, đầu bếp đã nói phải sáu đến tám tiếng nữa mới xong, chúng ta ngồi đợi sao nổi?”

Giản Minh cho rằng, phàm cứ là thịt thì chắc chắn là cô nàng thấy đẹp long lanh rồi.

Đầu bếp thấy cô bé trợn tròn mắt nhìn nướng thịt thì cũng thấy thú vị, vừa làm việc vừa buôn chuyện đôi câu, hơn một tiếng sau hình như mới chợt nhớ ra mà hỏi, “Anh trai này là người ở đâu thế, sao cứ thấy quen mắt ghê?”

Giản Minh đã quen với kiểu hỏi chuyện này, thuận miệng đáp bừa, “Tôi là người Đông Bắc.” khiến Châu Hiểu Ngữ cúi đầu cười trộm.

Đầu bếp lại liếc anh một cái, cười bảo, “Tôi nói mà, sao thấy mặt quen thế, anh trai nhìn hơi giống nam diễn viên trong bộ phim con bé nhà tôi xem dạo gần đây.” Ông ta nói giống, xong lại liếc thêm mấy cái, nói tiếp, “Đúng là càng nhìn càng thấy giống.”

Châu Hiểu Ngữ cũng hào hứng, còn cố ý nhìn trái nhìn phải, “Anh ấy nhìn giống minh tinh thật ạ?”

Đầu bếp là người Mông Cổ, vùng này sáp nhập về Trung Quốc, người Mãn, người Mông Cổ, người Tây Tạng đủ hết cả. Người nhà ông xây nhà trên A Lạp Thiện, ông ở khu du lịch làm đầu bếp, đến ngày nghỉ luân phiên mới được về nhà đoàn tụ với gia đình, thi thoảng cũng ngó qua ti vi, con gái còn hào hứng chỉ cho ông xem, “A Ba, A Ba, đây là minh tinh con thích này!”, bắt ông xem bằng được nửa tập phim.

Gần đây các đài vệ tinh đã bắt đầu chiếu “Đồng hành cùng anh”, trước khi đến đây Giản Minh còn bị đạo diễn bộ phim đó nhờ quay một đoạn phim ngắn chúc mừng ở ngay Hoành Điếm, phía sau còn phải là cảnh đang làm việc. Anh quay luôn tại hiện trường quay “Cái bóng của nhà vua”, Tiết Khởi đằng sau lượn ra lượn vào làm đủ trò, còn vênh váo đứng trước máy quay nói với nữ chính Lương Hủy, “Cuối cùng bọn tôi vẫn ở bên nhau này!”

Đạo diễn nhận được đoạn phim thì khen ngợi lắm, hẹn anh bao giờ về thủ đô thì đi uống rượu.

Đầu bếp lại liếc Giản Minh mấy cái, càng lúc càng khẳng định, “Giống lắm đấy, cuối tuần trước tôi về còn ngồi xem với con gái một lúc cơ.” Xong lại nhiệt tình đề xuất, “Bây giờ chẳng phải trên ti vi nhiều tiết mục tuyển chọn tài năng lắm à, giống minh tinh nói không chừng cũng có thể lây chút hào quang, anh trai này, anh có thể thử xem sao, nói không chừng còn được làm thế thân cho cái anh chàng diễn viên đó đấy.”

Châu Hiểu Ngữ cười nghiêng ngả, “Đại ca, ý kiến của anh hay lắm, để lúc về chúng tôi thử xem sao.”

Giản Minh sợ cô ngã bèn thuận thế kéo cô dựa vào lòng mình, Châu Hiểu Ngữ vẫn còn đang chìm đắm trong ý kiến của đầu bếp, vui như mở hội, đợi đến khi nhận ra lồng ngực sau lưng, người lập tức cứng đờ, không biết phải làm sao. 

Giản Minh lại tựa như chẳng nhận ra gì khác thường, cánh tay vòng qua eo giữ cô sát vào người anh hơn. Đầu bếp đã gặp qua không ít cặp tình nhân đến đây du lịch, còn khen bọn họ, “Vợ chồng son tình cảm quá, đã kết hôn rồi hả?”

Rõ ràng đang giữa mùa đông buốt giá nhưng Châu Hiểu Ngữ lại cảm thấy sau lưng như đang bị gí bàn ủi nóng rực, cô đứng bật dậy, “Tôi ra ngoài cho thoáng.” Nghe thấy Giản Minh đáp lời đầu bếp phía sau, “Chưa đâu, có điều cũng sắp rồi.” Nhất thời lại càng cảm thấy lòng rối loạn.

Ra khỏi lều bạt, Châu Hiểu Ngữ đi loanh quanh như gà mất đầu, đằng sau Giản Minh đã chạy theo, nắm lấy tay cô, “Chưa mang găng tay mà đã chạy ra ngoài rồi, không sợ lạnh à.” Cầm được tay cô xong lại chẳng chịu buông.

Hai người âm thầm giằng co, Châu Hiểu Ngữ thì cố sức muốn rút về, Giản Minh lại kiên quyết nắm chặt. Cô hít sâu một hơi, lúc này trời cao trong xanh, thảo nguyên mênh mông chẳng thấy bóng người, chỉ có tít mãi xa cạnh lều bạt mới thi thoảng có vài người đi ra, cũng không biết là người làm việc ở khu thắng cảnh này hay du khách. Bởi thế mà lời cô nói ra rõ ràng rành mạch đến độ bản thân cũng giật mình.

“Anh Minh, anh đang làm gì thế?”

Giản Minh đang đứng sóng vai với cô nàng, thấy mắt trợ lý mập cứ đảo hết chỗ này đến chỗ nọ, chỉ dám nhìn xa xa chứ không dám nhìn thẳng vào anh, tai còn đỏ hồng, trong lòng lại ngọt như đường: Nhóc con, hóa ra không phải em hoàn toàn không biết gì!

Anh vẫn luôn nghi ngờ bản thân có phải chỉ mình anh có tình cảm, sợ nói ra sẽ khiến cô nàng sợ nên mới nhẫn nhịn, cho đến khi đứng trước cổng trường tiểu học Cung Gia Trang trông thấy ánh mắt của Ngụy Thần mới chắc chắn bản thân đi chuyến này là quyết định chính xác.

Nếu không phải anh vội vội vàng vàng đến tận đây, không chừng trợ lý mập đã bị tên đàn ông không biết ở đâu chui ra kia cướp đi mất rồi!

Anh xoay vai cô nàng lại, cách cả lớp áo lông vũ dày cộp rồi mà vẫn cảm nhận được xương vai cô nàng, nhất thời xót ruột lắm, “Tiểu Ngữ, em không biết anh thích em à?”

Phỏng đoán của Châu Hiểu Ngữ thành sự thật, phản ứng đầu tiên của cô là không tin được, “Anh nói dối!” rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Giản Minh, muốn tìm ra bằng chứng cho sự dối trá trong mắt anh, nhưng đến lúc hai mắt chạm nhau cô lại ngừng thở, cảm thấy bản thân đã biến thành nữ chính trong các phim tình yêu mà anh đóng, bị ánh mắt nồng cháy của anh nhìn đến tim đập thình thịch, nhất thời không chịu được phải quay vội đầu đi, lầm bầm một câu, “Diễn phim tình cảm nhiều rồi, diễn xuất cũng tiến bộ ghê nhỉ!”

Giản Minh đã từng đóng rất nhiều phim thần tượng, chứng kiến đủ các kiểu phản ứng của nữ chính khi được tỏ tình, đều bắt nguồn từ trí tưởng tượng phong phú của các nhà biên kịch, có loại ngại ngùng, có loại vui vẻ, còn có loại giám đốc ngang tàng, bị nữ chính chính nghĩa đầy mình nổi giận mắng té tát, đến cuồi cùng vẫn đổ rạp dưới ống quần tây của anh thôi. Ngay cả anh cũng cảm thấy phim thần tượng quá sáo mòn, nhưng đến lúc chính bản thân rơi vào trường hợp này mới hiểu tất cả lời hoa mĩ đều chẳng bằng những gì trước mắt.

Anh kéo luôn người trước mặt vào lòng, nhẹ giọng than thở, “Chẳng phải là diễn chính bản thân mình sao? Nếu không anh lặn lội vượt đường xa ngàn dặm chạy tới đây làm gì? Em tưởng anh rảnh rỗi đến đây làm từ thiện thật chắc?”

Châu Hiểu Ngữ vẫn cố biện bạch, “Ai biết có phải tại anh nghe tôi bán than nhiều quá nên mới nghĩ ra cách báo thù tôi không chứ!” Cô định giãy khỏi lồng ngực Giản Minh nhưng lại bị anh giữ chặt, “Anh là loại người nhỏ nhen suốt ngày chỉ lo báo thù thôi hả?” Anh siết chặt trợ lý mập vào lòng, hít sâu một hơi, dỗ cô nàng, “Lạnh, ôm nhau cho ấm.”

“Anh lạnh thì đi vào trong đốt lửa đi, đừng có ôm tôi.”

Giản Minh đầu hàng, “Anh chỉ muốn ôm em thôi, nghĩ trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi!” Thật ra anh rất muốn nói, không chỉ muốn ôm cô đâu, từ lâu anh đã muốn hôn rồi cơ, chẳng qua là lo cô sợ hãi nên mới không nói ra miệng thôi.

Châu Hiểu Ngữ nghĩ một hồi vẫn thấy rất khó tin, “Sao anh lại để ý đến tôi được chứ?” Cô cũng rất hiểu bản thân mình, “Tính cách tôi hướng nội, đã béo còn ham ăn, cũng không thích để ý đến người khác, rốt cuộc là có gì tốt?”

Diễn xuất của Giản Minh có tệ thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần dựa vào khuôn mặt này thôi là cũng đủ để cả đoàn người hâm mộ nhỏ dãi tong tong, chỉ hận không thể hiến dâng, càng đừng nói đến gia thế xuất thân, tính cách cũng vui vẻ hoạt bát, đối nhân xử thế rất tốt. Mặc dù cô hay chê anh nhưng những thứ đó đều không thể che lấp được sự thật kia.

“Anh thích con người em chứ không phải thích ưu điểm của em.” Hai bên tình trong như đã, ngoài mặt còn e, trợ lý mập không phản ứng kịch liệt, trong lòng Giản Minh vui vẻ hết lớn. Anh cảm thấy ngày thường trợ lý mập nói chuyện hơi to gan nhưng về chuyện nam nữ có vẻ sẽ là dạng thận trọng, cẩn thận, đặc biệt là với vết xe đổ Phương Lược ngay trước anh, thế nên càng không thể ép quá khiến cô bất an được.

Cho dù trong lòng anh có vô số những suy nghĩ thân mật vô chừng, thời khắc này cũng chỉ có thể siết chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô, nhất là khi hai người đều mặc áo lông vũ dày cộp, thời tiết trên thảo nguyên lạnh lẽo, cả hai ôm lấy nhau đứng im bất động thật chính xác là “ôm nhau cho ấm”, làm gì có sự quấn quýt lưu luyến giữa một cặp mới thành đôi nào.

Đợi đến lúc thịt nướng xong, hai người lại quay vào lều bạt ăn thịt dê, nhưng cảm giác đã khác. Bọn họ chơi đùa một vòng bên ngoài, trong suốt khoảng thời gian đó Giản Minh đều nắm chặt tay cô, ánh mắt đôi khi giao hòa cũng thấy rõ niềm vui tràn ngập trong anh, tựa như đạt được giải Quả Táo Vàng vậy, hạnh phúc tràn từ ánh mắt ra bao phủ cả xung quanh.

Châu Hiểu Ngữ không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng Giản Minh có thể nhận ra sự dịu dàng nơi đáy mắt cô, trừ nắm tay hay ôm cô một chút thì anh hoàn toàn không có hành vi quá đáng nào, nhờ thế mà cô cũng dần dần thả lòng, lại cảm thấy cả trái tim như được ngâm trong nước ấm, mềm mại ấm áp vô cùng, ngay cả đặt chân trên đất cũng thấy không thật, tựa như bước đi trên bông vậy, thậm chí đến thịt dê cũng ngon hơn nhiều.

Đợi hai người chơi đủ, chạy đến trường quay Tây Bộ thì đoàn làm phim đã có mặt ở đó được hai ngày rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui