Bình Hoa

Chạng vạng ngày hè này, sau lưng Tần Trí Viễn cảm giác lạnh buốt, gã rất muốn nắm chặt tay Cố Ngôn, nhưng bàn tay đưa ra một nửa, bỗng nhiên hoảng hốt, gã sớm không còn quyền ấy nữa rồi.

Gã đành chậm rãi thu tay.

Video trên máy tính kia đã không còn chiếu, nhưng hình ảnh Cố Ngôn ngã trong màn mưa to ấy, cứ hiện rõ ràng trước mắt. Tần Trí Viễn hình dung không ra cảm giác trong lòng lúc này, tựa như có vật gì đó lặng lẽ theo đầu ngón tay trốn mất, mà gã lại không hề hay biết vật sắp mất đi là gì.

Sau cứ mất hồn mất vía, thế nào cũng không tập trung tinh thần được.

Cố Ngôn nói chuyện rất hợp với Lâm Gia Duệ. Hai người giương thương múa kiếm, thường thường đâm chọc đối phường một chút, nhưng không ai tức giận, cuối cùng lại nhìn nhau cười ha ha.

Lâm Gia Duệ ngay cả cười cũng mang theo chút lạnh lùng, hỏi: “Thế nào? Cố đại minh tinh có hứng thú với bộ phim điện ảnh này không?”

Cố Ngôn cũng không nói dối: “Nói thật, tôi càng thích hợp diễn mấy vai bình hoa hơn.”

Diễn xuất của hắn như thế nào, Lâm Gia Duệ sẽ không nhìn không ra. Nhưng Lâm công tử chỉ nhíu mày, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, “Tôi mặc kệ anh diễn nhờ khuôn mặt hay là tài năng, thậm chí hoàn toàn không có tài cũng không sao hết, chỉ cần có thể diễn tốt bộ phim của tôi.”

“Đạo diễn Lâm đây là tin tưởng tôi à?”

“Sai, tôi tin tưởng ánh mắt của mình.” Lâm Gia Duệ nhanh gọn kết thúc câu chuyện, “Anh về nghiên cứu kịch bản, sau đó liên hệ với tôi.”

Cái dáng vẻ cười nói kia, như kiểu Cố Ngôn đã đồng ý.


Tần Trí Viễn tuy ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhưng nhịn không được nhíu mày, thật sự không chút hảo cảm với cậu ta.

Có lẽ là do tính tình không hợp, gã cảm thấy vị Lâm công tử kiêu ngạo ngút trời, thậm chí ngay cả Tần Phong chuyên gây rắc rối so với tên này còn khiến người ta thích hơn.

Cũng may Lâm Gia Duệ nói buổi tối còn có việc đứng dậy đi trước.

Tần Trí Viễn cùng Cố Ngôn ăn cơm, trên đường về nhà hỏi hắn: “Em thật sự muốn cùng Lâm Gia Duệ hợp tác à?”

“Con người này rất thú vị, nếu kịch bản viết tốt, quả thật có thể thử.”

Tần Trí Viễn há miệng thở dốc, câu nói kế tiếp không nói được nữa. Trên phương diện công việc, gã nhất quán cho Cố Ngôn tự do lớn nhất, chỉ nhận những bộ Cố Ngôn thấy thích, đương nhiên bây giờ tìm không ra lí do để phản đối.

Gã có chút hối hận trước giờ chăm sóc người ta như thế.

Khi sắp đến nhà Cố Ngôn, Tân Trí Viễn lại nhớ tới cảnh trong màn mưa to kia, bật thốt hỏi: “Bộ phim ấy khi nào thì quay?”

“Ừm? Phim nào?”

“Là bộ phim Lâm công tử cố ý cho chúng ta xem ấy.”

“Không nhớ rõ.” Cố Ngôn có chút mệt mỏi, thuận miệng đáp, “Dù sao cũng mấy tháng trước rồi, giờ đang đi quảng cáo tuyên truyền phim.”

Mấy tháng trước, vậy vẫn là mùa xuân.

Cố Ngôn ngã vào làn mưa lạnh như băng, chật vật không chịu nổi mà giãy dụa, ánh mắt tuyệt vọng… Lâm Gia Duệ nói biểu cảm ấy có thể làm động lòng người, lời ấy không sai, Tần Trí Viễn cảm thấy tim mình cũng khẽ động, gã nói: “Diễn xuất của em tiến bộ rất nhiều.”

Cố Ngôn bật cười: “Nào có? Hôm đó khi quay, không biết NG bao nhiêu lần, đạo diễn giận đến độ muốn chửi người. Vừa lúc tối hôm trước cả đêm không ngủ…”

Nói được một nửa, Cố Ngôn mới phát hiện mình nói hớ, vội vàng quay đầu ra cửa sổ.

Nhưng Tần Trí Viễn đã bắt được trọng điểm, truy hỏi: “Vì sao cả đêm không ngủ?”

“Không có gì, là tôi nhớ nhầm.” Cố Ngôn vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ.


Đáp như vậy ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ.

Tần Trí Viễn suy nghĩ trong đầu, chợt nhớ lại. Mấy tháng trước, cũng chính là đêm Triệu Tân kết hôn, Cố Ngôn đúng là ở trong khách sạn với gã cả đêm.

Gã biết Triệu Tân chỉ yêu phụ nữ, ngày kết hôn cuối cùng cũng tới.

Gã vô số lần nghĩ bản thân sẽ vượt qua đêm ấy ra sao, hoặc là say mèm, hoặc là tìm hoan mua vui… gã thế nào cũng không ngờ được, bản thân sẽ vì có Cố Ngôn bên cạnh mà ngủ đến an lành. Hơn nữa ngủ ngon giấc đến tận chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Gã còn nhớ rõ ngón tay Cố Ngôn xoa xoa mắt gã ra sao, ngữ khí mềm nhẹ ghé vào bên tai gã nói, thời gian sẽ chiến thắng tất cả. Mỗi lần gã bị tổn thương, khi vội vã giải quyết cảm giác đau khổ ấy, dường như luôn có Cố Ngôn bên cạnh.

Gã không biết Cố Ngôn hôm sau đó còn phải đi quay phim.

Càng không biết hắn ngã trong làn mưa lạnh lẽo ấy, toàn tâm toàn ý chờ đợi người sẽ không bao giờ xuất hiện.

…cho đến khi tình yêu say đắm khắc sâu cũng biến mất không còn nữa.

Này gọi là diễn xuất sao?

Tần Trí Viễn so với bất kì kẻ nào đều rõ hơn, Cố Ngôn diễn có bao nhiêu cứng ngắc, không tự nhiên, hắn cho tới bây giờ chỉ biết diễn mỗi hắn mà thôi.

Cho nên gã nhìn trong video thấy dược, là Cố Ngôn chân chính.

Tần Trí Viễn nắm chắc tay lái, ngay cả khi đi quá cửa nhà Cố Ngôn gã cũng không phát hiện ra, đi mãi qua một con phố. Ánh mắt Cố Ngôn tuy nhìn ra bên ngoài nhưng không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, Cố Ngôn cuối cùng mở miệng: “Đến nhà tôi rồi.”


Tần Trí Viễn “A”, thật vất vả tìm về thanh âm của mình, đột ngột hỏi: “Chúng ta như bây giờ, đến cuối cùng là quan hệ gì?”

Cố Ngôn quay đầu lại, chống cằm cười nói: “Tần tổng nếu không chê tôi trèo cao, thì hẳn là bạn bè.”

Lời nói này thật bình thản chân thành, nếu nghe được sớm hơn vài ngày Tần Trí Viễn nhất định cảm thấy vừa lòng, nhừng hiện giờ gã một chút cao hứng cũng không.

Gã nghĩ nhất định là do thời tiết nóng quá.

Gã dừng xe, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhưng trong đầu vẫn phiền muộn muốn chết.

Cố Ngôn thì lại không chịu ảnh hưởng, hắn mở cửa xe đi xuống, giống như bạn bè bình thường chào tạm biệt Tần Trí Viễn, giống như dịu dàng quyến luyến sâu dưới mắt hắn từng có kia, chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác.

Tần Trí Viễn không có lí do để hỏi hắn.

Gã nhớ tới thái độ mấy tháng qua của Cố Ngôn, cố ý bản thân tới bây giờ mới phát hiện.

Buổi chiều mấy tháng trước, gã còn đang trong mơ nhung nhớ một người khác.

Mà tim của hắn đã hóa thành tro.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận