Binh Lâm Thiên Hạ

Mũi tên dày đặc bay tứ tung trên mặt sông, hơn mười thuyền binh lính ở phía trước lập tức chết thê thảm và nghiêm trọng, đều kêu thảm thiết rơi xuống nước, thế tiến công lập tức bị trọng tỏa, quan trọng hơn là hai chiếc thuyền lớn phá hỏng cửa chính thủy trại, bọn họ không xông vào được.

Thuyền hàng thả chậm tốc độ, đều quay đầu, Quan Vũ ở phía sau trơ mắt nhìn con ngồi thuyền bị đâm cho dập nát, tất cả mọi người trên thuyền rơi xuống sông, y cả kinh can đảm thất thanh hô to:

- Nhanh cứu con ta!

Nhưng trên mặt sông một mảnh hỗn loạn, tiếng trống, tiếng kêu vang vọng mặt sông, tên như mưa, ép bọn lính thở không nổi, rất nhiều con thuyền mất đi khống chế, đảo quanh ở trên mặt sông, đúng lúc này, một tên binh lính chỉ phía tây hô to:

- Quan Tướng quân, thuyền địch đến rồi!

Chỉ thấy từ phía tây lái tới hai chiếc thuyền chiến ba nghìn thạch, đánh tới thuyền con của bọn họ, mấy thuyền thuyền hàng trốn tránh không kịp, bị đắm đụng ngã lăn, Quan Vũ như bịt tai không thèm nghe, làm như không thấy, ánh mắt của y gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn thủy trại, y đang tìm kiếm tung tích đứa con, lúc này, y thấy có mấy tên lính tránh ở dưới mặt cọc gỗ, ôm cọc gỗ, lại không biết có phải con mình hay không.

- Tướng quân, đụng đến rồi!

Trên thuyền kêu lên, Quan Vũ mới phát hiện một chiếc thuyền lớn xuất hiện cạnh bọn họ, cách xa nhau chỉ có vài bước, không đợi y kịp phản ứng, ‘ầm!' một tiếng vang thật lớn, con thuyền bị đánh vào, lực lớn va đập khiến Quan Vũ ngã sấp thật mạnh xuống ở mép thuyền, hơn mười binh lính bị đụng rời thuyền, thân thuyền kịch liệt lay động, nứt ra tiếng vang, nước sông chui vào khe hở.

- Tướng quân, mau nhảy xuống thuyền, con thuyền sắp gãy rồi!

Có người hô to, 'Răng rắc!' một thanh âm vang lên, thân thuyền cắt thành hai đoạn, một cơn sóng đánh tới, thuyền con của Quan Vũ lập tức bị nước sông nuốt sống.

Mặt sông một mảnh hỗn loạn, ba mươi thuyền thuyền hàng bị đụng ngã lăn đắm gần một nửa, khắp nơi là tiếng kêu cứu của binh lính, chân Quan Vũ bị một khối tấm ván gỗ vỡ vụn gắt gao quấn lấy, không thể động đậy, nước đã ngập đến cằm y, mắt thấy y sẽ chìm vào đáy sông cùng con thuyền, Quan Vũ không khỏi thở dài một tiếng,

- Không thể tưởng được Quan Vân Trường ta lại chết ở trên sông.

Đúng lúc này, Quan Vũ chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, một sợi dây thừng trói y lại, chỉ thấy một con thuyền thuyền nhỏ chạy nhanh đến trước mặt y, trên thuyền có năm sáu người, cầm đầu là tướng lĩnh thủy trại quân hầu Chu Tín, y nhìn chằm chằm Quan Vũ ngồi thuyền, y biết Quan Vũ, biết rõ nếu có thể bắt sống Quan Vũ, y sẽ lập công lớn.

Lúc này y thấy Quan Vũ ngồi thuyền bị đụng gãy, hình như Quan Vũ bị quấn lấy rồi, Chu Tín mừng rỡ trong lòng, điều khiển thuyền nhỏ lái tới, y tung dây ra trói Quan Vũ, lập tức nhảy xuống nước, đem Quan Vũ lên thuyền, đẩy Quan Vũ lên thuyền nhỏ.

Lấy đao lạnh như băng đặt trên cổ Quan Vũ, Chu Tín lạnh lùng nói:

- Quan Tướng quân, ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi phản kháng, đừng trách ta vô tình!

Quan Vũ dường như không nghe thấy lời của Chu Tín, y vẫn nhìn chằm chằm cửa lớn thủy trại như cũ, bỗng nhiên, y thấy đứa con Quan Bình đang ôm một cây cọc gỗ, Quan Vũ cười ha hả,

- Được! Được! Con ta không việc gì, cho dù ta chết cũng có thể nhắm mắt.

Quân Lưu Bị công chiếm huyện Tây Lăng chừng một nghìn năm trăm người, do quận thừa Võ Lăng Lưu Liễn suất lĩnh, Lưu Liễn cũng là tộc nhân Lưu Biểu, phụ thân Lưu Bạt là đệ Lưu Biểu.

Khi Tào Tháo nam chinh, đại bộ phận Lưu tộc đều chạy đến quận Linh Lăng gia nhập Thái Thú Lưu Độ, Lưu Bạt cũng không ngoại lệ, đứa con cả Lưu Liễn lập tức đến quận Nam theo Lưu Kỳ, được Lưu Bị thưởng thức, phong y làm quận thừa Võ Lăng.

Lần này Lưu Liễn suất lĩnh năm nghìn binh Lưu Bị từ quận Võ Lăng chinh tây Ba Thục, Lưu Bị đưa cho y ba nghìn năm trăm quân ở huyện Công An, giao cho Gia Cát Lượng huấn luyện, lại lập tức mệnh Lưu Liễn dẫn một nghìn năm trăm binh lính vượt sông đi bờ bắc cướp lấy huyện Tây Lăng.

Lưu Liễn cũng không ngờ cướp lấy huyện Tây Lăng lại dễ dàng như vậy, khi y suất quân xông vào huyện Tây Lăng, quân coi giữ không chiến mà rút lui, y dễ dàng cướp lấy thị trấn.

Tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lưu Liễn cũng mất hứng, bởi vì y không biết bước tiếp theo mình nên làm gì, thậm chí y không biết mình rút về bờ Nam như thế nào.

Mặc dù Lưu Bị nói cho y biết, sau khi tiêu diệt toàn bộ quân đội của Lý Nghiêm, bọn họ sẽ hội hợp ở huyện Tỷ Quy, có thể đây chỉ là đói ăn bánh vẽ, bao lâu có thể tiêu diệt quân đội của Lý Nghiêm? Nếu không thể tiêu diệt thì bây giờ nên làm gì? Điều này làm cho Lưu Liễn vô cùng phiền não, ngày đêm bất an, từng giây từng phút đều đang đợi tin tức Tỷ Quy.

Lúc hoàng hôn, mặt trời đã xuống núi, bầu trời nhuộm thành màu tím đã dần rút đi, từng đám mây trở nên màu xám đen, màn đêm sắp hạ xuống, cuối mùa thu thời tiết lạnh lẽo, đám binh sĩ trên đầu thành đều cảm thấy từng đợt rét lạnh, không ít binh lính phủ thêm chăn lông mang theo tùy thân.

Lưu Liễn giống như ban ngày, ở đầu thành phía tây nhùn phương hướng Tỷ Quy, y ở đây lo lắng chờ đợi tin tức của Lưu Bị, đã trôi qua ba ngày, không có chút tin tức nào, trong lòng của y càng thêm bất an, mặc dù y vô cùng sùng kính Lưu Bị nhân nghĩa, nhưng hiện tại y cũng bắt đầu hơi hoài nghi, Lưu Bị phái y tới giành huyện Tây Lăng, mục đích thực sự là muốn cướp lấy quân đội của y.

Y rất không nguyện ý vì tâm suy đoán này của Lưu Bị, nhưng các tướng lĩnh dưới tay đều khe khẽ nghị luận như vậy, trong lòng y cũng hơi dao động rồi.

- Quận Thừa, trời sắp tối rồi, về huyện nha đi!

Thân binh của y ở một bên khuyên nhủ.

Lưu Liễn thở dài, y cũng cảm giác có chút lạnh rồi, liền xoay người xuống dưới thành, mới vừa đi tới đường bên cạnh, bỗng nhiên y dừng bước, dường như nghe thấy cái gì, tất cả binh lính đều đứng lên, hiển nhiên bọn họ cũng nghe thấy rồi, đúng vậy, là tiếng kèn trầm thấp, từng hồi truyền đến từ phía đông.

Lưu Liễn ngây ngẩn cả người, đây là...

Lúc này, một tên binh lính chạy tới, chỉ vào Đông Thành gấp giọng bẩm báo nói:

- Quận Thừa, quân đội! Có đại quân đến đây.

Trong lòng Lưu Liễn trầm xuống, y không lưỡng lự chạy về phía Đông Thành, lúc này tất cả binh lính trên đầu thành đều chạy tới Đông Thành, Lưu Liễn chạy đến đầu Đông Thành, liếc mắt xuống phía, y lập tức ngây dại, tất cả binh lính đều sợ ngây người, giống như đá điêu khắc, vẫn không nhúc nhích nhìn dưới thành.

Chỉ thấy ở dưới bầu trời màu đen, hiện đầy quân đội, cờ che trời phủ đất, khoảng chừng mấy vạn người, phản ứng đầu tiên của Lưu Liễn đó là quân Tào đến đây, nhưng y lập tức hiểu ra, không phải quân Tào, đây là Lưu Cảnh quân Kinh Châu.

Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh ba vạn quân Kinh Châu tới huyện Tây Lăng, hắn ở huyện Biên nhận được tin tức của Hướng Sủng, Tư Mã Ý đã tiến đến trợ giúp Giang Lăng, nhưng huyện Tây Lăng lại thất thủ rồi, quân đội Lý Nghiêm đã mất đường lui, Lưu Cảnh liền quay đầu tiến quân huyện Tây Lăng.

Ở trên đồi một tòa núi nhỏ, Lưu Cảnh và Hoàng Trung, Triệu Vân và mười mấy tên đại tướng vây quanh, đang ở ngắm nhìn thị trấn phía xa, đầu năm, hắn từng đã tới huyện Tây Lăng một lần, thị trấn Nam Bắc dài năm dặm, chiều rộng ba dặm, một mặt gần Trường Giang, mặt khác dựa vào dãy núi, chặt đứt đường quan đạo phía tây, địa vị chiến lược vô cùng trọng yếu.

Tuy nhiên Lưu Cảnh cũng nghe người hái thuốc nói, có một đường núi có thể trèo núi, chỉ là súc vật kéo đồ quân nhu không đi được, mấy trăm lính tinh nhuệ của Lưu Bị trèo núi vượt qua huyện Tây Lăng, đánh lén huyện Tỷ Quy.

Tường thị trấn Tây Lăng cũng không cao, chỉ có hai trượng, dùng thang tiến công bình thường cũng có thể trèo lên tường.

Nhìn ra được quân coi giữ trên thành cũng không nhiều, không đến hai ngàn người, trong vòng một canh giờ liền có thể đánh hạ, Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, quay đầu lại lệnh nói:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân dừng lại trú doanh!

Lúc này, Liêu Hóa tiến lên ôm quyền nói:

- Xin cấp cho ty chức năm nghìn quân đội, trong vòng một canh giờ, ty chức sẽ giành được huyện Tây Lăng.

Lưu Cảnh cười cười:

- Tâm tình của Liêu tướng quân ta hiểu, tuy nhiên đại quân một đường hành quân vất vả, nghỉ ngơi trước, ngày mai lại chiến!

Liêu Hóa huých một cái đinh, đành phải thi lễ, xoay người đi xuống, Lưu Cảnh lại phân phó một gã thân binh nói:

- Đi gọi một hạ quan, hỏi xem chủ tướng là ai, nói cho quân coi giữ, đầu hàng có thể miễn tử, nếu không chém tận giết tuyệt!

Thân binh lĩnh lệnh, trở mình lên ngựa chạy về thị trấn Tây Lăng, không bao lâu liền chạy xuống thành, y ngửa đầu cao giọng quát hỏi:

- Chủ công nhà ta hỏi, chủ tướng trên thành là ai?

Lưu Liễn do dự một chút đáp ứng nói:

- Ta là quận thừa Võ Lăng Lưu Liễn, chủ công các ngươi là ai?

- Sở hầu Lưu Châu Mục đấy!

Trên đầu thành lập tức xôn xao, quả nhiên là Lưu Cảnh đến đây, trên mặt các tướng sĩ đều lộ ra ý sợ hãi, Lưu Cảnh đến đây, bọn họ nên làm gì bây giờ? Ánh mắt mọi người đều nhìn Lưu Liễn.

Trong lòng Lưu Liễn rất loạn, không phải nói Lưu Cảnh đi Giang Đông sao? Tại sao trở về rồi, y là tộc huynh Lưu Cảnh, lại nói tiếp hẳn là người một nhà, nhưng y đi theo Lưu Kỳ, hơn nữa Lưu hoàng thúc không chỉ nói qua một lần, Lưu Cảnh là người giả mạo, Lưu Cảnh chân chính đã chết rồi.

Lưu Kỳ không có tỏ thái độ, nhưng tộc thúc Lưu Độ lại ám chỉ đồng ý với thuyết pháp của Lưu Bị, điều này khiến Lưu Liễn không biết phải làm gì mới phải, y đầu hàng Lưu Cảnh không phải là phản bội gia tộc sao?

Lúc này, thân binh lại lớn tiếng quát:

- Tướng sĩ trên thành nghe đây, các ngươi chỉ có một cơ hội, đầu hàng có thể miễn tử, nếu không chém tận giết tuyệt!

'Chém tận giết tuyệt' bốn chữ khiến phía sau lưng mỗi người trên đầu thành đều rùng mình một cái

Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống, đại quân Kinh Châu cũng không công thành, mà đang dựng đại doanh cách thị trấn hai dặm, quân coi giữ trong thành cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến sáng ngày mai quân Kinh Châu sẽ công thành, tâm tình mỗi người tướng sĩ trong thành đều trầm trọng, hoảng loạn.

Ở trong một tòa nhà dân phía Đông thành, hơn mười tướng lĩnh tụ tập ở uống rượu, hai gã Nha tướng, hai gã quân hầu, còn có bảy tám đồn trưởng, mỗi người đều yên lặng uống rượu, ai cũng không nói gì, lúc này, một gã quân hầu nhịn không được nói:

- Lão Ngô, ngươi gọi chúng ta đến, rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi nói đi!

Người được quan quân gọi lão Ngô là một gã Nha tướng chừng bốn mươi tuổi, cũng là người nhiều tuổi nhất trong nhóm bọn họ, lão thở dài một hơi nói:

- Ta có chút hoài niệm Triệu tướng quân!

Triệu tướng quân chính là Triệu Vân, lúc trước Triệu Vân ở quận Võ Lăng luyện binh, bọn quan quân này đều là thủ hạ của y, Triệu Vân đối với thủ hạ rất tốt, tuy rằng y đã đầu hàng Lưu Cảnh, nhưng bọn quan quân Võ Lăng vẫn như nhớ mãi không quên.

Lúc này, một gã khác quân hầu tức giận nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta đi tìm Triệu tướng quân, đỡ phải suốt ngày hèn nhát cố gắng hết sức mà vẫn thua.

- Chớ nói nhảm, gia quyến của chúng ta đều ở Võ Lăng, cẩn thận một chút.

Mọi người vừa lặng yên, kỳ thật trong lòng mọi người đều có tính toán, tụ cùng một chỗ chính là muốn thương lượng việc đầu hàng, nhưng ai cũng không nên mở miệng, hơn nữa cũng lo lắng cho gia quyến bị liên lụy.

Lúc này, Nha tướng họ Ngô trầm giọng nói:

- Ta tìm tất cả đến, chính là muốn thương lượng một chút, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta đã không có đường lui rồi, hoặc là đầu hàng, hoặc là toàn quân bị diệt, mọi người tử chiến mà chết, vì Lưu hoàng thúc tận trung.

- Chó má!

Một gã đồn trưởng trẻ tuổi bên cạnh mắng:

- Chúng ta là năm nghìn quân Võ Lăng, bị lão nuốt lấy hơn phân nửa, còn lại phái đến đây chịu chết, cái gì Lưu hoàng thúc, Đại Nhĩ tặc giả nhân giả nghĩa!

Lúc này không ai mắng y, trong lòng mọi người đều đồng ý lời của y, một gã Nha tướng khác mở miệng nói:

- Lão Ngô, ngươi liền nói rõ đi! Tất cả mọi người là huynh đệ đồng hương, chúng tôi nghe ngươi.

Mọi người cùng nhau đáp:

- Lão Ngô, ngươi cứ nói đi!

Ngô Nha tướng rốt cục cắn răng nói:

- Mọi người cũng nhìn thấy, mấy vạn đại quân Lưu Cảnh, chúng ta chỉ có hơn ngàn người, nơi chạy trốn cũng không có, chúng ta vốn chính là quân Kinh Châu, ra nhập vào Lưu Cảnh là hoàn toàn chính đáng, chúng ta đi khuyên bảo Lưu Liễn đầu hàng đi! Giữ mạng quan trọng hơn.

Mọi người sớm có ý đó, đều đứng lên nói:

- Nếu y không đồng ý hàng, liền một đao giết y!

Ngô Nha tướng vội vàng ngăn lại:

- Không thể giết y, y cũng là tộc nhân Lưu Châu Mục, có thể trói lại y đi gặp Lưu Châu Mục.

Mọi người uống một hơi cạn sạch chén rượu, hung hăng từ trên mặt đất, bay vọt ra, bước nhanh đến huyện nha, không ít đang trực binh lính cũng đi theo bọn họ, mọi người trùng trùng điệp điệp đi tới huyện nha.

Lưu Liễn ngồi một mình ở huyện nha uống rượu giải sầu, lúc này, có thân binh vội vàng hấp tấp chạy vào bẩm báo:

- Quận Thừa, các tướng lĩnh đều ở trong sân, mọi người muốn gặp ngài.

Lưu Liễn ngẩn ra, y đứng dậy đi vào trong viện, chỉ thấy trong viện chật ních hơn trăm người, y không vui hỏi Nha tướng cầm đầu nói:

- Ngô Tranh, các ngươi muốn làm gì?

Ngô Nha tướng tiến lên chắp tay nói:

- Khởi bẩm Quận Thừa, các huynh đệ cũng không muốn chết, hy vọng Quận Thừa có thể dẫn dắt chúng ta đầu hàng.

Lưu Liễn giận dữ, mắng chửi nói:

- Lưu Cảnh nói vài câu liền đem hù chết các ngươi sao? Đúng là loại nhu nhược.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên xông lên một loạt, đẩy Lưu Liễn ngã trên mặt đất, dùng dây thừng trói y lại, Lưu Liễn tức giận mắng to:

- Các ngươi bọn khốn khiếp này, hèn nhát! Ô ô ~

Có người dùng vải rách ngăn chặn miệng của y, trong lòng Lưu Liễn bỗng nhiên sợ hãi vô cùng, y liều mạng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì.

Tất cả mọi người quay đầu về phía Ngô Nha tướng, Ngô Nha tướng gật gật đầu:

- Mở cửa thành, đi đại doanh quân Kinh Châu đầu hàng!

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui