Binh Lâm Thiên Hạ

Vào đêm, Triệu Vân vội vàng đi vào gian phòng của Lưu Bị, ôm quyền nói:

- Chủ công tìm thuộc hạ sao?

Lưu Bị gật gật đầu cười nói:

- Nghe nói thuộc hạ của đệ đi luyện mã rồi, thế nào, mã lực còn mạnh chứ!

Lưu Bị đương nhiên hiểu được, Lưu Cảnh tặng ngựa cho mình chẳng qua là làm nền, mục đích thực sự của hắn là muốn đem con ngựa quý màu trắng kia cho Triệu Vân, nhưng lại sợ Triệu Vân vòng chuyển cho mình, cho nên mới trước dùng một ngựa Xích Hà ngăn chặn miệng mình, cùng với nói là hắn đang chiếu cố mặt mũi cho mình, không bằng nói hắn là đang suy nghĩ tình cảnh của Triệu Vân, có thể nói tính toán chu toàn.

Điều này nói rõ mình ở trong lòng Lưu Cảnh, kém xa so với Triệu Vân, tuy rằng việc này và Lưu Bị y không quan hệ, nhưng vẫn là khiến trong lòng Lưu Bị không quá thoải mái.

Y vẫn không vui việc Triệu Vân và Lưu Cảnh tình nghĩa thắm thiết, chỉ là vì mưu đồ càng sâu mới ẩn nhẫn đến nay, nhưng hôm nay Lưu Cảnh trước mặt nhiều người bên nặng bên nhẹ như vậy, khiến mặt mũi của Lưu Bị hơi nhịn không được rồi.

Y gọi Triệu Vân đến, muốn răn dạy một phen, nhưng nói đến bên miệng, y lại nuốt trở về, vẫn như cũ cười tủm tỉm nói:

- Không thể tưởng được Cảnh công tử có ơn lo đáp như thế, hơn hai năm rồi, hắn vẫn nhớ ân đức của đệ đối với hắn, không dễ dàng nha!

Triệu Vân cắn miệng môi dưới nói:

- Hắn tuy có ân nghĩa, nhưng thuộc hạ lại trước hết suy xét trong lòng, hắn tặng bạch mã thuộc hạ không dám không nhận, nhưng thật ra việc chính của thuộc hạ là luyện ngựa vì chủ công.

Lưu Bị ha hả cười, khoát tay nói:

- Đệ quá lo rồi, một con ngựa mà thôi, nếu hắn tặng cho đệ, đệ liền nhận, đây cũng là một phen tâm ý của Cảnh công tử, đệ lại cho ta, chẳng phải là không nể mặt hắn, lại nói, đệ là đại tướng, chiến mã đối với đệ rất trọng yếu, đệ hãy nhận đi! Ta không có ý tứ gì khác.

Triệu Vân lắc lắc đầu,

- Thuộc hạ là thần, có thể nào và chủ công đồng thời một ngựa, việc này có chút loạn quân thần, thuộc hạ không dám nhận, nếu chủ công không chịu, thuộc hạ sẽ đem con ngựa này trả lại cho Cảnh công tử.

Lưu Bị thở dài một tiếng,

- Xem ra là ta nhiều chuyện rồi, được rồi! Con ngựa này coi như là ta ban cho đệ, đệ liền nhận đi!

Triệu Vân quì một gối, ôm quyền nói:

- Tạ ơn chủ công ban thưởng ngựa!

....

Triệu Vân lui xuống, Lưu Bị chắp tay sau lưng trong phòng đi qua đi lại, y biết rằng Triệu Vân nghĩ một đằng nói một nẻo, y thấy rất rõ ràng, Triệu Vân khi nhận ngựa, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích và vui sướng, lúc này lại biến thành bất đắc dĩ nhận ngựa, điều này làm cho trong lòng Lưu Bị rất là căm tức.

Y cũng biết Triệu Vân cũng rất trung thành với mình, nhưng ở dính đến Lưu Cảnh, lòng trung thành của Triệu Vân liền giảm hẳn, y nhìn ra được, Triệu Vân đã coi Lưu Cảnh là huynh đệ, lại ở trước mặt chính mình cố ý che giấu, nếu mình không nói, y sẽ đem mã trả lại Lưu Cảnh sao?

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lưu Bị lo lắng thật sâu, hiện tại y và Lưu Cảnh còn không có mâu thuẫn, một khi y và Lưu Cảnh có mâu thuẫn, hoặc là bùng nổ chiến tranh, vậy lập trường của Triệu Vân sẽ là gì? Vấn đề này đã làm Lưu Bị lo nghĩ hai năm nay, hôm nay lại một lần khiến y cảm thấy hoang mang thật sâu.

Đúng lúc này, một tên binh lính ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Kỳ công tử cầu kiến!

Tinh thần Lưu Bị rung lên, đối với y mà nói, Lưu Kỳ còn quan trọng hơn Triệu Vân nhiều lắm, y đến Vũ Xương, kỳ thật chính là vì Lưu Kỳ mà đến, Lưu Bị vội vàng nói:

- Mau mời y vào!

Một lát, Lưu Kỳ vội vàng đi vào gian phòng, quỳ xuống đi cúi đầu lễ,

- Cháu họ Lưu Kỳ bái kiến thúc phụ!

Lưu Bị vội vàng nâng y dậy:

- Kỳ công tử mau mau xin đứng lên.

Hơn một năm, Lưu Bị mặc dù không gặp Lưu Kỳ, nhưng bọn họ vẫn có thư lui tới, hơn nữa sau khi Giản Ung đảm nhiệm Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Nam Quận, giữa hai người kết giao càng thêm dễ dàng, giữa bọn họ đã đã thành lập nên một loại ăn ý.

Hai người ngồi xuống, Lưu Kỳ không kìm nổi lo âu trong lòng nói:

- Cháu họ theo kiến nghị của thúc phụ ăn chơi phóng đãng, đã khiến cho phụ thân tức giận, Khoái công nói cho cháu biết, chỉ sợ khả năng phụ thân lập cháu làm thế tử không lớn, lòng cháu cũng hiểu được, lần này phụ thân mừng thọ, lại mệnh cháu trấn thủ Nam quận, không cho đi Tương Dương, chỉ sợ trong lòng phụ thân đã có quyết định, vậy nên làm thế nào cho phải?

Lưu Kỳ ăn chơi phóng đãng thực sự không phải là ý gã, mà là Lưu Bị hiến kế. Lưu Kỳ tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng đối với tín nhiệm và sùng kính Lưu Bị, gã vẫn là làm theo, lại thật không ngờ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, thậm chí vô vọng lập thế tử, khiến cho gã hoảng hồn.

Chuyện này vẫn áp lực tại trong lòng y, hôm nay thấy Lưu Bị, liền không kìm nổi nhổ ra.

Trong lòng Lưu Bị biết rõ, y khẽ mỉm cười nói:

- Công tử không cần phải lo lắng, trên thực tế, cho dù ngươi tự hạn chế, ngươi cũng không tranh được với Tông công tử, năm đó Trọng Nhĩ có thể tranh qua được thân sinh không?

Có toàn lực Thái gia ủng hộ, có Thái phu nhân bên gối ám trợ, hơn nữa phụ thân ngươi tuổi già, không còn khôn khéo năm đó nữa, y sớm hay muộn sẽ lập Tông công tử vì tự, ngươi không tranh được.

Lưu Kỳ cúi đầu, thật lâu sau, gã thở dài thật sâu một tiếng,

- Nhưng trong lòng cháu cảm thấy uất ức.

- Kỳ công tử vì sao có cảm giác này, một lần suy sụp, liền bởi vậy suy sút, đây cũng không phải là ý chí làm đại sự, ta cả đời này không biết thất bại bao nhiêu lần, nhưng ta chưa bao giờ mất đi lòng tin, Kỳ công tử, ngươi cần phải học theo vi thúc nha!

Lưu Kỳ hoàn toàn tỉnh ngộ, đứng dậy thi lễ sâu,

- Cháu họ biết sai rồi!

Lưu Bị cười khoát tay,

- Ngồi đi!

Đợi Lưu Kỳ ngồi xuống, y ý vị thâm trường nói:

- Ta khiến công tử đi làm việc hoang đường, chính là vì khiến Châu Mục và Thái thị mê hoặc, nghĩ đến công tử là người vô dụng, nếu công tử ở Nam quận chăm lo việc nước, thao luyện binh mã, ngươi cảm thấy Châu Mục sẽ khiến hai người huynh đệ các ngươi tương tàn sao?

Lưu Kỳ yên lặng gật đầu, thúc phụ nói đúng, nếu phụ thân truyền ngôi cho Nhị đệ, phát hiện mình sẵn sàng ra trận, y là tuyệt sẽ không cho phép nội chiến Kinh Châu, tất nhiên đem mình dời Nam quận, mình ăn chơi sa đọa quả thật có thể mê hoặc phụ thân.

Lưu Bị thấy gã đã hiểu, lại cười tủm tỉm nói:

- Ta và ngươi phụ thân nói qua, mặc dù không có nói rõ, nhưng ta phát hiện phụ thân ngươi cũng rất mâu thuẫn, cùng lúc lão không hy vọng nội chiến Kinh Châu, huynh đệ tương tàn, nhưng về phương diện khác, lão lại sợ ngươi không có căn cơ, Tông công tử có thể dễ dàng giết ngươi, cho nên lão quyết tâm đem ngươi phóng tới Nam quận, dưới tình huống như vậy, thái độ của ngươi rất trọng yếu, nếu nắm chắc việc này, chặt chẽ khống chế được Nam quận, cái này cần trí tuệ của ngươi.

- Cháu họ không biết nên làm gì bây giờ?

Lưu Bị cười nói:

- Kỳ thật ngươi làm rất khá, ngươi chủ động đề xuất về Tương Dương nhậm chức, đây là cử chỉ sáng suốt, khiến phụ thân ngươi cảm thấy ngươi cũng không thèm để ý Nam quận, đồng thời lão cũng không để ngươi về Tương Dương, để tránh bùng nổ nội đấu huynh đệ, về sau liền cứ như vậy làm, liền không có vấn đề rồi.

Lưu Kỳ trầm tư thật lâu sau, lại nói:

- Nếu cháu một mặt ngu ngốc, vậy quân đội làm sao bây giờ, cháu khống chế quân đội như thế nào?

Lưu Bị hí mắt cười nói:

- Việc này liền cần nhờ ngoại lực rồi, nếu công tử tin được ta, ta có thể đề cử Vân Trường đến trợ giúp công tử một tay.

Lưu Kỳ thở dài:

- Có Vân Trường tương trợ cố nhiên tốt, nhưng chỉ sợ phụ thân không chịu.

- Việc này không sao, công tử có thể khuyên giải cho Châu Mục, khuyên bảo lão không cần tin tưởng ta, phải đề phòng Lưu Bị lòng muông dạ thú, dưới tình huống như vậy, ta đề cử Vân Trường xuôi nam Di Lăng, danh là quân hầu, trên thực tế thay ngươi luyện binh, mặt khác giám thị thủ hạ của Thái Mạo là Trương Ngạn, đó thật ra là kẻ tham ăn hối lộ lộ, ngươi có thể sử dụng số tiền lớn che miệng của y, như vậy liền tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn rồi.

Trong lòng Lưu Kỳ cảm động, rơi lệ nói:

- Thúc phụ đại ân, khiến cháu họ không biết hồi báo như thế nào?

- Hiền chất không cần lo lắng không thể hồi báo ta, trong thư ta cũng đã nói, đợi hiền chất ngồi lên Kinh Châu Mục, có thể xuất binh giúp ta lấy Nam Dương và Thượng Dung, ta muốn bắt tay làm cơ nghiệp Hán Trung, trên thực tế, ta giúp hiền chất chính là giúp mình.

Lưu Kỳ gật đầu:

- Lưu Kỳ tuyệt sẽ không phụ lòng thúc phụ, nhất định xuất binh tương trợ!

......

Hôm nay trong lòng Triệu Vân có một chút khó chịu, y biết rằng chủ công đã có chút nghi kỵ đối với mình, từ hai năm trước, chủ công đã phản cảm y và Lưu Cảnh, vì thế y cũng cố ý lãnh đạm quan hệ với Lưu Cảnh, đã hơn một năm, y gần như và Lưu Cảnh không có gì lui tới.

Mà lần trước chủ công đi Trường Sa chữa bệnh, đi ngang qua Sài Tang, cũng là chủ công để y đi thăm Lưu Cảnh, bao gồm sau đó trợ giúp cuộc chiến Sài Tang, cũng là chủ công sắp xếp, nhưng hôm nay bởi vì một con ngựa, chủ công lại bắt đầu bất mãn đối với y.

Chủ công biết rất rõ ràng ở Nhữ Nam là Lưu Cảnh liều mình cứu mình, cũng biết con người mang ơn cần phải tương báo, nhưng vì sao y không thể dễ dàng chấp nhận để mình xem Lưu Cảnh như đệ? Chẳng lẽ mình xem Lưu Cảnh là đệ sẽ phản bội y sao?

Trong lòng Triệu Vân không kìm nổi có tia oán giận với Lưu Bị, y cảm thấy Lưu Bị không hiểu mình, thậm chí có điểm không tin mình. Triệu Vân năm nay cũng hơn ba mươi tuổi rồi, nam chinh bắc chiến nhiều năm, đến nay vẫn chưa thành gia, đi theo Lưu Bị cũng không phải yên lành gì, phần lớn thời gian đều bại vong chạy trốn, việc này y chưa từng oán giận, trung thành đi theo Lưu Bị.

Nhưng Triệu Vân dù sao cũng là người, khi y trung thành không được lý giải, thậm chí còn lọt vào hoài nghi của chủ công, trong lòng của y uể oải cũng là điều dễ hiểu.

Triệu Vân vô tình đi đến trước tường thành, binh lính thủ thành đều biết y, không ngăn trở y. Triệu Vân chậm rãi lên đầu thành, y đứng ở bên cạnh tường chắn mái, chăm chú nhìn sông lớn xa xa đen kịt, ánh mắt lại hướng phương bắc xa xôi như nhìn thấy cố hương.

Y nghĩ tới phụ mẫu của mình, nghĩ đến thê nhi của mình chết thảm ở trong loạn quân, nghĩ tới sư phụ đã thăng tiên, một loại cảm giác cô độc chưa bao giờ có tràn đầy nội tâm của y, vô tình, Triệu Vân đã vẻ mặt rơi lệ.

- Nương!

Thanh âm y khàn khàn, cúi đầu gọi mẫu thân đã mất.

....

- Cái gì! Đệ muốn về gia hương tảo mộ cha mẹ?

Lưu Bị kinh ngạc nhìn Triệu Vân quỳ trên mặt đất, nửa ngày nói không nên lời một câu.

- Thuộc hạ tối hôm qua mơ thấy mẫu thân, mẫu thân thúc giục ta trở về hiến tế rồi, thuộc hạ đã mười năm không về tảo mộ cha mẹ, khẩn cầu chủ công sự chấp thuận ta về gia hương một chuyến.

Lưu Bị trầm mặc thật lâu sau, cũng thở dài,

- Hôm nay là ta không đúng, ta xin lỗi đệ!

- Không!

Triệu Vân vội vàng lắc đầu,

- Việc kia là thuộc hạ không đúng, thuộc hạ không nên nhận ngựa, hiện tại chủ công chuyển tặng cho ta, thuộc hạ đã an lòng, thuộc hạ muốn hồi hương tảo mộ và việc này không quan hệ gì cả, khi ở Tân Dã, ta đã có ý nghĩ này rồi.

Lưu Bị yên lặng nhìn chăm chú y sau một lúc lâu, lại hỏi:

- Vậy đệ trở về bao lâu?

- Nhanh thì hai tháng, muộn thì ba tháng, thuộc hạ nhất định trở lại.

Lưu Bị bất đắc dĩ, y cũng là người có hiếu, sao có thể không cho thuộc hạ tảo mộ mẫu thân, đành phải gật gật đầu,

- Được rồi! Đệ mang theo hai huynh đệ, trên đường tự chăm sóc mình nha.

Triệu Vân yên lặng gật đầu:

- Thuộc hạ sẽ để ý, đa tạ chủ công, đêm nay liền xuất phát, xin chủ công thay ta chuyển cáo Cảnh công tử, ta không thể tham gia hôn lễ của y rồi, thật có lỗi!

- Đệ đi đi! Ta sẽ thay đệ chuyển cáo.

Triệu Vân thi lễ, chậm rãi lui xuống, Lưu Bị nhìn y đi xa, trong lòng như có đủ loại tư vị đều có, sau một lúc lâu, y cũng thở dài.

.......

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui