Binh Lâm Thiên Hạ

Trời còn chưa sáng, Lưu Cảnh liền lặng lẽ rời giường, mặc dù hắn rất cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức thê tử bên cạnh.

- Phu quân, giờ gì?

Đào Trạm mang thai đã hơn bảy tháng, thân mình rất nặng nề, khó có thể đứng dậy, Lưu Cảnh vội vàng cầm tay nàng cười nói:

- Qua canh năm, tuy nhiên còn sớm, trời còn chưa sáng, nàng tiếp tục ngủ đi!

- Dậy sớm như vậy, muốn đi quân doanh sao?

- Không phải, hôm nay phải đi Hạ Khẩu, hình như ta đã từng nói với nàng.

- Chàng xem trí nhớ của thiếp này!

Đào Trạm áy náy nói:

- Tối hôm qua còn chuẩn bị xong hành lý cho chàng, vậy mà giờ thiếp lại đã quên.

Nàng vội vàng hô:

- Bao Nương!

Bao Nương chính là Tiểu Bao Tử, đầu năm nàng chính thức thành thiếp của Lưu Cảnh, đây cũng là bởi vì Đào Trạm đang có mang, không thể chuyện phòng the, vì giải quyết sinh lý cần của trượng phu, nàng liền bảo Lưu Cảnh nạp Tiểu Bao Tử làm thiếp.

Đào Trạm làm vợ, nàng phải làm chức trách quan trọng nhất là thay trượng phu kéo dài con nối dòng, bởi vì hài đồng chết non ở Hán triều cực cao, quý như Tào Tháo ngay cả con nhỏ cũng chết yểu, dưới tình huống như vậy, chỉ có sinh con nhiều mới là sách lược ứng đối hữu hiệu.

Hơn nữa đối với Lưu Cảnh, không có huynh đệ tỷ muội, thân phận địa vị lại không giống tầm thường, bởi vậy con nối dòng của hắn càng nhiều liền càng thể hiện tầm quan trọng.

Cho nên, Đào Trạm rất sớm liền suy xét thay trượng phu nạp thiếp, Tiểu Bao Tử là tiểu thiếp nàng đã sớm coi trọng, không chỉ là bởi vì Tiểu Bao Tử hầu hạ Lưu Cảnh sáu năm, đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Nhưng nguyên nhân trọng yếu hơn là Tiểu Bao Tử có tướng vượng tử, bờ eo của nàng rất nhỏ, nhưng cái mông lại vừa lớn vừa tròn, hơn nữa bộ ngực cũng rất lớn, cái này cam đoan có đầy đủ sữa.

Đây là điển hình tướng vượng tử, là con dâu rất nhiều người tha thiết ước mơ, Đào Trạm bởi vậy đã sớm định ra nàng là tiểu thiếp của trượng phu, mà không cho phép trượng phu đem nàng gả cho thân vệ, quân quan.

Tiểu Bao Tử vẫn ngụ ở sườn phòng, cho nên tiểu thiếp có khi gọi là Thiên phòng hoặc là tiểu thiếp, nàng lập tức mặc quần áo lại đây:

- Phu nhân, công tử phải lên đường sao?

- Ừ! Muội đi thu thập một chút đi! Giúp công tử rửa mặt, còn nữa, trên đường phải chiếu cố thật tốt công tử.

- Muội biết rồi!

Tiểu Bao Tử không dám nhìn Lưu Cảnh, xoay người chạy ra ngoài, Lưu Cảnh có chút bất đắc dĩ, cười nói với Đào Trạm:

- Ta không cần mang nàng ấy đi, để nàng ấy ở lại chăm sóc cho nàng, ta càng yên tâm một chút.

Đào Trạm hé miệng cười:

- Thiếp biết chàng đấy, để nàng ấy đi thôi! Trong nhà có nhiều người hầu như vậy, ít một muội ấy cũng không sao, hơn nữa muội ấy chiếu cố chàng trong cuộc sống hàng ngày thiếp mới yên tâm.

Lúc này, hai nha hoàn bên người của Đào Trạm cũng vào đến, đỡ Đào Trạm đứng dậy, Lưu Cảnh liền xoay người đi ra ngoài rửa mặt.

Lưu Cảnh vừa mới tiến vào phòng khách, thân mình đầy đặn mà ấm áp của Tiểu Bao Tử liền chui vào trong lòng ngực của hắn, ôm cổ của hắn vểnh môi hỏi:

- Chàng không muốn mang thiếp đi sao?

Có sâu thêm một tầng quan hệ, giữa hai người cũng càng thêm thân mật, Lưu Cảnh hôn một cái môi của nàng, thấy bên cạnh không người, hai tay liền từ phía sau luồn vào trong quần nàng, ra sức nhéo nhéo khe mông mượt mà của nàng, cười ở bên tai nàng nói nhỏ:

- Trừ phi nàng đáp ứng việc lần trước, ta liền dẫn nàng đi.

Mặt Tiểu Bao Tử đỏ lên, nhăn nhó gật gật đầu:

- Vậy được rồi!

Lưu Cảnh ngồi xuống, Tiểu Bao Tử ở sau người chải đầu cho hắn, hỏi:

- Công tử, thiếp nghe nói muốn đánh trận lớn rồi, có thật không vậy?

- Nàng nghe ai nói vậy?

- Trong thành đều nói như vậy, tất cả trong lòng mọi người bàng hoàng, từng nhà đều đang tích trữ lương thực, giá gạo đã tăng tới tám mươi tiền một đấu rồi.

Lưu Cảnh nhướn mày, vài ngày trước hắn mới hỏi qua, đấu gạo bốn mươi tiền, như thế nào mới vài ngày đã tăng lên gấp đôi rồi?

- Đấu gạo tám mươi tiền, có thật không vậy?

- Thiếp lừa chàng làm cái gì, chiều hôm qua mẹ thiếp nói cho thiếp biết đấy.

Lưu Cảnh có chút ngồi không yên, chiến tranh còn chưa bắt đầu, mình ngược lại rối loạn đầu trận tuyến, không thể làm như vậy được, hắn nhất định phải cùng với Từ Thứ bọn họ nói chuyện một chút mới được. Vốn Lưu Cảnh chuẩn bị sáng sớm xuất phát, nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý.

- Tiểu Bao Tử, chúng ta buổi trưa hãy đi, đến lúc đó ta phái binh lính tới đón nàng lên thuyền.

- Đã nói rồi đó, chuyện đã đáp ứng cũng đừng quịt nợ!

Tiểu Bao Tử cầm lược định đánh xuống, nàng thường thường thấy được chủ mẫu cười gõ đầu của Lưu Cảnh như vậy, nhưng do dự một chút, nàng vẫn là không dám, ngày hôm qua nương nói cho nàng biết một đạo lý, có một số việc thê tử có thể làm, nhưng tiểu thiếp lại không thể làm.

....

Trời dần dần sáng, ở La Kiều Khẩu thành Vũ Xương đã náo nhiệt dị thường, La Kiều là cây cầu thứ nhất vận chuyển lương thực đường sông vào thành, vùng này phạm vi vài dặm, liền lấy luôn cây cầu lương kia làm tên, tên là La Kiều Khẩu.

La Kiều Khẩu là trung tâm tập hợp và phân tán hàng hóa của thành Võ Xương, thậm chí toàn bộ Giang Hạ, thậm chí Kinh Châu, nơi này có bến tàu dài đến hai dặm, có tất cả lớn nhỏ mấy ngàn cửa hàng, các loại kho hàng càng là vô số kể, đại lượng hàng hóa từ nơi này ra vào, mỗi ngày có mấy vạn người đang kiếm ăn ở La Kiều Khẩu.

Mấy ngày nay bởi vì lời đồn đại chiến tranh ảnh hưởng, rất nhiều người trời chưa sáng liền tới xếp hàng rồi, ở trước cửa hơn mười cửa hàng gạo, đều phái đội ngũ thật dài, mỗi người trong tay đều cầm các loại túi tiền.

Lúc này, một đội kỵ binh vây quanh mấy cỗ xe ngựa đã đến, xuống xe ngựa là năm sáu vị quan lớn, rất nhiều người đều nhận ra nam tử trẻ tuổi dẫn đầu, đúng là Kinh Châu Mục của bọn họ.

Còn quan lớn bên cạnh, đại bộ phận mọi người cũng nhận thức, chính là Trưởng sử Từ Thứ, mọi người đều tránh ra một con đường cho bọn họ.

Ngoại trừ Lưu Cảnh và Từ Thứ, còn có Quận Thừa Giang Hạ Y Tịch, huyện lệnh Vũ Xương Đổng Doãn, cùng với Trưởng sử Tòng sự Tưởng Uyển, bọn họ cùng đi với Lưu Cảnh đến hiện trường chợ xử lý vấn đề giá lương thực.

Trên thực tế, đám quan viên rất rõ ràng vấn đề xảy ra ở nơi nào? Nhưng có một số việc khó mà nói, nhất định phải khiến Lưu Cảnh chính mình đích thân đến giải, hắn liền biết vấn đề mấu chốt ở nơi nào.

Mọi người đi đến trước một nhà cửa hàng gạo, trên biển hiệu cửa hàng viết “Cửa hàng gạo Uông Ký” ở phía trên cửa tiệm treo một khối bàn đá xanh, mặt trên dùng than bút viết hôm nay giá lương thực, gạo mỗi đấu tám mươi lăm tiền, mạch mỗi đấu bảy mươi tiền, so với Tiểu Bao Tử nói cho hắn biết, mỗi đấu tám mươi tiền lại tăng năm tiền, ở thời kì bình thường, đấu gạo không quá hai mươi tiền, hiện tại ước chừng tăng bốn lần.

Chủ nhân tiệm gạo là một người nam tử trung niên, vừa đen lại béo, gã sớm ra đón, quỳ xuống chào:

- Tiểu dân Uông Thạch bái kiến Châu Mục đại nhân!

- Ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.

Lưu Cảnh nhìn thoáng qua người mua gạo phía sau, lại nói:

- Đi vào bên trong nói đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui