Binh Lâm Thiên Hạ

Hai ngày sau, Tư Mã Ý chạy tới thành Giang Lăng, phòng ngự thành Giang Lăng là Hướng Sủng, Lý Nghiêm làm Thái Thú Nam Quận, Hoắc Tuấn làm Đô úy, Tân Trị làm Quận Thừa, Hướng Sủng làm Tham quân, bốn người bọn họ chưởng quản quyền to Nam Quận, trong đó Lý Nghiêm là thủ lĩnh cao nhất.

Lần này Nam Quận phát sinh sự kiện nghiêm trọng, mất đi huyện Tỷ Quy, Quận Thừa Tân Trị bất hạnh bỏ mình, Lý Nghiêm biết hậu quả vô cùng nghiêm trọng, y và Hoắc Tuấn suất lĩnh bảy ngàn quân đội chạy tới Tỷ Quy, chỉ chừa Hướng Sủng dẫn một ngàn quân trấn thủ Giang Lăng, lúc này huyện Tây Lăng cũng xảy ra chuyện, Hướng Sủng càng lo lắng an toàn của Giang Lăng, y nghe nói viện quân Tương Dương đã đến, trong lòng vạn phần kích động, ra khỏi thành đón tiếp Tư Mã Ý.

- Ty chức Hướng Sủng, tham kiến Tư Mã quân sư!

Tư Mã Ý xoay người xuống ngựa, đáp lễ hỏi:

- Hướng Tham quân không cần đa lễ, tình hình Giang Lăng như thế nào?

Hướng Sủng thở dài:

- Giang Lăng vẫn tốt, nhưng ta vừa mới nhận được tin tức, huyện Tây Lăng đã bị quân đội Lưu Bị chiếm đánh.

Tư Mã Ý cau mày, huyện Tây Lăng là đường quan trọng đi thông quận Kiến Bình, gã có chút không vui hỏi:

- Rốt cuộc huyện Tây Lăng đóng quân bao nhiêu người?

- Ước chừng năm trăm người.

- Hừ! Chiến lược trọng yếu như vậy, không ngờ các ngươi chỉ trú ba trăm người, ta không rõ, các ngươi sắp xếp phòng ngự như thế nào?

Tư Mã Ý rốt cục không kìm nổi phát tác.

Vẻ mặt Hướng Sủng xấu hổ nói:

- Tỷ Quy mất đi, tất cả mọi người rối loạn, một lòng chỉ muốn đoạt lại Tỷ Quy, rất nhiều chuyện không quan tâm đến.

Tư Mã Ý cũng biết lúc này trách cứ bọn họ cũng vô dụng, y trầm tư một chút hỏi:

- Lý thái thú và Hoắc Đô úy ở đâu?

- Hiện tại bọn họ ở huyện Tín Lăng, lương thảo đã ở huyện Tín Lăng, ty chức đã phái người đi huyện Tín Lăng báo tin, bảo bọn họ không thể sơ suất.

Tư Mã Ý gật gật đầu, chỉ cần lương thảo không ở huyện Tây Lăng, vậy tạm thời quân đội của Lý Nghiêm sẽ không loạn, gã mới trầm tư một chút lại hỏi:

- Tương Dương không có tin tức sao?

- Có! Có!

Hướng Sủng vội vàng nói:


- Ngày hôm qua nhận được thư bồ câu của Tương Dương, nói Châu Mục đã từ Giang Đông trở về, chính suất lĩnh ba vạn viện quân suốt đêm tới Nam Quận, phỏng chừng ngày mai sẽ đến Nam Quận.

Tin tức này khiến Tư Mã Ý mừng rỡ, chỉ cần Lưu Cảnh trở về, như vậy điều động quân đội vân vân, hết thảy đều thông rồi, tâm tình của gã lại khá hơn, nói với Hướng Sủng:

- Bên kia huyện Tây Lăng tạm thời thả xuống, về thành lại thảo luận.

Quân đội của Tư Mã Ý vào thành Giang Lăng, khiến quân coi giữ Giang Lăng tăng tới bốn ngàn người, tăng mạnh phòng ngự, lòng Hướng Sủng treo ở giữa không trung rốt cục cũng buông xuống, y theo Tư Mã Ý thị sát phòng thủ thành, cười nói:

- Ty chức vẫn luôn nghĩ không ra, bên kia Tây Lăng chỉ có ba trăm đóng quân, mà quân coi giữ Giang Lăng ngàn người, phòng ngự hư không, Lưu Bị lại đi tiến công Tây Lăng, mưu kế của Gia Cát Lượng cũng thường thôi.

Tư Mã Ý cười lạnh nói:

- Gia Cát Lượng làm sao có thể có ý tưởng không giành Giang Lăng? Đây là Lưu Bị chột dạ, không dám cùng Kinh Châu đối kháng lần nữa, lão một lòng muốn đoạt Ba Thục, chính là lấy hạt dẻ trong lò lửa, chỉ biết tự đốt tay.

Hướng Sủng gật gật đầu, lại nói:

- Chúng ta có phái ngưới đi Bắc thượng bẩm báo Châu Mục về việc huyện Tây Lăng thất thủ hay không?

Tư Mã Ý trầm tư chốc lát nói:

- Có thể phái người đi thông báo Châu Mục, nhưng ta lo lắng Lưu Bị sẽ tiếp tục tăng binh đến huyện Tây Lăng, tiến công Lý thái thú từ phía sau, cho nên chúng ta nhất định phải cắt đứt con đường vượt sông của quân Lưu Bị.

Nói đến đây, Tư Mã Ý chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:

- Chiến thuyền Giang Lăng có bao nhiêu, hiện tại bỏ neo ở đâu?

- Hồi bẩm quân sư, có hơn hai trăm chiến thuyền, đều bỏ neo ở trong thủy trại, có ba trăm huynh đệ trông coi, lúc gần đi Lý thái thú dặn, nếu tình huống nguy cấp, có thể phóng hỏa thiêu hủy chiến thuyền.

Tư Mã Ý tương thông một chuyện, Lưu Bị sở dĩ không tiến công Giang Lăng, hẳn là lão cũng không biết rõ lai lịch của thành Giang Lăng, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi lão đánh hạ huyện Tây Lăng, sẽ biết thành Giang Lăng phòng thủ hư không, cho dù lão không công thành, nhất định cũng sẽ cướp lấy chiến thuyền Giang Lăng, tiện nghi này Lưu Bị không thể bỏ qua.

Nghĩ vậy, Tư Mã Ý liền nói ngay:

- Ta mang hai ngàn quân đi hộ thuyền thủy trại, ngươi giữ nghiêm thành trì, ngoại trừ Châu Mục đến, không cho bất cứ kẻ nào vào thành.

Hướng Sủng lập tức khom người nói:

- Ty chức hiểu rõ!

Thủy trại Giang Lăng cách thành trì hai dặm, ở bến tàu phía đông, là một thủy trại chiếm một ngàn mẫu đất cỡ trung, có thể bỏ neo ba trăm thuyền lớn nhỏ, cũng là một tháng trước mới xây dựng, đánh hạ mấy vạn cái cọc gỗ, lại dùng hơn hai trăm thuyền dân bình thường trươc sau như một, dựa vào cọc gỗ làm thành một vòng thuyền tường.

Bình thường thủy trại có hai ngàn quân đội hộ vệ, nhưng bởi vì tình huống Tỷ Quy khẩn cấp, điều hết quân đội đi, khiến thủy trại chỉ có ba trăm binh lính phòng ngự, từ một quân hầu Thống soái, Hướng Sủng dùng kế nghi binh, cắm nhiều cờ xí, phảng phất có hơn ngàn người phòng ngự.


Tư Mã Ý chạy tới thủy trại, quân hầu tên là Chu Tín, người huyện Tân Dã, y nghe nói Tư Mã Ý đã đến, vội vàng ra đón, thi lễ nói:

- Ty chức Chu Tín tham kiến quân sư!

Tư Mã Ý gật gật đầu hỏi:

- Thủy trại có biến?

- Nửa canh giờ trước, mấy thuyền nhỏ trạm canh gác bắn tên tới gần thủy trại, chúng thần không để ý đến, chúng nó đi hai vòng rồi trở về.

Tư Mã Ý cười lạnh nói:

- Thật ra là chúng đến dò xét thủy trại hư thật, ngươi đã không công kích, như vậy bọn họ biết phòng ngự thủy trại hư không, nhất định sẽ tiến công thủy trại đoạt thuyền.

- Xin chỉ thị của quân sư!

Tư Mã Ý trầm tư một lát cười nói:

- Không bằng tương kế tựu kế!

Lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm quân hầu, vừa rồi mấy chiếc thuyền trạm canh gác lại tới nữa, càng ngày càng gần thủy trại.

- Xem ra bọn họ vẫn là rất cẩn thận! Ta đi xem trước.

Tư Mã Ý phân phó thủ hạ tạm thời không nên vào trại, gã bước nhanh vào thủy trại, đi thẳng tới cửa chính thủy trại, đứng ở trên một con thuyền nhìn ra ngoài thủy trại, chỉ thấy trên mặt sông có bốn thuyền trạm canh gác trăm thạch, trên thuyền có mười tên lính, không ngừng tới gần thủy trại, sau đó lại chạy nhanh ra xa, thử đi thử lại thăm dò thủy trại.

Lúc này, hai chiếc thuyền trạm canh gác lái tới cửa lớn thủy trại, lại có ý đồ muốn xông vào thủy trại, Tư Mã Ý đảo mắt, lập tức dặn dò quân hầu Chu Tín vài câu, Chu Tín lĩnh lệnh đi.

Bốn thuyền trạm canh gác này đều do đại tướng Quan Bình suất lĩnh, lần đầu tiên y lên thuyền trạm canh gác, trải qua hai lần thử, y đã nhìn ra quân Kinh Châu phô trương thanh thế, căn bản không có nhiều quân đội phòng ngự như vậy, dường như phòng ngự rất hư không.

Nhưng Quan Bình vẫn quyết định dò xét lần cuối cùng, y thấp giọng lệnh:

- Vọt vào thủy trại!

Hai chiếc thuyền của trạm canh gác một trước một sau phóng vào cửa chính thủy trại, tay Quan Bình cầm tấm chắn và chiến đao, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai bên cửa thủy trại, y cảm giác hai bên có mai phục, y cắn chặt môi nói:

- Xông vào!


Thuyền trạm canh gác tăng thêm tốc độ phóng vào cửa chính, ngay khi hai chiếc thuyền sắp lái vào thủy trại, hai bên thủy trại bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, ba trăm quân lính mai phục ở hai bên thủy trại cùng nhau hiện thân, nâng nỏ bắn tên.

Tên dày đặc bắn về phía hai thuyền trạm canh gác, lập tức bắn lật bảy tám người, Quan Bình huy động chiến đao và tấm chắn chống đỡ tên, đồng thời hô to:

- Mau lui lại!

Hai thuyền trạm canh gác vội vàng lui về phía sau, hai thuyền trạm canh gác từ phía khác đồng loạt chạy tới lòng sông, Quan Bình nhìn chăm chú vào ba trăm binh lính thủy trại hiện thân, nở nụ cười lạnh, quả nhiên là phô trương thanh thế

Suy đoán của Tư Mã Ý cũng không sai, tuy rằng Lưu Bị không chịu tiếp thu phương án của Gia Cát Lượng cướp lấy thành Giang Lăng, nhưng lão vẫn tiếp nhận đề nghị kia của Gia Cát Lượng, cướp lấy hoặc là thiêu hủy chiến thuyền Giang Lăng, đây là một loại sách lược phòng ngự, có thể phòng ngừa quân Kinh Châu quân qua sông tiến công Kinh Nam.

Giờ phút này ngay tại trấn nhỏ bên kia bến tàu Giang Lăng, Quan Vũ suất lĩnh ba nghìn quân đội bày trận, chuẩn bị thời cơ tiến công thủy trại Giang Lăng, bọn họ có ba mươi thuyền hàng năm trăm thạch, mỗi thuyền có thể vận chuyển năm mươi người, chỉ cần hai chuyến đem toàn bộ ba nghìn người qua sông.

Nhưng Quan Vũ phải biết tình hình trong thủy trại, y đã phái Quan Bình dẫn bốn thuyền trạm canh gác đi dò xét tình hình thủy trại, đã đi gần một nửa canh giờ, lại không có tin tức quay lại, trong lòng Quan Vũ không khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc này, có binh lính chỉ vào mặt sông hô to:

- Quan Tướng quân, bọn họ đã trở lại.

Tinh thần Quan Vũ rung lên, y cũng thấy bốn thuyền trạm canh gác ở phía xa đang chạy về, một lát sau thuyền trạm canh gác ngừng ở trên bến tàu, Quan Bình chạy lên bến tàu, có chút kích động bẩm báo phụ thân nói:

- Con thử đi thử lại, phát hiện trong thủy trại quân coi giữ chỉ có hơn ba trăm người.

Trong lòng Quan Vũ mừng thầm, lại hỏi:

- Con xác định?

- Con nguyện lấy đầu người đảm bảo!

Quan Vũ mừng rỡ, nếu quân đội phòng ngự trong thủy trại ít, vậy bọn họ là có thể đoạt thuyền, y lập tức lệnh:

- Quân đội lên thuyền, cướp lấy thủy trại Giang Lăng!

Lúc này Chu Thương tiến lên chắp tay nói:

- Tướng quân, để cho ty chức đi!

Quan Vũ ngạo nghễ nói:

- Đấu tranh anh dũng, Quan Vân Trường ta sao có thể lùi bước? Đừng vội nhiều lời, ngươi chỉ cần chưởng quản tốt quân đội.

Chu Thương không dám nhiều lời, lui xuống, Quan Bình có chút lo lắng nói:

- Phụ thân, sách lược quân sư là để cho chúng ta thừa dịp ban đêm yểm hộ đổ bộ, tập trung binh lực cướp lấy bến tàu, ban ngày chúng ta làm như vậy, có quá mạo hiểm hay không.

Quan Vũ hung hăng trừng mắt nhìn con một cái:

- Con chớ có nghe Gia Cát nói vậy, y chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh, chỉ để ý mưu, phương án tác chiến cụ thể là do đại tướng lâm chiến quyết định, nào có giam giữ trong lý luận suông? Mọi thứ nghe lời của y, chẳng phải là ta biến thành rối gỗ!

Quan Bình không dám cãi cọ, đành phải ôm quyền nói:


- Con nguyện đi tiên phong, làm gương cho binh sĩ!

Quan Vũ vỗ vỗ bả vai đứa con:

- Đi thôi!

Nhiều đội binh lính chạy vội lên thuyền, rất nhanh, ba mươi thuyền hàng chở một nghìn năm trăm tên lính đến bờ bên kia.

Vẫn là Quan Bình làm tiên phong, tay y chấp đại đao, cầm đầu trê thuyền hàng, trong ánh mắt có một tia lo lắng, nhưng là tràn đầy khát vọng lập công, thuyền hàng bổ theo sóng biển, chạy tới bờ bên kia.

Lúc này phòng ngự trong thủy trại đã phát sinh biến hóa, Tư Mã Ý mang toàn bộ hai ngàn quân đội mai phục hai bên cửa chính thủy trại:

- Đến rồi!

Có người thấp giọng hô.

Tư Mã Ý cũng nhìn thấy, trên mặt sông xuất hiện hơn mười chấm đen nhỏ, đang lái tới thủy trại, gã âm thầm kêu một tiếng may mắn, nếu như mình không nghĩ nguy hiểm chiến thuyền, lúc này đây quân đội Lưu Bị thực hiện được rồi.

- Không nên gấp gáp! Chờ đợi mệnh lệnh.

Tư Mã Ý thấp giọng ra lệnh, gã vẫn lấy thân phận mưu sĩ, đây là lần đầu tiên gã chỉ huy quân đội tác chiến, trong lòng gã cũng vô cùng khẩn trương, e sợ chính mình suy xét không chu toàn.

Ba mươi thuyền ngày càng gần, cách cửa chính thủy chỉ có trăm bước, trong lòng Tư Mã Ý kinh hoàng, khẩn trương vạn phần, gã cắn chặt môi, sợ mình không kìm nổi ra lệnh trước tiên.

Chiến thuyền Quan Vũ ở phía sau, y đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào thủy trại, chỉ thấy hai bên cửa chính thủy trại có hơn hai trăm tên lính, trong tay cầm cung tiễn, bọn họ hô to gọi nhỏ, phía sau đã châm khói lửa, đây là đang cầu cứu thành Giang Lăng.

Quan Vũ cười lạnh một tiếng, hạ lệnh:

- Nổi trống! Xông vào.

- Thùng! Thùng! Thùng!

Tiếng trống nổ lớn, bọn binh lính anh dũng lái chèo, thuyền hàng đi vào cửa chính thủy trại, binh lính trong thủy trại bắt đầu thiếu kiên nhẫn bắn tên rồi.

Thuyền con của Quan Bình xông lên phía trước, đã tới gần cửa chính thủy trại gần hai mươi bước, hai mắt y đỏ thẫm kích động, không ngừng múa may đại đao dày đặc tên phóng tới, hét lớn:

- Xông vào!

Đúng lúc này, có binh lính hô to:

- Quan Tướng quân, phía trước có thuyền lớn!

Quan Bình chấn động, chỉ thấy một con thuyền ngàn thạch đang nghênh diện tới, đầu thuyền lớn ngay trước mắt y, y theo bản năng liên tiếp lui về phía sau vài bước, đúng lúc này, trong thủy trại nổ tiếng trống lớn, hai ngàn phục binh đồng thời hiện thân, tên dày đặc che trời phủ đất thuyền quân Lưu Bị phóng tới.

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn ầm!', thuyền mà Quan Bình ngồi bị một tiếng đập lớn đâm nát, bọn lính đều rơi xuống nước.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận