Binh Lâm Thiên Hạ

- Ta cảm thấy khẳng định không có vấn đề, con trai của Châu Mục cầu hôn, vinh quang như vậy, cho dù là quan lớn cũng không có phúc khí này, huống chi Đào gia là thương nhân, nhất định sẽ đáp ứng.

- Tuy nhiên, Cửu nương Đào gia thật sự xinh đẹp, da trắng như tuyết kia, ngay cả ta thấy cũng phải ngây người, chính là nàng hơi tròn trịa một chút.

- Ngươi biết cái gì! Đó gọi là đầy đặn, mỹ nhân cực phẩm như vậy mà ngươi còn chê nàng béo, công tử thật sự có phước, mỹ nhân như vậy nếu gả cho ta, ta tình nguyện giảm mười năm thọ.

- Nằm mơ đi thôi! Đêm nay đi thanh lâu tìm một tiểu nương tử mà sung sướng.

Vài người trở mình lên ngựa, giục ngựa đi rồi, sau lùm cây, Hoàng Dũng xiết chặt chuôi đao, đồng tử co rút lại thành một đường, sát khí trong lòng phát ra, hoá ra Lưu Tông đã để mắt tới Cửu nương, dường như còn cầu hôn rồi.

Con cháu của Lưu Biểu cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, giết chết toàn bộ, một tên cũng không để lại.

Lúc này, một gã gia đinh ngáp một cái, lười biếng đi đến bên này, bỗng nhiên, trong bóng đêm vươn lên một cánh tay, bắt lấy gã lôi vào lùm cây.

- Lưu Cảnh đang ở nơi nào?

- Cảnh công tử ở phía trước, sân có treo đèn lồng.

Một tiếng kêu thảm khẽ vang lên, Hoàng Dũng vặn gãy cổ của gã, một lát, y thay đổi quần áo gia đinh, đem đao giấu ở phía sau, bước nhanh về hướng tiểu viện có treo đèn lồng.

Hoàng Dũng cũng không phải người ngu xuẩn, chỉ số thông minh cũng không kém, y cũng biết hoá trang thành gia đinh, hiểu được lợi dụng xe ngựa lẻn vào đông viện, mà không phải điên cuồng tiến vào.

Nhưng chỉ số cảm xúc (EQ) gần như là không có, vì nữ nhân mình thích, y có thể liều lĩnh, thậm chí ngay cả đại cục cơ nghiệp của phụ thân cũng không quản, lại càng không quản đối phương là ai, đừng nói là con cháu Lưu Biểu, cho dù là Thái Tử thân vương, y đều giết không tha.


Đây là một loại tính cách thiếu hụt điển hình, tựa như một con dã thú, có sự giảo hoạt của dã thú, nhưng không có lý trí.

Hoàng Dũng đi đến trước tiểu viện, cố ý đứng ở một nơi hơi tối để người ở bên trong thấy không rõ hình dạng của mình, y gõ cửa, một lát, cửa mở, thấy một gã gia đinh thủ hạ của Lưu Cảnh liền hỏi:

- Có chuyện gì?

- Ta là gia đinh của Đào gia, gia chủ mời Cảnh công tử đi vào nội viện một chút.

- Thật xin lỗi, công tử nhà ta hình như ra đi luyện võ rồi, khả năng phải khuya mới có thể trở về.

Trong lòng Hoàng Dũng vô cùng thất vọng, y kìm nét sát khí trong lòng xuống, lại hỏi:

- Gia chủ có việc gấp, y đi nơi nào, chúng ta đi tìm y.

- Nghe nói là đi sàn luyện võ.

Lúc này, một chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy nhanh tới, bên cạnh đi theo vài tên tùy tùng cưỡi ngựa,bánh xe lộc cộc tiếng vang, trên xe treo một đèn lồng màu đỏ, xung quanh lay động, trong ngọn đèn có một chữ "Lưu" màu đen.

- Đây là Cảnh công tử trở về rồi sao?

Hoàng Dũng có chút khẩn trương hỏi han.


Thủ hạ lắc đầu,

- Công tử nhà ta cưỡi ngựa, không ngồi xe, đây là Tông công tử.

- Lưu Tông?

- Đúng vậy!

Đao trong tay Hoàng Dũng chợt xiết chặt, trong mắt phụt ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.

Thủ hạ kia cảm nhận được sát cơ của y, nghi ngờ nhìn y một cái, phát hiện y nắm chặt chuôi đao, gã hoảng sợ, đóng sập cửa lại.

Hoàng Dũng xoay người đi về phía Lưu Tông, càng chạy càng nhanh, trong tay nắm chặt trường đao. Lúc này Lưu Tông đã từ trong xe ngựa đi xuống, còn dẫn theo một ca cơ xinh như hoa.

- Các ngươi nhanh đi đặt mua rượu và thức ăn!

Lưu Tông phân phó thủ hạ.

Lúc này, Hoàng Dũng đã lao nhanh về phía gã, xa xa thủ hạ của Lưu Cảnh nhìn ra ý đồ của Hoàng Dũng, hô to:


- Tông công tử, có thích khách!

Lưu Tông vừa quay đầu lại, thấy một gã Đại Hán đang tấn công về phía mình, gã sợ tới mức kéo nữ nhân chặn Hoàng Dũng, một tiếng thét thảm thiết, ca cơ bị một đao của Hoàng Dũng giết chết.

Lưu Tông sợ tới mức hồn bay phách lạc, xoay người bỏ trốn, bốn gã thị vệ đi theo đánh tới, Hoàng Dũng vô cùng tàn nhẫn, ánh đao tung bay, bốn gã thị vệ đều bị một đao của y chặt đứt cổ họng, cuộn mình chết trên mặt đất.

Lúc này Lưu Tông đã chạy xa bảy tám bước, Hoàng Dũng giống như con dã lang, mãnh liệt vồ lên, một cước đá gã ngã lăn trên mặt đất, lại giật mạnh lấy tóc của gã về phía sau, hung hăng đá trên người gã, khiến gã khóc gào không ngớt..

Lưu Tông vừa lăn vừa bò chạy trốn, chạy ra vài bước, lại tiếp tục ngã sấp xuống, gã đành phải liều mạng lùi về phía sau, rất nhanh thân thể của gã đụng vào bánh xe, trong mắt tràn đầy sợ hãi, môi run rẩy, cái chết khiến gã sợ hãi run rẩy cả người.

- Ta là con trai của Châu Mục, van xin ngươi đừng giết ta!

Hoàng Dũng nắm chặt trường đao, nhe răng cười ác độc đi từng bước một về phía Lưu Tông. Tên khốn kiếp này ỷ vào gã là con trai của Lưu Biểu, muốn cướp nữ nhân của mình, quả nhiên là chán sống.

Đúng lúc này, Thái Dật đã từ trong viện chạy ra, ở bên trong ánh sáng nhạt của đèn lồng, y nhận ra Hoàng Dũng, gấp đến độ hô to một tiếng,

- Hoàng công tử thủ hạ lưu tình, đó là Tông công tử, không được giết!

Hoàng Dũng cũng nhận ra Thái Dật, cả người y chấn động, chậm rãi tỉnh táo lại, đúng vậy, giết con trai của Lưu Biểu, chỉ sợ phụ thân sẽ lột da của mình.

Nhưng..... mình cứ bỏ qua như vậy sao? Y đã cầu hôn Đào gia, với quyền thế của phụ thân, Đào gia có thể không đáp ứng sao?

Hoàng Dũng tưởng tượng thấy cảnh Lưu Tông và Đào Trạm vào động phòng, y lại một lần nữa bạo giận lên, trong đầu nhảy ra một ý niệm ác độc, không giết Lưu Tông này, nhưng khiến gã sống không bằng chết.

Y dùng mũi đao nâng cằm lên Lưu Tông, nhe răng cười độc ác thấp giọng nói:


- Ngươi không phải muốn cướp nữ nhân của ta sao! Ta cho ngươi giành được, nhưng ngươi không dùng được.

Y đá mạnh một cước vào hạ bộ của Lưu Tông, Lưu Tông kêu một tiếng thảm thiết xé ruột xé gan, thân mình cuộn tròn như con tôm. Hoàng Dũng quay đầu lại chỉ Lưu Tông, nói với mọi người xung quanh chạy tới xem náo nhiệt:

- Ai dám đoạt nữ nhân của Hoàng Dũng ta, chính là kết cục như thế này.

Người chung quanh thấy y vô cùng hung ác sợ tới mức đều né tránh, Lưu Tông ở giữa kêu gào từng tiếng thê thảm, còn Hoàng Dũng xoay người nghênh ngang bỏ đi, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng đêm.

.....

Trong Đào phủ loạn cả lên, ở trong giáo trường ngoài hai dặm, Lưu Cảnh cưỡi ngựa lao nhanh, tiếng vó ngựa như sấm, hắn giương cung lắp tên, mãnh liệt uốn thân, một mũi tên như dòng điện bắn ra, bắn thẳng đến ván người gỗ ngoài năm mươi bước.

Hắn cũng không xem bắn trúng hay không, quay đầu ngựa lại chạy gấp, tay phải từ vai sau rút ra một mũi tên, kéo cung giống như nguyệt, tiễn như sao băng, xa xa nghe thấy phập!" một tiếng, một mũi tên này nằm ở giữa tấm ván gỗ.

Hắn đã bắn hai mươi mũi tên, hắn phát hiện mình có một sự tiến bộ khác, chính là khoảng cách thời gian giữa hai mũi tên rõ ràng ngắn lại.

Dựa theo thời gian đời sau, bắt đầu phải hai phút mới bắn một mũi tên, sau lại giảm bớt đến khoảng chừng nửa phút, hắn đã vài ngày không luyện tập, lực lượng hoàn toàn khôi phục, hôm nay bắn ra hai mươi cung tên, nhưng lại chỉ dùng hơn hai mươi phút, chia đều ra chỉ hơn một phút đồng hồ.

Hơn nữa hai cánh tay cũng không đau nhức, loại hiện tượng này chính là một loại tạm dừng khi đạt đến trình độ nhất định, hắn ở kiếp trước từng có kinh nghiệm như này, điều này làm cho Lưu Cảnh âm thầm vui vẻ kinh ngạc. Nói như vậy, hai trăm mũi tên trong hai canh giờ là có thể hoàn thành rồi.

Đúng lúc này, xa xa xuất hiện một bóng đen, chậm rãi đi về phía hắn, đi đến ngoài hai mươi bước lại dừng bước, giống như dã thú ác nghiệt nhìn chằm chằm hắn.

Lưu Cảnh thả lại cung tiễn, chấp thương ở tay, đứng thẳng sống lưng lên, hắn biết là ai đến đây.

.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận