Binh Lâm Thiên Hạ

Khi cơm chiều xong, Lưu Mẫn tới gần Lý Phù áy náy nói:

- Buổi chiều ta có chút thất thố, xin lỗi Lý Nhị thúc!

- Ngươi làm việc rất nghiêm túc.

Lý Phù liếc mắt nhìn y cười nói:

- Chính là không hiểu được thả lỏng chính mình, ngươi rất khẩn trương đi làm việc, chưa chắc có thể làm tốt mọi việc, hãy nghe ta nói, khát vọng đương nhiên phải có, nhưng nữ nhân rượu ngon cũng không thể thiếu, thế mới là bản chất nam nhi.

Lưu Mẫn cúi đầu sau một lúc lâu nói:

- Nhưng ta không thích kỹ nữ..., ta thà rằng cưới vợ cưới thiếp.

Lý Phù vỗ vỗ bả vai y, cười tủm tỉm nói:

- Vậy cũng là bản chất của ngươi đi! Ta từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc, trải qua nhiều lắm, cho nên cũng không thèm để ý trói buộc gì cả, ngoại trừ không phản bội chủ công, chuyện còn lại, ta muốn làm sao thì làm vậy.

- Chúng ta làm thế nào đem người nhà của Giả Hủ mang đi?

- Việc này rất đơn giản, thì nói Giả Hủ ở Nam Dương bệnh sớm chết, muốn gặp người nhà lần cuối, ta cam đoan ngay cả cẩu y nuôi trong nhà cũng sẽ đi cùng chúng ta.

- Cái này.... không tốt lắm đâu!

Lưu Mẫn ngập ngừng nói.

- Có cái gì không được!

Lý Phù sờ sờ cằm của mình cười nói:

- Ta đây vừa thấy mặt chính là tướng gian trá, còn ngươi mặt mày thư sinh đi nói tốt hơn, bọn họ nhất định sẽ tin tưởng.

Trong lòng Lưu Mẫn khó xử, cúi đầu không nói, lúc này, chưởng quầy Mắt Vừng bước nhanh đi tới, ghé lỗ tai với Lý Phù nói vài câu, Lý Phù gật gật đầu cười nói:

- Đa tạ!

Cùng Mắt Vừng đi ra, lý Phù lại hô:

- Đừng quên, gọi thêm nữ nhân nữa đấy.

- Yên tâm đi! Quên không được.

Lý Phù mới quay sang Lưu Mẫn cười nói:

- Đã đã tìm được nhà Giả Hủ, nhưng thê tử y mang tôn tử trở về nhà mẹ đẻ, phải buổi tối mới trở về, phỏng chừng thu thập xong đồ vật thì cửa thành cũng đóng, vậy thì sáng mai dẫn bọn họ xuất phát.

Lưu Mẫn không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhanh như vậy đã giải quyết xong sao? Y còn đang lo lắng làm sao tìm được nhà Giả Hủ! Nhưng Lưu Mẫn lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng hỏi:

- Người chưởng quỹ này có thể tin được không? Có thể bán đứng chúng ta hay không?

Lý Phù cười ha hả,

- Ngươi có biết Quách Đồ - mưu sĩ của Viên công không? Người chưởng quỹ này chính là đệ đệ của Quách Đồ, là Quách Tụng, cũng là một người có tài cán, y không muốn làm quan cho Tào Tháo, cho nên mở một nhà lữ xá mưu sinh, cùng ta từng có mệnh giao tình.

Lưu Mẫn lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là đệ đệ của Quách Đồ, chẳng qua y đối với loại giao tình này cũng không quá để tâm, nhỏ giọng nói lầm bầm:

- Ngay cả tiền tìm nữ nhân cũng phải ngươi đưa ra, còn nói gì giao tình?

Lý Phù ngẩn ra, lập tức cười ha ha:

- Ngươi có biết vì sao y gọi là Mắt Vừng sao? Chuyện gì khác tìm y đều dễ nói chuyện, duy độc nói tới tiền, lòng của y sẽ nhỏ như hạt vừng, cho nên chúng ta cũng gọi y là Mắt Vừng, đừng cho là ta bảo y đi làm việc là miễn phí, y nham hiểm hơn so với bất cứ ai khác, nếu là làm chuyện lớn, y sẽ xảo trá lấy của ta ba mươi lượng hoàng kim, thiếu một quan tiền y lập tức trở mặt với ta ngay, còn bữa cơm này nữa, ít nhất là năm lượng vàng, so với bên ngoài đắt gấp mười lần.

Lưu Mẫn nghĩ buổi chiều khi mới gặp Mắt Vừng, hắn ta vừa ôm Lý Phù vừa cười lại vừa nhảy, kích động được chảy nước mắt, làm cho người ta cảm thấy cảm động ấm áp, hóa ra là bởi vì thần tài tới cửa.

Sau một lúc lâu, Lưu Mẫn mới cười khổ nói:

- Ta hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Đúng lúc này, Mắt Vừng vội vàng chạy vào, có chút khẩn trương nói:

- Không biết tại sao, đột nhiên đóng cửa thành rồi, hẳn là giờ hợi mới đóng chứ.

Lưu Mẫn cũng hơi khẩn trương lên:

- Chẳng lẽ Tào quân biết chúng ta tới rồi?

Lý Phù lắc đầu:

- Không có khả năng, hẳn là không không liên quan đến chúng ta, nếu ta không đoán sai, hẳn là có liên quan đến tình hình địch.

Lúc này lại có một gã tiểu nhị chạy tới, nói với chưởng quầy:

- Huyện nha bên kia có chuyện truyền đến, nói đêm nay quân đội toàn thành điều phải tra thám tử của Liêu Đông Công Tôn Khang, tất cả người ngoại lai khả nghi một mực bắt giữ.

Nói xong, y lo lắng nhìn thoáng qua Lý Phù và Lưu Mẫn. Mắt Vừng gật gật đầu,

- Ta biết rồi, đi thôi!

Rồi y quay sang giải thích với Lý Phù và Lưu Mẫn:

- Ta có huynh đệ làm việc ở huyện nha, tin tức rất linh thông, nếu y tới báo tin, vậy chuyện này sẽ khá nghiêm trọng.

Lý Phù quyết định thật nhanh, nói:

- Chúng ta đêm nay trực tiếp đến Giả phủ đi.

Lý Phù đem hàng hóa và con la cho Mắt Vừng. Mắt Vừng mặt mày nhăn nhó, nói nhóm hàng này bán không được giá tốt, y chỉ có thể làm hết sức, nếu lỗ vốn đừng trách y.

Y còn muốn tính tính toán toán lấy trước tiền con la, nhưng Lý Phù đã mặc kệ y, mang theo hơn mười người thủ hạ, xoay người cưỡi lên ngựa, dựa theo địa chỉ Mắt Vừng viết, trực tiếp đi về hướng phủ Giả Hủ.

.....

Nghiệp Thành giống như Hứa Xương, cũng chia nội thành và ngoại thành, nội thành là hoàng cung và phủ Thừa tướng, cùng là nơi tập trung tụ tập quan nha triều đình, một vài phủ đệ đại thần quan trọng cũng ở nội thành, bất kể sớm muộn đều có binh lính trực tại nội thành, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.

Tại góc Tây Bắc nội thành có một tòa nhà ước chừng trăm mẫu đất, nơi này chính là phủ đệ con trai trưởng của Tào Tháo là Tào Phi, lúc này Tào Phi còn chưa phải thế tử, nhưng y rất được Tào Tháo coi trọng, được bổ nhiệm làm Nghiệp Đô Lưu thủ, thay phụ thân trấn thủ Nghiệp Thành.

Tào Phi năm nay hai mươi mốt tuổi, dáng người bậc trung, nhưng vô cùng khỏe mạnh, y từ nhỏ học văn luyện võ, không chỉ có tài văn chương, cũng cực thiện cưỡi ngựa bắn cung, kiếm pháp cao minh.

Nhưng bộ dạng Tào Phi không giống phụ thân Tào Tháo, mà giống mẫu thân, cằm lệch nhọn, cái mũi lệch thật nhỏ, có vài phần nữ tướng, mà huynh đệ của y Tào Thực lại rất giống phụ thân, mặt mũi cao rộng, dáng người tám thước, tướng mạo đường đường, cũng chính là như vậy, Tào Tháo càng thêm sủng ái Tào Thực hơn.

Mặc dù như thế, Tào Phi thân là trưởng, vẫn không ai có thể thay thế được địa vị của y, lần này Tào Tháo bắc tiến chinh phạt Ô Hoàn liền đem quyền nắm giữ giao cho y.

Trong thư phòng Tào Phi đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong mắt cực tức giận, ngay tại một canh giờ trước, y nhận được cấp báo của Thị Trung Tân Bì, trong Nghiệp Thành có thám tử Liêu Đông Công Tôn Khang trà trộn vào, Tào Phi lập tức mệnh Đại tướng Hạ Hầu Thượng suất quân điều tra toàn thành.

Nhưng Tào Phi tức giận cũng không phải là bởi vì thám tử Liêu Đông, mà là buổi chiều y nhận được một phong mật thư do Tào Hồng Nam Dương viết đến, nói Giả Hủ có âm thầm câu kết với Giang Hạ, khiến Tào quân đại bại, chết thê thảm và nghiêm trọng, hiện Giả Hủ đã rời khỏi Nam Dương về Nghiệp Thành, bảo Tào Phi bí mật điều tra lời nói và việc làm của Giả Hủ.

Tuy rằng Tào Hồng nói khá mịt mờ, không có nói rõ Giả Hủ đã phản bội Tào, nhưng đã chỉ ra mối lo ngại y có thông đồng với địch, việc này cũng đủ để dẫn phát căm giận ngút trời của Tào Phi.

Tào Phi từ nhỏ được mẹ cả Đinh phu nhân và huynh trưởng Tào Ngang yêu thương, năm Kiến An thứ hai, Tào Ngang ở trong cuộc chiến Uyển Thành đã bỏ mình, mẹ cả Đinh phu nhân vì thế thương tâm muốn chết, cho nên rời khỏi phụ thân.

Chuyện này khiến Tào Phi đau đớn cả đời khó có thể xóa nhòa, tuy rằng phụ thân khoan thứ Trương Tú và Giả Hủ, nhưng thù hận huynh đệ và mẹ lại khắc sâu tại trong lòng Tào Phi, do đó không quên.

Hôm nay một phong thư của Tào Hồng, lại khiến cừu hận của y bốc cháy lên.

Lúc này, cửa thư phòng mở, thê tử Tào Phi là Chân thị bưng một chén trà sâm đi đến, Chân thị nguyên là vợ Viên Hi, sau khi Nghiệp Thành bị phá được Tào Phi thu nạp, lập tức lại gả cho Tào Phi làm vợ, năm đó liền sinh cho Tào Phi một đứa con, tên gọi là Tào Duệ.

Chân thị mỹ mạo quốc sắc thiên hương, dung mạo xinh đẹp, tuy rằng đã cùng Tào Phi lập gia đình ba năm, nhưng vẫn được Tào Phi sủng ái như trước, nàng nghe nói hôm nay trượng phu tức giận rất lớn, còn rút kiếm chém một góc bàn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, liền lấy cớ đưa bát súp trước tới thăm y.

Chân thị đem bát súp đặt lên bàn, hé miệng cười nói:

- Phu quân hôm nay dường như không vui?

Nếu là bình thường lui tới, Tào Phi chắc chắn sẽ ôm Chân thị, cùng nàng trò chuyện cười nói vài câu, nhưng hôm nay không giống mọi lần, thù hận từ nhỏ của y bị gợi lên, đừng nói là thê tử, dù là mẫu thân tới cũng khó khuyên y.

Y không hé răng, nửa ngày mới buồn bực nói:

- Nếu như nàng có không chuyện khác thì về phòng trước đi!

Trong lòng Chân thị càng thêm kinh ngạc, nàng vừa định khuyên nữa, lúc này, thị vệ ở cửa bẩm báo:

- Dương Võ Trương tướng quân đã đến, đang ở trắc đường chờ!

Tào Phi hừ lạnh một tiếng:

- Y còn mặt mũi mà đến sao!

Tào Phi cũng không để ý tới thê tử, bước đi ra ngoài, trong lòng Chân thị càng thêm kinh nghi, nàng đi theo ra ngoài thì Tào Phi đã đi xa.

Lúc này, Chân thị thấy tiểu thư đồng của trượng phu là Phong nhi, liền vẫy tay gọi gã đến, hỏi:

- Đến tột cùng chuyện gì xảy ra, sao tướng quân tức giận như vậy?

Phong nhi không dám giấu diếm, thấp giọng nói:

- Hình như là Nam Dương Tử Liêm tướng quân viết đến một phong thư, nói Giả Văn Hòa âm thầm câu kết với quân địch, cho nên công tử đặc biệt tức giận.

Chân thị nghe trượng phu nói về ân oán giữa Trương Tú, Giả Hủ và Tào gia, nàng cũng biết Tào Hồng này công và tư không rõ, điều này làm cho nàng rất lo lắng. Chân thị do dự một chút, vẫn là bước nhanh đi về phía ngoài khách đường.

....

Trắc đường bên ngoài không phải nơi tiếp khách, cũng không phải nơi chủ nhà cử hành nghi thức trọng đại, mà chỉ là một phối đường, bình thường là người hầu trong phủ xử lý, hoặc là tiếp kiến một vài tiểu dân.

Cho nên, Tào Phi sai người dẫn Trương Tú đến nơi đây chờ, chính là một sự sỉ nhục lớn, Trương Tú chừng năm mươi tuổi, thân cao chừng tám thước ba, thể trạng khôi ngô, cao lớn, giống hệt một gốc cây đại thụ thẳng tắp, y theo thương pháp danh gia Đồng Uyên, được chân truyền Bách điểu triều phượng thương, được xưng Bắc địa Thương Vương, ở trên bối phận, y vẫn là tiểu sư điệt của Triệu Vân.

Từ năm Kiến An thứ tư sau khi đầu hàng Tào Tháo đến nay đã tám năm, lúc ban đầu y cũng có phần được trọng dụng, ở trận chiến Quan Độ lập hạ công tích, được phong làm Dương Võ Tướng Quân, ban thưởng hậu hĩnh.

Nhưng từ năm Nghiệp Thành bị phá, sau khi đại cục Hà Bắc đã định, Trương Tú liền dần dần bị lạnh nhạt, Dương Võ Tướng Quân chỉ là một quan danh, thân mình không có thực quyền gì, cho nên Trương Tú gần như là nhàn rỗi ở nhà, lần này Tào Tháo viễn chinh Ô Hoàn, rõ ràng Trương Tú ở Bắc Địa có danh tiếng, nhưng Tào Tháo cũng không hề dẫn y đi theo.

Trương Tú biết rằng, mình đã không còn giá trị lợi dụng, nhàn hạ sống tiếp quãng đời còn lại, hùng tâm y đã chết, cũng tính toán nhận sự thật, không ngờ người Tào gia lại không hề quên thù hận năm đó, bất kể huynh đệ họ Tào hay là đám người Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn đều vẫn cực kỳ thù hận đối với y.

Những đại tướng này tuy rằng thù hận y, nhưng vì trở ngại mặt mũi Tào Tháo nên cũng không dám quá phận khi nhục y, nhưng vãn bối Tào gia lại không hề cố kỵ, nhất là Tào Phi, đầu năm một lần gặp ở cửa thành, Tào Phi công khai nói làm nhục y, càng làm cho trái tim Trương Tú băng giá. Tào Tháo đối với việc này ngoảnh mặt làm ngơ, vô hình trung cũng làm đám người Tào Phi càng kiêu căng.

Tỷ như hiện tại, Tào Phi muốn gặp y, y không dám không đến, nhưng không ngờ dẫn y tới nhà chờ dành tiếp kiến tôi tớ, đây rõ ràng là sỉ nhục y.

Phải biết rằng Trương Tú và Tào Tháo là thân gia, nữ nhi của y gả cho con trai của Tào Tháo là Tào Quân. Tào Quân sau lại cho làm con thừa tự của đệ đệ Tào Tháo là Tào Bân, cũng chính là cha của Tào An Dân, tới một mức độ nào đó, cũng là vì giải quyết xong đoạn ân oán này.

Trong nội đường, Tào Phi ấn kiếm ngồi ở trên sập, y cảm nhận được sự uy áp tới từ dáng người khôi ngô của Trương Tú khiến trong lòng của y càng thêm phản cảm, y lạnh lùng nghễ nhìn Trương Tú.

Mặt Trương Tú đã biến thành màu gan lợn, cố nhẫn nhịn xuống cảm giác khuất nhục thật lớn trong lòng, quỳ xuống hướng về Tào Phi thi lễ:

- Thần Trương Tú, bái kiến Thiếu chủ!

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui