Binh Lâm Thiên Hạ

Lữ Mông suy nghĩ một chút nói:

- Hồi bẩm Ngô Hầu, ty chức cũng từng nghĩ qua vấn đề này, ấn tượng sâu nhất mà Lưu Cảnh để lại cho ty chức là hắn tự mình mang binh lẻn vào Sài Tang, lấy thân mạo hiểm, nói rằng người này vô cùng mạo hiểm, rất giỏi dùng nước cờ hiểm, hơn nữa hắn tấn công bắc thành, lại mai phục ở ngoài nam thành, người này suy xét chu toàn, rất có mưu lược.

Dừng một chút, y lại thẳng thắn nói:

- Nhưng Lưu Cảnh lại thả ty chức, động cơ của hắn khiến ty chức suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.

Tôn Quyền gật gật đầu, y đồng ý quan điểm của Lữ Mông, về phần Lưu Cảnh thả Lữ Mông, y hiểu được đây là Lưu Cảnh làm cho mình xem, nói rằng y cũng không có đóng cánh cửa lớn giảng hòa cùng Giang Đông.

Tôn Quyền có chút khâm phục loại trí tuệ này của Lưu Cảnh, chiến tranh là chiến tranh, sẽ không bởi vì chiến tranh mà kết thù, một khi thời cuộc cần, bọn họ như trước có khả năng liên minh.

Nếu Lưu Cảnh có trí tuệ như thế, Tôn Quyền y cũng muốn lĩnh ân tình này, chiến dịch này, bất kể như thế nào không thể giết chết Lưu Cảnh, nhất định phải bắt sống hắn, hoặc là thả cho hắn một con đường sống.

Lúc này, Tôn Quyền vừa liếc nhìn Lục Tốn, thấy y muốn nói lại thôi, liền cười nói:

- Bá Ngôn có ý kiến gì không?

Lúc này mặt Lữ Mông lập tức trầm xuống, hừ một tiếng rất nhỏ, đêm đó Lục Tốn tuy rằng liều chết phá vây, không bị Tôn Quyền trách phạt, nhưng trong lòng Lữ Mông hiểu rõ, lúc ấy mình trong người bị thương, còn suất quân nghênh chiến Triệu Vân, giành lấy một con đường sống cho các huynh đệ phía sau.

Nhưng Lục Tốn thân là phó tướng, y cũng nên nghênh chiến quân địch như mình, nhưng Lục Tốn lại xông lên mở một đường máu, chính mình chạy thoát trước, khiến cho binh sỹ phía sau một người cũng không chạy thoát.

Tuy rằng Lục Tốn không có trái với quân quy, cũng không có bị xử phạt, nhưng Lữ Mông lại cực kỳ khinh bỉ nhân phẩm của y, không muốn nói thêm với y câu nào nữa.

Lục Tốn tiến lên quỳ một gối nói:

- Ty chức có một chuyện muốn bẩm báo Ngô Hầu.

- Ngươi nói đi!

- Ty chức phát hiện hình như Lưu Cảnh có một đội quân đặc biệt, nhân số ước chừng khoảng ba trăm người, không sợ tên bắn, vô cùng tinh nhuệ.

Tôn Quyền lập tức thấy hứng thú, liền vội vàng hỏi:

- Ngươi cho rằng là loại quân đội gì?

- Sau khi ty chức cẩn thận suy xét, đây là một đội trọng giáp bộ binh, trên người bọn họ khoác trọng giáp bằng thép tinh, cho nên mới không sợ tên.

Sắc mặt của Tôn Quyền lập tức có chút khó coi, y là vua của một nước, đương nhiên biết tạo ra một đội trọng giáp bộ binh như vậy cần phải trả giá rất lớn, chỉ dựa vào tài lực của một huyện Sài Tang căn bản không thể làm được, việc này đã chứng minh một sự thật, Lưu Cảnh chiếm được sự ủng hộ toàn lực của Đào gia.

- Hừ!

Tôn Quyền hừ thật mạnh một tiếng, sau khi giành được Sài Tang, lại cùng Đào gia tính toán từng khoản nợ.

Lúc này, đội thuyền bắt đầu đi qua cửa sông Phú Thủy, Chu Du chỉ vào mười chiếc thuyền con bỏ neo ở cửa sông nói:

- Ngô hầu có trông thấy được không, đây là cửa sông Phú Thủy, dọc theo cửa sông hướng tây nam đi hơn hai mươi dặm, là đến huyện Hạ Trĩ, lại tiếp tục đi tám mươi dặm, đó là huyện Dương Tân, thần nhận được tình báo, huyện Dương Tân cũng có không ít vật tư nhân khẩu, còn chưa kịp rút về Sài Tang.

Lần này Chu Du không có khuyên bảo Tôn Quyền tấn công hai huyện, nhưng ý tứ của y lại rất rõ ràng, liền xem Tôn Quyền có chịu buông tha hai huyện này nữa hay không.

Tôn Quyền khoanh tay nhìn cửa sông, một lát, y cười lạnh một tiếng.

- Vì sao ta không thử càn quét hai huyện này?

Y dứt khoát trở lại lệnh nói:

- Hàn Nghĩa Công tướng quân ở chỗ nào?

Một gã đại tướng ba mươi mấy tuổi bước ra khỏi hàng thi lễ.

- Có mạt tướng!

Người này làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén, bộ dạng lưng hùm vai gấu, hai cánh tay rất dài, đó là danh tướng Giang Đông Hàn Đương, đi theo Tôn Kiên nam chinh bắc chiến, sáng lập cơ nghiệp Giang Đông, hiện làm Trung Lang Tướng, lần này cũng theo Tôn Quyền tây chinh, trong chiến dịch cướp lấy huyện Vũ Xương đã lập đại công.

Tôn Khuyên lập tức ra lệnh:

- Ta cho ngươi năm nghìn binh sỹ, thuỷ bộ cùng tiến thẳng hướng huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, đem hai huyện san bằng thành bình địa, người và vật tư ta nhất định phải thu được.

- Mạt tướng tuân mệnh!

Hàn Đương hạ thuyền lớn, điểm binh đi, Tôn Quyền lại nhìn chăm chú cửa sông một lát, sát khí dần dần tràn đầy bộ ngực của y, y quay đầu lại cao giọng quát:

- Vẫn là câu nói đó, người đầu tiên tiến vào thành Sài Tang, thưởng năm nghìn lượng hoàng kim, bắt sống được Lưu Cảnh, thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng quan hai cấp!

.......

Giữa trưa, đại quân Giang Đông rốt cục đã xuất hiện trong tầm nhìn của thủ quân thành Sài Tang, đó là một cảnh tượng vô cùng tráng lệ, thuyền lớn che khuất bầu trời gần như đem bao trùm cả mặt sông, hơn hai nghìn chiến thuyền chi chít hiện trên mặt sông.

Hơn năm vạn quân chỉ là đại quân tác chiến, trên thực tế còn có sáu bảy vạn thuyền phu, cùng với dân phu được động viên trước khi xuất chinh, vì lần tây chinh này của Giang Đông gần như cũng dốc hết quốc lực.

Lúc này, trên mặt sông truyền đến tiếng kèn, kèn vang trầm thấp vọng sông lớn, đây là mệnh lệnh toàn quân đổ bộ, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn chở đầy binh sỹ bắt đầu chậm rãi tới gần bến thuyền.

Bến thuyền Sài Tang dài chừng hai dặm, có thể đồng thời cung cấp chỗ bỏ neo cho mấy chục chiếc thuyền lớn, nhưng ở bến thuyền phía tây, là một rừng cây kéo dài hơn mười dặm, rừng cây cách chỗ gần nhất bến thuyền chỉ có hơn ba mươi bước, ở giữa là một con đường lầy lội, ở hướng bắc là bờ sông Trường Giang.

Lúc này hơn một trăm binh sỹ mai phục trong rừng cây đã lặng lẽ xuất hiện tại bên cạnh rừng cây, bọn họ tay cầm cung tiễn, nhìn chăm chú vào thuyền lớn Giang Đông đang đỗ ở bến thuyền, không ít ánh mắt của người hướng đến mặt sông, bình thường nước sông màu xanh nhạt hôm nay lại trở thành màu đen, trên mặt sông bến thuyền bị bao trùm bởi vật thể một tầng màu đen sền sệt, rất nhiều người thấp thỏm trong lòng, loại này đá than dầu có thể đốt cháy sao?

Quân Giang Đông cũng phát hiện chất lỏng màu đen sền sệt, một chiếc thuyền lớn cập vào bến tàu, lập tức bị loại chất lỏng màu đen sền sệt này vây quanh, không ít binh sỹ kinh hô lên, nhưng trong tiếng kinh hô này phần lớn là một loại cảm xúc chán ghét, không ai cảm nhận được nguy hiểm đang giáng xuống.

Mắt thấy hai mươi mấy chiếc thuyền lớn cập bến, đúng lúc này, trong rừng cây truyền đến một tiếng trầm thét, hơn trăm binh sỹ bắn mũi hỏa tiễn trong tay, bắn về phía Trường Giang, hơn trăm mũi hỏa tiễn lướt qua bến thuyền, bắn vào Trường Giang, mặc dù đại bộ phận mũi hỏa tiễn đều tắt trong nước, nhưng vẫn là có mấy mũi tên lửa đốt cháy dầu hỏa trên mặt nước.

"Uỳnh!" một tiếng, mặt nước dấy lên một ngọn lửa, ngọn lửa lan tràn rất nhanh, hình thành một biển lửa, cũng dựa theo khói đặc cuồn cuộn, chỉ có điều trong khoảnh khắc, toàn bộ hơn hai mươi chiến thuyền tới gần bến thuyền đều chìm vào biển lửa.

Binh sỹ trên thuyền lập tức hoảng sợ la to, không ít thuyền có ý đồ quay đầu rời khỏi, nhưng rất nhanh liền bốc cháy lên, lửa lớn và khói đặc bắt đầu nuốt chửng chiến thuyền đó.

Trên mặt sông tiếng kèn ngừng lại, mấy vạn tướng sĩ Giang Đông trên hai nghìn chiến thuyền đều đang nhìn chăm chú vào một cảnh tượng khủng bố này, trên mặt sông dấy lên một ngọn lửa lớn, dần dần nuốt sống hai mươi mấy chiến thuyền.

Tình cảnh kinh tâm động phách này làm tất cả binh sỹ Giang Đông đều ngừng thở, nhìn thẳng vào cảnh tượng trên mặt nước này làm cho người ta sợ hãi, nước sông không ngờ đang bùng cháy?

Không ít binh sỹ quỳ xuống, phủ phục ở trên boong thuyền dập đầu, cầu xin giang thần hạ lửa giận, việc này đã vượt ra khỏi nhận thức bọn họ, ngoại trừ lý giải là giang thần tức giận, bọn họ không thể giải thích vì sao nước sông bị đốt cháy, càng không thể giải thích vì sao nước lửa cùng tồn tại.

Tôn Quyền đứng ở đầu thuyền, kinh ngạc nhìn lên cảnh tượng trước mắt này, trong ánh mắt cũng tràn đầy khiếp sợ, thậm chí sinh ra một tia khiếp ý.

Hắn đương nhiên hiểu được đây không phải là giang thần tức giận gì, hắn tận mắt nhìn thấy hỏa tiễn bắn vào trong sông, việc này tất nhiên là hỏa công của quân Kinh Châu, nhưng đây là cái gì? Tôn Quyền vì thế cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không ngờ có thể ở trên nước đốt cháy, đây quả thực là lợi khí thuỷ chiến.

Lúc này Chu Thái tiến lên thi lễ.

- Khởi bẩm Ngô hầu, có lẽ kẻ hèn có thể đoán được một chút manh mối.

Tôn Quyền bỗng nhiên xoay người hỏi:

- Nói mau! Đây là cái gì?

- Kẻ hèn lúc còn trẻ ở huyện Cánh Lăng gặp qua một loại dầu màu đen, rất sệt, có thể lơ lửng trên mặt nước, hơn nữa có thể đốt cháy, dân bản xứ gọi là đá than dầu, vừa rồi ty chức xem trên mặt nước chỗ thả neo có một tầng gì đó màu đen như vậy, kẻ hèn hoài nghi chính là thứ này, nghe nói huyện Hạ Trĩ cũng có.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ, Tôn Quyền lại vội hỏi:

- Vậy Giang Đông có thể có loại đá than dầu này.

- Kẻ hèn không có để ý, tìm một chút, có lẽ cũng có.

Tôn Quyền đã trầm mặc, ánh mắt của y lại nhìn về phía bến thuyền, lúc này ánh mắt của y lộ ra thần sắc đau lòng.

Tới gần bến thuyền đã có hơn mười thuyền bị đốt, vạn hạnh chính là, thuyền lớn gần như đều là bị đốt thân thuyền, đại bộ phận phận con thuyền đều nhanh chóng cách xa biển lửa, có mấy thuyền ở trong biển lửa vô lực chạy thoát, bắt đầu nghiêng ngả chìm xuống nước, binh sỹ trên thuyền muốn sống đều nhảy xuống thuyền lớn, binh sỹ bị lửa trên mặt nước thiêu cháy kêu thảm thiết một tiếng.....

Thủ quân trên đầu thành cũng hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng hoan hô, lòng của mỗi người đều ngạc nhiên giống nhau, rất nhiều người cũng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, cõi lòng đầy thành kính cảm kích giang thần bảo hộ.

Khi tất cả con thuyền đều bị bức bách chạy nhanh cách bến thuyền, trên đầu thành rốt cục hoan hô lên, các binh sỹ kích động vạn phần, Lưu Hổ vung tay rống to.

- Giang thần bảo hộ chúng ta, trận chiến này tất thắng!

- Trận chiến này tất thắng!

Đầu thành phát ra một tràng âm thanh hò hét kích động, vô số binh sỹ đỏ bừng cả khuôn mặt, ra sức nâng mâu hô to, vào thời khác này khí thể của quân Kinh Châu bùng cháy hừng hực.

.....

Chiến tranh tạm thời ngừng lại, quân Giang Đông lại không nóng lòng đổ bộ, cũng không phải Tôn Quyền e sợ dầu hỏa, mà là vì sỹ khí, khi giữa trưa đổ bộ nhận được một kích đau đớn phủ đầu khiến sỹ khí quân Giang Đông giảm nhiều, khiến Tôn Quyền lo lắng.

- Nhất định phải để tất cả binh sĩ hiểu rõ!

Trong khoang thuyền, Tôn Quyền đề cao âm điệu, với mười mấy tên tướng lĩnh nói:

- Phải để bọn họ biết rằng, đây không phải giang thần phát uy gì, mà là đá than dầu, đây là một loại có thể lơ lửng trên mặt nước, đồng thời dầu có thể thiêu đốt, không cần sợ hãi gì!

Lúc này, Chu Du tiến lên phía trước nói:

- Ngô Hầu, thần có một ý nghĩ.

Tôn Quyền gật gật đầu.

- Công Cẩn cứ nói!

- Nếu huyện Cánh Lăng và huyện Hạ Trĩ đều có loại đá than dầu này, không bằng chúng ta cũng đến lấy một chút, thần đã phái người đi tới huyện Hạ Trĩ rồi, hẳn là rất nhanh có thể mang đến, thần đề nghị.....

Lời nói Chu Du còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao rất nhỏ, chỉ thấy Chu Thái đang cầm một cái bình gốm bước nhanh đi vào, y hưng phấn mà cao giọng nói:

- Ngô Hầu, quả nhiên là đá than dầu!

Đây là một lon dầu thô lấy được từ huyện Hạ Trĩ, Chu Thái đem nó đặt lên bàn, các tướng lĩnh lập tức xông tới, mỗi người rướn cổ lên nhìn quanh.

Tôn Quyền tiến lên ngửi một chút, lại dùng một thìa múc ra một muôi, khiến nó từ không trung chậm rãi chảy xuống, đá than dầu tinh tế, lại dính lại nhiều, giống như mật.

- Ngô Hầu, đây là đá than dầu mà kẻ hèn năm đó đã nhìn thấy ở huyện Cánh Lăng, hôm nay vật thể màu đen lơ lửng trên mặt nước đốt cháy chiến thuyền của chúng ta cũng chính là nó.

Tôn Quyền gật gật đầu, lại hỏi Chu Du.

- Vừa rồi Công Cẩn nói, có đề nghị gì?

Chu Du khẽ cười nói:

- Nếu các binh sỹ đều cho rằng là giang thần tức giận, Ngô Hầu vì sao không mượn việc này triệu tập giang thần một lần, nhờ vào niềm tin của các binh sỹ, giang thần đã bớt giận.

Ánh mắt của Tôn Quyền híp mắt lên, y hiểu được ý tứ của Chu Du, đề nghị quả nhiên cao minh.

.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui