Binh Lâm Thiên Hạ

Giả Hủ trầm tư một lát, hỏi lão quản gia báo tin:

- Xin hỏi lão trượng, binh sĩ lao vào Lư phủ là thủ hạ của ai?

- Là thủ hạ của Trương Khúc. Bản thân y đã ở Lư phủ. Chính y đã khiến cho Lư Tam Nương…

Lão quản gia phẫn nộ tới không nói được nữa. Giả Hủ âm thầm đắc ý. Y đảo mắt, nói vào tai Hoắc Tuấn vài câu. Hoắc Tuấn gật đầu:

- Ta biết rồi, ta đi đây!

Hoắc Tuấn bước nhanh ra khỏi lều lớn, trở mình lên ngựa, ra lệnh cho năm trăm thân binh đã được tập kết:

- Đi theo ta!

Y phóng ngựa lao ra khỏi quân doanh. Lúc này bên trong thành Tương Dương bắt đầu xuất hiện tiếng khóc và tiếng quát tháo. Thái Trung cùng Trương Khúc, mỗi người phái một nghìn lính, chia làm hai mươi đội, đánh cướp hai mươi nhà giàu nhất của thành Tương Dương. Đợi đến khi số lượng lớn tiến tài được chuyển tới quân doanh, bọn họ mới thả quân cướp bóc các phú hộ khác. Như vậy mới có thể bảo đảm bọn họ đạt được lợi ích lớn nhất.

Đầy đường đều là binh lính tuần tra, chặn lại những dân chúng chạy ra đường cái để trốn. Người nào dám phản kháng liền bắn chết. Khiến cho đường cái vắng ngắt, không có một ai đi đường. Hai mươi nhà giàu nhất cũng đóng kín cửa. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân và tiếng kêu thảm thiết của nam nhân bên trong.

Không khí khủng hoảng dần lan tỏa từ cửa thành tới toàn thành. Dân chúng cảm thấy không ổn liền liều mạng giấu kín tiền tài. Thậm chí những nữ nhân trẻ tuổi cũng trốn. Nhưng bọn họ không biết rằng. Một khi cướp bóc tổ chức ở quy mô lớn. Cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng phí công vô ích.

Hoắc Tuấn suất lĩnh năm trăm tâm phục chạy tới Lư gia ở thành nam. Cửa đóng, trước cửa có mấy chục xe bò và xe ngựa đỗ ở đó, chuẩn bị mang theo hòm tiền bạc, châu báu đi.

Hoắc Tuấn vung roi ngựa, hơn mười thủ hạ xông tới phá cửa chính. Bọn họ vọt vào, chỉ thấy bên trong đặt ngổn ngang là rương hòm, chất đống như núi nhỏ. Đám lính đang bận rộn vận chuyển các vật phẩm đáng giá. Ở góc tường có mấy chục cỗ thi thễ, nam nữ, già trẻ đều có.

Một gã đồn trưởng thấy Hoắc Tuấn tới, liền vội vàng đi lên:

- Hoắc tướng quân, nơi này đã được Trương tướng quân chọn. Mời Hoắc tướng quân đi nhà khác!

- Trương Khúc đang ở đâu?

Hoắc Tuấn khắc chế lửa giận trong lòng, hỏi.

- Ha ha! Trọng Mạc huynh sao lại tới đây?

Chỉ thấy Trương Khúc từ trong viện đi ra, chỉnh sửa lại quân áo. Phía sau y là hai tên lính dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi, mỹ mạo đang khóc sướt mướt. Tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề. Hoắc Tuấn phỏng chừng, đó chính là vị hôn thê Lư Tam Nương của đệ đệ mình.

Lúc đi đường, Hoắc Tuấn đã suy nghĩ đối sách. Y nhất định phải ngăn cản thảm kịch đêm nay. Y lạnh lùng nói:

- Trương tướng quân và Thái tướng quân cũng quá không trượng nghĩa đi!


Y vung roi chỉ vào đống châu báu, tài bảo chất đống như núi:

- Chỗ tốt đều thuộc về các ngươi, vậy phần của ta đâu?

Trương Khúc không biết mối quan hệ giữa Lư gia và Hoắc Tuấn. Thấy vẻ mặt giận dữ của Hoắc Tuấn, mới bừng tỉnh đại ngộ. Mình và Thái Trung mưu tính phát tài cho bản thân, mà quên mất y. Khiến cho y nổi giận.

Kỳ thực, Thái Trung cũng muốn kéo theo Hoắc Tuấn vào. Nhưng Trương Khúc lại lo lắng Hoắc Tuấn sẽ phản đối, cho nên mới không đồng ý. Lúc này y có chút khó xử. Y và Thái Trung đã phân phối xong hai mươi nhà cự phú rồi. HIện tại nên phân lại như thế nào? Y không muốn lợi ích của mình bị ảnh hưởng.

Hoắc Tuấn thấy y do dự không dứt, hừ một tiếng, thanh âm càng thêm trầm trọng:

- Ta không quan tâm các ngươi thương lượng như thế nào. Hiện tại ta cũng muốn gia nhập. Nhất định phải cho ta một phần. Nếu không đừng trách ta trở mặt!

Trương Khúc bất đắc dĩ thở dài. Chỉ phải ra lệnh cho một gã thân binh:

- Mau mời Thái tướng quân tới đây!

Gã thân binh lập tức chạy như bay. Trương Khúc hướng Hoắc Tuấn, vươn tay cười nói:

- Mời Hoắc tướng quân tới nội viện nghỉ ngơi chờ đợi. Thái tướng quân lập tức sẽ tới.

Hoắc Tuấn trầm mặt đi theo y tới hậu viện. Nhưng có rất nhiều việc không ngờ phát sinh khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Ngay lúc Hoắc Tuấn đi ngang qua Tam Nương. Lữ Tam Nương bỗng nhiên tuyệt vọng khóc lớn:

- Hoắc tướng quân, là ta, Tam Nương đây, mau mau cứu ta!

Tất cả mọi người đều sững sờ. Trương Khúc nghe ra mánh khóe, bỗng quay đầu nhìn Hoắc Tuấn, âm thầm kinh ngạc, đồng thời âm thầm cảnh giác. Nhưng y chỉ thấy một thanh chiến đao sắc bén bổ về phía mình. Hoắc Tuấn đã sớm có chuẩn bị, phản ứng nhanh hơn một chút.

Trương Khúc chấn động, vội vàng né tránh, nhưng không kịp rồi. Y giơ tay đón đỡ theo bản năng. Chỉ nghe Rắc một tiếng. Cánh tay phải của Trương Khúc đã bị chém đứt. Trương Khúc đau tới kêu thảm một tiếng. Lực lượng cực lớn đã khiến y lảo đảo ngã nhào xuống đất.

Trong lòng y cực kỳ hoảng sợ. Định đứng lên chạy trốn, thì bị Hoắc Tuấn dẫm lên gáy. Trương Khúc không động đậy được, sợ tới mức hồn phi phách tán, lớn tiếng quát to:

- Tha ta một mạng!

Hoắc Tuấn u ám nói nhỏ vào tai y:

- Ngươi có biết Lữ Tam Nương là ai không? Nàng ấy chính là vị hôn thê của huynh đệ ta. Ngươi thấy ta có thể tha chết cho ngươi sao?

Y vung tay chém một đao, chém đứt đầu của Trương Khúc. Máu tươi phun xa một trượng. Lữ Tam Nương đứng ngay cạnh, chưa từng thấy thảm cảnh như vậy, sợ tới mức hét lớn một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.


Lúc này, trong sân đã đại loạn. Thủ hạ của Trương Khúc sợ tới mức tản ra bốn phía để chạy trốn. Nhưng binh lính của Hoắc Tuấn đã sớm có chuẩn bị. Che kín mọi lối thoát. Cửa chính lại đóng chặt. Hoắc Tuấn động thủ chính là tín hiệu. Hơn trăm binh lính cùng rút đao chém giết. Một lát sau, hai mươi mấy người trong sân bị chém chết không còn một ai.

- Lục soát toàn phủ, không bỏ qua một ai!

Hoắc Tuấn lớn tiếng ra lệnh. Chỉ cần một tên chạy trốn thôi, sẽ làm hỏng chuyện lớn của y. Kế sách của Giả Hủ cũng không thể thực hiện được.

Mấy trăm binh lính vọt vào Lư phủ, bắt đầu tìm kiếm giết chóc. Không bao lâu, tất cả thủ hạ của Trương Khúc đều bị giết không còn một mống.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Thái Trung dẫn theo mấy thủ hạ vội vàng chạy tới Lư phủ. Trong lòng y cũng rất khó xử. Hai mươi mấy nhà cự phủ khẳng định phải chia cho Hoắc Tuấn một phần. Mấu chốt là nên chia như thế nào?

Thái Trung chạy vào cửa chính. Chỉ thấy đám binh lính đang bận rộn vận chuyển tài vật. Nhưng không thấy bóng dáng của Trương Khúc đâu cả. Lúc này, Hoắc Tuấn chạy ra đón chào. Chỉ vào một căn phòng, thở dài nói:

- Ta và Trương tướng quân xảy ra chút mâu thuẫn. Y còn đang phát giận. Thỉnh cầu Thái Trung tới khuyên y một câu!

- Y tức giận cái gì? Chẳng lẽ Hoắc tướng quân đòi giá quá cao, khiến cho y cảm thấy bị thua thiệt?

- Ta cũng không biết có phải hay không.

Thái Trung mỉm cười đi vào phong:

- Lão Trương à, bớt giận đi, nghe ta một câu.

Trong phòng trống rỗng, không có một ai. Thái Trung sững sờ, y thấy hai bên còn có một cánh cửa, đang định hỏi lại. Bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng chén vỡ.

- Xoảng!

Thái Trung vừa quay đầu lại, chỉ thấy cửa phía sau đã đóng. Y ngẩn ra, đây là ý gì?

Không đợi y phản ứng, hai bên phòng lao tới mười mấy tên đao phủ. Một đám hung ác cầm búa sắc bén vọt tới chỗ y, vung lên chém xuống.



Đêm ngày càng thâm, dần tới canh bốn. Hoắc Tuấn mặc áo giáp, nón giáp đứng trên đầu thành phía nam, tay đặt ở chuôi đao, có chút khẩn trương nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài thành. Ngoại trừ ánh sáng mơ hồ cách thành ba mươi bước ra, cơ hồ không nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào ở ngoài thành.

Phía sau Hoắc Tuấn là mười mấy vị tướng lĩnh. Hơn nửa là thủ hạ của Thái Trung và Trương Khúc. Vượt ngoài dự liệu của Hoắc Tuấn, gần như tất cả các tướng sĩ đều nguyện ý trung thành với Lưu Cảnh. Lưu Cảnh đã sớm thu được nhân tâm Kinh Châu.


Hoắc Tuấn hít sâu một hơi, thấp giọng nói với Giả Hủ đứng ở bên cạnh:

- Tiên sinh cảm thấy Gia Cát Lượng liệu có bị lừa không?

Giả Hủ vuốt râu, híp mắt cười nói:

- Cho dù y cảm thấy không ổn, y cũng sẽ không buông tha Tương Dương. Nếu không y coi như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Không thử một lần, y sao cam tâm quay về? Yên tâm đi! Y nhất định sẽ tới.

Lúc này, một binh từ thành đông chạy tới, bẩm báo:

- Ngụy Diện tướng quân nói, ngài ấy đã chuẩn bị kỹ càng, có thể phối hợp với chúng ta bất cứ lúc nào.

Hoắc Tuấn gật đầu, nhìn thoáng qua Giả Hủ, thấy ý cười trong mắt y, một bộ đã tính trước, trong lòng y cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Quay đầu nhìn màn đêm đen kịt ngoài thành.

- Đến rồi.

Một người cúi đầu nhìn xuống, hô to.

Chỉ thấy một đội quân xuất hiện từ trong bóng tối, ước chừng hơn hai nghìn người. Đại tướng cầm đầu cầm thương trong tay. Hoắc Tuấn nhận ra người này, thấp giọng nói với Giả Hủ:

- Người này chính là đại tướng Tương Dương lúc trước, Vương Uy. Hiện đã đầu hàng Lưu Bị.

Giả Hủ gật đầu, quay sang nhìn thoáng qua Ủng thành. Hai bên đã sớm bố trí binh lính mai phục. Y lại nhìn màn đêm phía sau Vương Uy. Y phỏng chừng Gia Cát Lượng nhất định ở cách đó không xa.

Lúc này, Vương Uy tiến lên, la lớn:

- Phụng mệnh của quân sư tới tiếp quản thành trì. Thái tướng quân có ở trên đó không?

- Ta là Thái Trung!

Một quan quân ồm ồm đáp. Thanh âm của y rất giống với Thái Trung. Trong bóng đêm cũng không thấy rõ diện mạo của y.

- Gia Cát tiên sinh cũng tới à?

Y lại tiếp tục hỏi.

- Quân sư nhà ta suất lĩnh đại quân ở phía sau, rất nhanh sẽ tới. Mời Thái tướng quân mở cửa thành theo hứa hẹn!

‘Thái Trung’ vung tay lên:

- Mở cửa thành!

Cầu treo ầm ầm buông xuống, cửa thành chậm rãi mở ra. Lúc này phóng ngựa là có thể vọt vào thành Tương Dương. Nhưng Vương Uy có chút do dự.

Kỳ thực Vương Uy cảm thấy một tia bất an. Tình hình lúc này không giống với tưởng tượng của y. Y vốn cho rằng lúc cửa thành mở rộng, đám quan quân sẽ quỳ ở cửa thành chờ quy hàng. Chứ không phải là như hiện tại, miễn cưỡng mở cửa.


Nhưng Vương Uy chỉ do dự một lát, vẫn vung tay lên ra lệnh:

- Vào thành!

Quân đội bắt đầu xếp thành hàng đi vào trong thành. Cách đó hai trăm bước, Gia Cát Lượng đứng ở chỗ cao, nhìn thấy rất rõ ràng tình hình ở cửa thành. Y cũng cảm thấy một tia bất an. Loại bất an này đến từ Lưu Cảnh. Không ngờ Lưu Cảnh lại không có bất kỳ động tác nào. Chẳng lẽ hắn cứ như vậy, tay trắng giao thành Tương Dương cho mình?

Nếu như là buổi sáng thì còn có khả năng. Bởi vì Lưu Cảnh không thể nhận được tin tức nhanh như vậy. Nhưng đã trải qua một ngày rồi, Lưu Cảnh sao có thể không biết mình sẽ tới? Hắn sẽ cho mình vào thành thuận lợi vậy sao?

Lấy được Tương Dương dễ dàng như vậy, khiến cho Gia Cát Lượng cảm thấy không ổn. Lưu Cảnh hẳn là đã có chuẩn bị. Chỉ là mình không thấy sự chuẩn bị đó mà thôi. Gia Cát Lượng bỗng nghĩ tới một chuyện. Giữa Lưu Cảnh và Thái Trung có thâm cừu đại hận. Tay Thái Trung này chưa hẳn là thật.

Y lập tức kinh ra mồ hôi lạnh, liền ra lệnh:

- Lệnh cho Vương tướng quân đình chỉ vào thành.

Một kỵ bịnh chạy như bay tới, la lớn:

- Quân sư có lệnh, đình chỉ vào thành!

Cửa thành lập tức hơi có chút rối loạn. Đã có mấy trăm người vào thành. Vương Uy hô to:

- Đình chỉ đi về phía trước!

Trên đầu thành, Hoắc Tuấn biết đối phương đã nhìn thấu mai phục của mình, liền ra lệnh:

- Bắn tên!

Theo tiếng chiêng, mấy nghìn binh lính dấu ở sau lỗ châu mai lập tức đứng lên, giương cung bắn về phía binh lính Nam Quận dưới thành. Binh lính Nam Quận không kịp đề phòng, lập tức có một số lượng lớn bị trúng tên ngã xuống đất. Tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp.

Đại tướng Vương Uy là trọng điểm công kích. Mấy trăm mũi tên đồng thời bắn về phía uy. Vương Uy đỡ được hơn mười mũi tên. Nhưng tên bay như châu chấu, khiến y muốn tránh cũng không được.

Nháy mắt, người y đã trúng hơn hai mươi tên, trông giống như con nhím vậy. Vương Uy hét to một tiếng, mất mạng tại chỗ. Thi thể rơi phịch xuống đất. Mấy tên lính xông lên kéo thi thể của y về. Binh lính Nam Quân trở nên đại loạn. Binh lính đã vào thành thì liều mạng xông ra ngoài.

Nhưng cầu treo đã được kéo lên. Khiến cho bọn họ không có cửa để trốn. Tên trên đầu thành lại bắn như mưa. Từng đám từng đám binh lính bị bắn kêu lên thảm thiết. Hơn bốn trăm tên lính, bị ngã xuống hơn một nửa. Chỉ còn hơn trăm người bị vây trong cửa thành. Khí tức tử vong đã khiến cho bọn họ không ngừng hô to:

- Chúng ta nguyện đầu hàng, đầu hàng!

Hơn một nghìn binh lính ngoài thành cũng chết rất thê thảm, đều quay đầu chạy vào bóng đêm. Chỉ sau một lát, dưới thành đã chất đống đầy thi thể và thương binh không thể chạy trốn.

Gia Cát Lượng cũng đã nhận được tin Vương Uy bỏ mình, quân đội bị phục kích. Mặc dù trước đó y đã cảm thấy không đúng. Nhưng khi nhận được tin này, y vẫn kinh hãi tới trợn mắt há mồm.

Sau một lúc lâu, y thở dài một tiếng. Đã trúng kế của quân địch rồi. Nhưng nguy hiểm còn xa xa chưa được giải trừ. Gia Cát Lượng liền hạ lệnh:

- Hậu đội biến thành tiền đội, lập tức rút về trấn Bình An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận