Binh Lâm Thiên Hạ

Trời còn chưa sáng hoàn toàn, Lưu Cảnh đã vội vàng cáo biệt vợ con, cùng Giả Hủ hỏa tốc đi Hạ Khẩu. Giả Hủ đưa ra phương án đánh bất ngờ quận An Lục cho hắn, thừa dịp đại quân Tào Tháo ở Giang Lăng mà bắt lấy thời cơ, tập trung binh lực đánh tan quân Tào tại quận An Lục.

Chỉ có khiến Tôn Quyền nhìn thấy được thực lực của quân Giang Hạ, mới có thể thuyết phục được Tôn Quyền. Lưu Cảnh tiếp nhận ương án này, nhưng đồng thời hắn cũng ý thức được, thời gian của hắn đã không nhiều lắm, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất xử lý xong chuyện này.

Lúc xế chiều, Lưu Cảnh trong sự bảo vệ của năm trăm thân vệ và Giả Hủ chạy tới Hạ Khẩu.

Lúc này, thành Hạ Khẩu đã trở thành chiến trường chính quân Giang Hạ đánh với quân Tào, bất kể quân Tào từ Giang Lăng đánh tới, hay là từ Hán Thủy xuôi nam, thậm chí cả từ quận An Lục đánh tới, đều phải đối mặt Hạ Khẩu.

Trong đại quân doanh Hạ Khẩu, bao gồm Văn Sính, Cam Ninh, Ngụy Diên, Lưu Hổ, Liêu Hóa, Trần Sóc và mười mấy tướng lĩnh cấp trung trở lên tụ tập ở trong lều lớn trung quân, chờ đợi Lưu Cảnh bố trí quân sự.

Hai tên lính mang tới một cái giá gỗ, trên giá gỗ là bản đồ quận An Lục, trên đường, Lưu Cảnh và Giả Hủ đã ở trong xe ngựa thảo luận phương án tỉ mỉ về trận đánh bất ngờ này.

Trận chiến tranh này mấu chốt ngay tại hai chữ “Đánh bất ngờ”, vào thời khắc quân Tào không tưởng được thì đánh bất ngờ quân địch.

Phải nói bọn hắn cần phải nắm chắc cơ hội tinh tế này, vừa lúc chủ lực Tào Tháo ở Giang Lăng chưa yên ổn, mà quân Tào tại Phàn Thành cần vận chuyển lượng lương thực lớn xuôi nam, không rút được binh lực viện trợ cho quân Tào tại quận An Lục.

Năm vạn quân Tào được phân trú đóng tại các thành tại quận An Lục, binh lực tương đối phân tán, đúng là cơ hội đánh bất ngờ.

Lưu Cảnh đi đến trước bản đồ cầm lên một cây gỗ, cười nói với mọi người:

- Trận chiến này tới đột ngột, chỉ sợ trong lòng mọi người vẫn chưa có chuẩn bị.

Ngụy Diên cười tiếp lời nói:

- Phải nói chiến dịch trận chiến này tới rất đúng lúc, diễn luyện lâu dài đã đến trình độ nhất định rồi, vẫn chưa biết có hiệu quả đến đâu, lúc này cần thực chiến để kiểm nghiệm hiệu quả. Nếu kiểm nghiệm thấy chưa đủ thì sau này sẽ tiếp tục cải tiến. Có thể nói chiến dịch trận này trên thực tế là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Mọi người đều tán thành cách nói của Ngụy Diên, nhìn khí thế của các tướng lĩnh tăng cao, Lưu Cảnh cười nói:

- Xem ra nếu không để mọi người ra trận, chỉ sợ cơm chiều nay ta sẽ không được ăn rồi.

Lưu Cảnh khôi hài khiến tất cả mọi người đều bật cười hiểu ý, lúc này Giả Hủ cũng cười nói:

- Ta lại báo tin tốt cho mọi người, ngay tối hôm qua, phu nhân đã sinh một tiểu Châu mục, Châu Mục có người kế nghiệp rồi.

Tin tức này khiến cho trong đại trướng đều vui mừng, Văn Sính, Cam Ninh và các đại tướng đều tiến lên chúc mừng, Lưu Cảnh không nghĩ sự việc này lại dẫn tới hưởng ứng lớn như thế, quả thực khiến mọi người còn kích động hơn so với quyết định xuất chinh.

Lưu Cảnh bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, có con trai đồng nghĩa với việc thế lực của hắn sẽ kéo dài liên tục, ý nghĩa lòng trung thành hiệu lực của tất cả các tướng lĩnh cũng kéo dài, ý nghĩa lợi ích của họ cũng được đảm bảo lâu dài.

Nhìn lần lượt từng khuôn mặt vui sướng, Lưu Cảnh cười khoát tay:

- Mọi người không cần tranh cãi, rượu mới và trứng gà đỏ cam đoan mỗi người đều có.

Mọi người lại cười vang, đợi yên lặng rồi, lúc này Lưu Cảnh mới quay lai đề tài đánh bất ngờ quận An Lục. Hắn dùng cây gỗ chỉ vào bản đồ, nói:

- Lần này đánh bất ngờ phải lợi dụng đầy đủ Vân Mộng Trạch và Vân Thủy, phát huy ưu thế chiến thuyền của chúng ta, mấu chốt trận chiến này ở ngay tại huyện An Lục, nơi đó có ba vạn quân đóng trú, đánh bại quân Tào tại huyện An Lục, như vậy trận chiến này có thể thắng rồi.

………….

Trận chiến đánh bất ngờ được quyết định hành động vào ngay đêm hôm sau, lúc này đang xế chiều, vì giữ nghiêm cơ mật, quân Giang Hạ vẫn tuyên bố cử hành binh diễn thực chiến ban đêm đại quy mô như cũ, cũng che giấu tin tức Lưu Cảnh đã đến, bắt đầu từ xế chiều, bất kể thủy quân và lục quân đều tích cực bắt tay vào chuẩn bị chiến đấu rồi.

Lưu Cảnh còn ở trong đại trướng cùng Giả Hủ chỉnh lý lại chi tiết về đêm tập kích, lúc này có binh lính ở cửa trướng bẩm báo:

- Châu Mục, Văn Tướng quân cầu kiến!

- Mời ông vào!

Rất nhanh, Văn Sính đi đến, ông mặc dù bị thương trước chiến dịch quận An Lục, nhưng thương thế nhẹ, cơ bản đã khỏi hẳn, ngoại trừ không thể lên ngựa vào đấu đơn độc với tướng địch ra, còn mang binh hành quân đánh giặc v.v… thì không vấn đề gì.

Sở dĩ ông tìm Lưu Cảnh, là vì xế chiều trong lúc bố trí quân sự ông đã bị bỏ sót, tuy rằng Văn Sính cũng biết bởi vì mình bị thương nên mới như thế, nhưng trong lòng ông lại không cam lòng, lần trước bại trận tại quận An Lục vẫn làm ông canh cánh trong lòng.

- Châu Mục, ta nói ra suy nghĩ của mình!

Vào trong trướng, Văn Sính liền âm trầm nói.

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, hắn biết tâm tư của Văn Sính, ở trong quân Kinh Châu, tư cách lý lịch của Văn Sính gần với lão tướng Hoàng Trung. Hoàng Trung ở Trường Sa không thể đến, Văn Sính dĩ nhiên là một lão tướng rồi, mình không phái ông đi, đương nhiên ông bất mãn rồi.

Lưu Cảnh lệnh binh lính xếp chỗ cho ông:

- Văn Tướng quân mời ngồi!

Trong xương cốt Văn Sinh là một người cực kỳ nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không cậy già lên mặt, ông cũng ý thức được thái độ của mình không ổn, giọng điệu liền ôn hòa trở lại:

- Ta bởi vì từng chiến đấu một trận với quân Tào tại quận An Lục, sau đó còn đặc biệt phái người điều tra, cho nên ta có một vài tin tình báo muốn nói.

Lưu Cảnh rất hứng thú, đây đúng là điều hắn muốn biết đấy, vội vàng nói:

- Tướng quân mời nói!

Văn Sính suy nghĩ một chút nói:

- Trong trận chiến quận An Lục lần trước chủ tướng là Trương Liêu, nhưng không biết tại sao, Tào Tháo rất nhanh đã bãi miễn chức vụ chủ tướng của Trương Liêu, lại cho Triệu Nghiễm làm chủ tướng. Triệu Nghĩm này ta biết, tính cách hết sức cẩn thận, luyện binh không tệ nhưng vẫn kém xa Trương Liêu.

Giả Hủ bên cạnh cười nói:

- Văn Tướng quân phân tích không tệ, Triệu Nghiễm không chỉ cẩn thận, mà còn vô cùng bảo thủ, trong quân Tào có hiệu là Quy tướng, đây là nguyên nhân mà Tào Tháo cho y làm chủ tướng. Chỉ cần y bảo vệ quận An Lục là được, không cần y tiến công Giang Hạ, về phần Trương Liêu, hẳn là vì y không bắt Văn tướng quân nên bị xử phạt rồi.

- Tiên sinh nói không sai, không biết tiên sinh có biết người tên Tư Mã Ý không?

Tim Lưu Cảnh nhảy dựng lên ‘Tư Mã Ý xuất hiện rồi sao?'

Giả Hủ vuốt râu cười:

- Ta biết người này, là người rất nổi bật trong Tư Mã Bát đại, rất có mưu lược, rất giỏi về nắm lấy cơ hội, ngày xưa Tào Hồng mời gã làm phụ tá, gã giả bệnh không đi, sau đó Tào Thừa tướng phái người mời gã, gã lập tức vứt quải trượng đầu nhập ngay. Người này xem xét thời thế không hề tầm thường, chẳng lẽ người này đã ở quận An Lục rồi?

Văn Sính gật gật đầu:

- Hiện gã là mưu sĩ hiệu lực cho Tào Tháo, nay đang ở quận An Lục!

Lưu Cảnh trầm ngâm không nói, hắn có chút kiêng kỵ Tư Mã Ý. Triệu Nghiễm bảo thủ có thể cho hắn can đảm tiến binh, nhưng nếu có Tư Mã Ý ở đó, hắn không thể không suy xét tính phiêu lưu trong đó.

Lúc này Giả Hủ lại cười lạnh một tiếng:

- Tư Mã Ý tuy có mưu lược, nhưng chưa từng trải qua chiến tranh để tôi luyện, chỉ là một thư sinh mà thôi, còn xa mới có thể được gọi là mưu sĩ. Ít nhất hiện tại, gã ngay cả tư cách xách giày cho Trình Dục, Tuân Úc, Tuân Du cũng không có. Văn tướng quân không cần đề cao gã quá, một trận chiến này, ta sẽ dạy cho gã một bài học.

………

Văn Sính cuối cùng có thể xuất chiến, nhưng ông không độc chắn một phương, mà trở thành tham mưu quan cho Lưu Cảnh, ngồi cùng thuyền với Lưu Cảnh.

Vào đêm, bốn vạn quân Giang Hạ ngồi trên ba trăm chiếc thuyền lớn lái vào Hán Thủy, sau khi xuất hành năm mươi dặm thì tiến vào đầm nước Vân Mộng Trạch, nơi này là bắc bộ của Vân Mộng Trạch, lượng nước nhỏ lại, bởi vậy hình thành một vùng đất ẩm ướt nửa nước nửa khô, giống như đảo nhỏ được nước cạn bao quanh.

Giữa đầm nước còn cất giấu một tòa huyện nhỏ, tên là huyện Vân Dương, tức là ý nghĩa vầng mặt trời của Vân Mộng. Chu vi tường thành nhỏ của huyện Vân Dương chỉ có sáu dặm, có mấy trăm hộ gia đình ở đó, bình thường sống bằng nghề đánh bắt cá và trồng trọt trên đảo.

Huyện nhỏ Vân Dương cũng là một huyện nhỏ nhất phía nam quận An Lục, tựa vào Vân Thủy, Hoàng Tổ đã xây dựng một tòa khói lửa ở trong này để cảnh báo địch phương bắc đến, nhưng lúc này, huyện Vân Dương lại bị quân Tào chiếm lĩnh, mà khói lửa cũng dùng để giám thị quân Giang Hạ phía nam.

Đội tàu theo Vân Khẩu tiến vào Vân Thủy, tuy Vân Thủy không rộng, nhưng nước rất sau, khả thi cho thuyền lớn ngàn thạch chạy được nhanh. Lúc này, Văn Sính nhìn huyện Vân Dương xa xa, quan tâm nói với Lưu Cảnh:

- Mặc dù là ban đêm, nhưng chúng ta vẫn sẽ bị quân coi giữ phát hiện, bọn họ sẽ điểm khói lửa báo động, không bằng trước tiên phái thám báo chiếm tòa khói lửa đã, ta biết tường thành huyện Vân Dương cũ nát, rất dễ dàng lên thành.

Không đợi Lưu Cảnh nói, Giả Hủ ở bên cạnh cười nói:

- Ta thì muốn quân coi giữ huyện Vân Dương phát hiện, bọn chúng muốn cảnh báo, ta cầu còn không được.

Văn Sính sửng sốt, cái này thì không thể gọi là đánh bất ngờ rồi, ông đang định phản bác, Lưu Cảnh lại cười nói:

- Nếu Giả tiên sinh định liệu trước rồi, chúng ta lần này không ngại nghe sắp xếp của y.

Nếu Lưu Cảnh nói như vậy, Văn Sính cũng không nói gì nữa, chỉ cười lạnh trong lòng, thầm nhủ: ‘Ta thật muốn xem một Giả độc sĩ là người có biện pháp hay gì?’

Đội tàu tiếp tục tiến lên trước, quả nhiên không ngoài dự tính của Văn Sính, khi đội tàu đi qua mặt đông thị trấn, quân coi giữ phát hiện chiến thuyền quân Giang Hạ lập tức gõ cảnh báo. Mấy trăm binh lính quân Tào xông lên tường thành, hoảng sợ nhìn đội tàu Giang Hạ như một dãy núi, một quân hầu la lớn:

- Nhanh phóng ba cột khói lửa!

Một cột khói lửa báo động là báo ngày bình an, hai cột khói lửa báo quân đội dưới ngàn người đột kích đến, ba cột khói lửa chính là đại đội quân địch đến tập kích. Rất nhanh, ba cột khói lửa được đốt lên, ngọn lửa sáng rực vô cùng bắt mắt ở trong đêm tối.

………….

Lúc này, chủ tướng quân Tào quận An Lục là Triệu Nghiễm. Trương Liêu đã bị triệu hồi về Phàn Thành, năm vạn quân cũng đã giảm còn ba vạn năm ngàn người, trong đó năm ngàn người đóng trú ở huyện Tùy phía tây, còn lại ba vạn người đóng ở huyện An Lục.

Triệu Nghiễm không giỏi mang binh đánh giặc, nhưng luyện binh lại rất giỏi, hơn nữa còn giỏi về phòng ngự, bởi vì huyện An Lục hơi nhỏ, không thể đóng ba vạn quân được, Triệu Nghiễm liền hạ lệnh dựng quân doanh trong cánh đồng bát ngát phía tây huyện thành.

Gã chẳng những xây dựng bản tường cao một trượng năm thước, hơn nữa doanh trại quân đội từ sông đào bảo vệ thành từ huyện An Lục kéo dài ra bên ngoài hai trăm năm mươi bước, tạo thành doanh trại bảo vệ sông đào.

Hơn nữa doanh trại quân đội và thị trấn khoảng cách 250 bước, khoảng cách này không gần không xa, xa có số lượng công trình hoa tiêu rất lớn, gần quá sẽ uy hiếp sự an toàn của doanh trại quân đội, như vậy cho dù thị trấn thất thủ, cung tiễn quân địch cũng không thể bắn vào doanh trại quân đội, ngay cả Tào Tháo cũng tán dương gã rất có sáng kiến.

Lúc này đã là canh hai, quân Giang Hạ mới vừa từ Hán Thủy lái vào Vân Thủy, cách huyện Vân Dương còn một đoạn, khói lửa cảnh báo còn chưa truyền đến đại doanh quân Tào huyện An Lục.

Không trung mây đen dầy đặc, không có ánh trăng ánh sao, toàn bộ quận An Lục đen tối, đêm dài vắng lạnh, đại bộ phận binh lính đều đã đi vào giấc ngủ, chỉ có lính gác ở huyện thành và quân doanh đi lên tuần tra.

Binh lính đóng ở huyện thành An Lục không nhiều, chỉ có hơn hai ngàn người, lúc này trên tường thành có hơn ba trăm binh lính tuần tra qua lại.

Đúng lúc này, mười mấy bóng đen từ đằng xa chạy tới gần tường thành, bọn họ lợi dụng tấm ván gỗ dài nhanh chóng đã vượt qua sông đào bảo vệ thành, dán người vào chân tường thành, ẩn vào trong bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui