Binh Lâm Thiên Hạ

Khoái Việt giơ ngón tay cái lên:

- Hiền chất quả nhiên lợi hại, đoán được tâm tư của Tào Thừa tướng.

Lập tức ông ta lấy ra bức thư Tào Tháo tự tay viết, đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là thư mà Tào Thừa tướng tự tay viết, những lời ông ta muốn nói đều ở trong đó, nếu hiền chất còn có điều kiện gì bổ sung, có thể trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ cho bồ câu đưa tin, trong vòng 3 ngày, Phàn Thành sẽ có tin tức, nhất định sẽ trả lời cho hiền chất.

Lưu Cảnh mở thư ra xem một lượt, đúng là thư tự tay Tào Tháo viết, trong thư rõ ràng Tào Tháo đưa ra yêu cầu là quân Tào sẽ rút quân ở Phàn Thành và Tân Dã, đổi lấy Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân.

Mặt khác, Tào Tháo hy vọng có thể đạt thành giải hòa với hắn, song phương ký hiệp ước, khôi phục các châu trước khi năm Kiến An thứ mười hai, trong ba năm quân Tào cam đoan không tiến công Kinh Châu, đồng thời cũng muốn cầu quân đội của hắn trong ba năm cũng không được tiến công Nam Dương và Nhữ Nam.

Lưu Cảnh gật gật đầu, từ trong câu chữ hắn nhìn ra sự tự tin của Tào Tháo, điều này nói rõ Tào Tháo biết hắn phải mở rộng phía tây, cho nên dùng cách hai bên không được xâm phạm lẫn nhau để kiềm chế hắn, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói với Khoái Việt:

- Xin thế thúc hãy ngồi, ta muốn thương lượng một chút.

Khoái Việt cười gật gật đầu:

- Hay là ta tránh mặt một chút.

- Không cần, xin thế thúc cứ ngồi!

Lưu Cảnh nháy mắt với Giả Hủ một cái, Giả Hủ cười cười với Khoái Việt, đứng dậy theo Lưu Cảnh tới căn phòng cách vách.

- Tào Thừa tướng nói như thế nào?

Giả Hủ cười hỏi.

Lưu Cảnh đưa bức thư cho ông ta:

- Quân sư tự mình xem đi!

Giả Hủ nhận lấy thư xem một lần, y hiểu rất rõ Tào Tháo, dựa theo giọng điệu hành văn của Tào Tháo y liền có thể đoán được một chút manh mối, Giả Hủ không khỏi mỉm cười:

- Tào Thừa tướng muốn chúng ta cùng lúc với việc mở rộng phía tây, diệt Mã Siêu và Trương Lỗ, cho nên ông ta mới có thể đề xuất ba năm không xâm phạm lẫn nhau, năm nay nghỉ ngơi một năm, sang năm và năm sau, trên thực tế là hai năm.

- Quân sư cảm thấy có thể tin sao?

- Tào Thừa tướng giữ chữ tín hay không thật ra là tùy theo người, ông ta không thủ tín với Lã Bố, nhưng ông ta sẽ giữ chữ tín đối với Viên Thiệu, nhưng đối với Viên Đàm, Cao Can lại không giữ lời hứa, mấu chốt là ở chỗ thực lực của đối phương, nếu như ông ta thất tín với Châu Mục, tương lai không phải sợ Châu Mục cũng thất tín với ông ta hay sao? Cho nên có thể tin tưởng ông ta trong vòng ba năm, hơn nữa ông ta chỉ giới hạn ở Kinh Châu, Châu Mục nhìn không ra sao?

Đương nhiên Lưu Cảnh đã nhìn ra, Tào Tháo chỉ nói Nam Dương và Nhữ Nam, không đề cập tới nơi khác, nói cách khác tương lai nếu như hắn chiếm lĩnh Hán Trung, Tào Tháo tấn công Hán Trung sẽ không coi là thất tín, nghĩ vậy, Lưu Cảnh lại nói:

- Nhưng nếu như vậy, kế hoạch tấn công Nam Dương của chúng ta sẽ hủy bỏ.

Giả Hủ suy nghĩ một chút nói:

- Thật ra ta cũng thấy được có thể không lấy Nam Dương, bởi vì một khi chúng ta cướp lấy quận Nam Dương, là trực tiếp uy hiếp được an toàn của Hứa Xương, Hứa Xương lại là nơi căn cơ của Tào Thừa tướng, tất nhiên ông ta sẽ không cam lòng, nhất định sẽ phái binh phản công Nam Dương, giằng co qua lại như vậy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch mở rộng phía tây của Châu Mục.

Lưu Cảnh cũng là người cực kỳ lý trí, hắn cảm giác Giả Hủ nói rất có lý, quan trọng hơn là quân đội của hắn có thể dựa vào Trường Giang Hán Thuỷ chiến thắng quân Tào, nhưng nếu như tới phương bắc, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của quân Tào rồi, hắn có thể cướp lấy Nam Dương, nhưng chưa chắc có thể thủ ở Nam Dương.

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh liền vui vẻ cười nói:

- Một khi đã như vậy, ta có thể đáp ứng với ông ta, nhưng ta phải tăng thêm điều kiện, ông ta đừng mơ tưởng chiếm tiện nghi của ta.

Lưu Cảnh đi trở về phòng, ngồi xuống cười nói với Khoái Việt:

- Mời thế thúc chuyển cáo Tào Tháo, ta trên nguyên tắc đồng ý giải hòa, nhưng dùng Phàn Thành, Tân Dã rút quân để đổi lấy Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân cùng với mao giới (một loại ngọc khuê lớn của vua chúa thời xưa), ta không thể nhận điều kiện này, ta còn muốn thêm ba điều kiện.

Trong lòng Khoái Việt cười khổ một tiếng, Tào Tháo cũng biết Lưu Cảnh sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, lúc này quân Giang Hạ đánh bại Phàn Thành của quân Tào quả thực dễ như trở bàn tay, ông ta liền nói:

- Hiền chất còn cần điều kiện gì, mời nói đi!

- Ta có thêm ba điều kiện nữa, thứ nhất, ta có thể không cần vật tư quân giới của Phàn Thành, nhưng lương thực nhất định phải để lại cho ta; thứ hai, quân Tào phải rời khỏi thành Thượng Dung, điều thứ ba, ba mươi ngàn tù binh ở Giang Hạ đã trở thành lính mới của ta, ta hy vọng Thừa tướng đem người nhà bọn họ dời đến Quận An Lục, ta sẽ đem danh sách cho các ngươi sau.

Khoái Việt nao nao, Phàn Thành có ba trăm ngàn thạch lương thực, Thừa tướng có đồng ý hay không? Tuy nhiên tâm niệm vừa chuyển, nếu như Lưu Cảnh quy mô tiến công Phàn Thành, những vật tư lương thực ấy cũng vẫn không thể giữ được, trên thực tế, điều kiện thật sự Lưu Cảnh đưa ra chỉ có hai điều là rời khỏi Thượng Dung và gia quyến của tù binh.

Nghĩ vậy, Khoái Việt lập tức viết một thư nhờ chim bồ câu đưa tin, đi ra ngoài lệnh cho tùy tùng thả chim bồ câu về Nghiệp Thành, nhìn bồ câu biến mất trong đêm, Khoái Việt quay đầu lại chắp tay nói:

- Ta trước tiên sẽ quay lại Phàn Thành, chỉ cần đạt được hồi âm Thừa tướng, ta sẽ lập tức trở lại.

Lưu Cảnh cũng chắp tay thi lễ:

- Thế thúc xin bảo trọng!

Khoái Việt đi rồi, Lưu Cảnh và Giả Hủ trở lại khoang thuyền, Lưu Cảnh cười nói:

- Cuối cùng ta cũng vẫn cảm giác có chút bị thua thiệt, nên đem vật tư quân giới lưu lại mới đúng.

Giả Hủ khẽ mỉm cười:

- Kỳ thật những vật tư quân giới này cũng không cần nhiều lắm, nhiều quá sẽ không thể phát triển, bất lợi cho việc tăng cường kỹ thuật rèn khí giới, để cho đám thợ thủ công có việc để làm, càng phù hợp ích lợi Kinh Châu.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Quân sư nói rất đúng.

Dừng một chút Lưu Cảnh vừa cười nói:

- Bước tiếp theo của chúng ta đây là làm cái gì?

Giả Hủ trầm tư chốc lát nói:

- Bước tiếp theo hẳn là dời Châu Trị về Tương Dương rồi.

Buổi chiều hôm sau, đội thuyền Giang Hạ trùng trùng điệp điệp đã tới trên mặt sông Hán Thủy ngoài thành Tương Dương, lúc này thành Tương Dương do đại tướng Văn Sính suất mười ngàn quân trấn thủ, còn đối với bờ Phàn Thành cũng đồn trú mười ngàn quân Tào, do đại tướng Từ Hoảng làm Thống soái, hai quân giằng co đã có mấy tháng, nhưng quân Giang Hạ khống chế chặt chẽ được mặt sông, khiến quân Tào phòng thủ mệt mỏi, bị vây lâm vào hoàn cảnh thụ động.

Khi đại thuyền của Lưu Cảnh đến, Văn Sính suất lĩnh mười mấy tên tướng lĩnh chờ đợi đã lâu, mọi người cùng tiến tới hành lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh nhìn đám võ tướng trung thành này, rõ ràng thấy trong ánh mắt của mỗi người bọn họ bao hàm chờ mong, hắn biết rằng các đại tướng này khát vọng một trận chiến, khát vọng ở trong chiến tranh đạt được giá trị của mình, tuy nhiên chiến tranh vĩnh viễn chỉ có khi chính trị kéo dài, khi cánh cửa đàm phán chính trị rộng mở, chiến tranh liền trở nên không quan trọng gì nữa rồi.

Nhưng cần phải trấn an bọn họ, Lưu Cảnh cười nói với mọi người:

- Cảm tạ các vị tướng quân giữ được Bắc đại môn, mới khiến cho cuộc chiến ở Sài Tang có thể toàn lực ứng phó, không phải vướng bận chuyện ở nhà, có thể nói, thắng lợi của cuộc chiến ở Sài Tang, là thắng lợi của tất cả tướng sĩ Kinh Châu, lúc này, ta xin biểu đạt lòng thành kính của ta với các vị tướng quân!

Nói xong, Lưu Cảnh thi lễ thật sâu với mọi người, mọi người vỗ tay hoan hô, lúc này bọn lính bắt đầu lục tục rời thuyền, xếp thành hàng đi về phía quân doanh thành đông, Lưu Cảnh quay mình lên ngựa, xung quanh là Văn Sính và các tướng, đi vào thành Tương Dương.

Trong thành Tương Dương rõ ràng náo nhiệt rất nhiều, dân chúng phần đông đã trở về, trên đường cái người đến người đi, náo nhiệt vô cùng, thành Tương Dương dần dần khôi phục phồn hoa như ngày xưa, hai bên cửa thành phía bắc có hơn mười quán rượu, các cửa hàng đều đã khai trương một lần nữa, lại được nghe thấy tiếng rao hàng một lần nữa, trong không khí lượn lờ hơi rượu.

Cảnh tượng bừng bừng sức sống như thế này khiến cho Lưu Cảnh rất vui mừng, kế tiếp chỉ cần Phàn Thành trở về, buôn bán sẽ hưng thịnh lần nữa, đây là mấu chốt để khôi phục sức sống của Kinh Châu, cũng may nhân khẩu quận Tương Dương tổn thất không lớn, chỉ cần trong vòng hai ba năm là có thể khôi phục như lúc ban đầu, thế nhưng quận Nam tổn thất nhân khẩu lại quá lớn, không mất mười năm thời gian thì sẽ rất khó khôi phục phồn vinh như trước.

Lúc này Văn Sính mới thấp giọng hỏi:

- Không biết Châu Mục và Khoái ông đàm phán thế nào rồi?

- Ta đề nghị thêm điều kiện, Khoái Việt xin chỉ thị của Tào Tháo, rất nhanh sẽ có kết quả, ta phỏng chừng không có việc gì ngoài ý muốn, quân Tào lui lại là cảnh ở trước mắt, sau đó ta sẽ đạt thành giải hòa hiệp nghị với Tào Tháo, hai bên ngưng chiến ba năm.

Văn Sính có chút cảm khái nói:

- Hai năm qua quận Tương Dương đều hoang phế, một khi quân Tào bỏ chạy, chỉ sợ rất nhiều quyền lợi sẽ phân phối một lần nữa, nhất là đất đai, cận khoái, đất đai Thái lưỡng gia giao ra có hơn mười ngàn khoảnh, còn có rất nhiều người dân Tân Dã cũng không muốn trở về, muốn ở lại phía nam Hán Thủy, việc này nếu không xử lý tốt, chỉ sợ sẽ giống như mười mấy năm trước, vì tranh đoạt đất đai mà phát sinh nội loạn.

Lưu Cảnh khẽ cười nói:

- Ta định đem đất đai ở phía bắc Phàn Thành làm quân đồn, thay đổi phương pháp xử lý đất đai, đem nông dân trồng trọt ở ba nơi Tân Dã, huyện Đặng, Phàn Thành đều chuyển tới phía nam Hán Thủy, như vậy, chỉ cần bảo vệ phòng tuyến Hán Thủy, có thể bảo đảm Kinh Châu yên ổn, về phần giải quyết quyền lợi, kỳ thật vấn đề cũng không lớn, chỉ cần có đầy đủ đất đai, hạn chế cường hào, vậy có thể làm cho người trồng trọt có được đất.

Hai người vừa nói vừa đi, không bao lâu liền đi tới Châu Nha, từ xa đã nhìn thấy hai tòa khuyết đài cao lớn, quảng trường Châu Nha vẫn rộng lớn, sạch sẽ bình thường như trước, có binh lính gác, không cho bất kì người không phận sự nào đi vào.

Mấy trăm tên thợ thủ công đang một lần nữa tu sửa Chu Tước đường, chủ đường Châu Nha, bị quân Tào hủy hoại, chủ đường chỗ này bởi vì vượt qua cung chính điện của Hứa Xương mà bị Tào Tháo hạ lệnh phá hủy, tuy nhiên Tào Tháo không biết xuất phát từ ý tưởng nào mà lại không có hạ lệnh thiêu hủy khu kiến trúc khí thế rộng rãi này.

Không giống với Châu Nha Giang Hạ nhỏ hẹp, diện tích của Châu Nha Vũ Xương chiếm năm mươi mẫu, còn Châu Nha Tương Dương lại chiếm hai ngàn mẫu đất, giống hệt dãy cung điện rộng lớn.

Rất nhiều năm trước, Lưu Cảnh cũng không biết rằng có một vài việc thoạt nhìn như tầm thường thật ra không hề tầm thường, trên thực tế, Lưu Biểu luôn luôn làm việc đi quá giới hạn, chuyện ăn uống đi đứng của y đều có thể so như đế vương, bao gồm chỗ Châu Nha chiếm hai ngàn mẫu đất này, chính là được xây dựng dựa theo cung Vị Ương của Trường An trước kia, chiếm cứ một phần ba toàn bộ thành Tương Dương.

Chưa bao giờ bắt đầu dùng qua Chu Tước đường, chủ đường Châu Nha, đó là phiên bản của điện Tuyên Chính cung Vị Ương, phía sau Châu Nha kiến tạo đài Dẫn Phượng, chiếm năm trăm mẫu đất, dựa theo Phượng hoàng các cung Vị Ương mà xây dựng, nơi này vốn là nơi ở của Lưu Biểu, bởi vì bị buộc tội trắng trợn, Lưu Biểu cũng không thể không xây mới một tòa phủ Châu Mục hơi chút khiêm tốn, chính là phủ Châu Mục mà Lưu Cảnh đã ở qua một đoạn thời gian.

Mãi cho đến khi Lưu Cảnh chân chính bước lên đỉnh cao quyền lực, hắn rốt cục mới ý thức được trong đám người dục vọng quyền lực đều để lộ ra ngoài, thông thường sẽ thể hiện ở bề mặt kiến trúc, ví dụ như Tào Tháo xây dựng cải tạo Đồng Tước đài, như Tôn Quyền xây dựng cải tạo Ngô vương cung và Thiết Ủng thành.

Như vậy còn Lưu Cảnh hắn thì sao? Có thể bắt đầu hoàn toàn sử dụng Châu Nha Kinh Châu quá giống cung Vị Ương này hay không, đây là vấn đề mà Lưu Cảnh vẫn bận tâm thật lâu.

Mãi đến khi đánh bại quân Giang Đông lần này, hắn mới hạ quyết tâm, nếu hắn cứ giữ mãi thái độ chần chừ này, thì làm thế nào để cho các quan văn võ vẫn đi theo hắn lòng mang hy vọng, nếu Tào Tháo có thể xây dựng Đồng Tước đài, Tôn Quyền có thể tu bổ Thiết Ủng thành, vì sao Lưu Cảnh hắn không thể bắt đầu dùng Châu Mục nha cũ?

Nghĩ vậy, hắn quay đầu nói với Đổng Doãn Tham Quân Ký Thất vẫn đi bên cạnh hắn:

- Đổng tham quân, vài ngày nữa làm phiền ngươi vất vả một chút, chỉnh đốn Châu Nha một lần nữa, đề xuất một phương án, chậm nhất là một tháng sau, trước mắt sẽ để huyện Tương Dương chiếm giữ.

- Ý của Châu Mục là huyện nha cũng phải đem vào sao?

Đổng Doãn hỏi.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Huyện nha, quận nha, châu nha và quân nha đều nhập vào hết, về sau nơi này gọi là công sở chính của quân Kinh Châu, không gọi là Châu Nha nữa.

Văn Sính ở bên cạnh cũng nghe rõ, từ trước tới giờ, Kinh Châu luôn bị rơi vào tình cảnh nửa phân liệt, quân đội cũng làm theo ý mình, đây là đặc điểm của thời Lưu Biểu, toàn bộ Kinh Châu bị mấy nhà quyền quý sĩ tộc nắm chắc, khiến cho đại quyền quân chính Kinh Châu phân tán mà yếu đi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Kinh Châu bất lực với việc mở rộng đối ngoại ngoại.

Mà tới tay Lưu Cảnh, thời đại hào môn sĩ tộc nắm Kinh Châu trong tay đã kết thúc, về sau quân chính Kinh Châu thống nhất đến mức độ nào, lại càng dễ hình thành lực lượng tụ hợp, mở rộng đối ngoại cũng liền thay đổi, điều này làm cho Văn Sính âm thầm vui mừng, trong lòng của ông biết rõ, thời đại đỉnh cao mới Kinh Châu sắp đến.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui