Binh Lâm Thiên Hạ

Trình Dục nhìn ra Tuân Du không muốn hiến kế ở trước mặt mình, bởi vì y còn để trong lòng những lời châm chọc của mình vừa rồi, trong lòng Trình Dục chỉ đành cười khổ một tiếng, tìm một cái cớ cáo lui đi trước.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người Tào Tháo và Tuân Du, lúc này Tuân Du mới chậm rãi nói:

- Năm điều trói buộc của Trình Trọng Đức dù không sai, nhưng cũng không thể giải quyết khó khăn của Thừa tướng trong việc Lưu Cảnh mở rộng phía tây, cho dù là đến sang năm, Lưu Cảnh cũng vẫn mở rộng phía tây như cũ, thần cho rằng Thừa tướng cần phải suy xét vấn đề này.

Tào Tháo gật gật đầu:

- Ta muốn nghe đề xuất của Công Đạt.

Tuân Du thản nhiên cười:

- Chỉ sợ đề xuất của thần sẽ làm cho Thừa tướng thất vọng.

- Không sao, Công Đạt cứ việc nói thẳng.

- Thật ra thần muốn nói, với thực lực của quân ta đã không thể ngăn cản Lưu Cảnh tây tiến Ba Thục, nhiều nhất cũng chỉ có thể gây khó khăn cho hắn trong việc vào Ba Thục, hoặc là phòng ngừa quân của Lưu Cảnh sau khi cướp lấy Ba Thục lại tiếp tục mở rộng phía bắc.

Sau một lúc lâu Tào Tháo vẫn không nói gì, ông ta hiểu ý Tuân Du, Lưu Cảnh nhập Ba Thục đối với quân Tào mà nói ngoài tầm tay với, bọn họ không thể xuất binh ngăn cản, trầm tư một lát, Tào Tháo lại hỏi:

- Vậy làm như thế nào để gây khó khăn?

- Thật ra thì lần trước Thừa tướng nói phải thuyết phục Lưu Chương chống cự Lưu Cảnh mở rộng phía tây, đây chính là một biện pháp rất tốt, khiến cho quân đội Ba Thục tự mình phản kháng, nếu phản kháng hữu lực, Lưu Cảnh trong vòng mấy năm cũng đừng nghĩ chiếm lĩnh Ba Thục, tiếp theo là chúng ta phải nhờ lực lượng của Lưu Bị.

- Lưu Bị?

Tào Tháo ngạc nhiên.

Tuân Du gật gật đầu:

- Lưu Bị đã không phải là uy hiếp của chúng ta, tuy rằng hắn dã tâm bừng bừng, nhưng hắn không có căn cơ ở phía nam, người Kinh Châu cũng không ủng hộ hắn, cho dù trên tay Lưu Bị có một Lưu Kỳ, nhưng sau trận đại chiến Xích Bích, người Kinh Châu sớm đã đem hai đứa con trai của Lưu Cảnh Thăng ra khỏi đầu, trong con mắt của bọn họ chỉ có Lưu Cảnh, cho nên xin Thừa tướng yên tâm, thời đại uy hiếp của Lưu Bị đã kết thúc.

Tào Tháo yên lặng gật đầu:

- Mời Công Đạt nói tiếp!

Tuân Du nói tiếp:

- Nhưng Lưu Bị lại mưu Ba Thục đã lâu, từ khi hắn xây dựng cải tạo Vu Thành, nhìn ra được là hắn khát vọng một lòng nhập Thục, mà Lưu Cảnh mở rộng phía tây, điều này không thể nghi ngờ xâm phạm tới ích lợi căn bản của Lưu Bị, Lưu Bị tuyệt đối sẽ không cam lòng, thần tin tưởng sẽ trăm phương nghìn kế cản trở Lưu Cảnh, Thừa tướng không ngại trợ giúp Lưu Bị một tay.

- Ta đây làm như thế nào trợ giúp hắn? Dường như ta không thể trợ giúp hắn.

- Kỳ thật rất đơn giản!

Tuân Du cười nói:

- Phong Lưu Bị làm Giao Châu Mục là được, cho Lưu Bị một căn cơ, khiến hắn ở phía nam kiềm chế Lưu Cảnh, dù cho Lưu Bị tranh đoạt Ích Châu thất bại, tương lai hắn cũng sẽ tùy thời mà động, trở thành một hậu hoạn của Lưu Cảnh.

Tào Tháo trầm tư thật lâu sau, rốt cục gật gật đầu, tuy rằng Lưu Bị từng là kình địch của ông ta, nhưng hiện tại Lưu Cảnh lại biến thành kình địch của mình, vậy quả thật ông ta cần phải đổi lại Lưu Bị làm trợ lực cho mình.

Lúc này, Tào Tháo lại hỏi:

- Vừa rồi Công Đạt có nói, Lưu Cảnh sẽ tiếp tục Bắc thượng?

Tuân Du thản nhiên cười:

- Thần nghĩ có Giả Hủ ở đó, hắn nhất định sẽ hết sức khuyên Lưu Cảnh lấy Hán Trung, rồi lại lấy Hán Trung làm bàn đạp, cướp lấy ba vùng phụ cận ở Quan Trung, cho nên vi thần muốn khuyên Thừa tướng, nếu như Lưu Cảnh lấy Ba Thục, trước tiên Thừa tướng phải tiêu diệt Mã Siêu và Trương Lỗ, đi trước một bước cắt đứt con đường bắc thượng của Lưu Cảnh.

Tào Tháo rất đồng tình, gật đầu nói:

- Có kế sách của Trọng Đức và Công Đạt, bây giờ ta đã biết nên làm cái gì rồi.

Tuân Du trầm ngâm một chút nói:

- Thật ra Trình Dục nói rất đúng, sai lầm lớn nhất của quân Giang Đông tây chinh đó là phá hủy liên minh Tôn Lưu, lúc này Thừa tướng nếu như lợi dụng cơ hội Lưu Cảnh nóng lòng mở rộng phía tây, trước tiên cần phải có được bước giải hòa với Lưu Cảnh, song phương không xâm phạm lẫn nhau, điều này chặt đứt khả năng Tôn Lưu lại kết minh, Thừa tướng nói đúng không?

Tào Tháo chậm rãi thở dài một tiếng:

- Luận về thao lược, trong thiên hạ không ai bằng Công Đạt.

- Thừa tướng quá khen, kỳ thật chiến lược của Lưu Cảnh rất lợi hại, có Giả Hủ hỗ trợ, lúc này mới là kình địch của chúng ta, bất kể như thế nào trước khi hắn bắc thượng Hán Trung phải diệt trừ Mã Siêu và Trương Lỗ, một khi Mã Siêu và Lưu Cảnh hai đường xuất binh Nghiệp Thành và Hứa Xương, Trung Nguyên nguy rồi!

Tào Tháo im lặng không nói, ông ta nghĩ tới việc Mã Siêu tiến công Nghiệp Đô, Lưu Cảnh tiến công Hứa Đô, nếu thế thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng khiến cho trong lòng của ông ta nặng trịch.

Lúc này, Tuân Du lại đề nghị:

- Thừa tướng nếu như chuẩn bị có được hòa ước với Lưu Cảnh, vậy vi thần kiến nghị cho Khoái Dị làm sứ giả, đi sứ Tương Dương.

Tương Dương, quân Giang Hạ sau khi đánh tan quân Giang Đông, cũng không có dừng lại ở việc nghỉ ngơi và chỉnh đốn, Lưu Cảnh lệnh cho Hoàng Trung và Cam Ninh xử lý hậu sự của Sài Tang, còn hắn thì suất lĩnh hai chục ngàn thuỷ quân chia ra ngồi trên bốn trăm chiến thuyền chỉ huy Tương Dương, hắn muốn nhân việc đánh bại quân Giang Đông nâng cao sĩ khí, lại đánh chiếm tiếp tục quân Tào ở Phàn Thành, thu phục Phàn Thành cùng với Tân Dã.

Đại quân một đường trùng trùng điệp điệp men theo Hán Thủy bắc thượng, tối hôm đó, đội thuyền đã tới huyện Nghi Thành, cũng cập bờ bỏ neo ở huyện Nghi Thành, tạm thời nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đại thuyền của Lưu Cảnh thì bỏ neo ở giữa bến tàu, lúc này trong khoang thuyền ngọn đèn dầu sáng ngời, Lưu Cảnh đang cùng Giả Hủ thảo luận phương án cướp lấy Phàn Thành và Tân Dã.

Phàn Thành và Tân Dã chỉ có mười ngàn quân coi giữ, mặc dù là do danh tướng Từ Hoảng chỉ huy, cũng khó xoay chuyển thế yếu là binh lực không đủ, đối với thắng lợi của cuộc chiến cướp lấy Phàn Thành này gần như không có gì phải lo lắng, nhưng vấn đề Lưu Cảnh quan tâm là phần lớn lương thực vật tư của Phàn Thành không thể thuận lợi lấy được, bởi vì đối với việc giải quyết khốn cảnh của Kinh Châu trước mắt lương thực có tác dụng rất trọng yếu.

Không chỉ ở vấn đề là lương thực của Phàn Thành, đồng thời bước tiếp theo còn phải cướp lấy quận Nam Dương, chiến lược thọc sâu mở rộng Tương Dương có ý nghĩa rất trọng yếu.

Trước sa bàn, Lưu Cảnh có vẻ hơi không yên lòng, mặc dù hắn đang đàm luận việc Phàn Thành, ánh mắt vẫn không khỏi chuyển hướng huyện Thượng Dung, thành Thượng Dung ở phía nam Hán Thủy, là con đường bắt buộc phải đi qua khi từ Tương Dương đến Hán Trung, trước mắt do Tào Hồng suất lĩnh năm nghìn quân Tào trấn thủ.

Thành Thượng Dung cao lớn chắc chắn, dựa vào núi mà xây dựng, dễ thủ khó công, muốn cướp lấy nó cần phải trả giá rất lớn, nhưng nó lại là một tòa thành quan trọng của cả Kinh Châu và Hán Trung, có ý nghĩa chiến lược to lớn, nhưng nếu như không lấy nó, sách lược hợp nhất Thục Hán của Lưu Cảnh liền không thể thực hiện được.

Giả Hủ nhìn ra tinh thần của Lưu Cảnh không yên, cũng nhìn ra được hắn đang chú ý đến Thượng Dung, liền cười nói:

- Châu Mục không cần quá lo lắng, thật ra lấy thành Thượng Dung cũng không khó, dùng chiến thuyền phong tỏa Hán Thủy, cắt đứt đường cung ứng vật tư của nó, không quá nửa năm, quân phòng thủ Thượng Dung sẽ đầu hàng.

Nói đến đây, Giả Hủ thấy ánh mắt của Lưu Cảnh bình thản, cũng không có sợ hãi hay vui mừng, liền biết hắn là cho rằng thời gian quá dài, liền chỉ vào huyện Diệp nói:

- Hoặc là quân đội chúng ta lại tiếp tục bắc thượng chiếm huyện Diệp, chỉ cần có thể lấy huyện Diệp, cửa chính Hứa Xương liền mở ra, lúc này, chúng ta dùng huyện Diệp và quân Tào đổi lấy Thượng Dung.

Rốt cục Lưu Cảnh cũng lộ ra nụ cười, cái phương án này không tệ, đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Châu Mục, Văn Tướng quân phái thuyền con hộ tống một người tiến đến, nói là sứ giả của Tào Tháo, nhưng người này hoá ra là Khoái Biệt Giá.

'Khoái Việt?'

Lưu Cảnh hơi ngẩn ra, đang lúc trọng yếu như thế này, không ngờ Tào Tháo lại phái Khoái Việt tới đây là có ý đồ gì?

Giả Hủ lại mỉm cười:

- Nếu ta đoán không sai, Khoái Dị đến là vì Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân.

Lưu Cảnh gật gật đầu, bất kể nói thế nào, Khoái Việt từng có ơn với mình, hơn nữa Khoái Lương vẫn ở Giang Hạ, ân tình này hắn phải trả, lập tức Lưu Cảnh ra lệnh:

- Mời Khoái tiên sinh tiến vào!

Một lát, một tên binh lính dẫn Khoái Việt đi vào khoang thuyền, so với một năm trước, Khoái Việt dường như già hơn mười tuổi, tóc đã trắng hơn phân nửa, mặt đầy nếp nhăn, so ra Khoái Lương vốn có sẵn bệnh nhưng thật ra tinh thần còn tốt hơn ông ta nhiều.

Khoái Việt được phong làm quan nội hầu, trong triều đảm nhiệm Ngự Sử Trung Thừa, không có bất kỳ thực quyền nào, chỉ là một kẻ hư chức, một năm trôi qua Khoái Việt cũng thật đau khổ, hơn nữa nghe nói Lưu Cảnh đại thắng ở Xích Bích, vững chắc Kinh Châu, việc này càng khiến Khoái Việt thêm hối hận, nếu ông ta không rời khỏi Kinh Châu, hiện giờ ông ta là người có thực quyền thứ hai ở Kinh Châu rồi.

Nhưng hối hận cũng vô dụng, ông ta không thể lại trở về Kinh Châu, người trong thiên hạ biết được sẽ nhạo báng, cũng may Tào Tháo đồng ý với ông ta, chỉ cần ông ta có thể hoàn thành việc đi sứ lần này, sẽ phong ông ta làm Thái Thú Quận Lỗ, mặc dù chỉ là một Thái Thú, nhưng nếu so với hư chức trước mắt của ông ta thì mạnh hơn nhiều.

Mặc dù có chút xấu hổ khi gặp Lưu Cảnh, nhưng Khoái Việt vẫn kiên trì đi vào khoang thuyền, ông ta tiến lên khom người thi lễ:

- Ngự Sử Trung Thừa Khoái Việt tham kiến Lưu Châu Mục!

Lưu Cảnh không nghĩ tới Khoái Việt lại trở nên già nua như thế, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, trong lòng của hắn sinh ra một loại chua xót khó hiểu, đây là nhân vật có thực quyền thứ hai ở Kinh Châu trước kia hay sao? Trở nên già cả nghèo túng như thế, trong lòng của hắn thở dài một tiếng, vội vàng đáp lễ nói:

- Khoái thế thúc không cần đa lễ!

Khoái Việt nghe Lưu Cảnh vẫn gọi mình là thế thúc như cũ, ông ta càng thêm xấu hổ vô cùng, thở dài một tiếng:

-Hiền chất, trước khác nay khác, ta không mặt mũi nào làm tiếp thế thúc của ngươi rồi.

Lưu Cảnh cười tủm tỉm cầm cánh tay ông ta, kéo ông ta ngồi xuống:

- Thế thúc mời ngồi!

Hắn lại lệnh cho binh lính dâng trà, lúc này mới cười nói:

- Thế thúc là đại thần triều đình, có cái gì mà phải hổ thẹn chứ, cho dù nói thế nào, nếu không có thế thúc trợ giúp, Lưu Cảnh ta cũng sẽ không có hôm nay.

Lưu Cảnh có thể nói một câu 'Đại thần triều đình' khiến Khoái Việt có lối thoát, quả thật như thế, lão là Hán thần, Lưu Cảnh cũng là Hán thần, mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng ít ra ở mặt ngoài ông ta cũng không có phản bội Kinh Châu, vẫn giống như bị triều đình từ Kinh Châu triệu hồi kinh thành vậy.

Khoái Việt thoáng hơi có chút mặt mũi, lại hướng Giả Hủ gật gật đầu:

- Văn Hòa, nhiều năm không thấy.

Giả Hủ cũng khẽ thở dài:

- Thời gian như tên bắn, chúng ta đều già nua rồi.

Lúc này Lưu Cảnh hỏi chen ngang:

- Thân thể Thế thúc giống như không tốt lắm, gần đây ngã bệnh hay sao?

Khoái Việt gật gật đầu:

- Năm rồi xảy ra một cơn bạo bệnh, mãi cho đến đầu năm nay mới dần dần bình phục, lão thê cũng không may bệnh như thế.

Lưu Cảnh ảm đạm, Khoái Việt lại miễn cưỡng cười nói:

- Bất quá ta nhận được tin của huynh trưởng, biết rõ tình hình của ngươi, ta cảm thấy rất vui mừng, năm đó ta quả thật không có nhìn lầm, ngươi không chỉ có kế thừa di chí của bá phụ, mà còn làm tốt hơn cả bá phụ ngươi, ta thật sự rất hy vọng tâm nguyện lớn nhất của Cảnh Thăng có thể thực hiện được trên người ngươi.

- Tâm nguyện lớn nhất của bá phụ ta là cái gì?

Lưu Cảnh có chút không hiểu hỏi.

- Tâm nguyện lớn nhất của bá phụ hiền chất chính là chấn hưng Hán thất, đáng tiếc y không có tính quyết đoán và năng lực này, nhưng ta thấy được hy vọng trên người cháu.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, ba người đều trầm mặc không nói, một lát, Khoái Việt cười khổ nói:

- Nói những điều này không có ý nghĩa, ta hãy nói sang chuyện chính sự đi!

- Thế thúc cứ việc nói thẳng, Lưu Cảnh rửa tai lắng nghe!

Khoái Việt suy nghĩ một chút nói:

- Tào Thừa tướng nhờ ta đi sứ Kinh Châu, là muốn nói chuyện hòa giải một việc với ngươi, hắn có thể hứa hẹn trong ba năm không hề xuôi nam Kinh Châu, nhưng hy vọng hiền chất cũng bày tỏ một ít thái độ.

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:

- Có thư của Tào Tháo tự tay viết hay không?

- Có! Thư tự tay viết ở trên người ta, nhưng Tào Thừa tướng nói rõ, nếu như ngươi đồng ý hoà đàm, hắn mới đồng ý cho ta đem thư đưa ngươi.

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Nếu quả thật Tào Tháo có thành ý, ta có thể thả Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân về.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui