Binh Lâm Thiên Hạ

Bắc ngạn Hán Thủy, Pháp Chính mang tâm sự nặng về nhìn về phía chiếc thuyền đang từ bờ sông bên kia đi tới, y đã hoàn thành nhiệm vụ đi sứ quân Tào, một mạch xuôi nam, nhưng lúc này y lại không biết phải trở về báo cáo kết quả công tác thế nào với Lưu Chương?

Tào Tháo châm chọc và khinh thường làm y cảm thấy rất nhục nhã, thậm chí ngay cả một phong thư hồi âm cũng không có, chỉ để lại một câu: "Bảo Lưu Chương đích thân đến gặp ta". Đổi lại mà nói, chính là muốn yêu cầu Lưu Chương đầu hàng.

Nói cho cùng, sự ngạo mạn và vô lễ của Tào Tháo hoàn toàn là do Lưu Chương gieo gió gặt bão, y khúm núm nịnh bợ tất sẽ làm cho người ta càng xem thường, ngay cả trong lòng Pháp Chính cũng tràn đầy sự khinh bỉ.

Lúc này một tên tùy tùng nhỏ giọng hỏi:

- Pháp Giáo úy, chúng ta đi Thượng Dung, hay là băng qua sông?

Bọn họ đi sứ lần này là đi từ Hán Trung ra, vượt qua Thượng Dụng đi vào Phàn Thành, Pháp Chính trầm tư không nói, nếu Tào Tháo cự tuyệt lời cầu hòa của chủ công, vậy thì Ba Thục có thể cùng Kinh Châu liên minh, cùng nhau chống lại quân Tào xuôi nam hay không? Ít nhất khi trở về cũng có thể bẩm báo với chủ công.

Nghĩ vậy, lúc này Pháp Chính mới nói với tùy tùng:

- Đi Tương Dương xem thử đi! Hiểu biết thế cục một chút.

Mọi người quay đầu ngựa đi về hướng tây, từ Phàn Thành đi xuống Giang Nam là điều không thể, thủy quân Giang Hạ đã phong tỏa mặt sông, Phàn Thành cũng không có đò, nhưng Pháp Chính bọn họ biết rằng, ở khu vực bến thuyền huyện Đặng ở phía tây, có thuyền gia lén lút lấy giá cao để vượt sông, lúc bọn họ đến Phàn Thành đã tìm được con đò như vậy.

Ban đêm, Pháp Chính đi một mạch đến bến thuyền trong một cách huyện Đặng ba dặm về phía tây tìm được hai chiếc thuyền nhỏ lấy giá cao để sang sông ở Ngũ Hòe pha (pha là sườn núi), đã vượt được Hán Thủy, gấp gấp chạy về hướng thành Tương Dương.

Trong thành Tương Dương đã là hạc lệ phong thanh, tin tức Tào Tháo dẫn năm mươi vạn đại quân nam hạ, san bằng Tương Dương sớm đã truyền khắp toàn thành, trong ngoài thành Tương Dương dấy lên một sự hoang mạng, quân đóng tại Tương Dương và quan viên Tương Dương bắt đầu động viên từng nhà dân ở Tương Dương di tản về Giang Hạ.

Lần này, mười ba nhà đại tộc của Tương Dương bao gồm cả Thái gia, Khoái gia, Bàng gia đều bắt đầu di tản, trong thành Tương Dương toàn bộ rời đi, mặc dù trên bến thuyền Tương Dương kẻ qua người lại tấp nập, nhưng di dời không chút hỗn loạn, quan phủ và quân đội đều an bải ổn thỏa, nhà nhà đều có thẻ bài để lên thuyền, trên thẻ bài đều có số thuyền của mình.

Bởi vì vậy mấy vạn dân chúng trên bến thuyền xếp thành mười đội ngũ, mỗi đội đều có thuyền quy định, chen chúc huyên náo mà không mất trật tự.

Lúc này, Lưu Cảnh cũng xuất hiện trên bến thuyền, thị sát việc di tản của dân chúng Tương Dương, Đô úy Tương Dương Hoắc Tuấn đi một bên cùng Lưu Cảnh thị sát.

- Lần này không chỉ có thành Tương Dương, bao gồm cả dân chúng ở các huyện Trung Lư, Lâm Thư cũng đồng thời được di tản.

- Bọn họ cũng nhận được tin tức rồi sao?

- Vâng! Thái Thái thú đích thân đi động viên các huyện, không giống trước kia, lần này hầu như các huyện đều đi lánh nạn.

Hoắc Tuấn chỉ vào mấy ngàn dân chúng vừa mới đến không xa nói:

- Những người đó chính là từ huyện Trung Lư đến.

Lưu Cảnh thấy mấy ngàn người đến làm bến thuyền vốn có trật tự bỗng trở nên hỗn loạn, mấy ngàn dân chúng khiêng bao lớn bao nhỏ, dìu già dắt trẻ, kêu cha gọi mẹ, có người cãi nhau, thậm chí còn có người tùy ý chen ngang dẫn đến xảy ra đánh nhau, khiến trên bến thuyền trở nên hỗn loạn.

Lưu Cảnh nhướng mày hỏi:

- Bọn họ không phải là di tản theo đường bộ sao?

- Chỉ có một phần nhỏ di tản theo đường bộ, đa số còn lại đều đến bến thuyền Tương Dương, yêu cầu được di tản theo thuyền.

Hoắc Tuấn cười khổ nói:

- Dễ dàng thấy được chỗ tốt khi di tản bằng thuyền, có thể giảm bớt được nỗi khổ lặn lội đường xa, còn có thể mang nhiều tài vật, trên đường còn có lương thực, cho nên trên cơ bản mọi người đều chạy đến đây.

Lưu Cảnh thấy trên bến thuyền ngày càng hỗn loạn, hắn lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, liền nói với Hoắc Tuấn:

- Ngươi đi chỉnh đốn lại trật tự đi! Tách Tương Dương và các huyện khác ra, để tránh xảy ra xung đột.

Hoắc Tuấn sớm đã lòng như lửa đốt, y thi lễ vội vàng đi, lúc này, một con thuyền lớn hai ngàn thạch cập vào bờ, trên thân thuyền có viết mấy chữ thật lớn "Số năm mươi sáu", mấy trăm dân chúng bên cạnh y cùng nhau xông lên, vốn đội ngũ đã xếp xong lại trở nên rối loạn, người người đều chen lấn lên thuyền, tiếng kêu khóc vang trời.

Lưu Cảnh không khỏi lắc lắc đầu, lúc này một tên binh sỹ mang theo một người đàn ông tiến đến:

- Châu Mục, người này là con cháu của Thái gia, nói có chuyện tìm ngài.

Lưu Cảnh nhìn y một cái, hình như là đệ đệ của Thái Tiến, trước đây hắn có gặp một lần:

- Ngươi tìm ta có việc gì?

- Tiểu nhân là Thái Viễn, là đệ đệ của Thái Tiến, có việc tổ phụ lệnh cho tiểu nhân đến báo cho Châu Mục biết.

Y tiến lên nói nhỏ vài câu, Lưu Cảnh ngẩn người, liền vội vàng hỏi:

- Cô ta hiện đang ở đâu?

Thái Viễn chỉ ra góc tây nam:

- Vừa rồi tiểu nhân thấy cô ta ở góc đó, bây giờ không biết có còn ở đó hay không.

- Ta biết rồi, ta sẽ đi xem thử!

Lưu Cảnh xoay người mang theo mấy chục binh sỹ giục ngựa đi về hướng tây nam, ở một góc sáng sủa phía tây nam, có hai cô gái trẻ tuổi đứng lẻ loi một mình, trong tay mang theo một tay nải, ánh mắt hoang mang nhìn về thuyền lớn, chính là Thái Thiếu Dư và nha hoàn của nàng.

Thái Mạo gấp gáp rút lui về phía bắc, ngoại trừ trưởng tử Thái Dật ra, nhừng người còn lại trong nhà đều không có mang theo, Thái Mạo có ba con trai một con gái, trong đó một con trai chết yểu, một đứa con trai khác đi theo Trương Doãn, đã đầu hàng Tào Tháo, mà vợ chính thất của y mới mất năm ngoái, thê tử hiện tại là mới cưới sau này.

Trên thực tế, y chỉ có một đứa con gái ở đây, cũng chính là Thái Thiếu Dư, mấy tháng trước, Thái Thiếu Dư vẫn còn là phu nhân của Kinh Châu Mục Lưu Tông, con gái của quân sư Thái Mạo, địa vị cao quý, nhưng do Thái Mạo quy hàng Tào Tháo, Lưu Tông và Thái phu nhân bị đưa đi Nghiệp Thành dưỡng lão, địa vị của Thái Thiếu Dư cũng theo đó mà thay đổi rất lớn.

Thái Thiếu Dư ở lại Thái gia, nhưng người trên dưới Thái gia ai cũng không đếm xỉa đến nàng, trốn tránh như ôn dịch, sợ bị nàng liên lụy, tuy Thái Huấn ra lệnh cho quản gia phải đúng hạn cấp tiền cấp lương, để nàng được cơm no áo ấm, nhưng trên thực tế nàng đã bị Thái gia cô lập.

Sự kịch biến trong thái độ của Thái gia đã khiến Thái Thiếu Dư đã cảm nhận được cái gì gọi là thói đời lạnh nhạt, nàng trở nên trầm mặc, không chịu nói với người của Thái gia câu nào, lần này di tản đến Giang Hạ, cũng không theo Thái gia di tản, Lưu Cảnh hạ lệnh cấp cho Thái gia ba con thuyền lớn ngàn thạch, chuyên chở tài vật và mấy trăm tông tộc của Thái thị, trực tiếp từ Thái Lý đi vào Đàn Khê, rồi lại tiến vào Hán Thủy, tránh được sự phức tạp trên bến thuyền Tương Dương.

Nhưng Thái Thiếu Dư lại tỏ ra cực kỳ quật cường, không chịu đi cùng Thái gia, tự mình thu dọn một cái tay nải, mang theo nha hoàn đến Tương Dương lên thuyền, lúc này, đối mặt với sự hỗn loạn trên bến thuyền, trong lòng nàng cũng thật sự hoang mang, bản thân nàng cũng không biết nên đi về nơi nào?

Nàng không muốn đi Hứa Xương nương tựa vào phụ thân, từ sâu trong nội tâm nàng đã oán hận phụ thân, phụ thân đã gả nàng cho Lưu Tông, hủy hoại cả cuộc đời nàng, nàng càng không muốn đi Nghiệp Thành nương tựa Lưu Tông, người đó tuy là chồng trên danh nghĩa của nàng, nhưng họ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nàng đi đâu về đâu? Bản thân nàng cũng không biết, sở dĩ nàng đứng ở bến thuyền do dự không quyết, là vì trong lòng nàng còn một nơi để đi, đó chính là đi Giang Hạ nương tựa đường huynh Thái Tiến, đó là người huynh trưởng duy nhất trong Thái gia yêu thương quan tâm nàng, sự yêu thương đối với nàng thậm chí còn hơn cả anh ruột nàng, cũng là người lúc trước kiên quyết phản đối gả nàng cho tộc huynh của Lưu Tông.

- Cô nương, chúng ta đi xếp hàng đi! Ở đây vĩnh viễn sẽ không lên được thuyền.

Nha hoàn ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.

Thái Thiếu Dư nhìn về đám người chen lấn hỗn loạn, nàng lắc lắc đầu.

- Chờ một chút nữa đi!

Nàng một không lẫn trong đám người đó chen chúc lên thuyền.

Đúng lúc này, ở đằng xa có mấy chục kỵ binh đang gấp gáp chạy tới, ghìm chặt chiến mã ở trước mặt Thái Thiếu Dư, người dẫn đầu chính là Lưu Cảnh.

- Thái cô nương, đã lâu không gặp!

Lưu Cảnh tươi cười nói.

Bọn họ đã ba bốn năm không gặp, lần cuối cùng gặp mặt chính là ở thư phòng của Lưu Biểu, Thái Thiếu Dư bị Lưu Tông đuổi giết, Lưu Tông nắm chặt lấy tóc của nàng, được Lưu Cảnh cứu, chớp mắt, Thái Thiếu Dư cũng đã là một thiếu phụ hai mươi tuổi.

Thái Thiếu Dư không ngờ sẽ gặp được Lưu Cảnh ở nơi này, trong lòng nàng cảm thấy ảm đạm, khom người thi lễ:

- Dân nữ tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh nghe nàng tự xưng là dân nữ, lại thấy nàng không có trang điểm, quần áo đơn sơ, trong thay chỉ mang một cái tay nải, có vẻ vô cùng cô đơn bất lực, trong lòng không khỏi sinh ra một sự thông cảm, liền cười hỏi:

- Thái cô nương muốn đi Giang Hạ sao?

Thái Thiếu Dư cắn môi một cái, yên lặng gật đầu, Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn thoáng qua dòng người chật chội hỗn loạn, lại cười nói:

- Chẳng bằng ngồi thuyền của ta đi!

Thái Thiếu Dư do dự một chút, cúi đầu nói:

- Tự mình dân nữ có thể đi được.

Lưu Cảnh nhìn thấy mâu thuẫn trong lòng nàng, nàng muốn cùng đi với mình, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng nữ nhân lại kéo nàng lại, Lưu Cảnh lại dịu giọng nói:

- Trên thuyền có thị thiếp Tiểu Bao Nương của ta, chính là Tiểu Bao Tử trước kia, cô nương đã từng gặp rồi, cô nương có thể ở cùng một chỗ với cô ấy, cô ấy sẽ chăm sóc cho cô nương thật tốt.

Trong lòng Thái Thiếu Dư bỗng trở nên vô cùng yếu đuối, nàng không còn dũng khí để cự tuyệt, liền gật gật đầu đáp ứng:

- Đa tạ Cảnh công tử!

Lưu Cảnh lập tức căn dặn hai tên thân binh dẫn Thái Thiếu Dư đi đến thuyền của mình, Lưu Cảnh nhìn bóng dáng nàng đi xa, không khỏi thầm thở dài, bất kể thời cuộc biến động như thế nào, nư nhân luôn là kẻ bị hại sau cùng.

Lúc này, một tên bộ tướng của Hoắc Tuấn cưỡi ngựa vội vàng chạy tới, ngồi trên ngựa ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Châu Mục, trinh sát của chúng ta đã bắt được một đám người khả nghi, bọn họ tự xưng là sứ giả Ba Thục, đi ngang qua Tương Dương.

Lưu Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú, lại là sứ giả Ba Thục, hắn lập tức hỏi:

- Đoàn người kia đang ở đâu?

- Bọn họ đã được đưa tới thành Tương Dương, ở trong huyện nha!

Lưu Cảnh lập tức quay đầu ngựa chạy đến thành Tương Dương, mấy chục kỵ binh cũng đi theo hắn, chạy một mạch vào thành Tương Dương.

Thành Tương Dương lúc này đã trở nên trống không, khắp nơi đều là vườn không nhà trống, cuộc di tản lớn của thành Tương Dương đã diễn ra liên tiếp ba ngày, ngoại trừ số ít người già không muốn rồi khỏi gia viên, thì đoàn dân chúng cuối cùng cũng đã đi đến bến thuyền.

Trong thành Tương Dương vẫn còn một vạn quân đang đồn trú, ngoài ra huyện nha còn co hơn một trăm quan viên, bọn họ là người di tản sau cùng.

Lưu Cảnh đi vào huyện nha, chỉ thấy trên cọc buộc ngựa ngoài huyện nhà có hai mươi mấy con chiến mã, một đoàn người ngồi trên bậc thanh, bị binh sỹ canh chừng, Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, một tên quân hầu tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, sứ giả đang ở trong nội đường, những người này là tùy tùng của y.

Lưu Cảnh gật gật đầu, nhanh chóng bước vào nội đường, trong nội đường Pháp Chính dưới sự giám sát của mấy tên binh sỹ, đang lo lắng chắp tay đi qua đi lại, y chỉ là muốn xem thử thời cuộc của Tương Dương, không ngờ cách thành Tương Dương mười dặm đã bị trinh sát của quân Giang Hạ chặn lại, trực tiếp áp giải bọn họ vào thành.

Trong lòng Pháp Chính có chút hối hận, cứ như vậy, y có thể sẽ tiết lộ bí mật Lưu Chương và Tào Tháo có qua lại.

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, Lưu Cảnh xuất hiện ở cửa, hắn liếc mắt nhìn Pháp Chính, thản nhiên hỏi:

- Xin hỏi quý danh của vị sứ giả này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui