Binh Lâm Thiên Hạ

Đã nhiều ngày Tào Tháo bị dịch bệnh tra tấn có chút bực bội, dịch bệnh ở đại doanh Xích Bích vừa mới được khống chế, Giang Lăng bên kia lại truyền tới bẩm báo khẩn cấp của Tào Nhân, trung quân Tào ở Giang Lăng cũng bạo phát dịch bệnh, đã bệnh chết hơn ba mươi người.

Truy cứu nguyên nhân, hẳn là do binh lính Xích Bích vận chuyển lương thảo đem dịch bệnh đến Giang Lăng, không phải là độc nhất vô song, Tuân Du thủ Tương Dương và Phàn Thành cũng đưa tới thư tín, quân doanh Phàn Thành cũng có binh lính bị bệnh, điều này làm cho Tào Tháo tâm phiền ý loạn, lập tức mời Trương Cơ đi tới Giang Lăng và Phàn Thành phòng bị tình hình bệnh dịch.

Ban đêm, Tào Tháo đang ngồi ở trong đại trướng đọc thư Tuân Du viết cho lão, trong thư Tuân Du nhắc nhở Tào Tháo, quân Giang Đông và quân Giang Hạ chia rẽ rất có thể là do Lưu Cảnh tương kế tựu kế.

Lý do của Tuân Du rất đơn giản, nếu Lưu Cảnh trước đó muốn trăm phương nghìn kế lưu lại Tôn Quyền, không tiếc mạo hiểm đánh lén quận An Lục, như vậy hiện tại như thế nào lại vì một Mã Diên vừa mới đầu hàng mà hủy diệt kết minh không dễ mà có?

Hơn nữa lấy cách làm người của Lưu Cảnh, hắn thật sự sẽ bổ nhiệm một phản tướng vì báo thù riêng mà giết chủ tướng đi trấn thủ trọng trấn Trường Sa?

Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, phân tích của Tuân Du vô cùng xác đáng, khiến Tào Tháo rốt cục tỉnh ngộ lại, Lưu Cảnh để Mã Diên đi thủ Trường Sa chẳng qua là vì tạo cho Chu Du một cơ hội giết người, bán cho Chu Du một ân tình, như vậy giữa Lưu Cảnh và Chu Du tất nhiên đã đạt thành ăn ý nào đó.

Tào Tháo lúc này mới chậm rãi nghĩ lại, Lưu Cảnh lợi dụng Trương Cơ vận chuyển tình báo cho mình, mục đích này đúng là vì mượn tay mình tới thu thập Chu Du, mà mình đề xuất Hoàng Cái đổi Mã Diên, vốn là muốn ly gián Giang Hạ và Giang Đông, không nghĩ tới lại cho Lưu Cảnh một cơ hội lừa gạt Chu Du.

Phương diện này mưu lược đan xen lẫn nhau, lớn mật mà độc ác, vả lại mưu tính sâu xa, càng đem mình và quân Giang Đông đùa bỡn trong bàn tay.

Tào Tháo khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, lão đang nghĩ Lưu Cảnh tương kế tựu kế như vậy mục đích là cái gì? Cố nhiên Lưu Cảnh từ chỗ Chu Du chiếm được ích lợi là không giả, vậy chính mình có cái gì tổn thất đây?

Đương nhiên, rất có thể khi đại chiến ở Trường Giang, quân Giang Đông sẽ đột nhiên giết tới, giết mình không đề phòng ứng phó, nhưng trừ lần đó ra? Mình còn có cái gì tổn thất, Tào Tháo nghĩ như thế nào cũng không ra.

Trong lòng của lão rất rõ ràng, nếu quân Giang Đông muốn đánh lén mình, cũng hoàn toàn không cần phải dùng kế phản gián, có thể trực tiếp đi Hạ Khẩu đóng quân, Lưu Cảnh không cần phải đem sự tình biến thành phức tạp như vậy.

Lúc này, Tào Tháo lại bỗng nhiên nghĩ đến một chút, lão vì chờ quân Giang Đông và quân Giang Hạ nội chiến mà cố ý trì hoãn thời gian gần một tháng.

Chẳng lẽ Lưu Cảnh chính là vì cố ý kéo dài thời gian của mình sao? Hắn làm như vậy lại có ý nghĩa gì? Đối với mình lại có tổn thất gì?

Tào Tháo suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, trong quân của lão lương thảo sung túc, lại khống chế được dịch bệnh, cho dù giằng co đến mùa xuân sang năm lão cũng không cần lo lắng, ngược lại là quân Giang Hạ và quân Giang Đông có rạn nứt, lâu ngày tất sinh biến.

Lúc này, ngoài trướng vải truyền tới tiếng bước chân vội vàng, ngay sau đó là thanh âm của Trình Dục:

- Ta có việc khẩn cấp, muốn gặp Thừa tướng!

Tào Tháo ngẩn ra, đi đến trướng cửa hỏi:


- Trọng Đức, chuyện gì?

Trình Dục đi lên trước thấp giọng nói:

- Thừa tướng mời mượn một bước nói chuyện.

Tào Tháo gật gật đầu, đi vào lều lớn, y ngồi xuống hỏi:

- Nói đi? Chuyện gì?

- Khởi bẩm Thừa tướng, khi vi thần ở trong đại doanh thị sát, nghe được một tin đồn đại.

- Đồn đại gì?

Trong lòng Tào Tháo có một loại cảm giác không ổn, ở trong quân đội xuất hiện đồn đại, thường thường là điềm báo trước quân tâm dao động.

- Đồn đại bộ hạ cũ Viên Thiệu ở Hà Bắc lại lần nữa khởi sự rồi, khí thế vô cùng mãnh liệt, thổi quét nhiều quận Hà Bắc.

- Không có khả năng!

Tào Tháo quả quyết nói:

- Viên Hi và Viên Thượng đã chết, bộ hạ cũ Viên Thiệu cho dù là khởi sự, bọn họ có thể nguyện trung thành với ai?

Trình Dục chần chừ một chút, nhỏ giọng nói:

- Kỳ thật Thừa tướng vẫn lọt lưới một người.

Tào Tháo chau mày, sau một lúc lâu mới nói:

- Ngươi nói là con út Viên Thiệu Viên Mãi sao? Hiện tại hẳn là nó tuổi vẫn còn nhỏ chứ!

- Thừa tướng, trận chiến Quan Độ đã qua tám năm rồi, lúc ấy Viên Mãi bốn tuổi, hiện tại hẳn là mười hai tuổi, nếu có người lập nó làm chủ, hoàn toàn có thể khởi sự.


Dừng một chút, Trình Dục lại nói:

- Hơn nữa trong quân đồn đại bộ hạ cũ Viên thị là khởi binh ở Dịch huyện, ủng lập Viên Mãi làm tân chủ, do đám người Tuân Kham, Tưởng Kỳ bày ra, từ những chi tiết này, Thừa tướng chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao?

Sau lưng Tào Tháo lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, càng là chi tiết đầy đủ lại càng làm cho người ta tin tưởng, điều này tất nhiên là Lưu Cảnh sai người đến gieo rắc, cực khả năng chính là Trương Cơ, giữa trưa y mới rời khỏi đại doanh đi Giang Lăng, trước đó Trương Cơ có đặc quyền ra vào các doanh trướng, gieo rắc lời đồn đại này vô cùng tiện lợi.

Nhưng đây còn không phải mấu chốt, mấu chốt là Lưu Cảnh truyền bá tin tức này, chẳng lẽ hắn phái người đi Hà Bắc sao? Tào Tháo lại nghĩ tới Lưu Cảnh ở cố ý kéo dài thời gian tiến công của mình, đây rõ ràng chính là đang đợi Hà Bắc gặp chuyện không may.

Nghĩ đến đây, Tào Tháo lập tức lo lắng, vội vàng hỏi Hứa Chử nói:

- Hà Bắc bên kia có đưa tin gì dùng được tới không?

- Hồi bẩm Thừa tướng tạm thời không có.

Mặc dù không có tin tức, nhưng lo lắng trong lòng Tào Tháo cũng không có buông, nếu như Lưu Cảnh phái người đi Hà Bắc châm ngòi bộ hạ cũ Viên thị tạo phản, khẳng định Lưu Cảnh sẽ nhận được tin tức sớm hơn so với mình, hơn nữa ngay trong vòng một hai ngày.

Nghĩ vậy, Tào Tháo không kìm nổi nôn nóng ra lệnh:

- Lập tức phái người đi tin tháp chờ đợi, có tin tức lập tức báo lại.

Trình Dục cảm giác Tào Tháo hơi thất thố, vội vàng khuyên nhủ:

- Thừa tướng trước tiên hãy bình tĩnh một chút, chỉ là điều đồn đại, có lẽ không có chuyện gì phát sinh.

Tào Tháo cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, lão thở dài nói:

- Trọng Dức, ngươi thực cảm thấy sẽ không có chuyện gì phát sinh sao?

Trình Dục không phản bác, trên thực tế y tìm đến Tào Tháo báo cáo tình huống, cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, cực có thể là thật sự.

Trình Dục trầm mặc chốc lát nói:


- Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, chúng ta hẳn là lập tức bác bỏ tin đồn, phải biết rằng trong quân một nửa binh lính đều là người Hà Bắc, điều này sẽ khiến cho quân tâm bất ổn.

- Ngươi nói rất đúng!

Tào Tháo lúc này ra lệnh cho Hứa Chử:

- Truyền lệnh xuống, chủ tướng các doanh lập tức đến lều lớn trung quân thảo luận quân tình.

......

- Trong quân doanh đang truyền bá một tin tức, nói vậy tất cả mọi người nghe được, ta muốn nói cho các vị, không có chuyện này! Đây là kế mê hoặc của Lưu Cảnh, lợi dụng tin tức giả đến dao động quân tâm chúng ta, cho nên ta nhất định phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn xử lý việc này!

Thái độ của Tào Tháo vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, lời nói nghiêm khắc quanh quẩn ở trong đại trướng, trong đại trướng trung quân, đứng gần trăm người đại tướng và mưu sĩ, mỗi người đều yên lặng không tiếng động nghe Thừa tướng răn dạy, rất nhiều người đều nghe đồn đại Viên thị ở Hà Bắc như tro tàn lại cháy, vậy mà khiến cho Thừa tướng phẫn nộ như thế làm cho mọi người không kịp chuẩn bị.

- Ta hiện tại cảnh báo trước, ta sẽ phái thị vệ chấp ta kim bài đi các doanh ngầm hỏi, nếu như phát hiện có người đàm luận việc này lập tức trảm, chủ tướng hạ một cấp, doanh nào bị trảm hơn mười người trở lên, bãi quan đoạt tước của chủ tướng, cách chức làm quân tốt, bị trảm vượt qua trăm người trở lên, chủ tướng cùng tội!

......

Phát biểu chấm dứt, đại tướng đều vội vàng hấp tấp chạy về đại doanh mình, tất cả mọi người nhìn ra Thừa tướng thật sự nổi giận, bọn họ cũng đều biết hiện tại các tướng sĩ đều đang đàm luận việc này, nếu không nghiêm khắc cấm, chỉ sợ tính mạng mình khó bảo toàn.

Mưu sĩ và quan văn thì không có gì áp lực, chỉ cần bao ở miệng mình, cũng sẽ không có chuyện gì rồi, Dương Tu và Lưu Diệp chậm rãi đi doanh trướng bọn họ, Dương Tu cười hỏi:

- Tử Dương huynh cảm thấy việc Hà Bắc là thật hay là giả?

- Xuỵt!

Lưu Diệp vội vàng xuỵt một tiếng, nhìn chung quanh một chút, hạ giọng nói:

- Việc này đừng nhắc lại nữa.

- Không sao, liền hai người chúng ta nói, chúng ta không đề cập tới tên là được, Tử Dương huynh thấy thế nào?

Lưu Diệp lắc đầu:

- Khó mà nói, quả thật có thể là Lưu Cảnh đang dao động quân tâm chúng ta.

Lưu Diệp vừa liếc nhìn Dương Tu:

- Ngươi cảm thấy là thật?


- Xem thái độ Thừa tướng thì biết ngay, lão càng cực lực phủ nhận sự tình, vậy lại càng có thể là thực, ngươi không phát hiện Thừa tướng đã nóng nảy sao?

Lưu Diệp thở dài một tiếng:

- Nếu lão sớm nghe Trường Văn lời nói, làm gì có bị động hôm nay?

Dương Tu cười cười, Trần Quần chỉ là không đúng thời cơ đề ra một ý kiến chính xác mà thôi, đề tài vừa chuyển, Dương Tu lại nói:

- Ta phát hiện Lưu Cảnh người này quả thật rất lợi hại, một trận chiến Xích Bích, không ngờ hắn có được một khoản kinh phí lớn từ trên trời rơi xuống a!

- Phải! Hắn là kình địch chân chính của Thừa tướng.

......

Canh bốn, Tào Tháo vừa mới nằm ngủ, liền bị những tiếng kêu của Hứa Chử đánh thức:

- Thừa tướng, có đại sự!

Tào Tháo tỉnh lại, lập tức hỏi:

- Chuyện gì?

- Nghiệp Đô cấp báo, liên tiếp đến đây ba phong thư khẩn cấp từ chim bồ câu.

Tào Tháo ngồi vụt dậy, thanh âm run rẩy nói:

- Mau trình lên cho ta!

Vài tên thị vệ đốt ngọn nến trong trướng ngủ lên, đèn trong trướng ngủ lập tức sáng tỏ, Hứa Chử bước nhanh đi vào trướng ngủ, quì một gối, đem ba phong thư màu đỏ do chim bồ câu mang tới trình lên, màu đỏ đại biểu cho cấp tốc.

Tim Tào Tháo đã nâng tới cổ họng, lão luống cuống tay chân mở ra ba phong thư tín, là con cả Tào Phi viết, lão vội vàng nhìn một lần, giống hệt ngũ lôi oanh đỉnh, trong tay thư tín bay rơi xuống đất, ba phong thư đều là một nội dung, “Viên thị tái khởi, báo nguy Hà Bắc!”

Tào Tháo đột nhiên cảm giác được cổ họng ngòn ngọt, một búng máu phun ra.

......

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận