Binh Lâm Thiên Hạ

Nói xong, Lưu Cảnh đứng dậy rời đi, Tôn Thượng Hương cắn chặt môi, ngay tại lúc Lưu Cảnh sắp đi khuất nàng cao giọng nói:

- Ta cũng là một thành viên Giang Đông, ta phải đi cùng với binh lính của mình ta tuyệt sẽ không bỏ rơi bọn họ một mình trở về Giang Đông, nếu như ngươi muốn cưỡng ép ta, ta sẽ nhảy sông tự sát!

Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, qua một hồi lâu, hắn gật gật đầu:

- Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho cô trở về Giang Đông cùng với binh lính của mình, ngày mai buổi sáng, các cô sẽ xuất phát cùng lúc.

- Chờ một chút!

Tôn Thượng Hương gọi Lưu Cảnh lại, kinh ngạc nhìn hắn:

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Lưu Cảnh bình tĩnh nói:

- Ta mới vừa nói, vì cấp cho cô mặt mũi nên, quyết định thả tất cả binh lính Giang Đông, tổng cộng hơn năm vạn người, toàn bộ đều được trở về Giang Đông.

- Ngươi là và huynh trưởng ta đạt thành điều kiện gì sao?

Thượng Hương không thể tin được, vẻ mặt hoài nghi hỏi.

- Thượng Hương cô nương, cô có vẻ quá coi thường Lưu Cảnh ta rồi, lúc trước hơn mười vạn tù binh quân Tào ta cũng thả bọn chúng ra, có từng đề cập qua điều kiện gì không? Trận chiến này, không phải do binh lính sai lầm bao gồm cô, chúng ta vốn không nên là địch nhân.

Nói xong, Lưu Cảnh cười thản nhiên đẩy trướng đi ra ngoài, Tôn Thượng Hương nhìn bóng dáng hắn biến mất, hàm răng cắn chặt vào môi làm đôi môi trắng bệch, trong long nàng dường như bị ai đổ cả lọ ngũ vị hương, nỗi lòng phức tạp, cũng không biết là cái tư vị gì.

Lưu Cảnh đi ra lều lớn, gặp Lỗ Túc đứng xa xa ở ngoài hàng rào, liền đi lên trước cười nói:

- Tử Kính sao lại chạy đến chỗ này hả?

Lỗ Túc xấu hổ, cười một tiếng:

- Nếu Châu Mục cố ý thả nàng, ta cảm thấy hay là tạm thời không nên quan tâm tới nàng.

- Không chỉ có là nàng, tất cả binh lính Giang Đông ta nhất định sẽ thả bọn họ hồi hương.

Lỗ Túc ngây dại, trong lòng của ông cảm động vạn phần, còn chưa đàm phán, Lưu Cảnh đã thả người, loại lòng dạ liệu ai có thể so sánh được chứ, ai nói hắn không có đàm phán thành ý, Lỗ Túc bỗng nhiên khom người thật sâu thi lễ:

- Châu Mục đồng ý thả tướng sĩ Giang Đông ta hồi hương, Lỗ Túc cảm động đến rơi nước mắt, ta cũng đại biểu Ngô hầu và phụ lão vùng Giang Đông cảm tạ nhân đức của Châu Mục!

Lưu Cảnh vỗ nhè nhẹ bờ vai của ông, khẽ mỉm cười nói:

- Tử Kính quá lời rồi, ta chỉ nói thả binh lính trở về, chứ không có nói thả tướng lĩnh ra, Tử Kính ngàn vạn lần không nên xem trọng ta như thế.

Nói xong, Lưu Cảnh hiên ngang rời đi, Lỗ Túc sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, có thể thả binh lính ra ông đã rất thỏa mãn rồi, đám người Lý Tuấn ở bên cạnh đều nhịn không được phải bật cười bọn họ cũng hiểu không đúng, Châu Mục làm sao có thể đem tất cả tù binh đều thả đi được chứ, thiên hạ nào có tốt như vậy chuyện?

Vào đêm, Lưu Cảnh để hai tay gối dưới đầu, nằm ở trên giường nhìn vào nóc nhà tối như mực thoáng chút suy nghĩ, Đào Trạm theo trong chăn vươn cánh tay trơn bóng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, thấp giọng hỏi:

- Sao lại còn chưa ngủ?

- Ta đi đường rất mệt mỏi nên không ngủ được.

- Ai bảo chàng tham công tiếc việc, nghỉ ngơi hai ngày không được sao?

Lưu Cảnh cười ha hả, không trả lời nàng, một lát sau, Đào Trạm sâu kín hỏi:

- Chàng nhất định phải cưới cô ấy sao?

- Ai?

- Chàng nói đi?

Lưu Cảnh đã trầm mặc, sau một lúc lâu nói:

- Ta cũng không biết nữa.

Đào Trạm thở dài nói:

- Kỳ thật thiếp cũng không phải ghen, thiếp chỉ muốn nói, mặc kệ chàng vì mục đích gì mà cưới cô ấy, nếu cô ấy đã gả cho chàng, chàng phải đối đãi thật tốt với cô ấy, để cho cô ấy có được một vị phu quân chân chính chứ không phải là vật hi sinh dùng để trao đổi lợi ích giữa các nước.

Lưu Cảnh rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ thê tử sẽ nói lời nói này, sau một lúc lâu, Đào Trạm lại thấp giọng nói:

- Thiếp cũng chỉ hy vọng chàng không có mới sẽ quên cũ.

Trong lòng Lưu Cảnh cảm động, hắn xoay người ôm chặt thê tử vào lồng ngực, thủ thỉ bên tai nàng:

- Nàng là thê tử kết tóc se duyên với ta, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được nàng.

Đào Trạm vùi mặt dán chặt vào lồg ngực trượng phu, trong lòng thở dài một tiếng thật sâu, ai có thể biết được trong nội tâm nàng bất đắc dĩ và khổ sở đến mức nào chứ?

Bến tàu bên ngoài thành Vũ Xương đang người ngựa tấp nập, hơn năm vạn tù binh Giang Đông xếp thành hàng chờ đợi lên thuyền mỗi người đều kích động vạn phần, rốt cục có thể trở về đoàn tụ với gia đình và thân nhân mình, không ít người kích động được nên đã khóc rống lên, nguyên tưởng rằng sẽ cả đời sẽ phải ở Kinh Châu sống kiếp sống khổ dịch, không nghĩ tới chỉ qua hơn một tháng bọn họ đã được phóng thích.

Một chiếc thuyền lớn cập bờ, binh lính Giang Đông bắt đầu xếp thành hàng lên thuyền, ở một con thuyền lớn khác, Tôn Thượng Hương đứng ở đầu thuyền, lặng yên nhìn chăm chú vào đám đông tấp nập ở bến thuyền, nhìn lần lượt từng khuôn mặt kích động của mỗi tên binh lính. Đây đúng đúng cảm kích ân đức tái sinh, là một loại cảm xúc mong mỏi được về nhà, là sự hân hoan với hòa bình và đoàn tụ, đồng thời lên án chiến tranh.

Bọn lính không hề đang mặc khôi giáp, mà chỉ mặc những bộ xiêm y của ngưofi bình thường, trên người bọn họ đã nhìn không thấy bóng dáng của chiến tranh, bọn họ từ binh lính biến thành một đám bình thường nông phu, ngư dân, thương nhân, đây là một dạng sinh mạng sống vô cùng tươi mới, không cần phải đối mặt tử vong lần nữa. Tôn Thượng Hương khe khẽ thở dài, giờ khắc này nàng cũng trở nên cực kì chán ghét chiến tranh.

Nàng cúi đầu nhìn nhìn mũ giáp trên tay, đó là do huynh trưởng tặng cho nàng, lúc trước vật mà nàng từng vô cùng yêu thích, mà lúc này, Tôn Thượng Hương lại cảm thấy nó nặng trịch, từ mũ giáp ánh lên sự giết chóc rợn người.

Nàng đã từng vô cùng say mê với chiến tranh, nhưng lúc này nàng dường như sống lại từ trong chiến tranh, trước mắt nàng xuất hiện cảnh tượng mấy vạn binh lính bị chết cháy, bị giết chết, bị chết đuối trong sông. Bọn họ kêu đau, khóc hô, cầu xin tha thứ nhưng ai cho họ những thứ đó đây? Cảnh tượng đó ăn sâu vào linh hồn làm Tôn Thượng Hương đau nhói.

Binh lính còn có thể chết, nhưng cha mẹ, thê tử và hài nhi của bọn họ làm sao sống được với sự thật thảm thiết như vậy? Từ nay cuộc sống của bọn họ biết dựa vào ai đây?

Chiến tranh! Tất cả là vì chiến tranh, nó chỉ thỏa mãn dục vọng quyền lực của vài người, nhưng lại làm cho vô số binh lính biến thành bạch cốt, làm cho người nhà bọn họ lâm vào trong thống khổ vô tận.

Tôn Thượng Hương thở dài một hơi thật sâu, giơ tay ném mũ giáp vào dòng Trường Giang, xoay người quay trở về khoang thuyền.

Một chiếc thuyền lớn bắt đầu xuất phát, tiếp theo là những con thuyền tương tự nối đuôi nhau tạo thành đội ngũ thật dài, dựa vào những lớp sóng trùng trùng điệp điệp của Trường Giang mà xuôi về phía Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui