Binh Lâm Thiên Hạ

- Đào cô nương, đã lâu không gặp.

Vẻ mặt Lưu Cảnh tươi cười, ở trước mặt Đào Thắng, hắn cũng không biết xấu hổ mà biểu hiện rất thân mật, chắp chắp tay cười nói:

- Lưu Cảnh đến đúng hẹn, hy vọng chưa tới muộn.

Từ Thứ cũng cười thi lễ,

- Xin chào Đào cô nương!

Lưu Cảnh ung dung khiến trong lòng Đào Trạm yên định lại, nàng rất cảm kích Lưu Cảnh không có mạo muội, không ở trước mặt phụ thân làm khó nàng, lần trước bởi vì Lưu Cảnh không gọi nàng là Cửu nương, nàng tức giận, hôm nay, nàng lại sợ Lưu Cảnh thân thiết gọi nàng một tiếng Cửu nương.

Lòng của thiếu nữ chính là kỳ quái như vậy, không thể dùng lẽ thường để đo, cho nên được gọi là kim dưới đáy biển, chính là ý tứ khó có thể nắm được.

Trong nội tâm nàng ổn định, liền tự nhiên cười nói, duyên dáng thi lễ,

- Hoan nghênh Từ đại ca và Cảnh công tử đến Đào phủ, càng cảm kích các ngươi đặc biệt đến mừng thọ ông nội ta.

Nàng lại hướng phụ thân cùng thúc phụ giới thiệu Từ Thứ,

- Vị này chính là Từ công tử, Dĩnh Xuyên Từ Nguyên Trực, ở Tương Dương rất có tài danh.

Đào phủ là thương nhân, thường không có hứng thú giao thiệp với quan trường và sĩ tộc Kinh Châu, ngoại trừ cùng Hoàng Ngạn Trực người tài đức tương đối quen thuộc, những người khác Đào Thắng đều không tiếp xúc, cho nên chưa từng nghe nói đến cái tên Từ Thứ.

Nhưng khách khí là cần, Đào Thắng chắp chắp tay, nói vài tiếng nghe danh đã lâu, sau đó mời bọn họ đi vào. Đào Thắng cùng Lưu Cảnh, Đào Lợi cùng Từ Thứ ngược lại đã bỏ qua Đào Trạm.

Đào Trạm chắp tay sau lưng theo ở phía sau, tâm tình hơi uể oải, nàng lao lực tâm tư biểu hiện nửa ngày, nhưng phụ thân cùng thúc phụ dường như cũng không tán thành vị trí chủ nhân của nàng.

Vốn nên do nàng giới thiệu với mọi người trong tòa nhà lớn Đào gia, lại bị phụ thân cùng thúc phụ giành trước rồi, Đào Trạm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng ở phía sau bọn họ.

Đào Thắng không ý thức được nữ nhi ủ rũ, trong mắt ông, Lưu Cảnh là cháu Lưu Biểu, lại là ân nhân của Đào gia, ông làm gia chủ, đương nhiên muốn đích thân chiêu đãi, ông tiếp tục hưng trí bừng bừng lại giới thiệu Lưu Cảnh về tình hình Đào phủ.

- Bên kia là đông viện, chủ yếu là phòng khách, lần này khách tới chúc thọ quá nhiều, đông viện chỉ có thể sắp xếp một bộ phận, nhưng chỗ Cảnh công tử nghỉ chân tại Đào gia sớm chuẩn bị tốt rồi.

- Đa tạ gia chủ đã bố trí!

Đào Thắng cười cười, lại chỉ vào một gốc cây đại thụ trong góc nói:

- Gốc cây đại thụ này là bốn mươi năm trước Từ Châu Đào Châu Mục trồng, cứng cáp xanh tươi, vẫn là cây bảo hộ tòa nhà Đào gia ta.

Lưu Cảnh có chút tò mò hỏi han:

- Đào Châu Mục cũng là xuất thân Sài Tang Đào thị?

Đào Thắng vuốt râu ha hả cười,

- Cũng không phải Sài Tang Đào thị, tuy nhiên đều là đồng tông đồng tộc, bọn họ là một chi ở Đan Dương, chúng ta là một chi Sài Tang.

- Cảnh công tử, mời bên này!

Đào Thắng muốn dẫn Lưu Cảnh đi gặp phụ thân, lúc này, một gã quản gia vội vàng chạy tới, ở bên tai Đào Thắng nói nhỏ vài câu, Đào Thắng giật mình kinh hãi, thuyền của Lưu Tông và Thái Dật đã đến bờ sông.

Lưu Tông và Lưu Cảnh không giống nhau, Lưu Cảnh là lấy thân phận cá nhân để đến, mà Lưu Tông lại là đại biểu Châu Mục tiến đến mừng thọ, hơn nữa đứa con cả Thái Mạo là Thái Dật cũng đã đến.

Đào Thắng không dám chậm trễ, vội vàng áy náy nói với Lưu Cảnh:

- Cảnh công tử, ta có chuyện khẩn cấp quan trọng, không thể đi cùng rồi.

Lưu Cảnh chắp chắp tay cười nói:

- Gia chủ có việc, cứ việc đi.

Đào Thắng lại dặn Đào Lợi vài câu, lúc này mới vội vàng rời đi, lúc này, Từ Thứ cười nói:

- Ta đi đường hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút, không biết được không.

Đào Lợi hiểu tâm tình của cháu gái hơn so với huynh trưởng, khẽ mỉm cười,

- Một khi đã như vậy, ta đưa Từ công tử đi đông viện nghỉ ngơi.

Rồi y hướng sang Đào Trạm cười nói:

- Cửu nương, liền phiền ngươi dẫn Cảnh công tử đi gặp ông nội đi!

Đào Trạm mặt đỏ lên, thấp giọng nói:

- Vâng! Cửu nương tuân mệnh.

Đào Lợi dẫn Từ Thứ đi, nhóm tôi tớ cũng đều tự tán đi, chỉ còn lại hai người Đào Trạm và Lưu Cảnh, thấy xung quanh không có người, Đào Trạm lúc này mới lườm hắn một cái, tức giận nói:

- Ngươi còn tính toán tiếp tục gọi ta Đào cô nương sao?

Lưu Cảnh cười khổ một tiếng,

- Vẫn gọi cô là Cửu nương nha!

Đào Trạm chỉ nói thế để thử một lần thái độ của hắn, thấy tình ý của hắn đối với mình vẫn như trước, trong nội tâm nàng lại vui mừng, hé miệng cười nói:

- Nói giỡn thôi, chỉ được gọi là Cửu nương khi có một mình ta, ở trước mặt phụ thân và ông nội thì vẫn nên gọi là Đào cô nương trang nghiêm một chút.

Lưu Cảnh gật gật đầu, cũng thấp giọng cười nói:

- Tiểu sinh tuân mệnh!

- Hứ! Miệng lưỡi trơn tru.

Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng Đào Trạm vẫn hy vọng miệng lưỡi hắn ngày càng trơn tru một chút. Lúc này, nàng nghĩ tới một chuyện, lại quan tâm hỏi han:

- Cái tên ngu ngốc kia không làm gì được ngươi chứ!

Lưu Cảnh biết nàng ám chỉ chính là Hoàng Dũng, tuy nhiên Lưu Cảnh lại không hề để tâm tới Hoàng Dũng mà chỉ quan tâm tới quan hệ của Hoàng Dũng và Đào Trạm. hắn đến Sài Tang, chỉ cần mọi người nhắc tới Hoàng Dũng, tất nhiên sẽ kéo Cửu nương Đào gia đi vào.

Làm cho người ta cảm giác Đào Trạm là nữ nhân của Hoàng Dũng, đây quả thật khiến trong lòng hắn không thoải mái. Lưu Cảnh rất muốn biết hai người họ rốt cuộc là quan hệ như thế nào, có hứa hẹn hôn ước gì không.

Tuy nhiên, Đào Trạm gọi Hoàng Dũng là ngu xuẩn, điều này làm cho Lưu Cảnh nghe rất thuận tai, hắn cũng cười cười,

- Y đúng là ngu xuẩn.

Thở dài, Đào Trạm lại nhỏ giọng nói:

- Trung thu năm ngoái, Hoàng Tổ mang theo hai đứa con trai đến Đào phủ, lúc ấy chẳng qua là ta tuân theo nguyện vọng của mẫu thân, ở trước mặt mọi người đàn một khúc cầm, kết quả là gây ra tai vạ.

Hoàng Dũng kia tựa như trúng tà, cách một hai tháng sẽ đến quấy rầy Đào phủ một lần, không những thô bạo hung ác, đả thương quản gia Đào phủ, y còn đứng ở trên cửa thành phía nam Sài Tang la to, náo toàn thành đều biết.

Nói tới đây, ánh mắt Đào Trạm lộ ra vẻ xấu hổ và căm giận,

- Thanh danh của ta đều bị y làm hỏng rồi, không chỉ có như thế, vốn phụ thân cố ý hứa gả ta cho Võ Xương Lư gia, kết quả y biết được liền chạy đến Lư gia đánh đập một trận, làm cho Lư công tử bị trọng thương, Lư gia sợ tới mức trả hôn thư về ngay trong đêm.

- Đây cũng không phải chuyện xấu!

Lưu Cảnh nhịn không được bật cười.

Đào Trạm căm giận trừng mắt nhìn hắn,

- Lư gia là nhà thanh bạch, Lư công tử chỉ là một thư sinh yếu đuối, lại bị y đánh gãy chân, đến nay nằm ở trên giường, người ta bị thương, ngươi còn nói không phải chuyện xấu?

Lưu Cảnh không nói chuyện, nhưng trong lòng của hắn quả thật cảm thấy không phải chuyện xấu, Đào Trạm lại thở dài nói:

- Đương nhiên, ta chỉ có lòng áy náy với Lư công tử chứ cũng không có muốn gả cho y, đến tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp y, chỉ có nghe nói phía trên y có bốn tỷ tỷ, từ nhỏ lớn lên ở trong đống son phấn, nói thật, nam tử như vậy ta không thích.

- Vậy cô thích nam tử như thế nào?

Sóng mắt Đào Trạm lưu chuyển, liếc mắt nhìn hắn, cười dài nói:

- Việc này không cần ngươi quan tâm, dù sao không phải như ngươi.

Hai người vừa đi vừa nói, không bao lâu đã đi tới hậu đường, lúc này, Đào Trạm lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng thấp giọng nói với Lưu Cảnh:

- Buổi chiều ta muốn đi thăm mẫu thân, ngươi có đi theo không?

Trong lòng Lưu Cảnh có chút kỳ quái, mẫu thân của nàng không trong nhà sao? Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn gật đầu,

- Không thành vấn đề, ta nhất định đi cùng cô.

Trong lòng Đào Trạm lại phấn chấn vui vẻ, cười nói:

- Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi gặp tổ phụ ta.

.....

- Vãn bối Lưu Cảnh bái kiến Đào lão gia chủ, chúc lão gia chủ thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Thiên Hải!

Lưu Cảnh cung kính bái lễ về phía Đào lão gia tử.

Đào Trạm ở một bên làm nũng ông nội, giới thiệu nói:

- Ông nội, đây là Cảnh công tử, là đại ân nhân ở Phàn Thành giúp cháu gái, lần này hắn là đặc biệt tới mừng thọ ông nội đó.

Đào lão gia tử nghe vậy không hiểu ra sao, lão không biết chuyện Lưu Cảnh, càng không biết thân phận của Lưu Cảnh, tuy nhiên Đào lão gia tử dù sao cũng là người từng trải, dòng họ của Lưu Cảnh khiến cho lão có chút mẫn cảm, hơn nữa lão cảm giác được, cháu gái dường như thích Lưu Cảnh này.

Lão thấy Lưu Cảnh thân hình cao lớn khôi ngô, tướng mạo oai hùng, tuấn tú lịch sự, trong lòng liền minh bạch vài phần, mặc kệ Lưu Cảnh là ai, nếu là khách cháu gái mời tới, vậy cũng là khách quý của mình.

Ông cụ ha hả cười nói:

- Công tử xin đứng lên!

Lưu Cảnh đứng lên, lại nhanh chóng liếc qua Đào Trạm, thấy Đào Trạm mím môi, trong mắt mang theo ý khen ngợi, trong lòng hắn có chút sốt sắng, đây coi như là Đào Trạm chính thức đem mình giới thiệu cho người nhà của nàng sao?

- Cảnh công tử là người ở đâu, nghe giọng nói không giống như là người Tương Dương, lại có điểm giống khẩu âm vùng Lang Gia Thái Sơn.

- Đúng như lời lão gia chủ, vãn bối là người ở quận Sơn Dương huyện Cao Bình.

Đào Liệt ngẩn ra, lập tức biến đổi sắc mặt,

- Chẳng lẽ công tử là người nhà của Châu Mục?

- Châu Mục là đại bá của vãn bối.

- Hoá ra Cảnh công tử là cháu Châu Mục!

Đào Liệt lúc này mới chợt hiểu, lão hơi oán giận liếc nhìn cháu gái một cái, dường như đang trách nàng vì sao không tự nói với mình sớm. Đào Trạm mỉm cười duyên dáng nói:

- Ông nội không cần nghĩ quá nhiều, Cảnh công tử đến đây không liên quan gì đến Châu Mục, hắn là do cháu gái mời đến, đặc biệt tới mừng thọ ông nội, chứ không có trọng trách gì khác.

Tuy là nói như vậy, nhưng thân phận của Lưu Cảnh bày ở trước, không thể chậm trễ, Đào Liệt liền vội vàng hỏi:

- Phụ thân cháu đâu rồi, y không ở quý phủ sao?

- Phụ thân hình như có khách quý, đặc biệt tới bến thuyền đón rồi ạ, cho nên bảo cháu tới tiếp đãi Cảnh công tử, ông nội, cháu muốn dẫn Cảnh công tử đi xung quanh một chút.

Nếu là ngày thường, Đào Trạm nói cái gì đều được, nhưng lúc này, trong lòng Đào Liệt có chút không vui, con mình hồ đồ, chạy tới tiếp quý khách gì đó, chẳng lẽ cháu của Lưu Biểu còn chưa đủ tôn quý sao? Lão không đáp ứng yêu cầu cháu gái, chỉ bảo nàng nói:

- Đi gọi Nhị thúc cháu đến đây!

Đào Liệt lại cười tủm tỉm khoát tay với Lưu Cảnh,

- Cảnh công tử mời ngồi!

..

Ngay khi Lưu Cảnh mới tới Đào phủ, ở thành đông Sài Tang một đoàn người vào, vài tên người thân binh khôi ngô cùng Hoàng Tổ và Hoàng Dũng vào một gian phòng ốc,

- Thả ta ra, đám khốn khiếp kia, ta phải giết các ngươi!

Hoàng Dũng liều mạng giãy dụa, rống to.

Trong phòng, Hoàng Tổ khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm như nước. Ngay khi vừa rồi, con trai của Thái Mạo là Thái Dật lệnh tùy tùng đưa tới một phong thư, là tự tay Thái Mạo viết thư.

Trong thư xác nhận suy đoán của Hoàng Tổ, Lưu Biểu đã bắt đầu để toàn bộ người nhà nắm binh quyền.

Thái Mạo vốn là quân sư tham tán quân vụ, hiện đổi thành quân sư tham tán chính vụ, chỉ sai một chữ nhưng đã tước đoạt đại quyền chủ quản quân đội lương thảo đồ quân nhu của Thái Mạo, chuyển do Trị Trung Đặng Nghĩa đảm nhiệm.

Trong thư còn chứng thực, Lưu Biểu đã quyết định điều Hoàng Trung đảm nhiệm Đô úy quận Trường Sa, dẫn năm nghìn quân đóng ở quận Trường Sa huyện Hạ Tuyển.

Mặc dù tạm thời chưa bổ nhiệm Lưu Cảnh, nhưng Thái Mạo vẫn nhắc nhở Hoàng Tổ không được hành động thiếu suy nghĩ, để tránh bị Lưu Biểu bắt lấy nhược điểm.

Hoàng Tổ rất đồng tình, Hoàng Trung dẫn năm nghìn quân đóng ở huyện Hạ Tuyển, nơi đó cách quận Giang Hạ rất gần, cách Sài Tang chỉ có một ngày đường, đây là Lưu Biểu nói bóng nói gió với mình.

Lưu Biểu cướp lấy quân quyền chính của thế gia, ngoại trừ con cả của Khoái Lương là Khoái Hiếu Trinh là Đô úy quận Nam, nắm giữ năm nghìn quân quyền ở ngoài, còn lại chưởng quân quyền chính là người của hai nhà Thái - Hoàng rồi, nhất là bản thân mình, nắm trong tay quyền lớn của quận Giang Hạ, Lưu Biểu sao có thể bỏ qua cho mình.

Đây là lúc mẫn cảm, thật sự thể hành động thiếu suy nghĩ để bị Lưu Biểu tìm được cớ phái binh Giang Hạ.

Lúc này, Hoàng Dũng bị thân binh cưỡng chế mang vào phòng, Hoàng Dũng giống như nổi điên rống to:

- Phụ thân, cha để con đi giết cái tên Lưu Cảnh kia!

Hoàng Tổ giận dữ, xông lên trước hung hăng tát cho Hoàng Dũng một cái.

.....

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui