Binh Lâm Thiên Hạ

Không lâu sau khi mười lăm con ngựa giống bị dùng kế thay xà đổi cột đổi ra ngoài, Phùng Nghị dẫn theo vài tên thân tín theo Lưu Chính ra khỏi quân doanh, cưỡi ngựa phi nước đại theo hướng tây bắc.

Phùng Nghị thầm kinh ngạc, lúc này Lưu Cảnh tìm mình làm cái gì?

Và còn vị thiếu niên trước mặt này nữa, dù không cưỡi ngựa nhưng lại chạy nhanh như bay, tốc độ có thể sánh với cả chiến mã. Nghe Tào Vân nói thì kẻ này là thám báo lợi hại nhất của quân Giang Hạ, xem ra quả đúng là danh bất hư truyền.

- Lưu quân hầu, chúng ta đi đâu đây?

Đi được hơn mười dặm, Phùng Nghị kìm lòng không nổi mà hỏi.

Lưu Chính không trả lời y, gã nhẹ nhàng nhún người nhảy lên một cây đại thụ, ngóng nhìn bốn phía một lát rồi chỉ về phía tây:

- Ngay phía trước!

Mọi người lại đi theo phía tây thêm vài dặm, trước mặt xuất hiện một con đường nhỏ bí mật. Đúng lúc này, tiếng tù và của lính canh gác vang lên, mấy chục tên lính gác chặn đường bọn họ, giơ cung nỏ nhắm ngay đầu bọn họ, đồn trưởng hét lên:

- Các ngươi là ai?

Lưu Chính tiến lên thi lễ, lấy ra một lệnh tiễn, cười hì hì nói:

- Là ta đây! Ta tìm Ngụy tướng quân!

Trên dưới quân Giang Hạ đều biết gã, lại có cả lệnh tiễn, nên lính gác thu cung nỏ lại rồi dẫn bọn họ đi sâu vào trong rừng. Không lâu sau đó, mọi người thấy binh lính đang ngồi nghỉ ngơi đầy ra trên con đường nhỏ.

Cách đó không xa là một mảnh đất trống, có ba túp lều nhỏ. Mọi người bước thẳng tới trước lều, lính gác vào bẩm báo rồi nhanh chóng đi ra:

- Ngụy tướng quân mời các ngươi vào!

Phùng Nghị bước vào trong lều, trong đây ánh sáng mờ mờ, ở chính giữa có bày một chiếc bàn, trên bàn có một tấm bản đồ đã được trải ra sẵn. Một vị đại tướng với dáng người khôi ngô đang cẩn thận xem xét bản đồ trước mặt. Phùng Nghị biết người này chính là đại tướng Ngụy Diên dưới trướng Lưu Cảnh, y tiến lên khom người thi lễ:

- Tham kiến Ngụy tướng quân!

Ngụy Diên ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười, bước lên vỗ bả vai y, cười tủm tỉm nói:

- Chúng ta đều là người Nghĩa Dương!

Hai người có khẩu âm hoàn toàn giống nhau, lập tức khiến Phùng Nghị có cảm giác thân thiết khi tha hương gặp đồng hương, y cũng cười nói:

- Tại hạ là người Hoàng Kiều Hương.

- Ta biết, ngươi và Tào Vân là đồng hương, ta là người Ma Pha, biết không? Ngay phía đông Hoàng Kiều đó.

- Biết chứ! Hồi bé thường xuyên qua đó, ở đó có một gốc đại thụ che trời, được gọi là Thụ vương, ở bên cạnh lò rèn, đến nay ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Ngụy Diên cười ha hả:

- Cây Thụ vương đó ở ngay gần nhà ta, khi đó ta thường đánh nhau với đám thiếu niên tới từ Hoàng Kiều, chúng ta tuổi xêm xêm, có khi hồi trẻ từng đánh với nhau một trận rồi ấy!

- Rất có khả năng!

Hai người cười vang lên, quan hệ lập tức trở nên thân mật. Lúc này Ngụy Diên mới kéo y tới trước bàn, dùng ngón trỏ như cây cải đỏ gõ mấy cái lên bản đồ:

- Nơi đây là huyện Nghi Thành, Phùng tướng quân, ta phụng lệnh Thái thú đêm nay đoạt huyện Nghi Thành.

- Huyện Nghi Thành!

Phùng Nghị thầm kinh hãi, vội nói:

- Phần lớn gia quyến của tướng sĩ thủy quân đều ở huyện Nghi Thành, một khi khai chiến với Nghi Thành, sợ rằng Trương Doãn sẽ lập tức phái viện quân tới!

- Điều này ta biết, Thái thú lại càng tinh tường, cho nên Thái thú mới mời Phùng tướng quân hỗ trợ.

- Ta ư?

Phùng Nghị ngẩn ra, một ý nghĩ vụt lóe trong đầu, y bỗng hiểu ra đôi phần.



Huyện Nghi Thành với huyện Sài Tang không phải trung tâm quận trị, cửa thành chỉ có hai, cửa thành đông và cửa thành tây. Trong đó cửa thành đông sát với Hán Thủy, là cửa thành chính của huyện Nghi Thành.

Mà cửa thành phía tây lại là cửa phụ, gắn liền với đường bộ và Tương Dương ở phía bắc, đồng thời liên hệ giữa đại doanh thỷ quân và huyện Nghi Thành chủ yếu thông qua cửa thành phía tây này, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, chỉ chừng mười dặm đường.

Huyện Nghi Thành có chừng tám trăm quân, chủ yếu là canh phòng hai cửa thành. Ban ngày tin quân Giang Hạ với quân Kinh Châu giao chiến đã truyền tới huyện Nghi Thành, khiến không khí nơi đây khẩn trương hẳn lên.

Chuyện phòng thủ của huyện Nghị Thành là do một gã Nha tướng phụ trách, mà lúc trời sẩm tối thì Thái Dật cũng chạy tới Nghi Thành. Y định bụng nghỉ lại ở Nghi Thành một đêm, sáng hôm sau sẽ xuất phát tới Tương Dương.

Bóng đêm âm trầm. Lúc này vừa độ đầu xuân, xuân hàn se se lạnh, gió đêm vẫn mang theo chút lạnh lẽo, khiến quân coi giữ trên tường thành rùng mình. Mấy tên lính khẽ lẩm bẩm:

- Biết thế thì đã mang chăn lên đây, bọc vô người cũng ấm hơn chút rồi.

- Nằm mơ hả, để ngươi quấn chăn lại ngươi không ngủ mới là lạ.

- Ngủ cũng không tệ! Lúc này có xảy ra chuyện gì đâu mà nhỉ?

- Chuyện gì? Ngươi không biết thủy quân đã khai chiến rồi sao?

- Khai chiến thì liên quan gì tới ta, có bản lĩnh thì cấp thêm tiền lương cho ta đi.

Mấy tên lính đấu võ mồm trên đầu thành, lúc này từ đằng xa truyền tới tiếng động. Cả đám dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài thành. Không lâu sau, một đội quân Kinh Châu xuất hiện ở ngoài thành, có chừng nghìn người, kẻ dẫn đầu là một vị đại tướng, đúng là Biệt Bộ Tư Mã Phùng Nghị.

- Binh lính trên thành nghe đây, ta là Biệt Bộ Tư Mã Phùng Nghị, phụng lệnh Trương hiệu úy tới giúp huyện thành phòng ngự, hãy nhanh chóng mở cửa thành!

Vị đồn trưởng đang trực biết Phùng Nghị, vội hô lên:

- Xin Phùng tướng quân chờ chút, ta lập tức phái người đi báo Mã tướng quân!

Có binh lính chạy vội xuống thành lâu, chạy tới bẩm bảo Nha tướng. Vị Nha tướng phụ trách bảo vệ huyện Nghi Thành tên là Mã Tán, là thân tín của Trương Doãn, đêm nay vì chuyện thủy quân giao chiến, gã không dám về nhà mà ngủ lại ở thành lâu. Gã vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì bị binh lính đánh thức.

- Mã tướng quân, có việc bẩm báo!

- Việc gì?

Mã Tán hung dữ hỏi. Mấy ngày nay gã ngủ không ngon, vất vả mới ngủ được thì lại bị kẻ khác đánh thức, khiến gã nổi nóng.

- Một đội quân tới từ phía thủy quân, nói là tới tiếp viện phòng ngự.

Mã Tán lập tức ngồi dậy:

- Là ai dẫn binh?

- Là Phùng tư mã, dẫn theo chừng một nghìn người.

- Sao lại là y?

Mã Tán cau mày lại. Y biết Phùng Nghị và Trần Sóc thật ra đều là người của Thương Ngô thái thú Ngô Cự, chứ chẳng phải tay chân thân tín của Trương Doãn, thường thì Trương Doãn sẽ không phái y tới, mà hẳn là phải Dương Tiên tới mới đúng. Điều quan trọng hơn là Phùng Nghị là Biệt Bộ Tư Mã, mà mình lại chỉ là Nha tướng, thấp hơn y nửa cấp, chẳng lẽ Giáo úy định cho mình nghe lệnh của Phùng Nghị ư?

Tuy lòng có phần bất mãn và nghi ngờ, nhưng gã vẫn mặc giầy, bước nhanh tới cửa thành. Gã nhìn xuống dưới, quả nhiên là Phùng Nghị, phía sau còn có hơn một nghìn binh lính đi theo, bèn cất cao giọng hỏi:

- Phùng tướng quân, có lệnh tiễn của Giáo úy không?

Phùng Nghị lấy ra một chiếc lệnh tiễn, thứ này là do quân Giang Hạ phỏng chế, hoàn toàn giống lệnh tiễn thật. Hơn nữa tăng binh chỉ cần lệnh tiễn, còn nếu thay quân thì không chỉ cần lệnh tiễn, mà còn cần binh phù. Mà binh phù thì chỉ có Trương Doãn và Mã Tán biết, như vậy sẽ rất khó phỏng chế, cho nên tăng binh sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trên thành thả xuống một cái rổ, Phùng Nghị lệnh binh lính đặt lệnh tiễn vào trong rổ, rổ được kéo lên. Kỳ thật Mã Tán không hề nghi ngờ Phùng Nghị lừa gạt, gã chỉ là không muốn để Phùng Nghị vào thành làm cấp trên của mình, thế nên mới lấy đủ loại lý do để trì hoãn. Nhưng lệnh tiễn của Phùng Nghị hoàn toàn chính xác, gã chẳng thể viện cớ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui