Vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Bị trong nháy mắt đã biến mất khi Triệu Vân bước vào. Mà đổi thành vẻ mặt mỉm cười ôn hòa. Giống như đang chờ một vị chiến tướng mới từ sa trường trở về.
Triệu Vân bước nhanh tới, quỳ xuống hành lễ với Lưu Bị:
- Bái kiến Chủ Công!
- Tử Long không cần phải làm đại lễ như vậy!
Lưu Bị cười ha hả ngăn cản Triệu Vân thi lễ, lại sai người dâng trà, lúc này mới thân thiết hỏi han:
- Đã quen với cuộc sống ở quận Võ Lăng chưa?
Triệu Vân hơi ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không nói ra được. Mình ở quận Võ Lăng đã ba năm rồi, lúc này Chủ Công mới hỏi đã quen với cuộc sống ở đó hay chưa?
Triệu Vân trầm mặc trong chốc lát, mới đáp:
- Cảm tạ Chủ Công quan tâm, Triệu Vân có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
- Ài, lời này của Tử Long không sai. Không phải ta cũng như thế sao. Chinh chiến nửa đời ở phương bắc, cũng coi như tung hoành thiên hạ. Nhưng bây giờ lưu lạc ở phương nam, coi như là một loại thích ứng hoàn cảnh đi. Tử Long, chúng ta thật không dễ dàng a.
Lưu Bị chính đang ám chỉ Triệu Vân, bớt nói tới mấy chuyện ở quận Võ Lăng đi, y không muốn nghe. Triệu Vân cũng hiểu ý của Lưu Bị, trong lòng càng thêm ảm đạm.
Hôm nay Triệu Vân tới gập Lưu Bị, chính là hy vọng mình có thể được triệu hồi về. Sinh mạng của võ tướng chính là ở trên chiến trường. Triệu Vân không muốn sống yên lặng quanh một cái quận Võ Lăng nho nhỏ.
- Chủ Công!
Cho dù rất khó mở miệng, nhưng Triệu Vân vẫn lấy hết dũng khí, ngập ngừng nói:
- Thần muốn quay về với chiến trường!
- Ồ, hóa ra là Tử Long muốn quay về chiến trưởng. Ta hiểu mà!
Ngữ khí của Lưu Bị vẫn một mực ôn hòa. Nhưng trong mắt hiện lên một tia trào phúng khó có thể che giấu. Ông ta híp mắt nhìn vẻ biến hóa trên khuôn mặt của Triệu Vân. Ông ta cảm nhận được tâm tình không thoải mái của Triệu Vân.
Không biết vì sao, ông có một cảm giác rất thoải mái. Giống như biết được nữ nhân phản bội mình gặp phải bất hạnh vậy.
- Tử Long nguyện vì Chủ Công chống lại quân Tào!
Triệu Vân lại nhỏ giọng bổ sung một câu.
Nhưng chính câu này đã khiến Lưu Bị thay đổi từ vể mặt tươi cười sang lạnh lùng. Triệu Vân chỉ nhắc tới Tào Tháo, mà không nhắc tới Lưu Cảnh. Giống như một cây đuốc ném vào thùng dầu vậy. Khiến cho sự bất mãn trong lòng Lưu Bị bạo phát ra.
- Khả năng khiến cho Tử Long thất vọng rồi. HIện tại quân Tào không phải là kẻ địch của ta. Mà là quân Giang Hạ khiến cho quân ta hao binh tổn tướng. Ta tính toán phái một đội quân đoạt lại Tương Dương. Không phải Tử Long muốn quay lại với chiến trường sao? Ta thành toàn cho ngươi. Cho ngươi đảm nhiệm đại tướng tiên phong, thế nào?
Lưu Bị đương nhiên không có dũng khí tấn công lại Tương Dương. Nhưng ông vẫn muốn thử Triệu Vân xem. Ông cười cười nhìn Triệu Vân, chờ đợi Triệu Vân trả lời.
Triệu Vân không đoán ra được tâm tư của Lưu Bị, trầm mặt một lát, rất thành khẩn nói với Lưu Bị:
- Khởi bẩm Chủ Công, Tào Tháo đã bình định phương bắc, lại tiêu trừ họa Ô Hoàn. Bước tiếp theo của y chắc chắn là quy mô tấn công phái nam. Lúc này vi thần cho rằng các phái ở phía nam nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhất trí đối ngoại. Hiện tại quân Tào đóng ở Phàn Thành, như hổ rình mồi với Kinh Tương. Kinh Châu không nên nội chiến. Đây là lời tâm huyết của Triệu Vân, mong Chủ Công suy nghĩ kỹ.
Triệu Vân cúi đầu quỳ xuống, không đối mặt với Lưu Bị. Y lại không biết, mỗi câu mỗi chữ của y, khiến cho ánh mắt của Lưu Bị càng thêm lạnh lẽo. Khi y nói xong câu cuối, ánh mắt của Lưu Bị đã lạnh như băng, có thể đông chết người.
Lưu Bị bỗng nhiên cười ha hả:
- Tử Long nói không sai, rất có kiến giải. Không biết trong thư mà Tử Long gửi cho Lưu Cảnh, có khuyên hắn như vậy không?
Thân thể của Triệu Vân lập tức cứng lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Thuộc hạ không hiểu ý của Chủ Công?
- Tử Long làm sao không hiểu. Hai tháng trước, không phải ngươi phái người mang cho hắn không ít thổ sản sao? Đồng thời hắn còn gửi cho ngươi một phong thư, ngươi cũng chuyển lời lại. Hình như là bốn hay năm trang gì đó. Trong thư viết nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không khuyên hắn lấy đại cục làm trọng sao?
Trong lòng Triệu Vân bỗng dâng lên một sự bi ai vô tận. Không ngờ Chủ Công lại bố trí một thám tử ở bên cạnh mình, tra xét nhất cử nhất động của mình. Thậm chí ngay cả trong thư có mấy tờ giấy, y cũng biết.
Triệu Vân chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lưu Bị, lạnh nhạt nói:
- Thuộc hạ vẫn trung tâm vô nhị với Chủ Công. Thuộc hạ coi Lưu Cảnh như đệ của mình, cũng là người thân duy nhất của thuộc hạ. Nếu Chủ Công vì chuyện này mà không tín nhiệm thuộc hạ, vậy thì thuộc hạ không có cách nào.
Lưu Bị cũng ý thức được mình nói lỡ. Ông ta không nên tiết lộ bí mật này, khiến cho Triệu Vân biết rằng mình bố trí thám tử bên cạnh. Tâm niệm vừa động, bèn khoát tay cười nói:
- Tử Long quá lo lắng rồi. Ta sao có thể không tín nhiệm ngươi cơ chứ. Không tín nhiệm ngươi mà để ngươi luyện binh à? Ta chỉ thuận miệng nói thôi. Tử Long chớ để ở trong lòng.
Lưu Bị cười rất thành khẩn, nghĩ một lát, lại nói:
- Như vậy đi. Một mình Phong Nhi xây dựng Trúc thành ở quận Kiến Bình, nó không có kinh nghiệm gì, ta lo lắng nó sẽ bị quân Ba Thục đánh lén. Tử Long không ngại tới đó giúp nó một tay, phòng thủ quận Kiến Bình.
Triệu Vân không nói một lời, đứng lên, hướng Lưu Bị thi lễ thật sâu:
- Tỵ chức cáo từ!
Y xoay người đi ra ngoài. Triệu Vân vừa mới rời đi, sắc mặt của Lưu Bị trở nên xanh mét. Ông ta lập tức vung bút viết một phong thư, giao cho thị vệ:
- Nhanh tới quận Kiến Bình, giao bức thư này cho Đại công tử. Bảo nó làm theo như lời trong bức thư.
Thị vệ tiếp nhận thư liền vội vàng rời đi. Sắc mặt của Lưu Bị càng trở nên khó coi. Ông ta bỗng nhiên cầm nghiên mực, ném mạnh vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thằng khốn, dám uy hiếp ta.
Triệu Vân chậm rãi đi ra cửa phủ. Y ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trong lòng cực kỳ uể oải. Lưu Bị tước đoạt cả quyền luyện binh của y. Giờ khắc này, y cảm nhận được một sự cô đơn và tịch mịch chưa từng có.
….
Đêm dần khuya, Lưu Bị cũng quên đi những chuyện phiền não vào ban ngày. Ông ta ngồi ở trong nội đường, chính đang đù giỡn đứa con vừa mới 6 tháng tuổi của mình.
Lưu Thiện là một đứa trẻ vừa trắng vừa béo. Khác với những đứa trẻ khác, Lưu Thiện cực kỳ tham ngủ. Một ngày mười hai canh giờ, tiểu tử này ngủ ít nhất cũng phải mười canh giờ. Mà luôn tỉnh lại lúc nửa đêm, khóc rất to, khiến cho vú nuôi phải vất vả chăm sóc.
Cũng chính vì thế, mà Lưu Bị ít có thời gian chơi đùa với đứa con bảo bối của mình. Hôm nay cho dù một đường mệt mỏi, nhưng Lưu Bị vẫn cố lấy tinh thần chơi với đứa con bảo bối của mình.
- Nhảy một cái nữa cho phụ thân xem!
Lưu Bị ngồi xếp bằng, cầm hai bàn tay nhỏ bé của đứa con, đặt lên đùi mình cho nó nhún nhảy. Ánh mắt của Lưu Bị híp lại vì cười.
Ngồi bên cạnh Lưu Bị là hai thê tử còn trẻ tuổi, là Mi phu nhân và Cam phu nhân. Mi phu nhân vẻ mặt bình thản, nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì. Còn Cam phu nhân thì có chút kích động. Trượng phu yêu thích đứa con của mình như vậy, khiến cho nàng rất vui mừng.
Cam phu nhân vài lần muốn khuyên trượng phu nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng lại sợ quấy rầy hưng trí của ông ta. Lúc này, Mi phu nhân thấp giọng nói:
- Phu quân!
Lưu Bị đang đắm chìm trong hạnh phúc được chơi đùa với đứa con, không nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ của thê tử. Mi phu nhân do dự một chút, đứng lên, đi tới trước mặt Lưu Bị, ngồi xuống, nhẹ nhàng đụng đụng ông ta.
Lưu Bị ngẩn ra, theo thê tử nhìn lại, thấy quản gia đang do do dự dự ngoài đại sảnh, như là có chuyện gì cần bẩm báo.
- Có chuyện gì không?
Lưu Bị có chút không cao hứng. Ông ta không muốn bị người khác quấy rầy vào lúc này.
- Hồi bẩm lão gia, Bàng tiên sinh cầu kiến!
Bàng tiên sinh dĩ nhiên là Bàng Thống. Lưu Bị nhướn mày, đã muộn như vậy rồi y còn tới làm gì? Lưu Bị không vui nói với bà quản gia:
- Nói cho y biết, ta đã nghỉ ngơi.
Bà quản gia vâng một tiếng, xoay người vừa muốn đi, Lưu Bị lại thay đổi chủ ý:
- Thôi, bảo y tới thư phòng đợi ta một lát. Ta thay xong quần áo liền tới.
Cho dù trong lòng Lưu Bị rất không cao hứng. Nhưng ông ta cũng không muốn tạo ra ngoại lệ. Ông ta còn chưa từng cự tuyệt mọt quan viên nào tới thăm hỏi. Thanh danh tốt đẹp phải do từ từ tích lũy mới thành.
Ông ta giao đứa con cho Mi phu nhân, liền đứng dậy thay quần áo.
….
Trong phòng, Bàng Thống chắp tay sau lưng đi qua đi lại, có vẻ khẩn trương.
Nhưng về phương diện khác, vẻ mặt của Bàng Thống lại đầy hưng phấn. Y đã biết chuyện Gia Cát Lượng bại trận ở Tương Dương. Điều này làm cho y rất hưng phấn. Gia Cát Lượng bại trận không chỉ làm hao binh tổn tướng, hơn nữa còn tự tiện xuất binh.
Nếu y có thể bắt lấy cơ hội này, cho dù không thể thay thế được Gia Cát Lượng, cũng có thể ngang hàng với Gia Cát Lượng. Không còn giống như bây giờ, bị Gia Cát Lượng đứng trên đầu, không có cơ hội để thể hiện.
Bàng Thống tự nhiên cũng biết, muộn như vậy tới gặp Chủ Công có chút không lễ phép. Chỉ có điều sự kích động khiến y không chờ đợi được tới ngày mai. Y hy vọng đêm nay có thể đạt được một kết quả vừa ý.
- Khiến Sĩ Nguyên đợi lâu!
Lưu Bị cười ha hả đi vào gian phòng.
Bàng Thống cuống quýt thi lễ thật sâu:
- Tham kiến Chủ Công!
Lưu Bị vung tay chặn lại, cười tủm tỉm:
- Ngồi xuống hẵng nói.
Ông ta lại phân phó một thị vệ dâng trà. Hai người chia chủ khách ngồi xuống. Bàng Thống hạ thấp người nói:
- Chủ Công một đường vất vả, đã muộn như vậy rồi vi thần còn tới quấy rầy, thật là có lỗi!
- Ha ha, Sĩ Nguyên không cần phải khách khí.
Lưu Bị vuốt vuốt cái cằm trống trơn, cười nói:
- Ta biết Sĩ Nguyên hẳn là có đại sự mới tới đây. Xin rửa tai lắng nghe.
Mặc dù Bàng Thống tới vì Gia Cát Lượng, nhưng y không thể nói trắng ra được, mà cần hàm súc nói bóng nói gió.
- Vi thần cũng đã nghe nói việc ở Tương Dương. Kỳ thực vi thần có một kế, có thể lấy lại Tương Dương dễ như trở bàn tay.
- Ồ, Sĩ Nguyên mau nói?
Lưu Bị lập tức có hứng thú, hơi nghiêng mình về phía trước, nhìn chăm chú vào Bàng Thống.
Bàng Thống lấy một tấm bản đồ Kinh Châu từ trong ngực, đặt lên bàn, mở ra. Lưu Bị cũng hứng thú cầm nến để chiếu.
Bàng Thống chỉ vào quận Phòng Lăng, nói:
- Vi thần nghe nói quân Tào đã rút từ Long Trung về quận Phong Lăng. Nhưng thần có thể khẳng định, quân Tào tuyệt sẽ không từ Phong Lăng vượt sông lên phía bắc. Mà sẽ tiếp tục rút lui về phía tây tới quận Thượng Dung.
Bàng Thống dùng ngón tay gõ thật mạnh xuống vị trí quận Thượng Dung, phía tây quận Phòng Lăng. Hai quận này cách nhau một con sông Đồ Thủy. Lưu Bị trầm tư một lúc lâu, hỏi:
- Vì sao khẳng định như thế?
- Nguyên nhân rất đơn giản!
Bàng Thống chỉ tay vào Hán Thủy, cười nói:
- Quân Giang Hạ có ưu thế tuyệt đối trên nước. Nếu bọn họ không cho quân Tào rút quân khỏi Tương Dương, sao có thể cho phép quân Tào vượt sông từ Phòng Lăng? Quân Tào rút lui khỏi quận Phòng Lăng, thủy quân Giang Hạ tất nhiên cũng sẽ đi theo. Không nói tới quân Tào có thuyền ở Phòng Lăng hay không. Cho dù có cũng bị quân Giang Hạ đánh chìm hết. Tào Nhân tuyệt sẽ không mạo hiểm vượt sông.
Lưu Bị gật đầu, Bàng Thống nói rất có lý. Ông ta lại hỏi:
- Việc này có liên quan gì tới việc chiếm lấy Tương Dương?
- Vi thần tính toán, sau một trận đại chiến, Lưu Cảnh tất nhiên sẽ dẫn chủ lực quay về Giang Hạ, lưu lại một đội quân phòng thủ Tương Dương. Lại lưu một đội thủy quân. Nếu lúc này, một đội quân Tào đột nhiên tấn công Long Trung. Vậy thì quận Tương Dương liệu có thể trợ giúp Long Trung hay không?
Lưu Bị đã hiểu ý của Bàng Thống. Ông ta trầm ngâm một lát:
- Ý của Sĩ Nguyên là, giả dạng quân Tào, dùng kế điệu hổ ly sơn?
- Đúng vậy. Hơn nữa chúng ta có thể theo đó phái một đội thám báo hơn hai trăm người ẩn núp tiến vào Tương Dương. Lúc Tương Dương phái viện quân tới Long Trung, là lúc quân phòng thủ trong thành không đủ. Nội ứng ngoại hợp, thuộc hạ tin tưởng rằng nhất định có thể chiếm được thành Tương Dương.