Binh Lâm Thiên Hạ

Ầm!" lại là một tiếng đánh thật lớn, một con thuyền lớn đáy bằng trèo lên thành thuyền đánh lên cửa nước, thang công thành treo lên tường thành, Lăng Cầm một tay cầm thiết thương, một tay cầm tấm chắn, nhảy lên cái thang công thành, nhanh chóng trèo lên phía trước.

Hơn mười quân coi giữ đối mặt chặn giết, một khối đá lớn đập về hướng đỉnh đầu của Lăng Cầm, Lăng Cầm nâng lá chắn đón đỡ, "Phanh!" một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn bị tháo rơi một bên, trường thương của Lăng Cầm đâm ra nhanh như chớp, đâm xuyên qua ngực của binh sĩ, binh sĩ hét thảm một tiếng, bị đâm bay ra ngoài.

Trường thương Lăng Cầm đâm mãnh liệt, liên tiếp đâm chết năm sáu tên lính, quân coi giữ sợ tới mức đều lui về phía sau, Lăng Cầm nhảy lên đầu thành, ném tấm chắn xuống, trường thương đâm ra như gió bão mưa rào. Lăng Cầm đi theo Tôn Sách khởi binh, dũng mãnh thiện chiến, thăng làm Giáo Úy, võ nghệ vô cùng cao cường.

Lăng Cầm ở trước mặt chủ công lập nhiều quân lệnh trạng, thề đoạt thành bắc, quan trọng hơn là, chỉ có một canh giờ, áp lực cực lớn khiến Lăng Cầm liều lĩnh giết lên.

Một lát, lại có gần hai mươi tên lính chết ở dưới thiết thương của y, ở phía sau y, liên tục không ngừng có binh lính Giang Đông bám thành mà lên.

Vương Thái thấy tình thế nguy cấp, lòng y nóng như lửa đốt, thương lớn mở ra, đâm thẳng về phía Lăng Cầm, "Đ...A...N...G...G!" một tiếng vang thật lớn, hai thiết thương trên không trung chạm vào nhau, dường như Vương Thái còn chiếm thế thượng phong.

Vương Thái mừng rỡ, vung thương đâm về cổ họng Lăng Cầm, chính lúc này, y đột nhiên cảm giác được trong ngực chợt lạnh, chẳng biết thiết thương của Lăng Cầm đâm xuyên qua ngực của y từ lúc nào,

Vương Thái không thể tin nổi cúi đầu nhìn ngực mình, cơn đau đớn mãnh liệt khiến cho y không kìm nổi kêu lên một tiếng thê thảm, thân thể bay lên trời. Vương Thái đã chết thảm ở dưới thương của Lăng Cầm.

Lăng Cầm đem thi thể Vương Thái bị đâm giươngl lên trên không, la lớn:

- Tướng địch đã chết! Tướng địch đã chết!

Vương Thái bỏ mình, sĩ khí thủ hạ của y dao động, đều lui về phía sau, sĩ khí binh lính Giang Đông đại chấn, chen chúc lên thành, phòng ngự cửa sông rốt cục bị quân Giang Đông công phá, tình thế chuyển tiếp đột ngột.

.....

Liêu Hóa phụ trách đoạn phòng ngự phía đông thành bắc, tới gần một đoạn thủy thành, khu vực phòng thủ của y đồng dạng lọt vào sự tiến quân điên cuồng của quân Giang Đông, y dẫn hơn một ngàn binh lính phấn khởi phản kích, lần lượt giết lui binh lính Giang Đông.

- Liêu tướng quân!

Một tên binh lính chạy như điên tới, khóc bẩm báo nói:

- Vương Thái tướng quân bỏ mình rồi, cửa sông đã thất thủ!

Ánh mắt của Liêu Hóa trợn trừng thật lớn, Vương Thái bỏ mình rồi! Y và Vương Thái là huynh đệ kết nghĩa, tin tức Vương Thái bỏ mình khiến y trừng mắt ra, sau một lúc lâu, y khàn giọng hô to:

- Huynh đệ doanh trại thứ nhất đi theo ta!


Y vung đao đánh về hướng cửa sông, chạy đi vài chục bước, Liêu Hóa rốt cục tỉnh táo lại, y dừng bước, quay đầu nhìn sang một tên binh lính, nói:

- Nhanh đi bẩm báo Tư Mã, thủy thành thất thủ, Vương Thái tướng quân đã bỏ mình.

Liêu Hóa lại nhanh chóng phán đoán một chút tình thế, quay đầu sang phó tướng Lý Tuấn, nói:

- Ngươi dẫn theo quân ngăn cản quân địch công thành, ta dẫn ba trăm huynh đệ đi bảo vệ cửa trong thành!

Sắp xếp xong, Liêu Hóa suất lĩnh ba trăm binh lính chạy về phía trong thành. Liêu Hóa đã hoàn toàn tỉnh táo lại, y bây giờ suy nghĩ đã không phải là vì Vương Thái báo thù, mà là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, bảo vệ cho Khoán môn, phòng ngừa quân Giang Đông sát nhập trong thành.

Một lát, Lưu Cảnh nhận được tin tức đã suất lĩnh năm trăm viện quân vội vàng đuổi tới, Vương Thái chết đã đả kích lớn cho Lưu Cảnh. Vương Thái là tâm phúc hắn tín nhiệm nhất, thậm chí vượt qua Lưu Hổ và Ngụy Diên.

Nhưng lúc này Lưu Cảnh không có thời gian mà đau buồn, thứ nhất cố nhiên là bên người quá nhiều người bỏ mình khiến cho hắn với những người tử vong đã chết lặng, về phương diện khác, tình thế nghiêm trọng đã làm cho hắn chẳng quan tâm đau buồn nữa.

Trong bóng đêm, Lưu Cảnh nhìn thấy tình hình phương hướng cửa sông, hắn gấp giọng hỏi:

- Tình huống như thế nào đây?

Lý Tuấn lắc lắc đầu, tâm tình vô cùng trầm trọng,

- Nghe nói cửa sông đã vùi lấp mất, có hơn một ngàn quân địch xông lên thành đầu, Liêu tướng quân đang suất quân tận lực chống đỡ.

Lúc này, có binh lính chỉ vào đường sông vận chuyển lương thực hô to:

- Tư Mã, chiến thuyền Giang Đông!

Lưu Cảnh cũng nhìn thấy, nếu như nói trên tình hình trên đầu thành hắn thấy không rõ lắm, nhưng thế cục trên đường sông vận chuyển lương thực thì hắn lại thấy rất rõ ràng, một chiếc thuyền lớn đang lái vào cửa sông, biến mất không thấy, chỉ có thể chứng minh một sự kiện, cửa sông đã mở ra, chiến thuyền Giang Đông đã xông vào Ủng thành rồi.

Mồ hôi từ trán Lưu Cảnh chảy xuống, thế cục đã nguy hiểm tới cực điểm, ngoài thành đã không cách nào bảo vệ nữa, Lưu Cảnh quyết định thật nhanh, ra lệnh với Lý Tuấn:

- Ngươi lập tức suất quân hủy diệt tất cả thạch pháo và máy bắn đá, sau đó rút về trong thành.

- Tuân lệnh!

Lý Tuấn suất lĩnh mấy trăm binh lính chạy về hướng hai bên đầu thành. Lưu Cảnh sau khi chăm chú nhìn chiến thuyền thật lâu, vạn bất đắc dĩ đành phải hạ mệnh lệnh rút quân:


- Truyền mệnh lệnh của ta, từ bỏ cho ngoại thành, toàn quân rút về nội thành!

Lăng Cầm công phá cửa sông thành Sài Tang, càng ngày càng nhiều binh lính Giang Đông ở ngoài cửa sông xông lên thành Sài Tang, quân coi giữ Kinh Châu bị bắt rút lui vào phía trong thành, vô số dân phu chạy như điên vào trong thành.

Không chỉ có như thế, từ lúc cửa sông mở ra, thuyền quân Giang Đông bắt đầu lái vào Ủng thành, thành Sài Tang gặp phải nguy cơ trước nay chưa có.

Ngoài thành, Tôn Quyền nhận được tin tức thì vui mừng quá đỗi, Lăng Cầm quả nhiên không để y thất vọng đã công phá phòng ngự thành bắc. Tôn Quyền lúc này hạ lệnh:

- Toàn quân vào thành, người đầu hàng miễn tử!

Lục Tốn đứng bên cạnh đã có kinh nghiệm thủ thành Sài Tang, y không kìm nổi tiến lên nhắc nhở:

- Ngô hầu, Sài Tang còn có nội thành, chỉ sợ còn có một hồi ác chiến.

Tôn Quyền trước đó đã hiểu rõ kết cấu thành Sài Tang, lắc lắc đầu cười nói:

- Công phá ngoài thành, nội thành sẽ rất khó phòng ngự rồi, không ngại!

Y lập tức quay sang đại tướng Phan Chương, nói:

- Phan Tướng quân có thể dẫn ba nghìn quân vòng đến thành nam, nếu Lưu Cảnh từ thành nam rút lui khỏi, đã có thể đánh hạ được rồi!

- Mạt tướng tuân lệnh!

Phan Chương suất quân chạy về hướng thành nam, Tôn Quyền lại hạ lệnh,

- Người đầu tiên xông lên thành Sài Tang, tiền thưởng vạn lượng!

.....

Kể từ đêm Lưu Cảnh giành được thành Sài Tang về sau, hắn cũng từ đó phát hiện một vài lỗ hổng phòng ngự thành Sài Tang, từ ngoại thành thẳng tới nội thành không có vấn đề, có hai cửa chắc chắn để phòng ngự, nhưng ngoại thành lại có thể nối thẳng thành nam, và mọi thứ trên hai đoạn tường thành bất cứ lúc nào cũng có thể mắc thang công thành tiến vào trong thành, đây không thể nghi ngờ là một lỗ hổng phòng ngự thành trì.

Đúng là bản thân có nhận thức, Lưu Cảnh sau khi đã đoạt thành Sài Tang liền từ bên ngoài thành khẩn trương xây dựng hai tòa Khoán môn tựa Ủng thành, bên trong có miệng cống sắt thô, nặng hơn mấy ngàn cân, mặc dù như thế, vẫn có chỗ khiến Lưu Cảnh lo lắng, chính là đông tây tường thành.


Trên đầu nội thành, hiện đầy bốn ngàn tướng sĩ quân Kinh Châu, ngoại trừ ba trăm bộ binh trọng giáp của Lưu Hổ, quân Kinh Châu đã xuất binh ra toàn bộ, lúc này, cửa chính ngoại thành đã mở, nhưng quân Giang Đông không cách nào chen chúc vào.

Ba mặt trong đầu thành cung tên như mưa nặng hạt, mưa tên của quân Kinh Châu dày đặc bắn về phía Ủng thành, gắt gao ngăn chặn quân Giang Đông không thể nhảy vào tiến công Ủng thành, mấy chiến thuyền Giang Đông nhảy vào đường sông vận chuyển lương thực Ủng thành cũng bị hỏa tiễn châm cháy, dấy lên đại hỏa hừng hực.

Mà ngoài tường thành cũng đồng dạng xuất hiện đầy binh lính Giang Đông, bởi vì ngoài tường thành thạch pháo và máy bắn đá đều bị quân Kinh Châu lui lại phá hủy, khiến binh lính Giang Đông không thể lợi dụng vũ khí công kích tầm xa, chỉ có thể dùng cung tiễn bắn vào phía trong tường thành, thế cho nên trên không Ủng thành tạo thành một mảnh lưới tên.

- Tư Mã, chỉ sợ phòng ngự tại đông tây tường thành sẽ có vấn đề.

Liêu Hóa lo lắng nói.

Đây chính là chỗ lo lắng của Lưu Cảnh, trên đông tây tường thành vốn là có mấy trăm quân coi giữ, binh lực tuy rằng không nhiều lắm, nhưng quân coi giữ thành bắc bất cứ lúc nào có thể tiến đến trợ giúp.

Nhưng hiện tại, bọn họ đã không có cách đi tới trợ giúp, mặc dù có Khoán môn bắc thành ngăn cản quân Giang Đông thẳng hướng vào đông tây hai thành, nhưng nếu Giang Đông trực tiếp dùng thang công thành trèo lên thành, bọn chúng cũng rất dễ dàng xông vào trong thành.

Đây là chỗ hỏng lớn nhất trong phòng ngự thành Sài Tang, khiến Lưu Cảnh lo lắng không ngừng, nếu lại rút lui một bộ phận quân đội từ bên trong thành tiến vào đông tây hai thành, Lưu Cảnh lại lo lắng binh lực phòng ngự trong thành sẽ không đủ.

Ngay khi Lưu Cảnh đang ở thế khó xử, phía sau có quan quân hô to:

- Tư Mã, bên này có việc!

Lưu Cảnh bước nhanh đi đến bên tường thành, nhìn vào bên trong thành, chỉ thấy trên đường cái bên trong thành xuất hiện người đông nghìn nghịt, rất nhiều dân phu đều rút về thành, trong tay bọn họ cầm đủ loại binh khí, khiến Lưu Cảnh không khỏi ngẩn ra, đây là có chuyện gì?

- Tư Mã!

Từ Thứ chạy đến dưới thành lớn tiếng nói:

- Phụ lão trong thành nguyện ý hiệp trợ thủ thành, có hơn ba vạn người, có thể cần đến?

Trong ngọn lửa, vài nam tử hô to:

- Chúng ta nguyện cùng tồn vong với quân Kinh Châu, nguyện vì Cảnh công tử dốc sức!

- Nguyện vì Cảnh công tử dốc sức!

Mấy vạn người cùng nhau hô to lên, thanh thế hùng tráng.

Trong lòng Lưu Cảnh dị thường cảm động, thời khắc mấu chốt, dân chúng Sài Tang nguyện ý cùng tồn vong với hắn, đây là sự tín nhiệm vô cùng.

Nước mắt của Lưu Cảnh đã chảy đầy hai má, hắn giơ cánh tay lên cao ôm quyền hô:


- Cảm tạ mọi người, cảm tạ tất cả phụ lão Sài Tang, Lưu Cảnh ta sẽ chiến đấu đến một khắc cuối cùng, cũng tuyệt không vứt bỏ mọi người, nguyện cùng tồn vong với Sài Tang!

- Nguyện cùng tồn vong với công tử!

Ba vạn người vung tay hô to, tiếng la vang vọng thành Sài Tang.

Lưu Cảnh bỗng nhiên xoay người, nói với Liêu Hóa:

- Ngươi có thể suất lĩnh sáu trăm huynh đệ, tổ chức nhóm dân chúng giữ nghiêm đông tây hai thành, xin Từ tiên sinh sắp xếp hiệp trợ.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Liêu Hóa vui vẻ nhận lệnh, có mấy vạn dân chúng hiệp trợ thủ thành, ẩn họa tại đông tây hai thành liền hóa giải, y lập tức suất lĩnh sáu trăm binh lính chạy vội xuống thành, cùng Từ Thứ cùng nhau tổ chức dân chúng tham dự thủ thành.

Nhìn đám đông chạy đi về hướng hai thành đông tây, sự lo lắng của Lưu Cảnh giảm xuống, ánh mắt của hắn lại nhìn thẳng lên đầu thành bắc, tất cả tinh lực đều tập trung đối phó tiến công quân địch phía trên nội thành.

.....

Phan Chương suất lĩnh ba nghìn binh lính chạy gấp đến ngoài thành phía nam, nhiệm vụ của y rất rõ ràng, chính là mai phục tại ngoài thành nam, chặn đánh Lưu Cảnh lui lại, phải nói, đây là một quân cờ mấu chốt trong chiến dịch Sài Tang, ắt không thể thiếu.

Thành nam trải qua một hồi chiến dịch ngày hôm qua, khắp nơi đã là cảnh hoàng tàn, dưới ánh sáng chiếu rọi của ánh trăng, khắp nơi ngoài thành là tổ xe và thang mây, hài cốt bị phá hủy, còn thấy rõ thi thể của binh lĩnh bỏ mình chưa kịp thu dọn, từng vết máu nhìn thấy ghê người.

Bên ngoài phía nam thành tây ước chừng ngoài trăm bước là một khu rừng cây rậm rạp. Đây là rừng rậm kéo dài thành tây, cũng là địa điểm mai phục có lợi nhất, khi Phan Chương suất lĩnh ba nghìn binh lính vừa mới đến bên rừng cây, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một âm thanh vang lên, loạn tiễn trong rừng phát loạn ra cùng một lúc, tên dày đặc đối mặt bắn về phía quân Giang Đông đang chạy đến. Binh lính Giang Đông không kịp đề phòng, lập tức bị bắn trúng, từng tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.

Phan Chương xông lên phía trước nhất, chiến mã y cũng bị mấy tên bắn lén bắn trúng, chiến mã kêu thảm, ầm ầm ngã xuống đất, Phan Chương quay cuồng rơi xuống đất, chiến mã bị ngã xuống đất gắt gao đè dưới thân thể y, quân Giang Đông lập tức đại loạn.

Chỉ nghe một trận tiếng trống dày đặc vang lên, một quân đội từ trong rừng cây xông ra, một viên đại tướng cầm đầu, ngựa trắng ngân giáp, tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt như thần tiên hạ phàm, chính là Triệu Vân.

- Triệu Vân tại đây đợi đã lâu ngày!

Triệu Vân hét lớn một tiếng, phóng ngựa xông đi lên, năm trăm binh lính phía sau reo hò thẳng hướng quân địch, Phan Chương dưới sự trợ giúp thân binh, liều chết từ dưới chiến mã rút thân mình ra, đúng lúc này Triệu Vân đã giết đến, Phan Chương hét lớn một tiếng, kén búa bổ về phía Triệu Vân, y đã không có chiến mã, võ nghệ phát huy giảm bớt đi nhiều.

Triệu Vân giương thương, đẩy búa lớn của y ra, lại đâm ra một thương, nhanh đâm vào cổ họng Phan Chương, chỉ thấy mũi thương chợt lóe tới, nhanh như điện, đáng thương Phan Chương tránh không kịp, bị Triệu Vân đâm một thương xuyên qua cổ họng, kêu thảm một tiếng, chết ở dưới thương của Triệu Vân.

Triệu Vân rút trường thương, hét lớn một tiếng, phóng ngựa giết vào trong quân địch, trường thương như bão tố, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết quân Giang Đông máu chảy thành sông.

Năm trăm binh lính theo sau Triệu Vân anh dũng giết địch, mặc dù quân Giang Đông nhiều gấp mấy lần, nhưng chủ tướng bỏ mình khiến quân Giang Đông không lòng dạ nào ham chiến, bọn họ đều quay đầu chạy trốn, bị Triệu Vân suất quân giết người ngã ngựa đổ, thây ngang khắp đồng.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận