Binh Lâm Thiên Hạ

Rời khỏi Phật tự, trời đã là xế chiều, Đào Trạm vẫn trầm mặc như trước, chỉ có điều loại trầm mặc này và lúc đến lại có một chút không giống nhau, ngoài thương tâm và lo lắng thì lại có chút xấu hổ, nàng không biết nên đối mặt Lưu Cảnh như thế nào.

Nàng cũng thật không ngờ mẫu thân sẽ đưa tay của nàng đặt vào tay của hắn, việc này rõ ràng là một loại phó thác, đem chung thân của mình gửi gắm cho hắn sao?

Hắn sẽ nghĩ như thế nào, có cho là ý của mình hay không, có cho là mình nói cho mẫu thân hắn cũng thích mình, hắn có cho là mình tự đa tình không?

Dường như hắn đã đáp ứng mẫu thân, nhưng loại đáp ứng này có phải là một loại cảm thông hay không? Hoặc có lẽ là vì không đành lòng làm thương tổn mẫu thân?

Chẳng lẽ... hắn là thật tâm mà đáp ứng với mẫu thân sao?

Tâm tư Đào Trạm rối loạn, rất nhiều lần nàng muốn bỏ rèm xe xuống lên tiếng kêu gọi hắn, tùy ý nói hai câu, loại không khí xấu hổ này sẽ được che lấp, nhưng tay của nàng đụng tới màn xe lại rút đã trở lại, nàng thủy chung không có dũng khí này.

- Cửu nương!

Thanh âm của Lưu Cảnh theo ngoài xe truyền đến, hắn rốt cục đánh vỡ không khí yên lặng này, tim Đào Trạm nhảy dựng lên, lập tức lại tràn đầy lo lắng: "Hắn là muốn phủ nhận lời hứa hẹn của mẫu thân sao?"

- Ừ!

Nàng cúi đầu trả lời một tiếng, cúi thấp đầu xuống, mặc dù đang ngồi trong xe ngựa, hắn không nhìn thấy, nhưng mặt của nàng vẫn đỏ.

- Ta cảm thấy hãy để mẫu thân cô về nhà sẽ tốt hơn.

Lòng Đào Trạm buông xuống, hoá ra là chuyện này, sự khẩn trương của nàng lập tức được tiêu trừ,

- Phụ thân nói, có rất nhiều khách nhân, sợ lây bệnh cho họ.

- Thật ra không trực tiếp tiếp xúc, sẽ không lây bệnh, mẫu thân cô không ho khan, không mặt đối mặt thì sẽ không lây bệnh, hơn nữa hôm nay chúng ta không phải vẫn còn cầm tay mẫu thân cô đó sao? Còn có thầy y nữa, y tiếp xúc với không ít người bệnh, vì sao y không có việc gì? Ta cho rằng không có nghiêm trọng như vậy.

- Nhưng mẫu thân nói qua, ở trước phật, trong lòng bà mới tĩnh lặng.

- Không phải! Mẫu thân cô chỉ không muốn liên luỵ đến các cô, không muốn làm cho mọi người vì bà mà lo lắng, Cửu nương, dù cho trong lòng có phật cũng không thể bằng thân tình được.

Đào Trạm đã trầm mặc, Lưu Cảnh đã đánh trúng vào sâu trong nội tâm của nàng, "Dù cho trong lòng có phật cũng không thể bằng thân tình được."

Nàng bỗng nhiên muốn khóc, áy náy, không thể tha thứ cho mình! Nàng không thể để mẹ một mình cô đơn như vậy ở trong phật tự, nàng nhất định phải đem mẹ về nhà.

Đào Trạm kéo màn xe xuống, có chút kích động nói:

- Cảnh công tử, chúng ta quay lại, giúp ta đưa nương về nhà.

Lưu Cảnh ngừng chốc lát, lúc này mới dịu dàng nói:

- Không vội, hiện tại đã là xế chiều rồi, sáng mai chúng ta đi thuyết phục phụ thân cô, cho ta một chút thời gian, ta làm một vật, sau đó chúng ta cùng đi kiến nghị.

Đào Trạm chậm rãi tỉnh táo lại, đúng vậy, nhất định phải làm cho phụ thân đồng ý, nếu không nương sẽ không theo mình trở về. Nàng ngẫm nghĩ một chút, lại kỳ quái hỏi han:

- Ngươi muốn làm đồ vật gì?

Lưu Cảnh cười thần bí,

- Đến lúc đó cô sẽ biết.

......

Bởi vì khách khứa phần lớn ở đông viện, vì để dễ dàng cho việc quản lý của Đào phủ, cửa Đông không hay dùng đến đã được mở ra, để khách ra vào từ cửa Đông, lại mở ra cầu treo phía đông, đồng thời đóng mấy thông đạo của cửa Đông và chủ hậu viện.

Hơn nữa rất nhiều khách khứa đều dẫn theo tùy tùng, nhân viên phức tạp, Đào phủ lại điều hai trăm gia đinh võ trang vào bên trong phòng hộ, ngày đêm tuần tra, phòng hộ vô cùng nghiêm mật.

Lưu Cảnh trước tiên đưa Đào Trạm đến cửa chính, Đào Trạm xuống xe ngựa, cười nói với Lưu Cảnh:

- Hôm nay thật sự là làm phiền ngươi đi giúp ta, cũng may không gặp tên ngu xuẩn kia.

- Ta nghĩ mấy ngày nay cũng sẽ không gặp y, ít nhất là những ngày ta ở đây, y sẽ không xuất hiện.

Lưu Cảnh rất tự tin mà cười nói.

- Vì sao?

Đào Trạm khó hiểu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tò mò,

- Y sợ ngươi sao?

- Y không sợ ta, nhưng phụ thân y sợ ta, cho nên y hẳn là bị Hoàng Tổ giam lại rồi.

- Hừ! Xem ra Hoàng Tổ cũng không ngu xuẩn.

Đào Trạm thiển cạn cười,

- Vậy ta chờ ngươi cùng đi tìm phụ thân nói chuyện.

Lưu Cảnh gật gật đầu, xoay người dẫn ngựa đi, Đào Trạm vẫn nhìn bóng dáng hắn đi xa, mới cảm kích thở dài một tiếng, đi vào cửa chính.

Mới vừa đi tới tiền viện, đã thấy một đám người từ giữa đình đi ra, chính là Đào Thắng đưa hai người Lưu Tông và Thái Dật đi ra.

Lưu Tông vẻ mặt tươi cười, bước nhanh từ giữa cửa đi ra, lại nhìn thấy Đào Trạm, ánh mắt lập tức sáng ngời,

- Cửu nương cũng ở nơi đây?

Đào Trạm không ngờ lại nghe y gọi tên mụ mình, trong lòng cực kỳ bất mãn, nàng không để ý đến, mặt lạnh đi về phía một cửa nhỏ khác.

Đào Thắng không ngờ nữ nhi không thèm nhìn khách quý, vẻ mặt khó chịu, hừ một tiếng thật mạnh,

- Trạm Nhi!

Đào Trạm bất đắc dĩ đành phải tiến lên thi lễ với phụ thân:

- Tham kiến phụ thân!

- Buổi chiều con đi đâu?

- Hồi bẩm phụ thân, nữ nhi xế chiều đi thăm mẫu thân.

Bốn chữ "Thăm mẫu thân" chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Đào Thắng, ông âm thầm thở dài một tiếng, dịu dàng nói với nàng:

- Tông công tử là đặc biệt đến mừng thọ ông nội, Thái công tử cũng vậy, chính là khách quý của Đào phủ chúng ta, không thể thất lễ!

Đào Trạm yên lặng gật đầu, xoay người sang hướng về Lưu Tông và Thái Dật, thi lễ,

- Hoan nghênh Tông công tử và Thái công tử đến Đào gia làm khách.

Lưu Tông khó được thấy Đào Trạm không ở cùng với Lưu Cảnh, cười tủm tỉm mời nói:

- Vừa rồi ta đang cùng lệnh tôn nói đến phong cảnh Sài Tang, ngày mai ta định đi dọc sông Tầm Dương du ngoạn, không biết mặt mũi này có thể mời được Cửu nương đi cùng hay không?

Đào Trạm mắt thấy phụ thân muốn thay mình đáp ứng, nàng vội la lên:

- Ngày mai ta còn phải đi thăm mẫu thân, Tông công tử, mẫu thân của ta bệnh nặng, thật sự không lòng dạ nào du ngoạn, xin lượng thứ!

Trên mặt của Lưu Tông lập tức lạnh xuống, "Ồ!" một tiếng thật dài,

- Nếu Đào cô nương không lòng dạ nào, vậy thôi đi.

- Tông công tử, Thái công tử, thật xin lỗi, ta cáo từ trước.

Đào Trạm xoay người đi về phía cửa nhỏ, Đào Thắng cũng nhìn ra Lưu Tông có ý với nữ nhi của mình, chỉ có điều ông nghĩ tới Lưu Cảnh, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào, chỉ cười chua xót.

Lưu Tông nhìn chăm chú vào dáng vẻ động lòng người của Đào Trạm, trong mắt lóe ra hào quang nóng bỏng, trong lòng thầm nghĩ, "Bất kể như thế nào, Đào Trạm phải vào tay ta, thiếu nữ xinh đẹp như vậy nạp vào nhà, yêu thương nàng như thế nào cũng không đủ."

Lúc này, Thái Dật vẫn cười mà không nói rốt cục mở miệng nói:

- Nếu Tông công tử có ý như thế, lúc phụ mẫu Cửu nương ở đây, vì sao không xin cưới luôn?

Lưu Tông rốt cuộc không kìm nổi, quỳ xuống trước Đào Thắng:

- Tiểu chất ái mộ Cửu nương đã lâu, nguyện cưới Cửu nương làm bình thê, khẩn cầu thế thúc thành toàn.

Bình thê chỉ là một cách nói dễ nghe, trên thực tế vẫn là thiếp, cũng không bảo đảm địa vị gì, trừ phi là trượng phu đặc biệt yêu thương, tựa như Cam phu nhân của Lưu Bị, bởi vì đi theo Lưu Bị từ lúc hoạn nạn đã lâu, cho nên được tôn trọng.

Tuổi trẻ có tư sắc có lẽ còn có thể bảo đảm một phần, một khi lớn tuổi sắc suy, sẽ rất khó còn giữ được địa vị thê thiếp, cách nói này chỉ có thể lừa cô nương trẻ người non dạ, làm sao có thể lừa một người từng trải như Đào Thắng.

Đào Thắng đương nhiên không muốn nữ nhi của mình làm thiếp, hơn nữa Nhị đệ cũng đã nói, Lưu Cảnh dường như cũng rất thích nữ nhi, quan trọng hơn là, Lưu Cảnh có ân với Đào gia, trong lòng Đào Thắng vẫn mang cảm kích.

Chỉ có điều thân phận Lưu Tông tôn quý, Đào Thắng cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, vậy sẽ đắc tội với người ta, lão do dự một chút, cười nói:

- Tông công tử có thể coi trọng tiểu nữ, đây là vinh hạnh của nó, chỉ có điều gần đây công việc bề bộn, phu nhân lại bất hạnh bị bệnh, chuyện này hãy để ta suy nghĩ một chút, công tử xin đứng lên!

Đào Thắng nâng Lưu Tông dậy, vừa cười an ủi y nói:

- Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ thận trọng suy xét.

Trong lòng Lưu Tông mừng thầm, chỉ cần Đào Thắng đồng ý suy xét, vậy thì có hy vọng rồi, y là con trai của Châu Mục, địa vị cao hơn Lưu Cảnh, tuy rằng cha mẹ đều sẽ xem xét tình cảm nữ nhi nhiều hơn, nhưng y tin tưởng, đối với loại thương nhân Đào Thắng này, chú trọng ích lợi thực tế hơn, huống chi còn có tộc nhân, người nào không muốn cùng Châu mục kết thân chứ.

- Vậy kính nhờ thế thúc rồi, tiểu chất cáo từ trước!

Lưu Tông thi lễ, cùng Thái Dật rời khỏi cửa chính, vòng về hướng cửa Đông Đào phủ mà đi.

- Thái huynh, ngươi cảm thấy khả năng nhiều đến bao nhiêu?

Trở lại tiểu viện của mình, Lưu Tông liền sốt ruột khó chịu hỏi.

- Còn phải xem Châu Mục có quan trọng bao nhiêu đối với Đào gia, nhưng ta tin tưởng, cho dù Đào Thắng do dự, tộc nhân Đào gia cũng nhất định ủng hộ cửa hôn sự này, Đào Thắng là gia chủ, lão làm sao có thể không suy xét tâm ý tộc nhân, Tông công tử cứ đợi tin tức tốt đi!

Lưu Tông kìm nén không được niềm vui sướng trong lòng, nói với hơn mười người tùy tùng phía sau:

- Mỗi người được thưởng năm trăm tiền, đi ra ngoài uống rượu vui đùa đi!

Mọi người mừng rỡ, đều khom người nói cám ơn:

- Chúc mừng công tử!

Mọi người chen lấn chạy tới hỏi thư tá lĩnh tiền thưởng, Lưu Tông híp mắt, dường như nhìn thấy cảnh y và Đào Trạm động phòng.

.......

Trên sông Trường Giang, một đoàn thuyền rời Sài Tang, chạy về hướng thành Vũ Xương, trên chiếc thuyền lớn ở phía cuối, Hoàng Dũng híp mắt, thỉnh thoảng nhìn về phía trời chiều đỏ rực, trong mắt không ngừng lóe ra sát khí.

Hai tay của y bị trói sau lưng, hai chân cũng bị dây thừng buộc chặt, ngồi bên cạnh là hai binh lính của y trông coi, hai người đều là thân binh của Hoàng Tổ, cũng không dám đắc tội Hoàng Dũng quá mức.

- Đây là mệnh lệnh chủ công, chúng ta cũng là phụng mệnh mà làm, nhị công tử nhẫn nại một đêm nữa, sáng mai thuyền đến Vũ Xương rồi, chúng ta nhất định sẽ thả ngươi.

Hai người không ngừng giải thích, Hoàng Dũng chỉ cười lạnh không nói, sau một lúc lâu, y bỗng nhiên nói:

- Ngươi giúp ta nắn bờ vai kia một chút, huyết mạch của ta không thông, không nhanh được.

Một gã thân binh vội vàng tiến lên nắn cánh vai cho y, đúng lúc này, Hoàng Dũng hai tay cởi sợi dây ra, nhanh như thiểm điện ghìm chặt cổ thân binh, "Răng rắc!" một tiếng, cổ thân binh bị vặn gãy.

Hoàng Dũng rút trường đao bên hông ra, đâm một đao tới, một tên binh lính khác trở tay không kịp, bị một đao đâm xuyên qua tim, phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết thật dài.

Tiếng kêu thảm thiết kinh động đến mười mấy tên binh lính khác trên thuyền, họ đều từ trước thuyền chạy tới, lúc này, Hoàng Dũng đã cắt đứt dây thừng ở chân, đem đao ngậm ở miệng, thả người nhảy vào trong Trường Giang mờ mịt.

......

Trời vừa tối, Lưu Cảnh liền chuẩn bị dẫn ngựa ra cửa, một gã thủ hạ của hắn phát hiện phía nam thành Sài Tang có một sàn đấu võ cực kỳ rộng lớn, có thể cho hắn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

- Công tử!

Lúc này, Tiểu Bao tử từ trong viện chạy đi tới hỏi:

- Vật kia cần may bao nhiêu tầng?

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Tầm hai mươi tầng, đêm nay có thể may được không?

- Cố gắng một chút có thể, còn có Vương Đại Đầu đi mua găng tay rồi, nhưng em chưa thấy có găng tay làm bằng da bao giờ cả.

Vương Đại Đầu chính là Vương Thái, găng tay chính là bao tay ngày nay, thời Tần Hán rất lưu hành, khi khai quật lăng mộ của Mã Vương cũng có, găng tay bằng da tự nhiên có công dụng tốt.

Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, quay đầu lại cười nói:

- Ta nói với nó rồi, nếu như nó không làm được găng tay da, thì đừng trở về nữa!

- Đi!

Hắn hai chân kẹp chiến mã, giục ngựa từ Đào phủ chạy ra ngoài.

....

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui