- Ngươi chính là Tưởng Cán!
Trong khoang thuyền, Lưu Cảnh có chút hăng hái đánh giá nam tử gầy yếu trước mắt này, người này chính là Tưởng Cán trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hai lần trúng kế, tặng Tào Tháo tám mươi ba vạn đại quân? Y lại là người Sài Tang.
Tưởng Cán nhận ra Lưu Cảnh, lau mồ hôi trên trán thấp giọng nói: - Chính là tại hạ.
Lưu Cảnh nhớ ra hắn từng gặp hai người họ Tưởng, lại hỏi: - Năm đó Tưởng Trung và phụ tá Hoàng Tổ Tưởng Tề Du Chước sở Phàn Thành là là gì của ngươi?
- Bọn họ đều là người trong tộc của tại hạ.
Tưởng Cán bất đắc dĩ trả lời, y khoanh tay đứng trước mặt Lưu Cảnh, vẻ mặt có chút xấu hổ, trong lòng Tưởng Cán thậm chí còn có chút hổ thẹn, phụ thân của y giờ đang ở Sài Tang, cùng một chỗ với đại ca, cháu họ Tưởng Lệ vẫn là đồn trưởng quân Giang Hạ.
Đây là bí mật của y, y nói với Tào Tháo cha mẹ mình đã mất, giấu diếm sự thật phụ thân vẫn còn khoẻ mạnh, y cũng sợ bị Lưu Cảnh tra ra bối cảnh bản thân, nhưng khẩu âm của y lại làm bại lộ bí mật.
- Ngươi ra nhập vào quân Tào Tháo năm nào? Lưu Cảnh lại hỏi.
- Năm Kiến An thứ tám!
Tưởng Cán lại lập tức giải thích nói: - Nhưng năm Kiến An thứ năm tại hạ liền rời Sài Tang đi phương bắc du học, khi Châu Mục chấp chưởng Sài Tang, ta cũng không ở Sài Tang.
Lúc này, giọng điệu Lưu Cảnh trở nên ôn hòa, khoát tay nói: - Tiên sinh mời ngồi!
Trong lòng Tưởng Cán không yên bất an ngồi xuống, ánh mắt nhìn về hộp thư trên bàn, ở bên trong là thư Tào Thừa tướng gửi Tôn Quyền. Lưu Cảnh nhặt hộp thư lên, hộp thư do bạch ngọc chế thành, bên ngoài hệ dát một lớp vàng.
Lưu Cảnh mở hộp ngọc, lấy phong thư bên trong, không ngờ khiến Lưu Cảnh ngẩn ra, đây không phải thư của Tào Tháo, mà là một phần văn bản hứa hẹn đóng dấu đại ấn của Thừa tướng, trong thư hứa hẹn đáp ứng trong vòng năm năm không tiến công Giang Đông, phong Tôn Quyền làm Ngô công.
Đồng thời còn đề xuất, nếu quân Giang Đông nguyện ý cùng Quân Tào tấn công Kinh Châu, sau cuộc chiến, Giang Đông được bốn quận Trường Sa, Quế Dương, Linh Lăng, Võ Lăng, còn có điều thứ ba, thay con thứ cầu hôn muội của Ngô hầu làm vợ, hai nhà Tần Tấn kết mối lương duyên.
Điều này làm cho Lưu Cảnh hít một hơi khí lạnh, đây là một điều kiện Tôn Quyền không thể cự tuyệt, không chỉ có Thừa tướng đồng ý, đồng thời còn cho Tôn Quyền bốn quận Kinh Nam, xem ra Tào Tháo hạ quyết tâm nhất định phải tranh thủ được Tôn Quyền, may mắn phần cam đoan này bị mình cản được, nếu không hậu quả thực không tưởng tượng nổi, nhất định phải trọng thưởng quản sự Xích Bích kia thật hậu.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng đi vài bước, trầm tư nghĩ đối sách tiếp theo, đương nhiên hắn có thể đem thư và sứ giả tạm giữ, coi như chuyện này không phát sinh, nhưng nếu như Tào Tháo lại phái sứ giả thì làm sao? Hoặc là Tôn Quyền phái sứ giả đi Giang Lăng, đều dẫn đến nguy cơ.
Biện pháp tốt nhất để cho sứ giả đến huyện Kỳ Xuân, Lưu Cảnh vừa liếc nhìn Tưởng Cán, ánh mắt lộ ra một tia cười thản nhiên, chìa khóa giải quyết nguy cơ vẫn là do người này.
Lưu Cảnh ngồi xuống, chăm chú nhìn Tưởng Cán khẽ cười nói: - Năm ngoái ta đi xem Sài Tang hộ sách, phụ thân Tử Dực huynh hẳn vẫn ở Sài Tang!
Những lời này giống như một đòn nghiêm trọng, giã thật mạnh vào trong lòng Tưởng Cán, khiến cho nội tâm kiên cường của y xuất hiện một vết rách lớn, y chậm rãi cúi đầu, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng...
Phủ đệ tạm thời của Tôn Quyền, Gia Cát Lượng và Lỗ Túc cùng đi xuống, ở trước cửa kiên nhẫn chờ Tôn Quyền triệu kiến. Lỗ Túc không có thất tín, cuối cùng thuyết phục Tôn Quyền gặp Gia Cát Lượng một lần, nghe ý kiến Lưu Bị một chút.
Chính trị cho tới bây giờ đều là hiện thực, hoàn toàn dựa vào thực lực nói chuyện, từ sau khi Tào Tháo công hãm Giang Lăng, Lưu Bị thảm bại vượt sông, địa vị của ông ta liền xuống dốc không phanh, hứng thú của Tôn Quyền với ông ta cũng giảm, Gia Cát Lượng cũng bị Tôn Quyền lãnh đạm.
Tuy nhiên Gia Cát Lượng cũng không muốn rời đi Kỳ Xuân, y phải tìm cách để Lưu Bị gia nhập vào chống đỡ Tào trận doanh, nếu không Lưu Bị sẽ mất đi cơ hội chia sẻ chiến lợi phẩm, cuối cùng dựa vào hỗ trợ của Lỗ Túc, Gia Cát Lượng có một cơ hội gặp Tôn Quyền, thành hay không là ở lần này.
Lúc này cửa hông mở ra, một gã thị vệ chạy ra, thi lễ nói: - Ngô hầu cho mời!
Gia Cát Lượng và Lỗ Túc liếc nhau, đi đến cửa lớn, rất nhanh, hai người đi đến trước thư phòng, thị vệ vào nhà bẩm báo: - Lỗ Phó Đô Đốc và Gia Cát tiên sinh đến rồi!
- Mời vào! Trong phòng truyền đến thanh âm của Tôn Quyền, tâm tình dường như không tệ, trả lời thực nhẹ nhàng.
Gia Cát Lượng đi vào phòng, chỉ thấy Tôn Quyền đang ngồi ở trên bàn phê duyệt công văn Giang Đông đưa tới, việc chính sự trong Đông Ngô trước mắt do Trương Hoành quản lý, tạm thời bình an vô sự, người Sơn Việt cũng không có cơ hội gây rối, nông nghiệp mưa thuận gió hoà, lương thực vụ mùa thu hoạch tốt đẹp, khiến tâm tình Tôn Quyền vô cùng vui vẻ nhẹ nhõm.
Gia Cát Lượng tiến lên thi lễ nói: - Khổng Minh tham kiến Ngô hầu!
Tôn Quyền cười khoát tay nói: - Khổng Minh tiên sinh mời ngồi!
Gia Cát Lượng ngồi xuống, Lỗ Túc cũng ngồi ở một bên khác, Tôn Quyền lúc này mới áy náy nói:
- Đã nhiều ngày bận rộn sự vụ, không rảnh gặp tiên sinh, thực chậm trễ, xin tiên sinh thứ lỗi!
Gia Cát Lượng cười: - Sáng cũng có nghe qua, biết Ngô hầu phiền lòng, cũng không dám quấy rầy.
Tôn Quyền biết y nói đến việc mật thư của Tào Tháo, y không muốn cùng Lưu Bị nói chuyện này, liền cười bỏ qua, lại hỏi: - Không biết hiện tại tình trạng Hoàng thúc như thế nào?
- Hôm trước ta nhận được thư của Hoàng thúc, Hoàng thúc đã ở huyện Võ Lăng, trước mắt lương thực huyện Võ Lăng vẫn phong phú, quân đội có hai vạn năm ngàn người, vẫn còn thực lực.
- Đó là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, lần trước một hồi Đông Ngô, thật sự là vội vàng, khi nào mời Hoàng thúc đến Giang Đông, ta nhất định sẽ chiêu đãi y.
Tôn Quyền chỉ là thuận miệng nói, cũng không xem là thật, nhưng Gia Cát Lượng lại bắt được cơ hội, cười nói: - Một khi đã như vậy, Khổng Minh liền thay Hoàng thúc nhận lời mời của Ngô hầu, sau đại chiến Hoàng thúc nhất định đến viếng thăm Ngô hầu.
Trong lòng Tôn Quyền ngẩn ra, không nghĩ tới Gia Cát Lượng lại tưởng thật, y đành phải cười khổ một tiếng, chuyển hướng đề tài, - Cuộc chiến kháng Tào lần này, thật đáng tiếc Hoàng thúc không thể tham gia.
Đây cũng là chuyện mà Gia Cát Lượng muốn nói, thần sắc y trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Lời nói của Ngô hầu thật kinh ngạc, liên hợp chống Tào là hành trình lần trước của Đông Ngô, Ngô hầu và Hoàng thúc thân định đại kế, Nam quận tuy rằng bị suy sụp, nhưng thực lực vẫn còn, vả lại ý chí chống Tào càng thêm mãnh liệt.
Hiện tại chúng ta vẫn có được Hành Dương, Võ Lăng và Ngũ Quận, cùng với một nửa Nam Quận, hai vạn năm ngàn quân tinh nhuệ, quan trọng hơn là trong tay Hoàng thúc có thư Y Đai chiếu, phụng chỉ bắt đạo tặc, danh chính ngôn thuận, nếu không, Tào Tháo lấy thân phận Thừa tướng Giang Đông, lại có ý chỉ Hoàng đế, Lưu Châu Mục và Ngô hầu đều là Hán thần, dùng cái gì để chống đỡ không theo?
Những câu Gia Cát Lượng nói đánh vào lòng của Tôn Quyền. Gia Cát Lượng nói rất đúng, vấn đề lớn nhất bọn họ kết hợp chống đỡ Tào chính là danh bất chính ngôn bất thuận, Tào Tháo phụng chỉ chinh phạt, mà bọn họ lại chống cự đại quân triều đình, nghiêm trọng nói một chút, bọn họ chính là phản nghịch tạo phản, nếu có Y Đai Chiếu của Lưu Bị, bọn họ chính là thanh quân trắc, cứu Hán Đế, ý nghĩa hoàn toàn khác rồi.
Gia Cát Lượng thấy Tôn Quyền đã bị nói động, y nói tiếp: - Ba phương chống Tào, tất có một lãnh đạo, Lưu Hoàng thúc nguyện để Ngô hầu cầm đầu, hiệp trợ Ngô hầu thảo phạt đạo tặc Hán!
Đây cũng là đòn sát thủ của Gia Cát Lượng, y biết Tôn Quyền và Lưu Cảnh ở tranh đấu ngôi vị cầm đầu kháng Tào, sau chiến tranh có ý nghĩa quan trọng liên quan đến lợi ích, cho nên y tỏ thái độ trước, ủng hộ Tôn Quyền dẫn đầu ba phương kháng Tào.
Tôn Quyền rốt cục bị thuyết phục, y gật gật đầu lại hỏi: - Không biết Hoàng thúc sẽ lấy phương thức gì tham gia kháng Tào?
Gia Cát Lượng mừng rỡ, Tôn Quyền rốt cục nhả ra rồi, y vội vàng nói: - Chúng ta có hai phương án, một là phái quân đội đi theo quân Giang Đông, tiếp theo chúng ta ở tây tuyến tác chiến, tấn công Giang Lăng, cắt đường lui của Tào Tháo ở Giang Lăng, hai phương án do Ngô hầu quyết định.
Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút liền cười nói: - Để cho ta suy nghĩ một chút, trước tiên không vội quyết định, tóm lại, ta ủng hộ lập trường Hoàng thúc chống Tào.
Gia Cát Lượng như đã đạt tới mục đích, y liền không ở lại lâu, đứng dậy cáo từ. Tôn Quyền tự mình đưa Gia Cát Lượng ra ngoài, nhìn Lỗ Túc một cái, Lỗ Túc hiểu ý, Ngô hầu là muốn mình ở lại.
Lỗ Túc đưa Gia Cát Lượng ra cửa chính, lại vội vàng trở về gấp, chỉ thấy Tôn Quyền đứng ở phía trước cửa sổ trầm tư không nói, Lỗ Túc không dám quấy rầy ý nghĩ chủ công, liền đứng yên một bên.
Qua thật lâu sau, Tôn Quyền hỏi: - Tử Kính cũng biết vì sao Lưu Bị nhất định phải tham dự chống Tào không?
- Lão là Hoàng thúc, lại chỉ Y Đai Chiếu, vào lúc này, nếu lão co đầu rút cổ ở Võ Lăng không ra, sẽ bị người trong thiên hạ chê cười, lão không đảm đương nổi loại trọng trách này.
- Ngươi thực nghĩ như vậy? Tôn Quyền quay đầu lại như cười như không nhìn Lỗ Túc.
Lỗ Túc gật gật đầu:
- Vi thần cho là như vậy, Gia Cát Lượng cũng thừa nhận xác thực ý nghĩ của vi thần.
Tôn Quyền lắc lắc đầu: - Đó là Tử Kính quá trung hậu rồi, không hiểu tâm kế của Gia Cát Lượng.
Lỗ Túc vội vàng khom người nói: - Vi thần không biết, xin Ngô hầu chỉ rõ.
Tôn Quyền thở dài, - Ngồi xuống nói đi!
Hai người ngồi xuống, lúc này Tôn Quyền mới cười khổ một tiếng nói: - Ta cũng vừa mới biết, ngày hôm qua Tử Bố tìm ta, khuyên ta cho dù cuối cùng cùng Lưu Cảnh kết hợp chống Tào thì cũng phải nói điều kiện, Lưu Cảnh phải nhượng lại năm quận Trường Sa, Võ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương, Hành Dương, nhưng ngoại trừ quận Trường Sa, bốn quận còn lại đều ở trong tay Lưu Bị, vừa rồi Gia Cát Lượng kiên trì quân đội Lưu Bị tham gia chống Tào, hiển nhiên đã ý thức được điểm này, ta lại nhất thời quên, hiện tại mới nhớ tới.
Lỗ Túc trầm mặc một lát, hỏi: - Ngô hầu là muốn đổi ý, phủ định lời vừa rồi sao?
- Lời nói của ta cũng không giữ lời như vậy, nhưng nếu như có thể vô tình để Khổng Minh biến mất, như vậy
Ý của Tôn Quyền là, nếu giết Gia Cát Lượng, việc y hứa hẹn liền không có ai biết, trở thành phế thải, chỉ có điều ý tưởng này hơi độc ác, y hy vọng Lỗ Túc ủng hộ.
Lỗ Túc lập tức đứng lên nói: - Ngô hầu, xin cho vi thần nói một câu, Lưu Bị tham chiến có lợi cho việc chủ công danh chính ngôn thuận chống Tào, đây thật ra là đại nghĩa, chỉ vì bốn quân mà trở thành nghịch thần, thật là vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, nếu Ngô hầu muốn bốn quận, hậu chiến có thể tìm lý do khác, nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, vi thần nghĩ, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đoàn kết chống đỡ Tào mới là thiết thực!
Tôn Quyền yên lặng không nói, buổi nói chuyện với Lỗ Túc khiến y hổ thẹn vạn phần, sau một lúc lâu y mới thở dài một tiếng nói: - Tử Kính nói đúng, ta suýt nữa làm chuyện ngu xuẩn rồi, Tử Kính chịu thệt thòi khuyên can, đúng thế, tiếp thu lời Tử Kính nói..., đã hứa, sẽ không đổi ý, đợi hậu chiến tìm lý do khác cướp lấy bốn quận.
......
----------oOo----------