Bình Hoa

Cố Ngôn bị lạnh cả đêm ngày hôm sau liền bệnh. Cảm mạo, cổ họng đau gây sốt, nằm trên giường lớn nhà Tần Trí Viễn không dậy nổi, ngay cả sức gọi điện thoại cũng không có.

Trái lại Tần Trí Viễn vẻ mặt hồng hào, lúc tan làm về còn mua bát cháo trứng muối thịt cho Cố Ngôn.

Cố Ngôn ngồi trên giường ăn hết sạch, cảm thấy cuối cùng mình sống lại rồi. Không cách nào, trong tủ lạnh nhà Tần Trí Viễn có hoa không có quả,, chẳng có nguyên liệu gì, hắn cho dù muốn làm đồ ăn cũng không cách nào ra tay, không chết vì bệnh thì cũng chết vì đói trước.

Tần Trí Viễn chờ hắn ăn xong, đưa tay lên sờ trán: “Hình như hạ sốt rồi.”

Giọng mũi của Cố Ngôn nặng hơn so với bình thường, mơ hồ nói: “Sáng mai có rảnh không, tiện đưa tôi về nhà đi.”

“Nhanh vậy? Bệnh của em còn chưa hết, sao không ở đây vài ngày nữa?”

“Tôi đã xin nghỉ hai ngày rồi, mai nếu không đi làm, chỉ sợ đạo diễn sẽ giết tôi mất.”

Tần Trí Viễn cũng là người lấy công việc làm trọng, gật đầu: “Muốn đi cũng được, nhưng phải xem cơ thể em ngày mai sao đã, nếu Ok thì sáng theo tôi đến công ty kí hợp đồng.”

“Hợp đồng gì?”

“Quên rồi sao?” Tần Trí Viễn cười liếc mắt hắn: “Lần trước bảo em đi casting làm đại diện hãng thời trang, đã quyết định rồi.”

Cố Ngôn lúc này mới có ấn tượng.

Thật ra có nhớ hay không cũng không sao, Tần Trí Viễn cho hắn cái gì, sẽ giúp hắn xử lí thỏa đáng. Gọi hắn đi casting hắn liền đi, bảo hắn đi kí hợp đồng, không có gì phải bận tâm cả.

Cho nên Cố Ngôn cũng không hỏi nhiều, đêm nay ngủ sớm, sáng mai thức dậy, tinh thần tốt lên phân nửa, chỉ còn ho khan một chút.

Tần Trí Viễn chưa yên tâm, bắt hắn mặc hai lần áo mới cho ra cửa.

Sáng Cố Ngôn mới kí hợp đồng, chiều đến đoàn phim thì nhận được hoa hồng trắng Tần Trí Viễn gửi tới, màu sắc không sặc sỡ lắm nên mọi người không chú ý, chỉ có Trương Kỳ hữu ý vô ý nhìn mấy lần. Tối về nhà lại nhận được điện thoại của quản lí, nói là công việc của sáu tháng cuối năm đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, có bộ phim võ hiệp của đạo diễn nổi tiếng, số lượng đầu tư nói ra khiến người ta cứng lưỡi, không cần nghĩ cũng biết nhất định ăn khách.

Cố Ngôn vẫn là nam chính.

Từ lúc theo Tần Trí Viễn, hắn không diễn nam phụ nữa. Diễn xuất của hắn tệ thế mà bộ nào cũng làm vai chính, ai là người xuất lực nhiều nhất, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Cố Ngôn nghịch nghịch di động, vựa định gọi cho người nào đó, thì Tần Trí Viễn đã gọi đến. Bên kia đầu dây vang lên tiếng nói dịu dàng, đầu tiên là hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn, sau đó là nhắc nhở phải uống thuốc đầy đủ đúng giờ, cuối cùng mới nói công việc của gã bận quá, đêm nay có thể trễ mới tới.

Đó chính là lời thoại để che giấu gã hôm nay – không tới.

Cố Ngôn hiểu, tán gẫu với Tần Trí Viễn vài câu rồi cúp máy, vào phòng bếp làm bữa tối đơn giản, ăn xong lên giường nằm.

Trước lúc bị Tần Trí Viễn đánh thức, hắn ngủ rất sâu.

Khi tỉnh lại có chút choáng váng, bốn phía vẫn tối đen như thế, đưa tay ra với đồng hồ — hai giờ sáng. Lúc này đã muộn lắm rồi, nhà hắn lại không gần công ty, Tần Trí Viễn trở về nhà của mình thì tiện đường hơn.

“Sao vậy? Đánh thức em à?” Tần Trí Viễn cởi quần áo, chui vào chăn, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn: “Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.”

Cố Ngôn thay đổi vị trí thoải mái, nói: “Trễ thế rồi cũng không cần đến.”

Tần Trí viễn đưa tay lên vuốt mắt hắn, “Sao có thể để người bệnh lại một mình được? Mau ngủ đi.”

Cố Ngôn thấy buồn cười, không nghĩ rằng bệnh còn có phúc lợi như này, nhưng nhiệt độ quen thuộc làm hắn thật yên tâm, bất tri bất giác lại rơi vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau, bệnh của Cố Ngôn tái đi tái lại, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng luôn ho khan. Tần Trí Viễn mỗi ngày đều đến giám sát hắn uống thuốc, thỉnh thoảng lái xe đưa hắn đến trường quay.

Hôm nay là sinh nhật của một nữ diễn viên trong đoàn làm phim, quay xong mọi người đi ăn đêm. Cố Ngôn chưa hết bệnh, vốn không muốn đi, nhưng không tiện nói thẳng, sợ bị đùa là đại minh tinh, nên đồng ý đi một lúc.

Tới nơi rồi liền thấy hối hận.

Tiếng nhạc nhức óc khiến tai hắn đau nhức, không khí hỗn tạp làm hắn càng ho dữ dội, chết người ở chỗ trên hành lang gặp Tần Phong. Tần Phong ôm cô người mẫu chân dài tên Lỵ Lỵ, vẻ mặt lạnh lùng vẫn đẹp như trước, chẳng qua vừa thấy hắn liền thay đổi sắc mặt, hai mắt hung dữ trừng, dáng vẻ hận không thể lao lên cắn người.

Thật thú vị.

Cố Ngôn nếu cổ họng tốt nhất định nhân cơ hội này đùa giỡn, tiếc là cơ thể không khỏe, đành phải gật đầu coi như chào hỏi.

Tần Phong hừ một tiếng, ngẩng đầu nghênh ngang bước đi, dáng vẻ kiêu ngạo một chút cũng không đổi.

Cố Ngôn đi theo mọi người vào phòng đã thuê.

Trong phòng không khí đỡ hơn, vừa ngồi xuống đã có người hô cụng ly. Cố Ngôn là nam chính, bị bắt ép uống vài ly, còn có người ầm ĩ nói hắn và nữ chính phải uống rượu giao bôi. Hắn trước khi đến đây đã uống thuốc cảm, giờ lại thêm cồn, cảm thấy choáng váng, đứng không vững.

Mọi người thấy sắc mặt hắn tái nhợt mới không đùa nữa. Cũng không biết ai gọi phục vụ đưa chai nước ấm lại đây, Cố Ngôn dựa vào sopha uống nước, dạ dày cuối cùng cũng thoải mái một chút. Hắn trên đường vào WC cảm thấy đầu váng hơn, tính chào đoàn làm phim về trước, nhưng vừa vào phòng thuê thấy bên trong trống rỗng, không bóng người.

Sao lại thế này?

Đều ra ngoài nhảy hết rồi ư?

Cố Ngôn chầm chậm tới sopha, cảm thấy đầu óc mình trở nên kì quái, cứ lâng lâng không thể nào tập trung tinh thần. Loại cảm giác quái dị này hắn đã từng trải qua, dường như, dường như…

Cố Ngôn liếc mắt nhìn cốc nước trống không trên bàn, lập tức nhớ lại.

Đúng rồi, giống như uống phải thuốc gây ảo giác.

Trò này ở nhiều quán đêm đều có, uống phải sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, chơi càng high, rất sảng khoái, nhưng sau khi chơi xong có khi đi mất nửa cái mạng.

Hắn ghét nhất bị chơi đùa kiểu này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui