Binh Lâm Thiên Hạ

Viết thư xong, Lưu Cảnh lệnh cho một gã thân binh đưa thư đến Trường Sa, có lính ở ngoài phòng bẩm báo:

- Khởi bẩm Thái thú, tướng quân Quan Bình ở ngoài xin cầu kiến!

Lần này Lưu Cảnh không ra ngoài thành đón tiếp, hắn biết Quan Bình đến làm gì. Quân đội Quan Vũ đã rút trên quy mô lớn, sao hắn lại không biết chứ?

Lưu Bị vội vàng rút về quân Nam, cho dù lúc trước ông ta muốn dựa vào Tào Tháo để nâng cao danh vọng cho mình thì giờ Lưu Biểu đã chết, Kinh Châu xảy ra sự thay đổi lớn chuyện nâng cao danh vọng vẫn không quan trọng bằng chuyện bồi dưỡng một Kinh Châu mục.

Lưu Cảnh hoàn toàn có thể lý giải được sự vội vàng của Lưu Bị. Hơn nữa chuyện Lưu Bị rút quân chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất lợi lích của việc chống Tào cũng do một mình Lưu Cảnh được hưởng.

Lưu Cảnh gật đầu cười nói:

- Mời y vào!

Một lúc sau, Quan Bình vội vàng đi vào khom người thi lễ:

- Tham kiến Cảnh công tử!

- Quan tướng quân, đã lâu không gặp, mời ngồi!

Lưu Cảnh cười tủm tỉm mời Quan Bình ngồi xuống. Quan Bình lấy một bức thư do Lưu Bị tự tay viết đặt trên bàn. Lưu Cảnh liếc nhìn một cái trong lòng hắn hơi ngẩn ra, không ngờ là Lưu Bị lại viết thư.

Nhưng hắn không vội đọc thư mà lại tươi cười rạng rỡ mà nói với Quan Bình:

- Đã khoảng hai năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ!

Lúc Lưu Cảnh ở Kinh Châu có tình cảm rất tốt với Quan Bình, nhất là cào năm có cuộc chiến Tân Dã. Lưu Cảnh bị Tào Tháo bao vây, Quan Bình và Triệu Vân đã mạo hiểm tình mạng để đến cứu hắn. Ơn cứu mạng này Lưu Cảnh vẫn luôn khắc sâu trong lòng.

Ba năm trước Lưu Cảnh còn sai người mang đến một con Mặc Ngọc đến tặng cho Quan Bình để thể hiện sự cảm kích của hắn.

Cũng như Lưu Cảnh không quên ơn cứu mạng của Quan Bình thì Quan Bình cũng mãi không thể nào quên được món quà mà Lưu Cảnh đã tặng cho mình. Y thấy Lưu Cảnh tươi cười chân thành trong lòng cảm thấy thân thiết như gặp một người bạn cũ vậy.

- Đúng vậy! Ta nhớ lần trước gặp mặt là ta đi thuyền qua Vũ Xương, ta vẫn còn phải đa tạ sự khoản đãi thân tình của công tử nữa!

Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, Lưu Cảnh cũng chuyển đề tài đến chuyện mà hắn quan tâm nhất, hắn trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Bây giờ tình hình của Tử Long tướng quân thế nào rồi? Lần trước say khi huynh ấy về quê tảo mộ, ta cũng chỉ nghe được một chút tin tức của huynh ấy, chỉ nghe nói là huynh ấy đã đi luyện binh rồi.

Nhắc đến Triệu Vân, trong lòng Quan Bình không khỏi u ám. Ba năm trước đây sau khi Triệu Vân từ Thường Sơn trở về thì dần dần bị chủ công xa cách, y được phong làm Giáo úy luyện binh chức quan tuy không thấp nhưng lại không có chút quân quyền nào.

Y chỉ phụ trách việc luyện binh ở Võ Lăng, tiễn hết đợt tân binh này đến đợt tân binh khác ra trận mới đó mà đã ba năm, tất cả các tướng lĩnh đều bất bình cho Triệu Vân nhưng dường như bản thân y lại không hề có một sự oán giận nào.

Thực ra Quan Bình cũng đoán được Triệu Vân bị lạnh nhạt là có liên quan đến Lưu Cảnh. Có lúc y không thể kìm nổi mà hỏi phụ thân về việc này nhưng chỉ bị mắng mỏ.

Quan Bình thở dài nói:

- Có lúc, ta cũng cảm thấy Tử Long và huynh có thể tốt hơn một chút!

Câu này vừa nói ra miệng Quan Bình đã lập tức cảm thấy không ổn, sao y có thể nói ra câu này được, nếu phụ thân biết chưa biết chứng sẽ đánh chết mình.

- Vì sao?

Lưu Cảnh không thể tha mà phải hỏi đến cùng.

- Không có gì, ta phải đi rồi, thuyền không đợi ta, sau này chúng ta còn gặp nhau nữa mà!

Quan Bình biết mình đã lỡ lời không khỏi cảm thấy bối rối cũng không dám nói nhiều nữa mà vội vàng đứng dậy cáo từ.

- Sau này còn gặp lại!

Lưu Cảnh nhìn y đi xa, lúc này mới từ từ khoanh tay đi về phía cửa sổ, hắn nhìn ánh chiều chiếu từ xa ánh nắng nhuộm đỏ cả khuôn mặt của Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh nhớ đến 6 năm trước khi lần đầu tiên gặp Triệu Vân ở núi Nhương. Nhớ đến vẻ tươi cười của Triệu Vân như một người huynh trưởng. Lúc hắn ở Kinh Châu còn chưa quen với thời đại này chỉ có Triệu Vân là cho hắn cảm giác có tình thân.

Lưu Cảnh lặng lẽ nhìn đám mây đã dần ngả sang màu đen. Hắn lại nghĩ đến một mình Triệu Vân cô quạnh ở quận Võ Lăng trong lòng không khỏi tiếc nuối, không biết bao giờ Tử Long mới bằng lòng theo mình kề vai chiến đấu đây?

Trầm tư một lúc lâu hắn ngồi xuống viết cho Triệu Vân một bức thư, viết xong rồi hắn hỏi to:

- Lý Thanh đã quay về chưa?

- Ty chức quay về rồi!

Lý Thanh bước nhanh vào quỳ gối:

- Xin Thái thủ chỉ bảo!

Lưu Cảnh giao thư cho y:

- Ngươi mang theo 5 huynh đệ đi quận Võ Lăng một chuyến. Mang một ít đặc sản của Kinh Châu tặng cho Triệu Vân tướng quân, ngoài ra giao cả phong thư này cho huynh ấy nữa.

Lý Thanh vội vàng trả lời rồi nhận thư tất tả đi ra ngoài.

Lúc này Lưu Cảnh mới mở thư của Lưu Bị ở trên bàn ra đọc. Nội dung trong thư khiến hắn không khỏi cười lạnh liên tục, việc chính là Lưu Bị mời hắn và Lưu Kỳ, hứa hẹn sẽ phong cho hắn làm Thiên tướng quân, tiến cử hắn với Hán Đế làm Vũ Xương hầu. Nếu thực sự như dự tính của Lưu Bị thì ông ta đã quá vọng tưởng rồi, ông ta dựa vào gì mà cho rằng mình sẽ đồng ý chứ?

Nhưng đến cuối thư, Lưu Cảnh liền bị ngẩn người ra, mấy câu nói cuối cùng này là Lưu Bị uy hiếp mình nếu hắn không đồng ý thì ông ta sẽ dùng thân phận của mình mà cảnh cáo hắn trước toàn thiên hạ, làm cho hắn thân bại danh liệt. Lưu Bị còn nhắc đến cả chứng cớ đang ở trong tay mình.

Loại uy hiếp trắng trợn này khiến cho Lưu Cảnh giận đến tím mặt. Hắn phẫn nộ đứng lên cầm nghiên mực trên bàn ném mạnh vào tường:

- Tên Đại Nhĩ tặc này, đi chết đi!

Bốp một tiếng giòn tan nghiên mực vỡ tan tành, mực đen chảy xuống tường.

Sắc mặt của Lưu Cảnh xanh mét nhìn ra ngoài cửa sổ. Hóa ra Lưu Bị biết thân phận thực sự của mình, rõ ràng là biết mình giả mạo mà không ngờ ông ta lại nhịn nhiều năm như vậy, trong tay y còn có chứng cớ là chứng cớ gì?

Lưu Cảnh buộc mình phải tỉnh táo trở lại, trong lòng không khỏi lo lắng. Tuy Lưu Biểu đã chết nhưng nếu lần này dựa vào danh nghĩa của Lưu Kỳ tuyên bố mình giả mạo, lại còn cả chứng cớ nữa e rằng sẽ có rất nhiều người tin, vậy thì chuyện này khó giải quyết rồi.

Lưu Cảnh từ từ nhắm mắt lại, rốt cuộc là Lưu Bị có chứng cớ gì?

Đúng lúc này, Từ Thứ đang rất hào hứng đi tới:

- Thái thú có tin tốt lành!

Từ Thứ lập tức dừng bước ngỡ ngàng nhìn mực đen chảy từ trên tường xuống và mảnh vỡ của nghiên mực, xảy ra chuyện gì vậy?

Y nhìn về phía thân binh của Lưu Cảnh, tên thân binh lắc đầu tỏ vẻ không biết gì điều này khiến Từ Thứ hoang mang, vì sao Lưu Cảnh lại tức giận?

Lưu Cảnh đã bình tĩnh trở lại hắn thở dài nói:

- Ta tức vì Lưu Bị rút quân, người này vô cùng dối trá. Ông ta vừa mới phái Quan Bình đến tìm ta, yêu cầu hai chúng ta phải xác nhập hai quân tóm lại lấy quân Lưu Kỳ làm chính, khiến ta vô cùng tức giận.

Thừ Thứ nhìn mực trên tường trong lòng thấy lạ. Với sự điềm tĩnh của Lưu Cảnh, hắn sẽ không vì việc này mà tức giận, nhiều lắm cũng chỉ cười lẽ nào còn có ẩn tình khác sao?

Từ Thứ không hỏi nhiều mà lắc lắc đầu cười nói:

- Thái thú không cần phải tức giận vì chuyện này, chúng ra tác chiến với quân Tào vốn không trong chờ gì vào chúng. Lưu Bị đề xuất xác nhập nhưng cũng chỉ là sự vọng tưởng mà thôi.

Lưu Cảnh không muốn nói thêm về việc này nữa hắn gật đầu:

- Được rồi! Chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa, ngươi nói là có tin tốt lành gì?

Từ Thứ vội lấy một phong thư ra đưa cho Lưu Cảnh cười nói:

- Đây là tin Trị trung Đặng Nghĩa ta vừa mới nhận được. Y tỏ vẻ không ủng hộ Lưu Tông làm Kinh Châu mục. Hi vọng ta có thể khuyên Thái thú kế nhiệm Kinh Châu mục.

Tin tốt như vậy, Đặng Nghĩa là tộc thúc của Đặng Võ. Đặng Nghĩa ủng hộ mình Lưu Cảnh cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng Đặng Nghĩa là nhân vật thứ tư ở Kinh Châu. Mạng lưới quan hệ của Đặng Thị ở Nam Dương rất dầy đặc, tin tức tốt như vậy quả thực khiến tâm trạng của hắn khá hơn nhiều.

Lúc này Lưu Cảnh liền viết một phong thư trả lời rồi giao cho Từ Thứ nói:

- Ngươi phái người tiếp tục duy trì mối quan hệ với Đặng Nghĩa. Ta hy vọng y có thể ở lại Tương Dương làm nội ứng của quan trường Tương Dương cho ta.

- Thái thú suy xét quả là chu đáo, ta sẽ phái người đi đưa tin.

Từ Thứ cáo từ, hai gã thân binh liền dọn dẹp nghiêm mực bị vỡ. Lúc này sự tức giận của Lưu Cảnh đối với Lưu Bị đã hết, tạm thời hắn không bận tâm về việc này nữa. Hắn bắt đầu suy nghĩ về việc ứng phó với Tào Nhân ở Tương Dương.

Thực ra đề nghị của Đặng Nghĩa cũng không tồi, không thừa nhận chức Kinh Châu mục của Lưu Cảnh, hắn có thể tự lập làm Kinh Châu mục. Ít nhất thì di chúc của Lưu Biểu lúc lâm chung cũng là để mình kế vị. Không phải Lưu Cảnh hắn muốn làm Kinh Châu mục này mà là vì trên danh nghĩa sẽ thoát khỏi địa vị phụ thuộc vào Tương Dương.

Mặt khác sự thành công của Đặng Nghĩa cũng nói rõ lên nội bộ Tương Dương đang chi rẽ ngược lại sẽ Đặng Nghĩa sẽ thay mình lôi kéo hết tất cả quan lại của Tương Dương.

Nghĩ đến việc nội bộ Tương Dương đang chia rẽ, Lưu Cảnh chợt nhớ đến một chuyện hắn lập tức chỉ một gã thân binh nói:

- Đến doanh trại của Văn tướng quân một chuyến, thay ta mời Thái Tiến tướng quân đến đây!

Xung quanh Tương Dương có khoảng hơn 100 thôn xóm lớn nhỏ, trnog đó nổi tiếng nhất là thôn Thái Lý, đây cũng là nơi tụ họp của dòng họ Thái Thị, cách Tương Dương 10 dặm về phía bắc.

Thôn Thái Lý dựa vào Bàng Thủy, phong cảnh hữu tình, rộng khoảng 10 thước có suối Ngọc Đới chảy qua chia thôn thành hai phần. Nhà cũ của Thái gia ở phía Tây khe suối.

Dưới màn đêm bao phủ, hàng trăm thuyền nhỏ đậu trên bến thuyền của khu nhà của Thái gia.

Qua hơn một tháng, những con thuyền xung quanh Tương Dương sớm đã bị trưng vào việc quân. Vì vậy mà thuyền đến thuyền đi đề có người của Thái phủ canh chừng. Có một lão già mang đèn lồng đến chào đón.

- Mễ thúc, là ta!

Thái Tiến nhảy từ trên thuyền lớn xuống cười tủm tỉm hỏi:

- Cha ta có ở đây không?

- Nhị lão gia mới từ Tương Dương trở về!

Ông lão trả lời nhìn một cậu thanh niên trẻ phía sau Thái Thiến. Chỉ thấy người này thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú. Tuy mặc quần cao mình thường nhưng cử chỉ lại toát lên một khí thế khác lạ.

Ông lão chỉ cảm thấy người này hơi quen, ông ta giơ đèn lồng lên soi kĩ liền bị chấn động, không ngờ người thanh niên này lại là Lưu Cảnh, ông ta bối rối.

Thái Tiến cười trấn an ông ta:

- Mễ thúc không phải sợ. Lưu Thái thú chỉ đến hỏi thăm ta, không có ác ý Mễ thúc đừng căng thẳng.

Ông ta định thần lại vội vàng gật đầu trả lời:

- Công tử yên tâm, ta sẽ không nhiều lời.

Thái Tiến quay đầu lại nói với Lưu Cảnh:

- Thái thú chờ một chút, ta đi gặp phụ thân đã.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Đi đi, ta chờ ở đây!

Thái Tiến vội vàng đi vào phủ, Lưu Cảnh chắp tay khiến nhẫn chờ tin của Thái Tiến. Cái gọi là một mẹ chín người con trai, chín người con trai đều không giống nhau. Mặc dù Thái Mạo và hắn đối thủ của nhau trong quan trường nhưng cũng không có nghĩa là người nào trong Thái gia cũng như vậy.

Hơn nữa Thái gia xuất hiện một Thái Tiến ngoại tộc, còn làm cho Thái Mạo không có cách nào nắm được Thái Tiến. Điều này cũng chỉ nói rõ một sự thật Thái gia có một nhân vật quan trọng ủng hộ cho Thái Tiến mà người này có thể là cha của Thái Tiến. Thời nhậm, Thái Diễm nhậm chức Thái thù quận Đông.

Từ chính miệng của Thái Tiến cũng đã xác nhận chuyện này. Nếu Thái Diễm ủng hộ mình thì tương lai hắn sẽ đứng vững ở Tương Dương, nhất cứ nhất động đều có tác dụng.

Nghĩ đến cùng vì điều này mà Lưu Cảnh quyết định đích thân đến hỏi thăm Thái Diễm.

Thái Tiến đi nhanh vào sân sau thấy đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, y liền yên tâm đi lên gõ cửa cao giọng nói:

- Phụ thân, con có chuyện muốn bẩm báo.

- Vào đi!

Thái Tiến đẩy cửa vào y liền ngây người, đã thấy cha mình đang ngồi đối diện nói chuyện gì đó với ông nội.

Ban ngày Thái Diễm đến Tương Dương hỏi thăm Lưu Biểu, vừa mới về nhà vốn định bẩm báo tình hình với cha thì không nhờ Thái Huấn còn nhanh hơn hơn y một bước.

Hai cha con đang nói về tình hình của Tương Dương thì Thái Tiến lên. Thái Diễm nhìn con thấy bước chân của y chần chừ liền cười hòi:

- Có chuyện gì mà sao?

Thái Tiến nhìn ômg nội, cũng không biết nên nói với ông nội điều gì. Lúc này Thái Huấn nhìn ra y có chút do dự liền không vui mà nói:

- Tiến nhi, có chuyện gì con đang giấu ông nội sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui