Binh Lâm Thiên Hạ

- Đến đây đi!

Từ Thịnh hô to một tiếng, ném tấm thuẫn xuống, hai tay vung thương chống đỡ, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đao thương chạm vào nhau, sức mạnh khổng lồ chấn động cả hai tay Tang Minh, đại đao suýt nữa bay ra ngoài.

Trong lòng Tang Minh hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn, không ngờ trường thương Từ Thịnh thật nhanh, vừa trở tay, trường thương ‘vù vù!’ đâm xuyên qua cổ Tang Minh, ra sức đẩy ra phía ngoài.

Tang Minh kêu một tiếng, từ đầu thành bay ra khỏi thành, Từ Thịnh nhảy lên đầu thành, trường thương đâm tới, nháy mắt, ba bốn tên lính bị y đâm ngã, các binh sỹ sợ tới mức đều lui về phía sau.

Đúng lúc này, Vương Thái hét lớn một tiếng, vung đao bổ tới Từ Thịnh.

Lưu Cảnh đang ở Ung thành sắp xếp binh sỹ thủ hạ dùng hỏa tiễn, hỏa tiễn không thể nghi ngờ là một nước tiến công có lợi khi đối phó quân Giang Đông, đêm qua và hôm nay, hai lần đem quân Giang Đông giết bại, đều là dựa vào hỏa công.

Đúng lúc này, một tên binh sỹ chạy như bay đến, hoảng sợ hô to:

- Cảnh công tử, Tang tướng quân bị giết, quân địch đánh lên thành rồi!

Lưu Cảnh sắc mặt đại biến, nếu quân Giang Đông quân chiếm lĩnh đầu thành, vậy nghĩa là Sài Tang thất thủ rồi, hắn hét lớn một tiếng, quay đầu lại lệnh nói:


- Để lại một trăm người, còn lại đi theo ta!

Người đại tướng Giang Đông võ nghệ cao cường, đem Vương Thái đánh cho liên tiếp bại lui, bị bức lui đến rìa tường thành, Vương Thái sắp nguy trong sớm tối.

Xông tới cứu viện đã không kịp, dưới tình thế cấp bách, Lưu Cảnh giương cung lắp tên, một mũi tên lao về hướng tướng địch, đây là lần đầu tiên Lưu Cảnh bắn tên nhằm vào người nào đó, phải nói, tài bắn cung của hắn từ xa không đạt được bách phát bách trúng, chỉ có điều có khi vận khí không tệ, mũi tên này Từ Thịnh không kịp đề phòng, một mũi tên cắm ở giữa cánh tay trái Từ Thịnh, Từ Thịnh quát to một tiếng, ôm lấy cánh tay lùi liên tiếp mấy bước.

Vương Thái đang trong nguy hiểm đã được cứu, vừa mới xoay người, tránh né thương của Từ Thịnh, đúng lúc này, Lưu Cảnh và mấy trăm thủ hạ hô to một tiếng, vào giết nhóm địch bên trong.

Trong bốn trăm thủ hạ, có gần ba trăm người là gia binh Đào thị, mỗi người đều võ nghệ cao cường, trải qua trăm trận chiến, bọn họ sát nhập, khiến tình thế nguy cấp trên đầu thành lập tức nghịch chuyển.

Binh sỹ Giang Đông bị giết liên tiếp bại lui, đều rời khỏi đầu thành, dọc theo bè trúc xuống thành, Từ Thịnh gặp thất bại trong gang tấc, trong lòng cực kỳ không cam lòng, lớn tiếng rống giận, muốn cùng với Lưu Cảnh đánh một trận, nhưng vài tên thân binh của y lại cưỡng ép kéo y xuống khỏi đầu thành.

Quân Giang Đông tiến công thất bại, sỹ khí hạ thấp. Rốt cục đã rút lui giống như thủy triều.

Trận chiến công thành này, đã trải qua gần một canh giờ, cuối cùng quân Giang Đông thất bại mà chấm dứt, ba nghìn quân đội chết gần nghìn người, hơn mười chiếc thuyền bị thiêu hủy, ba mươi mấy chiếc thang trúc công thành cũng tổn thất hầu như không còn.

Mà thủ quân Sài Tang và dân phu cũng bỏ mình hơn nghìn người, đến quân hầu vừa mới bổ nhiệm Tang Minh cũng bất hạnh chết thảm ở trong tay của Từ Thịnh.

....

- Công tử không thấy là ý trời sao?

Khoảng cách chiến đấu, bọn lính đều dựa vào tường nghỉ ngơi, Lưu Cảnh được các binh sỹ nhất trí đề cử làm tân nha tướng đang cùng Từ Thứ chậm rãi đi trên đầu thành.

Từ Thứ khẽ cười nói:

- Chu Lăng chết, là giúp công tử dọn đường để nắm Sài Tang trong tay, vốn ta còn muốn khuyên công tử tìm cơ hội giết người này, nhưng ý trời lại đúng tâm ý công tử, khiến y bị tội danh tư thông quân Giang Đông, như vậy công tử đã thuận lợi tiếp quản quân đội Sài Tang.

- Đúng vậy!

Lưu Cảnh cũng cảm khái nói:


- Ta đến Sài Tang chỉ là vì mừng thọ, không ngờ lại hợp với ý trời, nhưng lại gặp được quân Giang Đông tiến công Sài Tang, khiến ta trời đưa đất đẩy làm sao mà lại nắm giữ quyền lớn quân sự Sài Tang, chỉ có thể dùng ý trời để giải thích.

Lưu Cảnh đi đến đầu thành, nhìn chăm chú vào thuyền của quân Giang Đông chỗ xa, hơi có chút lo lắng nói:

- Nhưng nếu như thành trì bị quân Giang Đông công phá, ta sẽ tay trắng như trước.

- Công tử không phát hiện quân Giang Đông chỉ có ba nghìn người sao? Bởi vậy có thể thấy được Giang Đông cũng không tính tiến công Giang Hạ quy mô lớn, thầm nghĩ đánh lén Sài Tang được, sau đó đem Sài Tang biến thành bàn đạp để Giang Đông tiến công Giang Hạ, cho nên có thể thấy được quyết tâm của Tôn Quyền cũng không kiên định.

- Vậy Nguyên Trực nghĩ là, nên ứng phó thể nào với nguy cơ trước mắt, ý ta là nói, làm sao để bảo vệ thành Sài Tang?

Lưu Cảnh lại hỏi.

Từ Thứ đứng ở bên tường thành khoanh tay cười.

- Kỳ thật để bảo vệ thành trì cũng không khó, thành Sài Tang cao lớn kiên cố, dễ thủ khó công, hôm nay sở dĩ cực kỳ nguy hiểm, mấu chốt là thủ đoạn phòng ngự quá ít, ngoại trừ cung tiễn, cũng chỉ là lăn đá, kỳ thật hiệu quả không lớn, nếu có thạch pháo và máy bắn đá, đánh vào quân Giang Đông ở cự ly xa, không chỉ có có thể gây sát thương kẻ thù số lượng lớn, cũng có thể khiến cho thuyền của bọn họ không thể tới gần thủy môn, đó càng là một sự đả kích trầm trọng đối với khí thế của quân Giang Đông, công tử vì sao không dùng?

- Còn nhưng dân phu này…!

Từ Thứ chỉ dân phu đang xếp hàng ở tường thành, thở dài nói:

- Công tử để số dân phu này chưa được huấn luyện vào tác chiến ở tuyến đầu, thật ra là một sự thất sách, không phát huy được tác dụng của bọn họ, nên để cho bọn họ ở hậu phương tác chiến, tỷ như để cho bọn họ sử dụng bộ cung, ở phía sau bắn tên xuống dưới thành, hoặc là huấn luyện bọn họ sử dụng máy bắn đá, như vậy, bọn họ có thể có tác dụng giống như một binh sỹ.


Phân tích của Từ Thứ vô cùng thấu triệt, luôn có thể nhìn đến mấu chốt của vấn đề, Lưu Cảnh gật gật đầu, không hổ là Từ Thứ, quả nhiên danh bất hư truyền, hắn có chút hổ thẹn nói:

- Nguyên Trực nói rất có lý, ta đây liền sai người đi tìm thợ mộc.

Từ Thứ cười cười, ánh mắt lại nhìn hướng Trường Giang mênh mông, từ từ nói:

- Kỳ thật mấu chốt là viện quân song phương, nếu không ngoài sở liệu của ta, viện quân Vũ Xương Hoàng Xạ nhất định đã tới rồi, mà viện quân của Giang Đông có lẽ cũng sẽ tìm đến, nếu quân Giang Đông chiến thắng quân Giang Hạ, trận chiến mấu chốt như vậy, ngay khi Cam Ninh dù có đuổi tới không đúng lúc, Cam Ninh bên ngoài, công tử ở bên trong, nội ứng ngoại hợp, quân Giang Đông nhất định sẽ bại.

Trong lòng Lưu Cảnh có chút cảm thán, kỳ thật ý trời chỉ chính mình trở thành chủ tướng Sài Tang, mà là Từ Thứ cùng mình đi, khiến cho y lại thành quân sư của mình.

“Từ Thứ tiến Tào doanh, nhất ngôn bất phát” (Từ Thứ vào doanh Tào, không nói một lời nào) câu tục ngữ này bất kể như thế nào không thể để nó xảy ra chuyện một lần nữa.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh khẽ cười nói:

- Nói đến chuyện ngoài lề, sau khi trận chiến dịch này kết thúc, ta sẽ ở Sài Tang thay huynh tìm một tòa nhà, đồng thời tiến cử huynh làm Huyện úy Sài Tang, Nguyên Trực đem mẫu thân thê nhi cùng nhau đến đi!

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận