Bình Hoa

Trương Kỳ có vẻ cao hứng lắm, có chút hưng phấn lại có chút ngượng ngập, cuối cùng vẫn là Tần Trí Viễn kéo cậu ta ngồi xuống: “Ngồi rồi nói.”

Cố Ngôn đành phải đi qua ngồi.

Hắn có chút hối hận, sớm biết sẽ biến thành cuộc tọa đàm thì sẽ không đến đây. Không cách nào, ai bảo Tần tổng cứ muốn bày trò gây sức ép với thần kinh của hắn cơ chứ.

Trương Kỳ thật sự nói chuyện, giúp hắn rót trà, lại quấn quít hỏi hắn chút chuyện diễn xuất.

Cố Ngôn đáp lại sao đây? Hắn căn bản không kĩ năng, trời sinh làm bình hoa, diễn đi diễn lại cũng chỉ có vài loại biểu tình, nhưng kinh nghiệm bị đạo diễn mắng thì có một đống lớn.

Tần Trí Viễn nhìn ra hắn không kiên nhẫn, mở miệng giải thích: “Tiểu tử này vừa mới nhận một kịch bản, nơi nơi hỏi han ý kiến, em đừng để ý.”

Trương Kỳ vội hỏi: “Chỉ là vai phụ nho nhỏ mà thôi.”

Tần Trí Viễn đưa tay vỗ đầu cậu ta, giọng điệu không chút mập mờ, nhưng lại vô cùng thân thiết: “Rồi sẽ có lúc em là vai chính.”

Ánh mắt Trương Kỳ sáp lên lập tức, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, thật sự là biểu cảm muốn bay lên trời, nếu không có người ngoài ở đây, chỉ sợ cậu ta đã leo lên tận đùi Tần Trí Viễn rồi.

Cố Ngôn nhìn đến phát ngấy, ở bên cạnh liên tục ngáp. Nhưng mà ngồi nghe hai người tán gẫu, biết  tuổi Trương Kỳ quả thật rất nhỏ, vừa mới qua 20 mà thôi. Khó trách ánh mắt sáng như vậy, mỗi một tấc da thịt đều như thịt tươi sống vậy, làm hắn nhịn không được cũng muốn sờ thử.

Cơ thể hoạt sắc sinh hương như thế, ai lại không thích chứ?

Tự nhiên lại có ý nghĩ, đàn ông đúng là động vật chuyên động dục, hai mươi tuổi thích mười tám tuổi, bốn mươi tuổi vẫn thích mười tám tuổi, tới lúc sáu mươi, yêu thích vẫn như cũ, không thay đổi.

Nghĩ đến đây, Cố Ngôn đưa tay sờ lên khóe mắt, phát hiện mình quả nhiên già rồi.

Hai năm nữa là ba mươi, tuyệt đối đấu không lại với mấy cậu nhóc hai mươi, nếu muốn bảo vệ địa vị hiện tại, xem ra phải xuất ra nhiều bản lĩnh hơn, chăm chỉ tôi luyện trình độ nghiệp vụ.

Hắn cân nhắc rồi không khỏi liếc mắt qua chỗ Tần Trí Viễn.

Không ngờ gã cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt hẹp dài chứa ý cười, một bên cùng Trương Kỳ liếc mắt đưa tình, một bên lén lút đưa tay qua, ở dưới gầm bàn nắm lấy tay hắn.

Này là có ý gì? Lớn nhỏ đều ăn tuốt?

Tâm tư Cố Ngôn dao động, thầm nghĩ gã có lẽ đang tính chơi 3P, lại tự nhiên nghĩ nên dùng tư thế gì thì thích hợp.

Không ngờ Tần Trí Viễn nói tán gẫu, lại thật sự cái gì cũng không làm, cả buổi tối chỉ có ngồi hàn huyên.

Cố Ngôn nhàm chán đến nỗi ngủ gà ngủ gật, Trương Kỳ rõ ràng là đã dựa vào sopha ngủ mất rồi, ngay cả tư thế ngủ cũng đẹp như thế, không hề có chút phòng bị, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, lông mi thật dài, giống như cánh bướm dập dờn.

Cố Ngôn thoáng có chút tiếc hận.

Tần Trí Viễn nhìn thấy ý nghĩ trong đầu hắn, đem hắn đặt trên sopha hôn, đè trán lên trán hỏi: “Vừa rồi trong WC còn không cho em ăn no sao?”

“Tôi nghĩ Tần tổng muốn chơi trò kích thích.”

“Lúc em vô lễ với tôi còn không đủ kích thích sao?” Tần Trí Viễn cười nhẹ, tiếp tục hôn hắn: “Như vậy là đủ rồi.”

Cố Ngôn bị hôn đến không thở nổi, không hiểu được đủ này là có ý gì. Thân thể hắn bị lệch, chạm lên đùi Trương Kỳ, phát hiện cơ thể Trương Kỳ giật giật.

Ha, thằng nhóc này hóa ra giả vờ ngủ.

Cố Ngôn cảm thấy đùa vui lắm, liền nói với Tần Trí Viễn: “Anh đưa tiểu Trương về nhà đi.”

Cho dù hắn không nói, khẳng định gã cũng sắp xếp như vậy, cũng không thể để mỹ nhân ngủ ở nơi đầu đường được? Dù sao đã mất tiên cơ, hắn hiện tại không thể hiện sự hào phóng dịu dàng của mình thì đợi đến bao giờ?

Hơi thở Tần Trí Viễn còn ở bên tai, qua một hồi lâu mới ngồi xuống hỏi: “Em về kiểu gì?”

“Gọi taxi.”

“Được.” Tần Trí Viễn gật đầu, lấy di động ra: “Tôi gọi lái xe đến đưa cậu ta về, tôi với em cùng nhau gọi taxi.”

Cố Ngôn sửng sốt, có chút kinh ngạc.

Nhưng đại lão bản nói một không nói hai, ai dám nghi ngờ quyêt định của gã?

Cho dù Tần Trí Viễn có nói gì, Cố Ngôn vẫn giống thế, trăm y ngàn thuận. Trước lúc đi còn đưa mắt nhìn Trương Kỳ đang giả bộ ngủ, đáng tiếc lãng phí tâm tư của cậu ta.

Buổi tối di chuyển khá dễ dàng, trên đường không bị kẹt xe, về đến nhà cũng không lâu lắm. Tần Trí Viễn ngẫu nhiên cũng sẽ qua đêm ở nhà cố Ngôn, không đề cập đến vấn đề phát tiết tình dục, chỉ đơn giản là ôm hắn ngủ.

Nhưng đêm nay Cố Ngôn đặc biệt không ngủ được.

Hắn có rất nhiều đêm mất ngủ như thế này, đứng lên mở cửa sổ, lại mở đèn ngủ, ngắm mấy con thiêu thân lao vào ánh đèn, một con lại một con lao vào.

Đang xem đến vui vẻ thì Tần Trí Viễn bị ánh đèn làm tỉnh giấc, đứng dậy ôm lấy thắt lưng hắn, hỏi: “Sao lại nhìn cái này?”

Cố Ngôn không quay đầu lại đáp: “Chơi vui.”

“Ngủ.” Tần Trí Viễn cọ cọ mặt hắn, mạnh mẽ tắt đèn, ôm hắn nằm xuống.

Cố Ngôn không phản kháng.

Cho dù trong bóng tối, hắn cũng muốn giống như thiêu thân kia quên mình lao vào ngọn lửa.

Lách tách lách tách…

Hắn dường như nghe thấy tiếng lửa thiêu đốt cơ thể.

Cố Ngôn im lặng nằm trong lòng Tần Trí Viễn, chậm rãi nhắm hai mắt, cảm thấy âm thanh này thật êm tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui