Binh Lâm Thiên Hạ

Lưu Cảnh tiếp nhận thư nhìn kỹ một lần, trong thư không có chút nào đề cập đến cuộc chiến Giang Hạ lần này, càng không có nói tới hôm trước đại chiến Sài Tang mới chấm dứt, chỉ có cảm tạ Lưu Cảnh tới phúng mẫu thân mình chết bệnh, cũng thưởng thức Lưu Cảnh đề nghị đề xuất hòa giải Tôn Lưu, liên hợp kháng Tào.

Nhìn đến đây, Lưu Cảnh lại không kìm nổi nhìn nhìn ngày tháng phía dưới, câu đề của thư là ngày hôm qua.

Nhưng Lưu Cảnh lại cảm thấy, đây phải là lá thư hồi âm thư năm ngoái mình viết mới đúng, đương nhiên, hắn cũng lý giải việc trong thư Tôn Quyền không đề cập tới chiến tranh, nếu muốn nói giải hòa, như vậy chuyện không vui tận lực lảng tránh.

Hắn lại tiếp tục xem tiếp, mặt sau nội dung đã không nhiều lắm, nhưng câu nói sau cùng đúng là Giang Đông toàn lực ủng hộ hắn làm người đứng đầu Kinh Châu.

Lưu Cảnh nhướn mày, những lời này còn có nghĩa khác rồi, là ủng hộ hắn thay thế được Lưu Biểu, hay là ủng hộ hắn kế thừa Lưu Biểu?

Nhưng bất kể là loại nào, Lưu Cảnh đều cảm giác không ổn, làm người đứng ở địa vị của Tôn Quyền, loại lời này cũng không nên trong văn bản.

Trong lòng của hắn nghi hoặc không nói, Lỗ Túc dường như biết Lưu Cảnh khó hiểu, vội vàng giải thích nói:

- Ngô hầu là hy vọng Tư Mã có thể trở thành người thừa kế Kinh Châu, như vậy, Kinh Châu và Đông Ngô tương lai mới có cơ hội liên hợp, cùng chống chọi quân Tào, trông cậy vào Lưu Kỳ và Lưu Tông, sẽ khiến người tuyệt vọng, đây là nguyên lời nói của Ngô hầu.

Y vừa dứt lời, phía sau truyền đến thanh âm của Từ Thứ:

- Đại chiến vừa mới chấm dứt, thi cốt binh lính chưa chôn, Lỗ đô đốc liền đàm giải hòa kết minh, này không khỏi hơi khiến binh lính Giang Đông thất vọng đau khổ đi!

Từ Thứ chậm rãi đi đến, thi lễ với Lưu Cảnh, lại gật gật đầu cười nói với Lỗ Túc:

- Thứ là người sảng khoái, nói chuyện ngay thẳng, xin Lỗ công chớ trách.

Lỗ Túc vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Không dám! Từ công nói khiến Lỗ Túc hổ thẹn, hôm nay quả thật không nên đàm kết minh, chỉ nói trao đổi tù binh.

Lưu Cảnh khoát tay chặn lại:


- Nguyên Trực mời ngồi xuống, Lỗ đô đốc cũng mời ngồi xuống!

Lỗ Túc vừa cảm kích thi lễ về phía Từ Thứ, lúc này mới ngồi xuống, vài tên thân binh mang trà lên cho bọn họ, Lưu Cảnh nâng trà lên, mắt liếc Từ Thứ một cái.

Từ Thứ hiểu ý, liền cười nói với Lỗ Túc:

- Nói đến tù binh, không biết trên tay quân Giang Đông có bao nhiêu binh lính Giang Hạ? Hiện tại bọn họ ở nơi nào?

Lỗ Túc đã hiểu được Lưu Cảnh và Từ Thứ phân công, cụ thể đàm phán là do Từ Thứ đến đàm, Lưu Cảnh chỉ có đứng ở phía sau quyết sách.

Y lấy từ trong bao tùy thân ra bảy bản sách thật dày, đặt lên bàn, giao cho Từ Thứ:

- Đây là sổ ghi chép tù binh, tổng cộng chín ngàn bốn trăm năm mươi năm người, tuyệt đại bộ phận là bị bắt được ở trong chiến dịch Hạ Khẩu và Võ Xương, ý tứ của Ngô hầu, mặc kệ chúng ta ở trong tay quý quân có bao nhiêu tù binh, những tù binh chúng ta đều đã phóng thích toàn bộ, trước mắt bọn họ đều ở tại Bành Trạch.

Lưu Cảnh và Từ Thứ nhanh chóng nhìn nhau, hai người đều thầm giật mình, không ngờ có nhiều tù binh như vậy, chín nghìn người, làm sao lại như vậy? Phải biết rằng tổng binh lực của Hoàng Tổ cũng mới mười lăm ngàn người.

Từ Thứ cẩn thận lật một vài danh sách ra, lấy một quyển danh sách trong đó đưa cho Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tiếp nhận lật ra, bên trong ghi chi chít tính danh và quê quán, lúc này, hắn lại ngoài ý muốn phát hiện, bên trong thậm chí có rất nhiều binh lính Tương Dương Tịch.

Trong lòng của hắn ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được, những binh lính này nhất định là viện quân Thái Mạo mang đến, bị quân đánh Giang Đông đánh bại rồi bắt làm tù binh.

Lưu Cảnh nhướn mày, hỏi Lỗ Túc:

- Không biết ở trong một trận chiến Thái Mạo, có bao nhiêu tù binh?

Lỗ Túc ngẫm nghĩ một chút:

- Đại khái hơn bốn ngàn người.


Không ngờ chiếm gần một nửa, Lưu Cảnh gật gật đầu, lại tiếp tục lật xem danh sách, lúc này, Từ Thứ vừa cười nói:

- Tù binh quân Giang Đông trong tay chúng ta có chừng hơn năm ngàn người, như vậy trao đổi, Giang Đông không phải ăn chút thiệt sao?

Lỗ Túc lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Ngô hầu nói, trao đổi tù binh không ở nhân số, mà tại thành ý, chỉ cần song phương có thành ý, không cần quan tâm nhiều người đổi lấy ít người.

Từ Thứ ha hả cười:

- Nếu Ngô hầu có thành ý, chúng ta đây liền chiếm một chút lời rồi.

Lỗ Túc khiêm tốn cười nói:

- Đây đúng là tấm lòng của Ngô hầu, hy vọng chiến tranh về chiến tranh, giải hòa về giải hòa, nếu không phải Đông Ngô có việc, Ngô hầu rất nguyện ý gặp mặt nói chuyện với Lưu Tư Mã.

Dừng một chút, Lỗ Túc lại hỏi:

- Ngoại trừ trao đổi tù binh, Lưu Tư Mã còn có cái gì muốn nhắn nhủ không?

Lưu Cảnh thản nhiên nói:

- Ta có thể cảm giác được năm phần thành ý của Ngô hầu, nếu như hai nhà bãi binh, làm tốt nói hay, ta nghĩ đến Ngô hầu ít nhất phải đưa ra tám phần thành ý.

Lỗ Túc hiểu Lưu Cảnh là có điều kiện khác, y liền hỏi dò:

- Không biết Tư Mã cho rằng ba phần thành ý còn lại là cái gì?


Lưu Cảnh mỉm cười:

- Kỳ thật cũng đơn giản, hy vọng Ngô hầu không nên làm khó Đào gia, duy trì Đào gia hiện trạng, ta hy vọng Đào gia có thể thành cầu nối cho song phương chúng ta.

.....

Lỗ Túc cáo từ về Bành Trạch rồi, Từ Thứ tiễn bước Lỗ Túc trở về, thấy Lưu Cảnh vẫn ở lật xem sổ ghi chép tù binh như cũ, liền ngồi xuống cười nói:

- Tư Mã có nghĩ tới dụng ý đích thực thực của Tôn Quyền?

Lưu Cảnh gấp tập sách trong tay lại, cười nói:

- Ngươi nói xem, gã là dụng ý gì?

Từ Thứ cười lạnh một tiếng nói:

- Ta đoán không sai mà nói, Tôn Quyền là lo lắng Tư Mã nhân cơ hội khuếch trương về phía đông, cho nên mới đại độ như vậy, chín nghìn người đổi năm ngàn người, đổi cho công tử một cái nhân tình..

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ, lúc này mới khẽ cười nói:

- Ta nghĩ hẳn là bên trong Giang Đông xảy ra vấn đề, gã mới vội vàng chạy trở về như thế, có lẽ chính như lời ngươi nói, Tôn Quyền lo lắng ta khếch trương về phía đông, tuy nhiên, ta tạm thời cũng không có ý tưởng khuếch trương về phía đông, trước tiên nắm quận Giang Hạ ở trong tay rồi nói sau.

Từ Thứ mỉm cười:

- Lời mới vừa rồi Tư Mã nói thực chuẩn xác, Lỗ Túc đều tin là thật, phỏng chừng gã trở về bẩm báo, Tôn Quyền vừa muốn ngủ không yên rồi.

- Khiến gã lo lắng một chút cũng tốt, để tránh gã nghĩ đến Giang Hạ là vườn rau xanh, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cho gã một bài học.

Lúc này, trong lòng Từ Thứ có chút lo lắng, nói với Lưu Cảnh:

- Tư Mã chiếm lĩnh quận Giang Hạ, chỉ sợ Tương Dương bên kia sẽ có phiền toái.


Lưu Cảnh biết rằng y chỉ chính là Lưu Biểu, tuy rằng sớm Lưu Biểu đem hắn phóng tới quận Giang Hạ, là muốn cho hắn đối phó Hoàng Tổ, nhưng cũng không có nghĩa là sau khi xử lý Hoàng Tổ, sẽ đem Giang Hạ cho hắn.

Lúc trước Lưu Cảnh cho rằng Lưu Biểu sẽ bổ nhiệm hắn làm Thái Thú Giang Hạ, nhưng trải qua một năm thời gian, hắn mới dần dần hiểu được ý đồ đích thực của Lưu Biểu, Lưu Bàn đó là một cái gương.

Quận Trường Sa, Lưu Bàn nhậm chức Quận Thừa, Thái Thú là Trương Cơ, quân đội lại do Hoàng Trung Thống soái, quân chính đại quyền cũng không ở trong tay Lưu Bàn, Lưu Bàn trên thực tế là hiện ra tác dụng giám thị.

Như vậy quận Giang Hạ khẳng định cũng giống như vậy, ở trong sự trù tính của Lưu Biểu, Lưu Cảnh hắn không thể chưởng quân, không thể làm Thái Thú, hoặc là làm một hư chức như Đô úy, hoặc là giống như Lưu Bàn làm Quận Thừa, thay Lưu Biểu gã giám thị quận Giang Hạ.

Phiền phức của hắn còn không chỉ như thế, vẫn cùng Đào gia có liên quan, Đào gia vốn là người quan trọng cung cấp tiền lương cho Kinh Châu, hiện tại chuyển thành ủng hộ Lưu Cảnh hắn, Lưu Biểu làm sao có thể không buồn bực, từ thứ Y Tịch này đã đến, là có thể nhìn ra Lưu Biểu tính kế đối với chính mình.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh khinh thường mà cười nói:

- Chúng ta không cần đem Tương Dương để ở trong mắt, nhưng cũng không thể khinh thường, Lỗ Túc cũng nói, Trình Phổ đã rút quân từ Võ Xương, chỉ cần quân Giang Đông rút lui khỏi Giang Hạ, chúng ta lập tức động thủ, thâu tóm Giang Hạ.

Lưu Cảnh lại nghĩ tới chuyện tù binh Tương Dương, đang muốn thương lượng với Từ Thứ, bỗng nhiên ngoài cửa có binh lính bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Tư Mã, Tô Phi tướng quân ở Phàn Khẩu đưa tới một phong thư.

Lưu Cảnh và Từ Thứ đồng thời ngẩn ra, Tô Phi truyền tin đến đây, tin tức này thực tại khiến người ngoài ý, Lưu Cảnh vội vàng phân phó:

- Mời người đưa thư tiến vào!

Lưu Cảnh biết rằng, Tô Phi góp nhặt năm nghìn quân Giang Hạ, tụ tập ở Phàn Khẩu, là nhân vật mấu chốt trong việc hắn thâu tóm Giang Hạ. Hiện tại không ngờ Tô Phi chủ động gửi thư đến, có thể nào không cho khiến trong lòng của hắn tràn trề chờ mong.

Một lát, binh lính dẫn một gã sứ giả truyền tin tiến vào, sứ giả khom người thi lễ, đem một phong thư dâng lên cho Lưu Cảnh:

- Đây là thư Tô tướng quân gửi Cảnh công tử.

Lưu Cảnh tiếp nhận thư, phân phó tùy tùng dẫn sứ giả đi nghỉ ngơi, hắn mở ra thư nhìn một lần, không khỏi mỉm cười, nói với Từ Thứ:

- Xem ra thương thiên đứng ở phía chúng ta, không có chuyện Tương Dương rồi.

........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận