Bình Hoa

Nói xong, giữ chặt thắt lưng Cố Ngôn, mãnh liệt động.

Cố Ngôn bị gã gây sức ép không kêu ra tiếng, đôi chân run rẩy, không khép lại được. Hắn mơ màng nghĩ, may mà còn chưa làm điều thừa, ninh canh gì đó.

Tần Trí Viễn lăn qua lộn lại, đè ép hắn cả đêm, hại hắn hôm sau đứng dậy chân tay như nhũn ra, ngay cả xương cốt cũng muốn rớt, đành phải đi nhờ xe. Lần này biểu hiện của Trương Kỳ cũng không còn bình tĩnh như cũ nữa, tuy rằng vẫn ngọt ngào gọi anh Ngôn, nhưng vẻ mặt thoáng có chút cứng nhắc.

Tần Trí Viễn nói được thì làm được, cách mấy hôm, quả nhiên gọi người đưa đến hai bộ trang phục giống hệt nhau.

Là màu đỏ thẫm trên có hình hoa mẫu đơn, cắt may hoàn mỹ, một bộ hắn cầm trả đoàn phim, một bộ hắn cất đi. Cố Ngôn đem bộ đó xếp gọn treo trong tủ đồ, biết sau này mình sẽ không có cơ hội mặc nữa. Những chuyện thế này một lần còn mới mẻ, chơi nhiều quá sẽ thành biến thái.

Nhưng mà hắn vui, vừa đi vừa thì thầm hát bài kia của Trương Kỳ, đi còn chưa tới nơi thì có chuông điện thoại.

Đương nhiên rất hiếm cách khiến Tần Trí Viễn đổi nhạc chuông.

Cần gì chư? Kết quả như bây giờ không phải tốt lắm sao? Về sau mỗi lần Tần Trí Viễn nghe thấy bài ấy, ngoại trừ nhớ tới ca sĩ là ai, rất khó tránh không nhớ tới đêm nóng bỏng đó.

Hắn hiện tại tuyệt đối không để ý việc Trương Kỳ gọi điện cho Tần Trí Viễn, gọi càng nhiều càng tốt.

Sau đó Tần Trí Viễn có hẹn Cố Ngôn ra ngoài ăn cơm, nghe thấy nhạc hắn đổi sang nhạc chuông này, vẻ mặt hơi đổi, nói: “Có vẻ rất thích bài này.”

“Ừ, dễ nghe.”

Cố Ngôn đáp ngắn gọn, không hề đề cập tới tên Trương Kỳ.

Tần Trí Viễn cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Gần đây công việc thế nào? Trời nóng, chỉ sợ vất vả thôi.”

Trời tháng chín cái nóng chưa tan, phải mặc cổ trang, mang theo cái khăn trùm, đứng quay trong studio, thật không thoải mái. Cũng may thể trạng Cố Ngôn tốt, đoàn làm phim cũng rất chiếu cố, không chịu đau khổ gì.

Cố Ngôn kể tình hình thực tế cho Tần Trí Viễn.

Tần Trí Viễn dịu dàng nhìn lại hắn: “Vừa lúc chiều rảnh, có muốn tôi đến thăm em không?”

Đây là muốn hỏi ý kiến hắn?

Hắn nỗ lực bao nhiêu, Tần Trí Viễn liền thưởng cho hắn bấy nhiêu, thật sự là giao dịch công bằng.

Ý nghĩ trong đầu Cố Ngôn xoay chuyển, lập tức nghĩ đến ngày kia có cảnh hắn và Trương Kỳ diễn chung. Tần Trí Viễn thân là ông chủ lớn của công ty, đối với lịch trình của hai người bọn họ hẳn là rõ như lòng bàn tay, lần này gã đến thăm quan, là tính toán một lần ứng phó với hai nhân tình sao?

Cố Ngôn cảm thấy Tần Trí Viễn thật không đạo đức, hắn thì chuyên nghiệp như này, gã lại nhàn hạ thế kia.

Không biện pháp, ai bảo người ta là kim chủ chứ?

Hắn đành phải duy trì tiêu chuẩn nghiệp vụ, giống như bình thường nở nụ cười, ngoan ngoãn tạ ơn.

Tần Trí Viễn thực vừa lòng hắn nghe lời, vài ngày sau không hề “bận việc… bận việc”, cả hai đêm đều ở nhà hắn. Chiều ngày thứ ba đến studio sớm, hào phóng mời mọi người ăn kem.

Trương Kỳ hiển nhiên biết là gã sẽ tới, dáng vẻ nhu thuận tới chào hỏi, đôi mắt to nhìn thẳng gã.

Ánh mắt thiêu đốt người như vậy, ngay cả Cố Ngôn còn động lòng.

Đáng tiếc Tần Trí Viễn phải xây dựng hình tượng hoàn mỹ của hắn, trước mặt người khác chu đáo lễ phép, không vượt quá phép tắc, có thể đùa giỡn nhưng tuyệt không thất thố, với ai cũng đối xử bình đẳng.

Trương Kỳ bị hắn dùng việc công chặn họng mấy lần, rõ ràng có chút mất mát. Cố Ngôn thấy nhưng cũng không thể trách, gật đầu với cậu ta một cái, rồi tự mình ra một góc sáng sáng nghiền ngẫm lời thoại.

Tần Trí Viễn với đạo diễn có quen biết, hàn huyên một lúc, rồi đến bên cạnh Trương Kỳ, giả vờ nhìn kịch bản của cậu ta.

“Nhiệm vụ thăm quan trường quay đã xong, ông chủ lớn không trở về làm việc sao?”

“Dù sao hôm nay cũng rảnh, chờ em xong việc rồi cùng về nhà.”

Cố Ngôn liếc Trương Kỳ một cái, hỏi: “Không sợ người đó ghen à?”

Tần Trí Viễn vẫn cúi đầu, đôi môi mỏng như có như không lướt qua tóc mai hắn, cười cười hỏi lại: “Ai?”

Ồ, động tác so với hắn tốt hơn hẳn.

Cố Ngôn tự nhận không phải đối thủ của gã, đành tiếp tục xem lời thoại của mình.

Cũng không lâu lắm là đến phân cảnh của hăn và Trương Kỳ. Đây là màn nói chuyện, nội dung khá đơn giản, Trương Kỳ diễn vai phú gia công tử chạy đến tìm hắn tranh luận, hai người không hợp liền ầm ĩ, Cố Ngôn ra chưởng ẩn cậu ta một cái, rút kiếm chém gãy cái bàn.

Đạo diễn nói qua với hai người một lần, còn để bọn họ tập dượt, đợi đến khi quay chính cũng thuận lợi hơn.

Trương Kỳ mặt đỏ hét lớn, đem dáng vẻ con cái phú gia kiêu căng thể hiện rất tốt, lại không đánh mất vẻ đáng yêu. Lời thoại của Cố Ngôn thì ít, đa số chỉ là cười lạnh hoặc hừ một cái, cuối cùng lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn, đưa tay ẩn Trương Kỳ ra –

“Rầm!”

Dựa theo kịch bản viết, Trương Kỳ lúc này lảo đảo lùi hai bước, tức giận trừng to mắt. Nhưng ánh mắt cậu ta tuy mở to cơ thể lại giống như bị đập rất mạnh, lập tức mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Cố Ngôn nhất thời ngẩn ngơ.

Hắn vừa rồi quả thật có đẩy Trương Kỳ, nhưng hình như… không có lực đến vậy?

“Đau quá…” Trương Kỳ thử đứng lên, nhưng không đứng được, vừa sờ mắt cá chân vừa kêu đau.

Đạo diễn lập tức hô cắt.

Nhân viên đều xông tới.

“Sao lại thế này?”

“Ngã bị thương à?”

“Có phải trẹo chân rồi không?”

Ở studio xảy ra chuyện ngoài ý muốn là điều bình thường.

Cố Ngôn mau hồi phục tinh thần, đi qua nắm lấy tay Trương Kỳ.

Trương Kỳ co rúm lại, cố ý giả vờ vô tình tránh tay hắn, nói với mấy người vây xung quanh: “Không việc gì đâu, chân đau chút thôi ạ, sẽ ổn ngay thôi. Vừa rồi là em đứng không vững, không liên quan đến anh Ngôn…”

Đương nhiên là có liên quan.

Vừa rồi rất nhiều ánh mắt nhìn thấy, là Cố Ngôn đẩy một cái, cậu ta mới ngã. Về phần cái đẩy này dùng bao nhiêu lực, chỉ có đương sự biết mà thôi.

Cố Ngôn yên lặng thu tay, cảm thấy đầu ngón tay có chút lạnh.

Trương Kỳ quật cường lại muốn đứng dậy, kết quả không đứng được, cởi giày ra liền thấy mắt cá chân sưng to. Hai mắt cậu ta ngập nước, nước mắt lưng tròng, lại cố nén không cho rơi xuống.

“Mau lấy thuốc xoa bóp lại đây!”

“Không biết có bị tổn thương gân cốt không, tôi thấy vẫn nên đến bệnh viện đi.”

Hiện trường hỗn loạn như vậy, Tần Trí Viễn đương nhiên không thể không để ý, tiến lên, đè lên bả vai Trương Kỳ, nói một câu hợp thời điểm: “Tôi đưa cậu ta đi bệnh viện.”

Trương Kỳ lắc đầu liên tục, mạnh mẽ nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần phiền vậy đâu, em còn có thể diễn tiếp được ạ.”

Nói xong lại thử đứng lên, chân vừa chạm liền đau đến hét lên.

Cậu ta mở trừng hai mắt, nước mắt cuối cùng rơi xuống, chảy xuống gương mặt đáng yêu kia, thật sự đáng yêu mà. Nhưng ở góc của Cố Ngôn nhìn qua, vừa vặn thấy khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui