Binh Lâm Thiên Hạ

Địa hình phía tây thành Sài Tang không hề bằng phẳng giống phía bắc, sông ngòi chằng chịt, cây cối um tùm, vài ngọn núi trập trùng, không có cách nào để vận hành vũ khí công thành cỡ lớn, dựa sát tường thành là những mỏm đá lởm chởm, đi lại khó khăn, chỉ có mấy con đường nhỏ do người ta khai phá.

Nhưng ở gần tường thành có một ngôi miếu nhỏ chiếm vài mẫu đất, nơi này là miếu Giang thần Sài Tang, nơi hiến tế Giang thần.

Hàng năm hai mùa xuân và thu, nhất định sẽ có thuyền phu và thương nhân tấp nập tới đây bái tế Giang thần, cầu cho đi thuyền bình an, miếu Giang thần này là Đào gia bỏ tiền ra xây dựng, cho nên bình thường cũng do Đào gia phái người quản lý.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Sài Tang bùng nổ chiến tranh, miếu Giang thần cũng đóng cửa, bốn phía vắng ngắt, không ai đến bái tế, ban đêm, Lưu Cảnh dẫn một trăm tinh binh lẻn vào miếu Giang thần, binh sỹ đánh ngất xỉu người trông coi miếu, vây ở trước tượng Giang thần.

Giang thần thì ra là Thủy Thần Cộng Công, tay cầm cương xoa, bộ mặt dữ tợn, tượng được đúc từ gang, cao tới một trượng năm thước, nặng hơn nghìn cân.

Mấy tên binh sỹ ra sức đẩy, bức tượng Giang thần bắt đầu chuyển động phát ra âm thanh ken két, lại kéo lên một khối sắt, dưới chỗ ngồi của Giang thần lộ ra một đường hầm lớn, nơi này chính là cửa ra vào mật đạo của Đào gia.

Lưu Cảnh tay cầm một chén đèn dầu, đợi mùi khó chịu bay đi bớt, hắn đi đầu tiến vào mật đạo, giống như đầu bên kia mật đạo, mật đạo vô cùng hẹp, chỉ cho phép một người đi qua, nhất định phải cúi đầu, xoay người đi trước, các binh sỹ đi theo Lưu Cảnh, từng người nối tiếp nhau nhanh chóng đi về phía trước, không chút do dự, cũng không có dừng lại.

....

Có lẽ là do sự ưu đãi của Tôn Quyền, Đào gia không có bị binh sỹ Giang Đông xâm nhập, Lữ Mông cũng ra lệnh cho binh sỹ, không cho bất cứ kẻ nào đến Đào gia quấy rối.

Mấy ngày này trong Đào phủ vô cùng yên ắng, chỉ có năm sáu lão gia nhân ở Đào phủ, bọn họ bầu bạn với lão gia chủ Đào Liệt, ngày qua ngày, bởi vì lớn tuổi, giấc ngủ của Đào Liệt không được tốt lắm, một chút động tĩnh rất nhỏ cũng sẽ làm ông tỉnh giấc.

Vừa mới nằm xuống không được bao lâu, Đào Liệt đang lim dim ngủ, bỗng nhiên "Lách cách...!" một tiếng vang nhỏ truyền vào trong phòng một cách rõ ràng, ngay sau đó lại phát ra âm thanh kim loại ma sát, Đào Liệt chậm rãi ngồi dậy, ông đã nghe ra, thanh âm đến từ rương đồng ở góc tường, ông khẩn trương nhìn chăm chú vào chiếc rương đồng, đã thấy rương đồng di chuyển một chút.

Đào Liệt từ trên tường rút ra một thanh trường kiếm, đi lên trước quát lớn:

- Là ai?

- Tổ phụ, là vãn bối!

Mơ hồ từ dưới đất truyền đến thanh âm của Lưu Cảnh.

- Là vãn bối, vãn bối là Lưu Cảnh!

Đào Liệt ngạc nhiên vui mừng, ông lập tức ý thức được, Lưu Cảnh vào đây theo lối địa đạo, ông vội vàng nói:

- Từ từ, đừng lỗ mãng, đừng làm cơ quan kích hoạt!

Lưu Cảnh lần trước từng nghiên cứu qua cơ quan để vào cửa, hắn biết rằng nếu không theo đúng quy luật, cưỡng ép vặn chốt phía dưới mở ra, địa đạo cũng sẽ bị dìm trong nước, đây cũng là nguyên nhân nhất định phải do hắn tự mình dẫn đội, Lưu Cảnh thật cẩn thận mở cơ quan ra, di chuyển rương đồng, cửa mật đạo xuất hiện.


Hắn nhảy từ trong địa đạo ra ngoài, Đào Liệt sợ tới mức nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, suýt nữa té ngã, Lưu Cảnh vội vàng đỡ lấy ông, cười nói:

- Tổ phụ, là vãn bối, vãn bối đã trở lại.

Đào Liệt ổn định lại tâm thần hỏi:

- Chỉ một mình công tử thôi sao?

Lưu Cảnh ở cửa động thấp giọng hô một tiếng, chỉ thấy từng người từng người binh sỹ mặc áo đen từ trong mật đạo nhảy ra, trong tay mỗi người đều cầm trường mâu, sau lưng đeo một túi đồ, rất nhanh đã đứng chen chúc trong phòng, có đến hơn trăm người.

Lúc này, Đào Liệt bỗng nhiên hiểu được bọn họ muốn làm cái gì rồi, không khỏi thở dài một tiếng.

- Cảnh công tử, công tử hơi mạo hiểm rồi!

Lưu Cảnh cười cười nói:

- Tổ phụ xin hãy tiếp tục nghỉ ngơi, coi như chưa có xảy ra chuyện gì, vãn bội tất sẽ xử lý tốt.

Hắn vẫy tay một cái, mang theo trăm tên thủ hạ tinh nhuệ, rời phòng ngủ của Đào Liệt, chạy ra ngoại trạch của Đào phủ, Đào Liệt đứng ở cửa, nhìn bon họ dần đi xa.

Ông nói cho Lưu Cảnh địa đạo bí mật, là muốn cho Lưu Cảnh vào lúc nguy nan từ nơi này trốn thoát, lại không ngờ, trái lại lại bị Lưu Cảnh lợi dụng nó để vào thành, Đào Liệt không khỏi thở thật dài, trong tiếng thở dài tràn đầy lo lắng.

Lưu Cảnh mang đến hơn trăm người đều là binh sỹ tinh nhuệ, không bao lâu liền chộp lấy hai gã binh sỹ tuần tra, từ trong miệng bọn họ đã biết được khẩu lệnh đêm nay, cùng với binh lực của Sài Tang và chủ tướng, lại là Lữ Mông, trong lòng Lưu Cảnh cảm thấy rất hứng thú, trong lịch sử Quan Vũ thua trên tay người này, Lữ Mông áo trắng vượt sông, tuy nhiên đêm nay cũng là Lưu Cảnh hắn áo đen lừa thành.

Lưu Cảnh ra lệnh một tiếng, các binh sỹ đều lấy túi đồ tùy thân ra, đổi lại khôi giáp quân Giang Đông, Lưu Cảnh cũng thay khôi giáp, lúc này ánh mắt của hắn nhìn về hướng góc tây bắc của Đào phủ, nơi đó tựa vào tường thành, cơ hội chính là nằm ở nơi đó...

Một khắc sau, một đội hơn trăm binh sỹ Giang Đông xếp thành hàng ở trên tường thành tuần tra, bước nhanh về hướng bắc thành, không bao lâu, bọn họ đi tới cửa ra vào ung thành, phía trước có một đồn biên phòng, năm sáu người lính gác.

- Khẩu lệnh!

Trong bóng đêm có người hô to.

-Thiên nhật chiêu chiêu! (Mặt trời sáng tỏ!)

Lưu Cảnh trầm giọng trả lời.

Khẩu lệnh chính xác, vài tên lính gác quân Giang Đông tiến lên liếc mắt nhìn sơ qua bọn họ một cái cười nói:


- Muộn như vậy còn tuần tra, các huynh đệ khổ cực rồi, là thủ hạ của vị tướng quân nào?

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, hơn mười người binh sỹ như sói như hổ nhào tới, hạ gục bọn họ, bọn binh sỹ vừa muốn hô to, dao găm sắc bén liền đã cắt đứt yết hầu của bọn họ.

Để lại vài binh sỹ thay thế chúng gác, Lưu Cảnh mang theo đội ngũ tiếp tục đi về hướng thành lâu phía bắc, mấu chốt để hạ cầu treo và mở cửa thành chính là ở thành lâu phía bắc.

.....

Bắc thành lâu đã bị thiêu hủy trong trận đại hỏa lần trước, thành lâu chỉ còn lại có mấy bức tường đổ nát thê lương, lúc này Lữ Mông mang theo mười mấy tên thủ hạ đang ở trên bắc thành lâu, Lữ Mông tâm sự nặng nề, chăm chú nhìn vào cửa sông vận lương, y rất lo lắng, một đội thuyền khi nửa đêm lái vào sông vận lương.

Đúng lúc này, cách đó không xa có người quát hỏi:

- Là ai, khẩu lệnh!

- Thiên nhật chiêu chiêu!

- Các ngươi là ai?

- Chúng ta phụng mệnh Lữ tướng quân tiến đến đổi ca trực!

Âm thanh từ xa xa truyền đến, Lữ Mông nghe được rõ ràng, trong lòng của y không khỏi có chút kỳ quái, mình cho người đổi ca trực khi nào chứ?

Y bước nhanh đi lên phía trước, chỉ một một đội hơn trăm người binh sỹ Giang Đông, cầm đầu là một gã tướng lĩnh dáng người khôi ngô trẻ tuổi, tay cầm một thanh trường sóc, trong lòng của y càng thêm kì quái, đây là người nào, mình tại sao chưa bao giờ gặp qua?

Trong lòng của y vừa suy nghĩ, đi lên trước dò hỏi:

- Các ngươi có lệnh tiễn của Lữ Tướng quân không?

Lưu Cảnh lại không biết mặt Lữ Mông, hắn không biết người tướng lĩnh trẻ tuổi trước mắt này chính là tướng giữ thành Sài Tang Lữ Mông, hắn ra vẻ trấn tĩnh trả lời:

- Chúng ta chỉ phụng khẩu lệnh Lữ Tướng quân, nếu không tin, có thể đi hỏi Lữ Tướng quân!

Không đợi Lữ Mông mở miệng, bên cạnh có binh sỹ gấp gáp quát to lên.

- Nói bậy, đây chính là Lữ Tướng quân!


Tình thế thay đổi bất ngờ, Lưu Cảnh biến sắc, hét lớn một tiếng, trường kích nhanh nhẹn vô cùng đâm đến trước ngực Lữ Mông, trong miệng hô to:

- Động thủ!

Trên đầu thành đại loạn, bọn lính hô to nhằm phía binh sỹ Giang Đông, Lữ Mông sớm có đề phòng, trong khoảnh khắc trường kích Lưu Cảnh đâm tới, y liền lui về phía sau vài bước, rút đao bổ vào trường kích của Lưu Cảnh.

Chỉ nghe "Keng" một tiếng vang thật lớn, cánh tay Lữ Mông chấn động, chiến đao cầm không chặt, rời tay bay đi, trong lòng của y thầm kêu không ổn, liền nhào lộn ra phía sau, lăn ra hơn một trượng, tránh khỏi một kích chí mạng của Lưu Cảnh.

Lữ Mông cướp được một trường mâu, dốc hết sức, mũi thương như lê hoa phi vũ, như gió bão mưa rào đâm về phía Lưu Cảnh, lúc này Lưu Cảnh sớm đã không còn là thiếu niên hai năm về trước, hắn đã hiểu được tinh túy của Bách Điểu Triều Phượng Thương, Mạn Thiên Phi Thương của Lữ Mông, trong mắt y trở nên vô cùng đơn giản.

Trường kích Lưu Cảnh vung nhẹ, "Rắc!" một tiếng, kích chuẩn xác bổ trúng cán mâu, chém cán mâu thành hai đoạn, lập tức trường kích lại vung lên, bình bình mà đâm vào trước ngực Lữ Mông, không nhanh không chậm, sức mạnh trầm trọng như núi.

Trong khoảnh khắc cán mâu bị chém đứt, y liền biết không hay, y phản ứng cực nhanh, lập tức lập lại chiêu cũ, thân thể lăn về phía sau, ý đồ tránh khỏi trường kích theo sau đâm tới.

Nhưng lần này y lại chậm một nhịp, "Sựt!" mũi kích Lưu Cảnh đâm xuyên qua cánh tay trái của y, Lữ Mông đau đến quát to một tiếng, nhanh chóng lùi về phía sau, đem cánh tay từ trong mũi kích rút ra, lúc này hơn mười người thủ hạ của y liều chết giết lên, bảo hộ y, chạy trốn về hướng thành đông.

Lưu Cảnh cũng không có đuổi theo, trên đầu thành tiếng chuông cảnh báo vang lên, vô số binh sỹ Giang Đông lao ra khỏi quân doanh, đánh tới phía bắc thành, thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều nữa.

Bọn họ chiếm lấy đầu thành phía bắc, buông cầu treo xuống, mở cửa thành ra, nhưng cửa thành mở ra còn cần xuống thành rút then cài trên cửa thành, một gã đồn trưởng suất lĩnh năm mươi người dọc theo thông đạo giết xuống thành.

Lưu Cảnh lấy ra cung tiễn, châm một hỏa tiễn, ngửa đầu bắn lên không trung, chỉ thấy một ánh lửa sáng ngời hỏa tiễn bay thẳng không trung, ở trên trời vẽ ra một đường cong sáng rực.

.....

Ngụy Diên và Lưu Hổ đang mai phục trong rừng cây gần như là đồng thời nhìn thấy hỏa tiễn, Lưu Hổ nhảy dựng lên hô to một tiếng.

- Các huynh đệ, theo ta giết nào!

Trong rừng cây bộc phát ra tiếng kêu, ba nghìn binh dưới sự dẫn đầu của Ngụy Diên và Lưu Hổ, thẳng hướng thành Sài Tang, bọn họ xông lên cầu treo, vọt vào ung thành.

Nhưng lúc này, ba nghìn quân Giang Đông được phó tướng Lục Tốn suất lĩnh cũng giết đến, bọn họ khống chế được cửa thành, Lục Tốn bình tĩnh nhìn chăm chú vào quân Kinh Châu đang giết đến ung thành, y thấy thời cơ đã đến, hô to một tiếng:

- Bắn tên!

Hơn nghìn cung thủ Giang Đông đứng ở trên đầu nội thành cùng nhau bắn tên vào trong ung thành, bắn cho binh sỹ Kinh Châu bên trong ung thành không kịp đề phòng, bị bắn ngã từng mảng lớn.

Sài Tang thuộc loại thành lớn, giống như thành Tương Dương, ở trong cửa thành lại có một tòa nội thành hình chữ "Khẩu", phần được vây ở giữa chính là ung thành, một cửa của ung thành là ra ngoài, đầu kia là vào trong thành, đồng thời, còn có thủy môn từ trong ra ngoài.

Mà giữa tường thành phía ngoài và phía trong có một cửa, bên trong cánh cửa trang bị thiết áp rất nặng, nhất định phải từ trong thành mở ra, bình thường thiết áp mở ra, trong ngoài thành thông nhau, nhưng Lữ Mông rất cẩn thận, tới ban đêm rồi, thiết áp bên trong cánh cửa liền buông xuống, từ ngoài tường thành là giết không qua nổi.

Chỉ có thể dọc theo ngoài tường thành chạy đi về cửa nam, từ phía nam thành xuống, như vậy cũng có thể tiến vào bên trong thành Sài Tang, nhưng điều kiện tiên quyết là nam thành không có thủ quân.

Lúc này, Lưu Cảnh giận tím mặt, hướng ngoài thành lớn tiếng hô to:


- Lưu Hổ, ngươi dẫn theo trọng giáp bộ binh phá thông cửa thành cho ta!

Đây là lần đầu tiên trọng giáp bộ binh của Lưu Hổ được đưa vào chiến đấu, không bao lâu, chỉ thấy ba trăm trọng giáp bộ binh đen kịt chậm rãi từ bên trong cổng thành đi ra.

Kiểu công thành này bọn họ không chỉ huấn luyện qua một lần, vô cùng có kết cấu, trung gian một trăm người ôm một cây chùy to khỏe, bên cạnh có một trăm người nâng thuẫn bảo hộ, giống một trăm con cọp đi vào một hướng phía trong cửa thành mà đến.

Lúc này, hơn nghìn đao thuẫn binh của quân Kinh Châu dưới sự chỉ huy của Ngụy Diên cũng từ ngoài thành dũng mãnh tiến vào, bọn họ giơ đại thuẫn lên cao, tay cầm chiến đao, theo sau trọng giáp binh tiến bước, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Lục Tốn có chút kinh ngạc nhìn đội quân đặc thù này, y cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được, liền giơ tay hô to:

- Nhắm vào quân địch!

Hơn nghìn cung nỏ thủ của quân Giang Đông đồng loạt đem cung nỏ nhắm vào nhóm trọng giáp bộ binh, Lục Tốn cao giọng hạ lệnh:

- Bắn!

Hơn một nghìn mũi tên gào thét bắn về phía quân địch, không ngờ lúc này lại xảy ra, chỉ nghe thấy một tràng âm thanh loong coong leng keng, nhưng lại không có một gã binh sỹ quân địch nào ngã xuống đất.

Trên đầu thành lập tức xôn xao, binh sỹ Giang Đông hoảng sợ bất an, bọn họ còn chưa bao giờ thấy quân địch không sợ tên, Lục Tốn cũng chấn động, trong lòng thầm nghĩ, "Đây là loại binh sỹ gì, lại không sợ cung tiễn?"

Trong lòng của y ngạc nhiên nghi ngờ, lại lại lần nữa hô to:

- Bắn tiếp!

Lại là hơn một nghìn mũi tên dày đặc bắn về phía nhóm trọng giáp bộ binh, vẫn không có hiệu quả gì, lúc này, trong ung thành phát ra một tiếng rống to của Lưu Hổ.

- Chạy!

Binh sỹ trọng giáp bắt đầu chạy về phía trước, chạy tới trước cửa thành, mãnh liệt đánh về phía trước, ôm thiết chùy đụng vào trên cửa nội thành, chỉ nghe thấy âm thanh long trời lở đất "Binh boong" cửa chính lung lay sắp đổ, toàn bộ tường nội thành đều lay động, không ít binh sỹ đứng không vững, đều té ngã trên đất.

Binh sỹ Giang Đông lâm vào tình trạng bối rối, binh sỹ Giang Đông bắt đầu vứt bỏ binh khí hướng nam thành bỏ chạy, lúc này, một tên binh sỹ chạy lên đầu thành, với Lục Tốn hô to:

- Lục Tướng quân, Lữ Tướng quân ra lệnh lập tức rút quân, rút lui khỏi Sài Tang theo cửa nam!

Trong lòng Lục Tốn phẫn hận cực kỳ, nghiến răng ken két, nhưng y là phó tướng, không dám cãi quân lệnh của chủ tướng, y hung hăng nện một quyền ở trên cột gỗ của thành lâu, đành phải quay đầu lại ra lệnh:

- Lập tức rút quân!

Hơn nghìn binh sỹ Giang Đông trên đầu thành nhanh chóng rút lui, đúng lúc này, lại truyền tới một âm thanh long trời lở đất, cửa nội thành rốt cục bị phá thông, một nghìn đao thuẫn binh Kinh Châu đồng loạt xông vào bên trong Sài Tang.

Lưu Cảnh nhìn quân Giang Đông hoảng sợ rút lui từ cửa nam, không khỏi nở một nụ cười lạnh.

.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận