Binh Lâm Thiên Hạ

Hơn ngàn chiến mã không đi thuyền, mà đi đường bộ trở về Vũ Xương, từ lúc đón ngựa, Lưu Cảnh liền chuẩn bị xong sân luyện ngựa.

Sân luyện ngựa này trên thực tế chính là sân luyện ngựa của Hoàng Tổ, ở phía tây thư viện Giang Hạ, là một cánh đồng bát ngát hơn hai ngàn mẫu đất, bốn phía xây dựng sửa thành có rào chắn, mặt đất san bằng, ở sân ngựa phía tây, một chỗ trăm mẫu đất khác, có quân doanh, chuồng và kho lưong thực.

Lại nói tiếp cũng là có chút buồn cười, Hoàng Tổ tuy rằng mở ra một tòa hai nghìn ba trăm mẫu đất luyện cưỡi ngựa, nhưng trên thực tế, chiến mã của ông ta chỉ có hơn ba trăm con, đây là ông ta theo giá cả phương bắc mua được.

Sân ngựa thưa thớt, ông ta lại lấy hơn năm trăm con ngựa kéo hỗn tạp ở trong đó, trên thực tế ngựa kéo cũng có thể dùng làm ngựa quân, tỷ như truyền tin, chở đồ vật, hoặc để binh lính bình thường cưỡi hành quân vân vân.

Nhưng muốn trên chiến trường ác chiến, ngựa kéo còn kém xa, bất kể là tốc độ, sự chịu đựng, lực chém giết và năng lực tiến lên, đều kém xa so với chiến mã chân chính.

Một phương diện cố nhiên là do phẩm loại, về phương diện khác, Kinh Châu cũng nuôi không nổi ngựa, cho nên phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi là ngựa khó thuần phục tràn ngập thị trường.

Chỉ có như vậy, hơn ba trăm chiến mã và hơn năm trăm súc mã của Hoàng Tổ vẫn bị quân Giang Đông cướp sạch không còn, chỉ còn lại có một tòa sân ngựa trống rỗng.

Lưu Cảnh ở Sài Tang cũng có hơn một trăm chiến mã, bắt đầu thuộc loại quân Kinh Châu, sau lại đưa tới Sài Tang, hơn một trăm con chiến mã này phẩm loại không tệ, nhưng người cho ăn cẩu thả, thể chất thật giảm xuống, cuối cùng không thể hình thành kỵ binh, chỉ có thể dùng làm huấn luyện.

Trước khi tiến vào chiếm giữ hơn trăm tên lính đã đem sân luyện ngựa thu thập sạch sẽ, đem hơn một ngàn chiến mã tiến vào chiếm giữ sân ngựa, trong sân luyện cưỡi ngựa lập tức náo nhiệt lên.

Lưu Cảnh đứng ở bên sân ngựa, nhìn chăm chú vào sân ngựa, trong sân lúc này đã bị bao trùm tuyết trắng, sâu một thước, tạm thời còn không thể huấn luyện.

Hắn từ xa nhìn chăm chú vào Nam Cung Sách đang tiến đến, trên đường, hắn từ Đào Lợi không ngờ biết đến một tin tức, hơn một ngàn con chiến mã này đều đã bị thiến, không có ngựa giống, người Khương không chịu đem ngựa giống bán cho bọn họ.

Điều này làm cho trong lòng Lưu Cảnh thực tại có chút không vui, mặc dù hắn có thể hiểu được người Khương không muốn ngựa giống dẫn ra ngoài, nhưng kết quả này vấn khiến cho hắn thất vọng, hắn vốn chuẩn bị ở Giang Hạ tự mình giao phối chiến mã, hiện tại kế hoạch bị làm rối loạn.

Nam Cung Sách quét ra một chỗ đất tuyết, ghé vào đất cẩn thận ngửi ngửi, lúc này, một gã tùy tùng của y bưng tới một sọt đồ ăn cho ngựa, là đậu đen vừa chưng, y tùy tay nắm lên một vốc, đặt ở trong miệng cẩn thận nhấm nuốt, lại lắc lắc đầu.

Lưu Cảnh thấy thế, liền chậm rãi đi tới, cười hỏi:

- Có cái gì không ổn sao?

Nam Cung Sách vội vàng thi lễ,

- Chiến mã này nhiều thế hệ sinh hoạt tại Cam Châu và Lương Châu, sớm thành thói quen khí hậu bên kia, ta rất lo lắng chúng nó không thích ứng khí hậu Kinh Châu, sẽ xuất hiện sinh bệnh mà chết

Những lời này khơi gợi lên lo lắng của Lưu Cảnh, hắn vội vàng hỏi:

- Hiện tại làm thế nào?

- Cấu tạo và tính chất của đất không giống, tuy nhiên hiện tại đúng là mùa đông, đợi khi mùa xuân đến khí hậu ấm hơn phỏng chừng chúng đã thích ứng được phong thổ nơi này, vấn đề không lớn, nhưng lương thực có chút vấn đề.

Lưu Cảnh yên lặng gật đầu:

- Mời nói tiếp!

Nam Cung Sách mỉm cười:

- Chăm ngựa như nuôi dưỡng trẻ nhỏ, không thể nuông chiều, cũng không có thể bừa bãi, ăn toàn bộ đậu đen, thì quá chiều chuộng rồi, tương lai hành quân đánh giặc không có đậu đen để ăn, chúng nó sẽ xảy ra vấn đề, ta đề nghị có thể dùng thân mạch cắt nhỏ vụn, trộn cùng đậu đen phân chia 5:5, như vậy phẩm chất phối hợp, ngựa sẽ càng thêm béo tốt.

Mặt khác, ta lần này mang đến không ít hạt giống cỏ non linh lăng màu nâu tốt nhất, Thái Thú có thể tìm nguồn nước dồi dào và nơi người rất thưa thớt, bình thường là mùa thu gieo xuống, nhưng nơi này không phải quá lạnh, cũng có thể ở mùa đông gieo xuống, mùa xuân tới chúng sẽ nẩy mầm sinh trưởng, mùa hè chiến mã có thể ăn vào cỏ linh lăng mới, đây là món chúng thích nhất, đây đối với thể chất chiến mã cực kỳ trọng yếu.

Lưu Cảnh lập tức nghĩ tới huyện Dương Tân, người nơi này rất thưa thớt, có thể ở hai bờ sông Phú Thủy trồng loại cỏ linh lăng, như vậy có thể giảm bớt công chăm ngựa trong thành, mình tại sao không nghĩ đến điểm này.

Bất mãn trong lòng hắn đối với Nam Cung Sách về việc nhân ngựa giống đã bớt đi vài phần, hắn hướng Nam Cung Sách thi lễ thật sâu:

- Đa tạ Thiếu tù trưởng trợ giúp, Lưu Cảnh vô cùng cảm kích!

- Không cần khách khí, ai bảo ta cùng Thái Thú hợp ý chứ!

Nam Cung Sách sang sảng mà cười nói:

- Tương lai Thái Thú nhất định đi Lương Châu làm khách, ta sẽ chiêu đãi Thái Thú như khách quý.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Có cơ hội, ta nhất định đi!

Nam Cung Sách dường như lý giải thất vọng trong lòng Lưu Cảnh, lại khẽ cười nói:

- Chừng hai năm nữa, chờ ta kế vị rồi, có lẽ ta sẽ bán cho Thái Thú vài con ngựa giống.

Lưu Cảnh cũng mỉm cười, chắp tay nói:

- Vậy trước tiên tạ ơn huynh!

Lúc này, xa xa ngoài rào chắn có binh lính hô lớn:

- Thái Thú, có chuyện quan trọng bẩm báo!

Lưu Cảnh nói lời xin lỗi với Nam Cung Sách hai câu, xoay người tiếp đón:

- Chuyện gì?

Binh lính bẩm báo nói:

- Kỳ công tử đến đây, Lưu hoàng thúc cũng tới, đã đến bến tàu Vũ Xương, từ Trưởng sử và Bàn công tử mời Thái Thú lập tức trở về.

Lưu Kỳ và Lưu Bị đến đây, điều này làm cho Lưu Cảnh có chút bất ngờ, hắn vội vàng phân phó Liêu Hóa vài câu, trở mình lên ngựa, dẫn dắt mấy chục binh lính gấp gáp chạy về hướng thành Vũ Xương.

.....

Lưu Bị lúc ban đầu là ở Trường Sa tìm Trương Cơ xem bệnh, mượn cơ hội tiếp cận Lưu Bàn, nhưng ngày mừng thọ của Lưu Biểu đã cắt đứt kế hoạch của y, y không thể không trở về Tương Dương chúc thọ, lại vừa lúc bỏ qua Lưu Cảnh, lần này Lưu Cảnh lập gia đình, Lưu Bị lại báo cáo Lưu Biểu, được Lưu Biểu đồng ý, bèn tiến đến Vũ Xương tham gia hôn lễ.

Lưu Bị cũng phát hiện thân thể Lưu Biểu nhanh chóng chuyển biến xấu, đã không cầm cự được vài năm, bởi vậy y ngửi được điềm báo trước Kinh Châu sắp nội loạn, lúc này y càng thêm quan tâm với vài đứa con cháu Lưu Biểu, nhất là Lưu Kỳ, gã thủy chung luôn nghe theo Lưu Bị.

Nhưng Lưu Kỳ ở quận Nam, mà Lưu Bị ở Tân Dã, lần này Lưu Biểu mừng thọ, không cho Lưu Kỳ tiến đến Tương Dương, việc này liền khiến cho Lưu Bị và Lưu Kỳ không có cơ hội tiếp xúc, lần hôn lễ Lưu Cảnh này, Lưu Bị âm thầm nhận được tin tức, Lưu Kỳ vô cùng có khả năng sẽ tham gia, bởi vậy y cũng lấy danh nghĩa đến chúc mừng hôn lễ, chạy đến Vũ Xương.

Cũng thật trùng hợp, tòa thuyền của Lưu Bị mới đến bến tàu Vũ Xương, thuyền của Lưu Kỳ cũng tới rồi, hai người bất ngờ ở bến tàu không hẹn mà gặp.

Tuy nhiên trên bến tàu có Từ Thứ và Lưu Bàn tới đón tiếp, Lưu Bị và Lưu Kỳ cũng không thể nói chuyện quá nhiều với nhau, chỉ có thể chào hỏi hàn huyên bình thường, nhưng đều ngầm hiểu lẫn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui