Binh Lâm Thiên Hạ

Trong vùng đồi núi phía tây huyện Dương Tân, một đội quân năm nghìn người đang trùng trùng điệp điệp đi về hướng tây, đại tướng cầm đầu đội mũ trụ mặc áo giáp, tay cầm đại đao, cưỡi một con ngựa hùng tuấn màu đỏ thẫm, chính là lão tướng Hoàng Trung.

Ở bên cạnh Hoàng Trung có một viên đại tướng khác đi theo, thân cưỡi bạch mã tay cầm Ngân thương, vóc người cao to, tướng mạo oai hùng, vẻ mặt hưng phấn, viên đại tướng này chính là Triệu Vân.

Lúc này Triệu Vân đang cùng đi với Lưu Bị đến quận Trường Sa tìm Thái thú Trương Trọng Cảnh chữa bệnh, vừa gặp quân Giang Đông đang ồ ạt tiến công Giang Hạ, Triệu Vân liền phụng mệnh Lưu Bị, đi theo lão tướng Hoàng Trung cùng nhau đến chi viện cho Sài Tang.

Hai người đi một mạch về phía tây, không nói năng gì nhiều, nhưng Hoàng Trung lại từng nghe qua tên của Triệu Vân, đối với y hết sức kính trọng, Triệu Vân cũng biết Hoàng Trung là lão tướng đứng đầu Kinh Châu, lại dạy Lưu Cảnh bắn tên, cho nên y đối với Hoàng Trung cũng thêm phần tôn trọng, hai người ngươi kính ta mời, lại có thêm vài phần thông cảm lẫn nhau.

- Triệu tướng quân, lần này quân Giang Đông tiến công Giang Hạ, không thể coi thường, lại do Tôn Quyền đích thân dẫn binh xuất chinh, nếu bọn họ thuận lợi chiếm lĩnh Giang Hạ, tất sẽ không dễ dàng bãi binh, tám chín phần sẽ quay đầu tấn công quận Trường Sa, cho nên, trận chiến mấu chố này, nếu như chúng ta có thể khống chế được Sài Tang, quân Giang Đông liền không thể xuôi nam xuống quận Trường Sa.

Triệu Vân nghĩ đến Lưu Bị cũng đang ở Trường Sa, liền gật đầu.

- Chúng ta dốc sức làm!

Triệu Vân không nói nhiều lắm, nhưng mỗi một câu nói đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, y nói là làm hết sức, trên thực tế chính là một lời hứa, nhất định sẽ trợ giúp Lưu Cảnh đoạt lại Sài Tang.

Hoàng Trung vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một trận huyên náo, ông không khỏi sửng sốt, vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Lão tướng quân, có người thấy trong rừng cây có một con khỉ mặc quần áo!

Lúc này, Triệu Vân cũng nhìn thấy, một thân ảnh ở trong rừng cây bay tán loạn, linh hoạt dị thường, từ một thân cây nhảy trên một thân cây khác, y chăm chú nhìn một lát, trầm giọng nói:

- Không phải khỉ, chính là một con người, chỉ có điều linh hoạt mạnh mẽ, có thể bay nhảy trên cây.

Hoàng Trung cười lạnh một tiếng.

- Đúng là thân thể của y nhanh nhẹn, còn nhanh hơn mũi tên của ta!

Hoàng Trung giương cung lắp tên, nhắm ngay bóng người, nhưng ông lại từ từ buông cung tiễn xuống.

- Người này hình như ta đã gặp qua, chính là thủ hạ của Cảnh công tử.

Ông lập tức hạ lệnh:


- Không được bắn tên đả thương người!

Không bao lâu, hơn mười binh sỹ từ trong rừng cây mang một người ra ngoài, lại là một thiếu niên dáng người thấp bé, người thiếu niên này là tùy tùng Hầu Ngũ của Lưu Cảnh, y phụng mệnh ra ngoài huyện Dương Tân trinh sát tuần tra, phát hiện đội quân mấy nghìn người này.

Y biết Hoàng Trung, liền vội vàng tiến lên quỳ một gối.

- Lão tướng quân, mạt tướng là thủ hạ Hầu Ngũ của Cảnh công tử, lão tướng quân còn nhớ không? Năm ngoái lão tướng quân đến Sài Tang, chúng ta từng gặp nhau.

Hoàng Trung gật gật đầu, lệnh cho tả hữu buông y ra, lúc này mới xoay người hỏi:

- Công tử của ngươi bây giờ ở đâu?

- Hồi bẩm lão tướng quân, công tử của mạt tướng giờ đang ở huyện Hạ Trĩ, huyện Dương Tân bên này là do Từ tiên sinh và Hổ tướng quân phụ trách.

Hoá ra Lưu Cảnh không ở huyện Dương Tân, Hoàng Trung và Triệu Vân nhìn nhau, hai người cùng nhau gật gật đầu, Hoàng Trung lập tức lệnh nói:

- Toàn quân tăng tốc, đi tới huyện Hạ Trĩ!

......

Một góc quân doanh huyện Hạ Trĩ, Ngụy Diên và hơn mười vị tướng lĩnh quây quần ở một bên nhìn chăm chú vào thí nghiệm của Lưu Cảnh, ở ngoài trăm bước, một tòa nhà gỗ cao ba thước, một tên binh sỹ đem bình gốm đựng dầu hỏa tưới lên nhà gỗ, lập tức nhanh chóng rời đi.

Ngoài trăm bước, Lưu Cảnh đốt lên một hỏa tiễn, kéo dây cung, một mũi tên bắn ra, hỏa tiễn bay trên không trung tạo thành một đường cong, chuẩn xác bắn lên nhà gỗ, "Phừng!" một tiếng, ánh lửa mãnh liệt bốc lên, nhà gỗ nhanh chóng bị đại hỏa nuốt chửng.

Tướng lĩnh bên cạnh lập tức hưng phấn vỗ tay, Lưu Cảnh có chút dương dương đắc ý cười nói:

- Nhìn thấy chưa! Loại dầu hỏa đặc biệt này có tác dụng hỗ trợ hỏa công, trong trận chiến công thành và thuỷ chiến sẽ có hiệu quả, đây chính là lợi khí lớn nhất của quân đội chúng ta.

Dầu hỏa dù sao không phải hỏa dược, hỏa dược xuất hiện, cuối cùng thay đổi tính chất chiến tranh, mà dầu hỏa chỉ là một loại chất dẫn cháy, không thay đổi được tính chất chiến tranh.

Nhưng nó có thể khiến hỏa công trở nên càng dễ dàng, do đó có thể ở chỗ xoay chuyển thế cục cuộc chiến một chút, tỷ như, đối phó với sào xa, là có thể trực tiếp sử dụng dầu hỏa đốt cháy, không cần như lần trước thủ Sài Tang bị động như vậy nữa.

Trên thực tế, từ thời Xuân Thu Chiến quốc tới nay, hỏa công vẫn là thủ đoạn trọng yếu trong chiến tranh, quân đội cũng luôn luôn tìm kiếm chất dẫn cháy tốt nhất, như khi Hán Sở tranh hùng, quân Hán liền dùng rơm khô dễ cháy tạo thành một quả cầu lớn, sau khi châm lửa dùng hỏa cầu thật lớn tập kích quân địch.

Sau đó lại phát hiện lưu huỳnh là vật dễ cháy, lại đem lưu huỳnh vận dụng trong hỏa công, lúc này là thời tam quốc, mọi người vẫn chưa phát hiện dầu mỏ có hiệu quả hỏa công, nhưng rất nhanh, thời kì Nam Bắc triều, quân đội liền bắt đầu vận dụng dầu mỏ làm vũ khí thiêu đốt, Lưu Cảnh chẳng qua là đi trước hơn một trăm năm, đem dầu mỏ vận dụng đến trong chiến tranh.


Giống trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Khổng Minh hỏa thiêu Đằng Giáp quân, vận dụng hỏa dược, đó chính là điều làm người ta có hiềm nghi là xuyên việt.

Lúc này, một tên binh sỹ chạy vội báo lại:

- Khởi bẩm Tư Mã, Hoàng lão tướng quân dẫn năm nghìn quân từ Trường Sa tới rồi, đã đến ngoài quân doanh, tướng quân Triệu Vân cũng ở trong quân.

Lưu Cảnh mừng rỡ, Hoàng Trung dẫn viện quân đến đây, hơn nữa Triệu Vân cũng ở trong quân, y vội vàng hướng mọi người nói:

- Mau cùng ta đi nghênh đón!

Năm nghìn quân đóng ngoài mười dặm, Hoàng Trung suất lĩnh hơn mười người tướng lĩnh tiến đến bái doanh, Triệu Vân cũng ở trong đó, Hoàng Trung nhìn doanh trại chỉnh tề và một cây soái kỳ thêu chữ "Lưu", không khỏi vuốt râu cười nói với Triệu Vân:

- Tử Long, tiểu tử này vẫn làm giống như chuyện quan trọng ấy!

Triệu Vân cũng khẽ mỉm cười.

- Công tử ấy thay đổi bất cứ cái gì tiểu tướng cũng sẽ không kinh ngạc, rất nhiều chuyện, người khác xem ra không thể tưởng tượng, nhưng trong mắt tiểu tướng cũng là rất bình thường, Cảnh công tử không thể lấy mức độ của người thường để đoán.

- Đung vây đấy!

Hoàng Trung thở dài một tiếng nói:

- Ta hy vọng Châu Mục sẽ lập hắn làm người thừa kế Kinh Châu biết bao, như vậy thì Kinh Châu có hy vọng rồi.

Lúc này, tiếng trống nhạc truyền đến, cửa doanh mở rộng ra, Lưu Cảnh suất lĩnh tướng lĩnh đồn trưởng ra nghênh đón, Hoàng Trung xoay người xuống ngựa, tiến lên ôm quyền cười nói:

- Hoàng Trung cứu viện đến chậm, khiến công tử sợ hãi!

- Đâu có! Lão tướng quân tới vừa đúng, quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lưu Cảnh cười đến không ngậm nổi miệng, không chỉ có Hoàng Trung đến đây, không ngờ Triệu Vân đến đây, đây là trời giúp hắn, hắn và Hoàng Trung hàn huyên vài câu, lại tiến lên thi lễ với Triệu Vân.

- Triệu tướng quân sao cũng tới?


Triệu Vân khẽ cười nói:

- Công tử có ân với chủ công nhà ta, khi quân Giang Đông đột kích quy mô lớn, chủ công đã cảm thấy hẳn là lực non nớt, tiếc rằng bên người không có binh, liền sai Tử Long đến giúp công tử giúp một tay.

Lưu Cảnh gật gật đầu, Lưu Bị quả thật rất biết làm người, thời điểm mấu chốt để Triệu Vân đến trợ giúp mình, không thể nghi ngờ liền khiến cho chính mình thiếu y một cái nhân tình, nhưng ân tình này Lưu Cảnh nguyện ý nợ, có Triệu Vân đến giúp hắn càng làm cho hắn cảm thấy hưng phấn và kích động.

Lưu Cảnh che dấu kích động trong lòng, liền tranh thủ mời mọi người vào đại doanh, mọi người vào trướng phân chủ khách ngồi xuống, binh sỹ đưa trà lên, trong đại trướng cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.

Lúc này, Hoàng Trung ôm quyền cười nói:

- Có câu ta muốn nói trước mặt, lần này ta tới viện trợ Giang Hạ là phụng mệnh Châu Mục, trong lệnh của Châu Mục nói rất rõ ràng, để cho ta hiệp trợ Cảnh công tử đối phó quân Giang Đông, nói cách khác, ta không phải chủ tướng, Cảnh công tử mới là chủ tướng.

Hoàng Trung rất thông minh, lão biết rằng địa vị của mình ở trong quân Kinh Châu cao, hơn nữa lại là Trung Lang Tướng, bất kể kinh nghiệm lý lịch hay là quân chức đều vượt qua Lưu Cảnh.

Dựa theo quy củ, Lưu Cảnh nên phục tùng mệnh lệnh của lão, nhưng dù sao lão cũng là từ quận Trường Sa lại đây, có thể nào giọng khách át giọng chủ, cho nên lão đem lời này nói rõ ràng trước, lão phục tùng theo sự chỉ huy của Lưu Cảnh.

Hoàng Trung vừa tỏ thái độ, Lưu Cảnh gật gật đầu, cũng không khiêm tốn, liền nói với mọi người:

- Ta nghe được tình báo mới nhất, Tôn Quyền dẫn năm vạn đại quân ở Hạ Khẩu cùng Hoàng Tổ giằng co với viện quân của Thái Mạo, hiện tại vừa lúc là cơ hội của chúng ta, dựa theo kế hoạch của ta, chúng ta một lần nữa đoạt lại Sài Tang, cho nên viện quân của Hoàng lão tướng quân đến vô cùng đúng lúc.

Lúc này, Triệu Vân ở một bên hỏi:

- Vậy hiện tại trên tay chúng ta tổng cộng có bao nhiêu quân?

Lưu Cảnh cười cười nói:

- Trên tay của ta có năm nghìn quân đội, thêm năm nghìn viện quân, trên thực tế chúng ta vẫn còn một vạn quân, chi cân dụng binh linh hoạt, chúng ta có thể chiến thắng quân Giang Đông.

Lời nói của Lưu Cảnh khiến tất cả mọi người đều hưng phấn, Hoàng Trung hỏi:

- Vậy lúc nào thì phản công Sài Tang!

- Ta đêm nay liền xuất phát, tuy nhiên, ta có một lời cảnh cáo muốn nói trước.

Trong đại trướng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt Lưu Cảnh bắt đầu trở nên linh hoạt, sắc bén lên, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói:

- Từ lúc này sẽ bắt đầu, một vạn quân đều nghe theo quân lệnh của ta điều động, nếu có người không phục, trảm!

Mọi người nghiêm nghị, đồng loạt đứng dậy thi lễ.


- Tuân mệnh!

..

Sau khi Tôn Quyền bắc thượng Thành Sài Tang, do đại tướng Lữ Mông suất lĩnh ba nghìn người trấn thủ, Lữ Mông năm nay cũng mới hai mươi tuổi, giống như Lưu Cảnh, được phong chức Biệt bộ Tư mã, tuổi trẻ tài cao, được Tôn Quyền coi trọng.

Lữ Mông vô cùng cẩn thận, siết chặt quân kỷ, không cho binh sỹ đánh bạc uống rượu, đồng thời cửa thành không mở, từ sớm đến tối đều sắp xếp binh sỹ ở đầu thành tuần tra, không có một chút lơi lỏng.

Tối hôm đó, Lữ Mông như thường ngày tuần tra ở đầu thành, chủ công dẫn đại quân Bắc Thượng, y thủy chung có một chút tinh thần không yên, nguyên nhân ngay tại Lưu Cảnh.

Y cảm thấy chủ công rất coi trọng Hoàng Tổ mà khinh thị Lưu Cảnh, có chút thất sách, dựa theo suy nghĩ của y, sau khi chiếm cứ Sài Tang, không khẩn cấp bắc thượng, mà là tập trung binh lực đi tới huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân hoàn toàn tiêu diệt các bộ phận của Lưu Cảnh, lúc này mới quay đầu đi đối phó Hoàng Tổ.

Mà tình báo của chủ công cũng không đắc lực, chỉ biết là Lưu Cảnh có hơn hai nghìn quân, y cảm thấy tình báo này nhất định không chính xác, Lưu Cảnh cuối cùng thủ vững Sài Tang còn có hai nghìn quân, hắn đồng thời còn phải chia đi phòng ngự huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, khẳng định không chỉ hơn hai nghìn quân, chí ít phải có bốn nghìn đến năm nghìn quân, binh lực không ít.

Hiện tại quân chủ lực Giang Đông đi tấn công Hạ Khẩu, như vậy Lưu Cảnh có thể lợi dụng cơ hội này phản công Sài Tang hay không? Lữ Mông cảm thấy lo lắng, cho nên buổi tối mấy ngày nay, y đều là tự mình lên thành tuần tra, không dám có một chút sơ suất.

Lúc này, ngay trong khu rừng ngoài thành tây, Lưu Cảnh suất lĩnh ba nghìn quân lẳng lặng đợi cơ hội, ở bên cạnh hắn là Lưu Hổ và Ngụy Diên, đêm nay, Lưu Hổ cũng suất lĩnh ba trăm trọng giáp bộ binh của y xuất kích, trong lòng của y tràn đầy chờ mong.

Lưu Cảnh vẫy tay một cái, gọi Ngụy Diên và Lưu Hổ đến, dặn hai người:

- Đợi lát nữa, ta dẫn một trăm huynh đệ vào trong thành, mở cửa thành bắc, nội ứng ngoại hợp, các ngươi có thể kịp thời suất quân sát nhập, tín hiệu chính là một hỏa tiễn.

Ngụy Diên vội la lên:

- Sao có thể khiến Tư Mã mạo hiểm, không bằng để cho ta đi thôi!

Lưu Cảnh lắc đầu.

- Ta biết một mật đạo, trừ ta, bất cứ kẻ nào không thể sử dụng, hãy để cho ta đi! Chỉ cần tiếp ứng đúng lúc, ta không có việc gì.

Ngụy Diên bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

- Tư Mã nhất định muốn đi, ty chức cũng không thể ngăn trở, ty chức nhất định sẽ tiếp ứng đúng lúc.

Lưu Cảnh cười vỗ vỗ bả vai của hai người, hắn đứng lên, quay đầu lại vẫy tay một cái.

- Đi theo ta!

Một trăm binh sỹ tinh nhuệ sớm chờ một bên đi theo Lưu Cảnh chạy về hướng thành tây.

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận