Binh Lâm Thiên Hạ

Hoắc Tuấn vừa quay đầu lại, hóa ra là bạn tốt của y Hướng Lãng, Hướng Lãng tuổi ngoài bốn mươi, xuất thân là đại tộc ở huyện Nghi Thành, là người nổi danh hiếu học ở Kinh Châu, tuổi quá ba mươi vẫn bái Tư Mã Huy làm thầy, là câu chuyện được nhiều người ở Kinh Châu ca tụng.

Hướng Lãng cũng là tâm phúc của Khoái Việt, lúc trước đảm nhiệm chức Tòng sự cho Khoái Việt, cách đây ba năm được bổ nhiệm làm Huyện lệnh huyện Lâm Thư, có quân hệ vô cùng tốt với Hoắc Tuấn, hai trước trước Kinh Châu bị chia rẻ, y cũng từ chức Huyện lệnh, theo Hoắc Tuấn lui về Tương Dương.

Cũng vì Khoái Việt rời đi, không còn ai để phụ tá, hơn nữa quan hệ của y và Thái Mạo không tốt, nên cự tuyệt sự bổ nhiệm của Thái Mạo, ẩn cư ở nội thành Tương Dương, thường hay đến giúp Hoắc Tuấn chỉnh lý một số văn thư quân vụ.

Hôm nay y đặc biệt đến tìm Hoắc Tuấn, vừa lúc gặp Hoắc Tuấn đang âu sầu, trong lòng Hoắc Tuấn đang lo lắng bất an, bỗng nhiên gặp được Hướng Lãng, y lập tức giống như chết đuối vớ được khúc gỗ, liền tranh thủ mời Hướng Lãng vào đại trướng.

- Cự Đạt huynh tới thật đúng lúc, đệ đang muốn phái người đến tìm huynh, mời ngồi!

Hướng Lãng ngồi xuống, cười nói:

- Ta tới cũng không phải là đúng lúc gì, chiến thuyền Giang Hạ xuất hiện, thử hỏi ai có thể yên tâm cho được?

Hoắc Tuấn thở dài.

- Quân Giang Hạ xuất binh năm trăm chiến thuyền, đệ cảm thấy đây không chỉ là thị uy với quân Tào đơn giản như vậy, e là quân Giang Hạ đang muốn đoạt lấy Tương Dương.

- Trọng Mạc lẽ nào không biết Lưu Cảnh đã xuất quân tấn công Long Trung sao?

Hoắc Tuấn ngạc nhiên.

- Những lời Cự Đạt huynh nói là thật ư?

Hướng Lãng gật gật đầu.

- Tin tức hẳn là xác thực, nghe nói Từ Hoảng đã ba lần phái người cầu cứu Tào Tháo, nhưng Tào Nhân lại do dự không quyết, một mặt dĩ nhiên là muốn giao phó với Thái Mạo, mặt khác cũng nghe nói quân Nam Quận đã xuất hiện ở trấn Bình An, thế cục đang trở nên phức tạp.

Hoắc Tuấn trầm tư rất lâu, bỗng nhiên y ngẩng đầu nói với Hướng Lãng:

- Cự Đạt huynh, Giang Hạ đã là chính thống ở Kinh Châu, làm thần tử của Kinh Châu, đệ nguyện cống hiến hết sức cho tân Kinh Châu mục, đệ định quy hàng Cảnh công tử, không biết Cự Đạt huynh có cho rằng đây là việc sáng suốt?

Hướng Lãng mỉm cười.

- Nếu trong lòng Trọng Mạc đã có ý đó, ta không ngại thay đệ liên hệ với Cảnh công tử!

Hoắc Tuấn mừng rỡ, liền đứng dậy thi lễ thật sâu.

- Tất cả kính nhờ Cự Dạt huynh.

Đúng lúc này, một tên binh sỹ chạy hồng hộc đến trước cửa nói:

- Khởi bẩm Hoắc Tướng quân, Tào đại tướng quân suất quân ra khỏi thành rồi, Thái Trung Tướng quân mời Hoắc Tướng quân đến thương nghị.

Hoắc Tuấn và Hướng Lãng nhìn nhau, tình thế khẩn cấp, đã không còn nhiều thời gian cho họ suy nghĩ nữa.

..

Mặc dù quân đội Nam Quận đến khiến Tào Nhân cảm thấy có chút may mắn, có lẽ trong thế cục hỗn loạn y có thể bảo vệ được Tương Dương, nhưng cuối cùng Tào Nhân vẫn không chịu được áp lực từ việc Từ Hoảng ba lần phái người thỉnh cầu viện trợ đến Tào Tháo, rốt cuộc đã rút quân.

Ngoại trừ việc Tào Nhân rút quân, Thái Mạo cũng suất lĩnh năm ngàn quân Kinh Châu theo Tào Nhân, dù sao Thái gia cũng là đệ nhất thế gia ở Kinh Châu, Tào Tháo chưa buông tha Kinh Châu, cho nên vẫn không thể vứt bỏ Thái Mạo, ngoài Thái Mạo, Thái Hòa cũng rút quân theo rồi.

Thành Tương Dương chỉ còn lại Thái Trung, Trương Khúc và Hoắc Tuấn, cùng một vạn năm ngàn quân trấn thủ, Tào Tháo lập tức phong Thái Trung làm Trung Võ Giáo úy, Phong tước Nghi Đình Hầu, lệnh cho y toàn quyền trấn thủ Tương Dương.

Trên đầu thành Tương Dương, Thái Trung nhìn Tào Nhân dẫn năm ngàn quân đi về hướng tây, lời của Tào Nhân vẫn còn quanh quẩn trong tai của y, "Ngươi có thể tạm thủ Tương Dương, đợi mỗ sau khi chi viện cho Long Trung, đại quân sẽ trở về".

Trong mắt Thái Trung tràn ngập sự khinh thị, Tào Nhân thật sự cho rằng mình ngu ngốc sao? Lại còn nói những lời này, cái gì mà Trung Võ Giáo úy, Nghi Đình Hầu, đi chết con mẹ nó đi, đây rõ ràng là là phong thụy hiệu cho mình mà. (Thụy hiệu là danh hiệu được truy phong sao khi qua đời)

- Đại ca, không phải tiểu đệ bất nhân, mà là huynh bất nghĩa trước!

Thái Trung nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy thù hận, so với Tào Nhân, y càng hận đại ca Thái Mạo, Tào Nhân chẳng qua chỉ là phụng mệnh hành sự, mà đại ca lại trực tiếp bán rẻ mình.

Lúc này, Trương Khúc ở bên cạnh lo lắng hỏi han:

- Tứ ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Thái Trung cười lạnh một tiếng.

- Không cần lo lắng, trời không tuyệt đường người, cho người mời Hoắc Tuấn đến đây, ba người chúng ta cùng nhau tính kế!

Hai người đi vào trong đại trướng của Thái Trung, Thái Trung cầm một quyển sổ từ trên bàn, đưa cho Trương Khúc, cười nói:

- Đây là sổ ghi chép các gia đình giàu có của thành Tương Dương, tổng cộng ba trăm tám mươi lăm hộ, nếu bọn họ đi rồi, thì chúng ta sẽ phát tài trong nháy mắt.

Trương Khúc tiếp nhận quyển sổ lật tới lật lui, tuy là cơ hội phát tài, nhưng hiên tại y càng quan tâm đến đường lui của mình, y ném quyển sổ lên bàn, thở dài nói:

- Nói đến đường lui đi! Ta muốn biết trời không tuyệt đường người ở chỗ nào?

Thái Trung cười âm hiểm.

- Quân đội Nam Quận chẳng phải là đang ở trấn Bình An sao? Chúng ta đem Tương Dương bán cho bọn họ, nhất định sẽ bán được một cái giá tốt.

Trương Khúc hai mắt sáng ngời, y cũng biết Thái Trung sẽ không đầu hàng Lưu Cảnh, đầu hàng Nam Quận ngược lại là một biện pháp hay, bỗng nhiên y lại nghĩ đến một việc, nhướng mày nói:

- Tên Hoắc Tuấn phải làm sao bây giờ? Hắn đồng ý theo chúng ta chứ?

- Hừ! Nếu không nể mặt hắn, thì đã một đao làm thịt hắn rồi!

Thái Trung hung ác nói.

Lúc này, ngoài trướng có binh sỹ bẩm báo:

- Hoắc Tướng quân đến!

Chỉ thấy màn trướng được vén lên, Hoắc Tuấn bước nhanh đến.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tuy Thái Trung được thăng làm Giáo úy, được phong tước vị, nhưng y vẫn không dám làm cao, dù sao Hoắc Tuấn cũng có đội quân của riêng y, không tới phiên Thái Trung hắn ra lệnh.

Thái Trung thở dài nói:

- Báo cho Hoắc Tướng quân một tin xấu, hiện tại trong thành Tương Dương chỉ còn ba người chúng ta thôi.

Hoắc Tuấn mở to mắt nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên nói:

- Thế Thế đã xảy ra chuyện gì?

Trương Khúc ở bên cạnh tiếp lời:

- Rất đơn giản, chúng ta đã bị vứt bỏ rồi, Hoắc Tướng quân, chúng ta cùng nhau thương lượng đường lui một chút nhé!

Vừa nói, Trương Khúc vừa cầm quyển sổ ghi chép đưa lên, y liếc mắt nhìn Thái Trung một cái, Thái Trung hiểu ý y, việc này không được nói trước cho Hoắc Tuấn, vạn nhất y không đồng ý, tất cả sẽ cãi nhau trở mặt, thế thì không thể hợp tác nữa.

Thái Trung lại cười khan một tiếng, nói:

- Thật không đối gạt Hoắc Tướng quân, chung ta định ngã giá với Nam Quận, không biết Hoắc Tướng quân có nguyện ý không?

Lời Thái Trung nói còn chưa dứt, nhưng y phía sau không cần nói cũng biết, Hoắc Tuấn trầm tư thật lâu, thở dài một tiếng, nói:

- Ta chính là người Chi Giang Nam Quận, có thể về quê hương, là việc ta hằng mơ ước.

Hoắc Tuấn lại thi lễ thật sâu với Thái Trung.

- Hoắc Tuấn nguyện đi theo Thái công!

..

Đàn Khê cách thành Tương Dương ước chừng sáu dặm, là một con sông rộng khoảng năm sáu trượng, ban đầu nó khởi nguồn từ sơn mạch Kinh Sơn phía nam Tương Dương, do vô số dòng suối nhỏ hội tụ mà thành, uốn lượn trăm dặm, đổ vào Hán Thủy tại Tương Dương.

Từ Tương Dương theo hướng tây đến Đàn Khê, tổng cộng có ba quan đạo, tương ứng cũng là ba chiếc cầu, cách nhau hai ba dặm, sau khi một vạn đại quân của Tào Nhân trùng trùng điệp điệp đi qua Đàn Khê, ba chiếc cầu này cũng theo đó mà vắng bóng người.

Nhưng sự vắng vẻ ấy lại không đến nửa canh giờ, một đạo quân ba ngàn người hăng hái đuổi tới, khiến ba chiếc cầu lại lập tức trở nên náo nhiệt.

Đại tướng cầm đầu là Tô Trị người Vũ Xương, Tô Trị là đệ đệ của Tô Phi, năm đó làm Nha tướng dưới trướng Hoàng Tổ, hiện được thăng làm Biệt bộ Tư mã, làm thuộc cấp dưới tay Cam Ninh, y phụng mệnh của Cam Ninh đi từ bến tàu Tương Dương, phá hủy cầu Đàn Khê, cắt đứt đường lui của quân Tào về Tương Dương.

- Lập tức phá hủy cầu!

Tô Trị cao giọng ra lệnh.

Ba ngàn binh sỹ lập tức chia ra ba đường, chạy về hướng ba chiếc cầu, Tô Trị ngồi trên ngựa, chăm chú quan sát các binh sỹ đang phá hủy cây cầu thứ nhất, bất giác lại ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Bốn phía vô cùng vắng vẻ, vốn dĩ vùng này là một vùng quê nhân khẩu đông đúc, trải dài bảy tám dặm, từ khi quân Tào hai lần xuôi nam, dân chúng trong các thôn xóm đa số đã trốn đi, nửa ngày trời vẫn không nhìn thấy một người đi đường, trên sông càng không thấy con thuyền nào.

Đúng lúc này, bõng nhiên phía nam trở nên rối loạn, chỉ thấy vô số binh sỹ chạy tới, Tô Trị ngẩn ra, cao giọng hô:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Tô Tướng quân, một đạo quân đang tiến đến từ hướng nam!

Tô Trị giật mình kinh hãi, dùng tay đặt lên trán nhìn về hướng nam, chỉ thấy bụi cát mịt mù, một đạo quân đang chạy đến như bay, thoát cái đã đến trước mặt, Đại tướng cầm đầu cưỡi ngựa Xích Thố, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, chính là Quan Vũ Quan Vân Trường.

Quan Vũ phóng ngựa cực nhanh, giống như một trận cuồng phong xông đến trước mắt Tô Trị, Tô Trị chống đỡ không kịp, chỉ thấy Quan Vũ vung tay chém xuống, một đao chém đứt đầu chiến mã dưới chân Tô Trị, chiến mã chết thảm ngã xuống đất, ném Tô Trị lăn ra xa hơn một trượng.

Tô Trị kinh sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, ngơ ngác nhìn Quan Vũ, Quan Vũ chĩa mũi đao vào y lớn tiếng quát:

- Ta không giết ngươi, người hãy mau mau cút đi!

Bỗng Tô Trị phản ứng, Đại tướng trước mắt không ngờ lại là Quan Vũ Quan Vân Trường nổi danh thiên hạ, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng y, y lui lại chạy một mạnh, tàn binh Giang Hạ cũng theo y chạy trốn về hướng bắc.

Binh sỹ Nam Quận reo hò bảo hãy truy kich, lại bị Quan Vũ khoát tay ngăn lại, y phụng mệnh Gia Cát Lượng suất lĩnh ba ngàn quân tới cướp lấy cầu Đàn Khê, ngăn cản quân Tào và quân Giang Hạ từ Long Trung trở về Tương Dương.

Nhưng Quan Vũ cũng không ngu xuẩn, y biết rằng hiện tại không thể kết thành kẻ thù sinh tử, y khắc chế sát khí trong lòng, lưu lại một mạng của Đại tướng quân Giang Hạ.

Nhưng mặt khác, Quan Vũ cũng có chút khâm phục khả năng liệu địch như thần của quân sư, quân Giang Hạ quả thật đã đến chặn đường lui của quân Tào.

Quan Vũ nhìn vào những chiếc cầu, đã bị phá hủy hai chiếc, trong lòng y có chút lo lắng nếu quân Tào hay quân Giang Hạ thật sự lui về từ Long Trung thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên phá hủy chiếc cầu cuối cùng này?

Lúc này, thuộc cấp của Quan Vũ là Chu Thương nói:

- Tướng quân, có lẽ quân Tào sẽ không trở lại, nhưng quân Giang Hạ vô cùng có khả năng sẽ quay về, hay là phát hủy nó đi!

Quan Vũ gật gật đầu, xét theo đại cục, khả năng Tào Nhân trở về quả thật không lớn, nhưng quân Tào rút khỏi, Lưu Cảnh nhất định sẽ trở về, y vung đại đao ra lệnh:

- Phá cầu!

Quan Vũ lại nói với Chu Thương:

- Ngươi có thể dẫn một ngàn quân mai phục hai bên cầu, nếu quân Giang Hạ trở về có thể phục kích, đồng thời phải lập tức cho ta biết.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Quan Vũ an bài xong, lại nói với hai ngàn binh sỹ:

- Xếp thành hàng! Xuất phát về thành Tương Dương.

Sách lược của Gia Cát Lượng đã rất rõ ràng, để Lưu Cảnh đánh với quân Tào, còn y thì đoạt lấy Tương Dương, làm ngư ông đắc lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui