Bình Hoa, Chào Anh

Giản Minh ôm điện thoại, suýt nữa thì nằm bò ra xô pha cười điên dại, “Mẹ, mẹ có nhìn rõ vừa rồi là ai không?”Anh quay camera trước vào thằng Châu Hiểu Ngữ đang cầm máy sấy luống ca luống cuống, “Mập Mập, chào hỏi mẹ chúng ta đi.”

Nếu không phải khuôn mặt chiếm trọn màn hình điện thoại của Giản Thu Nhạn đang nhìn cô chằm chằm thì Châu Hiểu Ngữ đã phát điên đẩy Giản Minh lên xô pha cho một trận rồi.

Gì mà “mẹ chúng ta” chứ?!

Cô lúng túng nhìn điện thoại chào hỏi, “Chào bác!”

Giản Thu Nhạn sững ra cả nửa ngày, không sai, đây đúng là Tiểu Ngữ… nhưng sao lại gầy đi nhiều thế này?

Bà đau lòng bắt đầu mắng, “Giản Minh, cái thằng nhóc keo kiệt này, sao không cho Tiểu Ngữ ăn? Nhìn xem, con bé đói đến mức nào rồi kia kìa?”

Giản Minh có oan mà chẳng nói được, cười cầu hòa với mẹ, “Mẹ, mẹ nhầm rồi, con nào dám bỏ đói cô ấy. Thật đó thật đó, không có chuyện đó đâu.”

Giản Thu Nhạn không tin, “Thế tại sao con bé lại gầy thế kia?”

Giản Minh đánh mắt ra hiệu với Châu Hiểu Ngữ, xin cô ra tay cứu viện, Châu Hiểu Ngữ quả nhiên nhận lấy điện thoại, hắng giọng, “Chào bác.” Sau đó bắt đầu mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào, “Bác đừng mắng anh Minh nữa, thật ra anh ấy không cho cháu ăn cơm cũng có thể hiểu, anh ấy toàn mắng cháu ăn nhiều quá…” Lời còn chưa nói hết Giản Thu Nhạn đầu bên kia đã bắt đầu mắng mỏ.

Giản Minh bị mắng sứt đầu mẻ trán, cướp lấy điện thoại giải thích, “… Mẹ, mẹ hạ hỏa, thật sự không có chuyện đó đâu, cô ấy nói đùa đó. Con trai mẹ là dạng keo kiệt bủn xỉn thế à?”

Giản Minh nói khô bọt mép mới thuyết phục được Giản Thu Nhạn đang hừng hực lửa quyết tâm lấy lại công bằng cho trợ lý mập, ngắt cuộc gọi xong anh nằm bò ra xô pha, thở dài mọt hơi, “Sao anh có dự cảm tương lai sau này không dễ sống vậy kia?” Trợ lý mập với mẹ, cả hai anh đều không chọc nổi.

Trợ lý mập còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Chẳng phải đã cảnh cáo anh từ sớm, không được chạy lung tung nói linh tinh, anh cứ không thèm nghe cơ, đầu tiên là nói với chị em, giờ đến cả bác gái cũng biết rồi, đáng kiếp!”

Bộ dạng Giản Minh bây giờ tâm tình u ám, mất hết hứng thú về tương lai, cảm thấy bản thân nhất thời mê muội chọn nhầm đường mất rồi, “Mập Mập, sao lúc trước anh không nhận ra em nhỏ mọn thế nhỉ!”

Châu Hiểu Ngữ cười lạnh hai tiếng.

Giản Minh nhất thời lạnh cả sống lưng,vội vàng cười làm lành, “Vụ này anh chịu trách nhiệm, được chưa! Anh chịu trách nhiệm! Cứ xem như anh hại em gầy đi, nuôi em béo lại là được chứ gì?” Anh khoác ái, kéo Châu Hiểu Ngữ ra ngoài ăn cơm lại bị cô cản lại, “Đợi đã, bên ngoài lạnh lắm, đeo khẩu trang vào đã.”

Ra khỏi cửa phòng, hai người cũng không tiện nắm tay nữa, về mặt này trợ lý mập rất nghiêm khắc, Giản Minh tiếc lắm. Hai người ra khỏi cầu thang xuống dưới, vừa vặn gặp được phó đạo diễn và thư ký trường quay, trông thấy Giản Minh cả hai đều cười cực kỳ quái dị.

Giản Minh đeo khẩu trang, cười chảo hỏi bọn họ, mấy người nói chuyện đôi ba câu là xuống đến đại sảnh khách sạn, người qua lại nhìn thấy Giản Minh đều cưới quái dị, anh còn cười đáp lẽ, coi đó là người hâm mộ thấy thần tượng thì cười vui vậy thôi.

Mãi đến quán lẩu cổ sườn dê, mấy người cùng đoàn nhìn thấy anh thì cười phá lên, Tiết Khởi còn nhảy lại khen, “Anh Minh, không ngờ anh còn có sở thích ra vẻ dễ thương nha, khẩu trang hợp với anh lắm đấy!”

Giản Minh vội tháo khẩu trang, đến lúc này mới phát hiện trên nền khẩu trang màu đen có thêu một con heo hoạt hình đang nằm dài há miệng chuẩn bị ăn, dùng chỉ phản quang, dưới ánh sáng hắt vào vàng nổi bật.

Anh lập tức liếc sang chỗ trợ lý mập, thấy cô cười đắc ý rúc sau lưng Tiết Khởi, hai người thì thầm cái gì đó, có khi đang cười anh, trợ lý mập còn vừa nói vừa liếc sang chỗ anh rồi lại nhìn Tiết Khởi cười.

Mập Mập nghịch ngợm đáng yêu này, suốt nửa năm quen biết đến giờ anh mới thấy lần đầu.

Trên gương mặt cô là nụ cười trẻ con hiếm thấy, tựa như tất cả tối tăm đều biến mất, chỉ còn lại nụ cười khi đạt được ý đồ xấu xa.

Lòng Giản Minh mềm nhũn, nhét khẩu trang vào túi áo khoác, ngồi vào bàn cùng Ngô Đại Long, Trần Gia Vận và mấy vị lão làng. Phục vụ nhanh chóng bày nồi lẩu lên, anh dùng đuôi mắt liếc về phía trợ lý mập, thấy đối phương cũng đang nhìn mình bèn ra hiệu “đợi sau tính sổ”, lúc này mới bắt đầu ăn.

Châu Hiểu Ngữ gặm xương, nhỏ giọng nói chuyện với Tiết Khởi, “Chị Tiết, hay tối nay em sang ngủ với chị nhé?”

Tiết Khởi đã đoán ra ngay việc tốt vừa rồi do cô làm, vừa vào cửa đã lập tức kéo sang bên thẩm vấn, cô cũng thành thật khai báo. Tiết Khởi nhân cơ hội cười nhạo, “Không phải em sợ anh Minh tính sổ đấy chứ?”

Châu Hiểu Ngữ vẫn cứng miệng, “Làm gì có? Chẳng qua là trời tuyết lạnh thôi, muốn ngủ với chị cho ấm.”

Tiết Khởi,”Trong phòng có sưởi, chị đâu có thấy lạnh!”

Châu Hiểu Ngữ: Người ta đã vào đường cùng rồi, đừng có chọc ngoáy!

***

Hôm nay đạo diễn Ngô mời khác, đặc biệt là cảnh tuyết hôm nay quay vô cùng thuận lợi, ngày mai chỉ cần quay thêm mấy cảnh bổ sung, còn lại đều phải đợi trời nắng lên mới quay tiếp được. Mọi người cũng thả lỏng, lần lượt từng bàn mời rượu, ồn ào náo nhiệt vô cùng, tới lúc kết thúc cũng đã mười giờ hơn.

Ai uống say đều để trợ lý hoặc bạn thân trong đoàn đưa về, Tiết Khởi bỏ Châu Hiểu Ngữ lại, để trợ lý đưa về, đằng sau còn có cái đuôi Thi Khải to uỵch.

Với thân phận huấn luyện viên thể hình của Giản Minh, Thi Khải cũng không tính là nhân viên đoàn làm phim. Nhưng cả ngày anh ta ở cùng đoàn, lúc rảnh còn giúp các nhân viên làm này làm nọ, xếp dọn đạo cụ, làm chân chạy việc, thi thoảng còn đóng mấy vai quần chúng không lộ mặt.

Khoảng thời gian trước, có một diễn viên phụ trên đường đi đến trường quay thì bị tai nạn, Ngô Đại Long cũng chẳng thèm tìm diễn viên mới nữa mà gọi Thi Khải vào diễn luôn.

Thế là Thi Khải từ huấn luyện viên thể hình bước một bước lên thành diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim, kiếm được cơm ăn, không còn là thành phần ngồi không ăn đầy nữa rồi.

Giản Minh còn vỗ vai anh ta khen ngợi tấm lòng kiên trì bền bỉ quyết không bỏ cuộc, lúc đó Thi Khải đáp một câu, “Chỉ mong về sau anh Minh đừng lật tẩy!”

Lúc anh ta đến tìm Tiết Khởi cũng vừa hay trông thấy Giản Minh đến tìm Châu Hiểu Ngữ, ánh mắt hai người giao nhau một cái là đủ để Thi Khải hiểu ngay. Cùng là đàn ông với nhau, vẻ mặt Giản Minh chắc chắc chẳng lừa nổi anh ta, mà Giản Minh dường như cũng chẳng có ý muốn giấu giếm, đứng bên cạnh trợ lý mập đang kiên quyết bám lấy Tiết Khởi không buông, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, “Mập Mập, em phải nghĩ cho kỹ nhé.”

Châu Hiểu Ngữ trước nay vẫn luôn cho rằng bản thân rất cứng cỏi, ai ngờ Giản Minh mới nói nhỏ với cô một câu cô đã đổi ý ngay, “Anh Minh, chúng ta đi mau thôi, lạnh chết mất!”

Câu nói kia của Giản Minh là, “Thật ra… anh không ngại thể hiện tình cảm trên Weibo đâu!”

Cô còn chẳng dám tưởng tượng tình cảnh Weibo mình bị đoàn fan của Giản Minh tấn công nữa,mới nghĩ thoáng qua thôi đã rùng mình.

No bụng, tay chân ấm áp, bước từng bước trên nền tuyết trắng trở về khách sạn, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh hơn nhiều.

Tuyết vẫn đang rơi, nhẹ nhàng thả mình lên tóc, lên mũi, lên quần áo cô, Châu Hiểu Ngữ nổi hứng nghịch ngợm, thổi mạnh một hơi khiến hoa tuyết sắp rới lên mũi cô nhẹ nhàng đổi hướng.

Đột nhiên cô có một ý nghĩ là lạ, “Anh Minh, nếu ngày mai không quay phim thì chúng ta đi đắp người tuyết nhé?” Đối với đứa trẻ từ nhỏ lớn lên ở miền nam mà nói, đắp người tuyết chỉ là cảnh tượng trên phim truyền hình chứ chưa từng được thử bao giờ.

Bốn phía vắng bóng người, bọn họ dường như đã đi cuối đoàn rồi. Giản Minh đánh giá xung quanh xong, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhét luôn vào túi áo khoác cùng với tay mình, rõ ràng hành động trông vụng trộm như thế nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như chẳng có gì xảy ra cả.

Châu Hiểu Ngữ vội vàng ngăn lại, “Mau thả ra, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

“Hừ hừ, ai lấy khẩu trang hình heo ra chơi khăm anh? Bị nhiều người cười nhạo như thế, lẽ nào không nên bồi thường cho anh chút gì à?” Giản Minh chỉ mong sao có người trông thấy thôi.

“Anh Minh, sao lúc trước em không nhận ra anh nhỏ mọn thế nhỉ!” Rốt cuộc Châu Hiểu Ngữ cũng trả lại được câu này cho anh rồi, khiến Giản Minh chỉ có thể cười khẽ.

Vốn anh đã có ngoại hình anh tuấn, giọng nói lại trầm thấp rất hấp dẫn, có không ít thiếu nữ yêu thích giọng nói đều bị anh làm mê đảo, lần trước còn có bộ phim hoạt hình nổi tiếng mời anh lồng tiếng nhưng vì lịch làm việc bận quá nên mới không tham gia được.

Có câu rất thông dụng trong giới fan của anh: Thoát được vẻ ngoài đẹp trai ngất trời đó cũng thoát không khỏi giọng nói trầm thấp đó đâu!

Châu Hiểu Ngữ vẫn luôn cho rằng mình lý trí, không đến nỗi gục ngã trước ống quần tây của trai đẹp, càng khỏi nhắc đến giọng nói. Nhưng thời khắc này, trong mắt anh chỉ có mình cô, hai người đều dừng bước, anh hơi cúi người, ghé sát lại cô, hơi thở đôi bên giao hòa. Trái tim cô đập thình thịch, không biết là vì căng thẳng hay vì mong đợi, lưng cũng thẳng tưng lên, nhìn thấy trong đáy mắt đen sâu thẳm của anh hình bóng bản thân nho nhỏ.

Anh lại đột nhiên bật cười, hít sâu một hơi rồi lùi ngược ra sau, cười lớn rồi vò đầu cô. Cô âm thầm thở phào một hơi, cũng không nói rõ đợc là thất vọng hay là gì. Rốt cuộc cô đã hiểu cảm giác các fan xếp hàng dài “nhỏ dãi” trên Weibo anh là thế nào rồi.

***

Ngày hôm sau trời nắng, tiếp tục quay phim, nguyện vọng đắp người tuyết của Châu Hiểu Ngữ xem như thôi luôn, chỉ đành lon ton theo sau phục vụ đoàn làm phim.

So với cô thì lượng công việc Giản Minh phải làm vất vả hơn nhiều.

Gần đến năm mới, cường độ quay phim càng lúc càng lớn, có những ngày quay tới tận sáng sớm hôm sau. Đêm tuyết miền tây bắc, nhiệt độ trong nhà cũng có thể xuống âm mười mấy độ, tai sắp đông cứng luôn, hoàn cảnh kiểu này đối với Giảng Minh mà nói là khổ cực chưa từng có.

Theo cách nói của anh thì, năm nay bỏ được lớp áo “chó độc thân”, cho dù thời tiết bên ngoài có lạnh lẽo hơn nữa thì trong lòng vẫn ấm áp nóng rực như thường.

Châu Hiểu Ngữ thấy tai anh đã nứt nẻ, trên tay cũng có mấy chỗ đỏ đỏ, quay xong cảnh đêm trên đường về đến chân cũng bắt đầu tê, đành chạy xuống quầy lễ tân dưới khách sạn xin thuốc, mua thêm cao chữa nẻ, chuẩn bị một chậu nước nóng với gừng để ngâm chân, mãi mới xem như hạn chế được cái lạnh lan ra rộng hơn.

Cuối cùng cũng phải nhờ Ngô Đại Long sắp xếp lại các cảnh quay đêm lùi về sau, chỉ quay cảnh ban ngày trước, nói là đợi bao giờ thời tiết ấm lên quay cũng không muộn.

Bận rộn chóng mặt, rất nhanh đã tới giao thừa, vọng tưởng mong con trai đưa Châu Hiểu Ngữ về nhà ăn tết của Giản Thu Nhạn đã tiêu tan chẳng còn manh giáp. Bà phát điên trong điện thoại, thậm chí còn uy hiếp Giản Minh rằng sẽ đưa chồng đến thăm đoàn phim, cùng con trai qua Tết.

Giản Minh lăn lộn trong giới giải trí từ lâu, rốt cuộc cũng có được chút danh tiếng, nghe mẹ định lôi ông thần nhà mình đến thăm, nhất thời sợ gần chết, chỉ thiếu mỗi nước cúi đầu lạy lục Giản Thu Nhạn cứu vớt, “Mẹ, con cầu xin mẹ đấy, mẹ mà đến thì nỗ lực bao nhiêu năm nay của con trai mẹ đi tong hết cả, lúc người ta nhắc đến sẽ chẳng nhắc đến con nỗ lực bao nhiêu để nổi tiếng mà sẽ nói sau lưng con là nguyên quả núi to, dựa danh thế gia đình mà phất!”

Những tin đồn trong giới giải trí rất dễ dẫn đến hiểu lầm, không biết bao nhiêu diễn viên vô tội đã dính đạn rồi, khổ cực trả giá suốt bao lâu cuối cùng lại bị người khác bỏ qua.

Lúc trước anh chỉ khoe mẽ làm màu thôi thì cũng kệ, nhưng bộ phim lần này lại thật sự bỏ tâm huyết vào, rất cố gắng nắm tâm lý nhân vật, học tập các tiền bối đi trước, còn xây dựng hình tượng nhân vật của riêng mình, lúc tự học lời thoại cũng phân ra thái tử và thế thân, cảm thấy mình sắp tâm thần phân liệt đến nơi rồi. Nhưng nhọc nhằn khổ cực này người xung quanh đều nhận thấy, bản thân lại càng khắc sâu ghi kỹ hơn nữa.

Cuối cùng vẫn là Châu Hiểu Ngữ thấy anh đáng thương nên lên tiếng giải vây.

Cô nói với Giản Thu Nhạn qua điện thoại, “Bác à, bộ phim này của anh Minh thật sự rất tốt, nói không chừng còn có thể là bước nhảy vọt. Cơ hội được làm việc với đạo diễn cực kỳ nổi tiếng và đoàn làm phim này không phải dễ gặp, cho dù bác với bác Tần có tới thì nói không chừng ngày mùng Một cũng vẫn phải quy phim thôi. Thời tiết tây bắc vừa lạnh vừa khô, xuống máy bay có khi còn chảy máu mũi, máy phun sương chẳng có tác dụng gì, bác thích ứng không kịp đâu. Tốt nhất cứ đợi quay xong, anh Minh được nghỉ ngơi sẽ ngoan ngoãn về chỗ hai bác. Hơn nữa… đột nhiên đến tây bắc, các mao mạch trên da rất dễ lạnh quá mà đông cứng, mặt sẽ có rất nhiều tia đỏ đỏ hồng hồng, khó khăn lắm bác mới đến một lần, không thể nào lại mang khuôn mặt đỏ rực về được đúng không ạ?”

Bác gái Giản Thu Nhạn vốn yêu cái đẹp, sờ sờ khuôn mặt trắng trẻo mịn màng được bảo dưỡng cẩn thận của mình, đổi ý ngay, “Thôi được rồi, bác gửi ít đồ ăn qua cho mấy đứa, ăn tết cho tử tế nhé.”

Châu Hiểu Ngữ, “… Bác ơi, hình như chuyển phát nhanh không nhận hàng nữa rồi mà?”

Giản Thu Nhạn, “Hai đứa nhỏ đáng thương quá.” Nhưng có đáng thương hơn nữa bà cũng quyết định không tới thăm đâu.

Giản Minh chứng kiến tấm lòng từ ái của mẹ mình bị thời tiết khắc nghiệt miền tây bắc đánh bay, tổn thương sâu sắc lần hai.

***

Đoàn làm phim được nghỉ Tết hai ngày, Giao thừa và ngày mùng Một, còn chẳng đủ thời gian để Giản Minh bay về nhà. Hơn nữa khoảng thời gian này cường độ công việc của anh quá lớn, khó lắm mới đợi được đến lúc nghỉ ngơi nên cũng chẳng muốn tiêu phí thời gian trên đường đi lại.

Châu Hiểu Ngữ thì chẳng có ý kiến gì, với cô mà nói, ăn Tết ở đâu cũng như nhau. Năm nay ăn tết cùng đoàn phim còn náo nhiệt vui vẻ hơn nhiều.

Ngô Đại Long mời cả đoàn ăn bữa cơm tất niên, rất nhiều người uống lâng lâng bắt đầu cất giọng hát hò trong phòng, hát đến độ sắp bật tung cả trần nhà lên rồi. Những người đã say thì nhảy múa tung tăng, không khí vui vẻ cực kỳ.

Tiết Khởi vẫn ở cùng đoàn, Thi Khải cũng chẳng về ăn Tết, ở lại qua Tết với cô luôn. Châu Hiểu Ngữ kéo Tiết Khởi sang bên buôn chuyện lại bị Thi Khải chen vào phá đám, làm cụt hứng.

Châu Hiểu Ngữ là trợ lý của Giản Minh, rất nhiều nhân viên trong đoàn đều thấy quan hệ giữa hai người rất hòa hợp, ai có thể vào bàn chính thì đến kinh rượu Giản Minh, nhưng cũng có không ít người ghé lại chỗ cô, tới lúc cô cảm thấy đầu bắt đầu mơ mơ màng màng thì đã uống đâu đến mười mấy ly rượu vào bụng.

Tâm tình Châu Hiểu Ngữ đang rất tốt, uống ít rượu, hai má đỏ hồng, tràn đầy niềm vui. Trong không khí rộn ràng náo nhiệt của buổi tiệc, trông khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng rực rõ xinh đẹp, không ít thanh niên đến chuc rượu nhìn cô chăm chú không rời mắt.

Tiết Khởi không nhìn thêm được nữa, kéo cô bạn dậy đi lại cho tỉnh rượu, nhưng mới ra được đến hành lang thì Giản Minh đã đuổi kịp, “Cô về trước đi, tôi đi cùng cô ấy cho.” Còn tiến lên nắm lấy cánh tay Châu Hiểu Ngữ.

“Anh Minh, làm sao thế được. Cô nam quả nữ, Tiểu Ngữ say thế này rồi không đi với anh được.” Tiết Khởi kéo cánh tay còn lại của cô bạn, thà chết không buông.

Giản Minh tức sắp nghẹn thở, “Tôi có thể làm gì cô ấy chứ? Tôi là bạn trai cô ấy, cô ấy không nói với cô à?”

Thi Khải cũng chỉ thông qua ánh mắt Giản Minh mà phán đoán, căn bản không mở miệng hỏi thẳng, lại càng chưa từng nói với Tiết Khởi. Vì thế đến lúc này Tiết Khởi chỉ cảm thấy Giản Minh bụng dạ khó lường, cực kỳ phản cảm, “Anh Minh, anh cô liêm sỉ quá đấy, chỉ vì muốn tôi thả Tiểu Ngữ ra mà đến cả mấy lời như thế cũng nói dối được, tin anh mới là đồ ngốc ấy!”

Địa vị xã hội hai người chênh lệch quá lớn, Tiết Khởi cũng có nghe nói về gia thế Giản Minh, anh lăn lộn trong giới này nhiều năm như thế, cho dù có để ý đến Châu Hiểu Ngữ sau khi giảm cân thì cũng không thể cưới vào nhà được, nhiều nhất cũng chỉ là đùa chơi cho vui mà thôi.

“Mập Mập, em nói xem nào!” Giản Minh khẩn trương bảo Châu Hiểu Ngữ chứng minh mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô chỉ dựa vào vai anh cười gian, hoàn toàn không có ý muốn mở miệng xác nhận cho Giản Minh.

Hai người giằn co một hồi, mãi đến khi Thi Khải ra ngoài tìm Tiết Khởi, nài ép lôi kéo mãi mới tha được cô nàng chẳng hiểu chuyện gì này đi, bước được mấy bước vẫn nghe thấy anh ta nói, “… Em có ngốc không? Thế mà cũng không nhận ra à?”

Tiết Khởi dường như vẫn không chịu tin, “Có anh mới ngốc ấy! Anh Minh nhìn là thấy chẳng phải người tốt rồi, bộ dạng trêu ong chọc bướm thế cơ mà!”

Đợi đến khi bọn họ vào phòng rồi, Châu Hiểu Ngữ cười đến độ không đứng thẳng người lên được, “Anh Minh, rốt cuộc anh làm bao nhiêu chuyện xấu mà để chị Tiết cho anh là người xấu thế hả?”

“Có ai cười trên nổi đau khổ của người khác như em không.” Giản Minh bất đắc dĩ, kéo khóa áo khoác của cô nàng lên kín mít, “Sắp mười hai giờ rồi, đưa em ra ngoài chơi nào.”

Hai người vừa bước ra khỏi sảnh nhà hàng, chút nữa thì bị gió lạnh thổi bay. Châu Hiểu Ngữ bước lùi về phía sau, định rúc về phòng ăn lại bị Giản Minh nắm lấy mũ áo khoác lôi ra ngoài, bèn kêu gào thảm thiết, “Anh Minh, anh quả nhiên là người xấu! Tàn ác vô nhân đạo! Em muốn về phòng ăn thịt uống rượu ca hát, cùng happy với mọi người cơ!”

Mặt đất tuyết phủ dày, Giản Minh kẹp trợ lý mập dưới nách lôi đi, đến trước cổng chính thì dừng ngay cạnh một chiếc xe chở hàng, rút chìa khóa mở thùng sau xe ra. Châu Hiểu Ngữ thò đầu vào ngó, trong thùng xe chất đầy các loại pháo hoa.

“Anh Minh, anh kiếm ở đâu ra vậy?” Cô cao hứng nhất thời quên cả lạnh, nương ánh đèn đường bắt đầu lục lọi đám pháo hoa bên trong.

Mấy hôm trước nói chuyện phiếm, cô có nhắc lúc nhỏ ăn Tết thấy rất nhiều bạn bè đốt pháo hoa thì thích lắm, nhưng vì chẳng có ai chơi cùng, cô lại nhát gan, trên người cũng chẳng có tiền bạc gì nhiều, thế nên trước nay vẫn chưa từng thử cảm giác tự mình đốt pháo hoa ra sao.

Không ngờ Giản Minh lại nhớ những lời này, không biết kiếm đâu ra đến nửa thùng xe toàn pháo hoa, nhấc hết ra ngoài trải một loạt, “Mập Mập, em có muốn thử không?” Anh còn cười cổ vũ nữa, trợ lý mập thiếu mỗi nước ngoáy đuôi mừng anh nữa thôi, vui vẻ gật đầu lia lịa, “Muốn! Muốn! Muốn!” Hoàn toàn quên luôn mấy lời oán thán lúc nãy.

Giản Minh đã chuẩn bị đầy đủ, lất bật lửa đốt một sợi hương rồi đưa pháo lại gần đầu hương đó, trợ lý mập nín thở đợi anh vứt quả pháo ra xa, tiếng nổ rền vang giữa màn đêm yên tĩnh.

Mọi người đang uống rượu ca hát trong phòng nghe tiếng pháo nổ còn tưởng nhân viên của quán, đang hát dở nửa bài thì thấy pháo hoa bung nở bên ngoài, cả bầu trời nhuộm màu đỏ, có người bò lên cửa sổ ngóng ra ngoài, trông thấy Giản Minh và trợ lý đang đốt pháo hoa dưới đó thì cười ha hả, “Đúng là anh Minh biết chơi.”

Mấy diễn viên trẻ và thanh niên trong đoàn làm phim chạy ra ngoài hóng hớt đốt ké pháo hoa, ngay đến cả nhân viên phục vụ ở lại trực Tết của nhà hàng cũng chen chúc ngay cửa đứng xem.

Giản Minh kéo trợ lý mập đi đốt pháo, trợ lý mập lại cứ lùi về phía sau, hiếm lắm mới có thứ khiến cô sợ, Giản Minh càng nắm chặt tay người yêu, cả hai cùng cầm một sợ hương, đầu hương dán lại gần pháo hoa, phụt một cái một đường pháo hoa bắn ra, trợ lý mập vội vã nấp sau lưng anh. Giản Minh kéo người lại ôm vào lòng, hai người nhìn chiếc hộp vuông vắn bắn ra từng bông pháo hoa lên trời cao, trợ lý mập nhảy tưng tưng, “Được rồi, được rồi…” còn giẫm cả vào chân Giản Minh, anh chỉ có thể nghiến răng nhịn đau, ôm cô vào lòng tiếp tục ngắm pháo hoa.

Có lẽ vì phấn khởi quá nên Châu Hiểu Ngữ cũng quên luôn mấy nguyên tắc tình yêu mà mình đặt ra. Ngoài pháo hoa do bọn họ đốt còn có của những người khác nữa, cả bầu trời đêm đều là những bông hoa rực rõ sắc màu cùng với tiếng pháo nổ rền vang, bên tai là tiếng mọi người cười nói vui vẻ và những câu mừng năm mới liên tục lặp đi lặp lại, “Chúc mừng năm mới! Cung hỉ phát tài!”

Không biết ai là người đầu tiên nhận ra Giản Minh đang ôm trợ ý, đánh mắt ra hiệu với đồng nghiệp, đám người nhìn theo nhất thời kinh ngạc.

Có người đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, có người lại cúi đầu đốt dây dẫn, nhưng lượng người trông thấy hành động thân mật của Giản Minh và trợ lý cũng không ít, tất cả trao đổi ánh mắt, đến lúc này mới hiểu tại sao Giản Minh lại đưa nguyên nửa xe pháo hoa tới, hóa ra là để mua vui cho trợ lý nhà mình!

Có không ít người đến giờ mới nhận ra bản thân đã làm một con kỳ đã không mời mà tới, lại còn là cái loại to đùng chói mắt nữa, làm hỏng mất chuyện tốt của Giản Minh, bọn họ đều nhìn sang phía hai người đầy áy náy. Tận lúc này Châu Hiểu Ngữ mới nhận ra bản thân vẫn đang rúc trong lòng Giản Minh, vội vàng tránh ra ngoài nhưng lại bị anh giữ chặt lấy, còn quay sang chào hỏi mọi người vô cùng thoải mái, “Hi, giới thiệu cho mọi người làm quen lần nữa, đây là bạn gái tôi!”

Mọi người đều lên tiếng chúc mừng anh, Châu Hiểu Ngữ cũng không tiện trừng mắt với Giản Minh trước mặt mọi người, đợi đến lúc đốt xong pháo hoa về lại phòng ăn rồi mới tính sổ, “Nói, có phải anh đã âm mưu từ đầu rồi không?”

Lúc này Giản Minh mới buông trợ lý mập ra, nửa đùa nửa thật đáp lời, “Thật ra… anh vốn định đưa em ra xa xa một chút mới đốt pháo, nhưng… ai bảo lúc nãy trong phòng này em trêu hoa ghẹo nguyệt cơ?”

Châu Hiểu Ngữ tức xì khói, “Nói lung tung! Em làm thế bào giờ?!”

Giản Minh đáp rất hùng hồn, “Anh mà không thông cáo thiện hạ thì trên đầu khéo biến thành thảo nguyên xanh rờn luôn mất! Bọn họ cứ sán vào chỗ em thế, ai mà không nhận ra chứ? Ngay đến trợ lý của thầy Trần Gia Vận cũng đến chỗ em chúc rượu, nghe nói anh ta còn chưa kết hôn đâu, thị lực anh vẫn còn tốt lắm đấy!” Anh hừ hừ mấy tiếng ra chiều bất mãn.

Châu Hiểu Ngữ mắt trợn tròn mồm há hốc, “Anh đang… ghen à?” Quả thật không thể tin được, vừa rồi số lượng diễn viên nữ và các đồng nghiệp phái yếu tiến lại chỗ anh chúc rượu chẳng ít, cô cũng có nói tiếng nào đâu.

Giản Minh giả vờ không nghe thấy câu này, dúi thứ gì đó vào tay cô, “Chúc mừng năm mới!” Châu Hiểu Ngữ nhìn kỹ mới nhận ra là một phong bao lì xì.

Phong bao đỏ tươi rất nhanh đã thu hút sự chú ý của cô, “Cái này… chắc không cần đâu.”

Giản Minh còn tiếc nuối, “Đáng tiếc năm nay không được về nhà ăn Tết, nếu không cha mẹ với anh hai đều phải lì xì cho em hết, lần này cho bọn họ tiết kiệm được một đống tiền rồi, tổn thất quá đi. Phong bì của anh hơi ít, em không được chê đâu đó!”

Châu Hiểu Ngữ đã chẳng thể thốt nên lời, tay cầm phong bì lì xì, mắt đã đỏ hoe, cô cảm thấy trước nay mình chưa được người khác đối xử đầy yêu thương như với trẻ con bao giờ. Lúc cha mẹ còn bên nhau, cô là thùng rác giải tỏa tức giận cho bọn họ, ai không vui đều trút giận lên cô hết. Về sau ở bên Phương Lược, đối phương lại luôn áp đặt tiêu chuẩn của mình lên cô, yêu cầu cô phải thế này thế kia chứ không hề chiều chuộng cô bao giờ.

Có rất nhiều lúc, cô có cảm giác Giản Minh đối xử với cô như một đứa trẻ, đầu tiên là không ngừng mua đồ ăn ngon cho cô, về sau còn lặn lội đường xa tìm đến chỗ cô, đưa cô đi sa mạc, thảo nguyên chơi, chỉ vì một câu nói của cô mà mua cả nửa xe pháo hoa đến dỗ cô vui… năm mới còn lì xì nữa.

Cô sụt sịt mũi, cố đè suy nghĩ muốn khóc xuống, “Vậy lần sau phong bao phải dày hơn đó. Còn nữa, anh đừng mong dùng phong bao hối lộ em, mặc dù dạo gần đây diễn xuất của anh đúng là có tiến bộ thật, thái độ với công việc cũng chuyên nghiệp hơn… Chúc mừng năm mới, nỗ lực cố gắng nhé!”

Giản Minh vò đầu cô nàng thật mạnh, than thở, “… Nhẽ ra chúng ta phải ôm nhau hôn nhau lúc pháo hoa bắn lên, đều tại anh bị ghen tị làm mờ mắt, suy nghĩ không rõ ràng nên mới kéo đến một đàn kỳ đã như thế. Được rồi, bây giờ chúng ta về ăn sủi cảo thôi.”

Anh có vẻ tiếc nuối lắm, vươn tay về phía Châu Hiểu Ngữ, cô lần đầu tiên chủ động đặt tay mình vào tay anh, còn nhớn mũi chân hôn một cái lên má anh, nhanh như chớp.

Giản Minh đần ra, ngơ ngác nhìn cô, “Vừa rồi em… hôn anh thật hả?”

Trợ lý mập chớp chớp mắt, “Quà mừng năm mới, em nghèo đói rách túi, không có chuẩn bị quà cho anh.”

Giản Minh cười tươi như hoa nở, “Mốn quá này được này, anh thích! Thêm vài cái nữa cũng được!” Nhận được cái lườm của trợ lý mập, hai người nắm tay nhau đi về phía đại sảnh nhà ăn.

“Thật sự… không sao chứ?”

“Cái gì sao chứ? Nói không chừng người ta còn tưởng đánh bóng tên tuổi cho phim mới ấy chứ.”

Những tin tức thật giả lẫn lộn của giới giải trí nhiều vô số, trừ khi có bằng chứng rõ ràng, còn nếu không cứ kiên quyết phủ nhận thì người khác cũng chẳng làm được gì. Mặc dù… thật ra anh muốn công khai hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui