Binh Lâm Thiên Hạ

Đồng Doãn bước nhanh ra khỏi trướng, đến phía sau tìm bản ghi chép. Một lát hắn cầm một quyển công văn đi vào, lật giờ đến một trang cụ thể, trình cho Lưu Cảnh. Lưu Cảnh xem một lượt, hỏi Đồng Doãn:

- Từ Trướng sứ kiến nghị thiết lập chức học sử trên cơ sở học sĩ, nâng cao trợ cấp tiền lương, ngươi có ý kiến gì không?

Đổng Doãn xem qua quyển công văn này, hắn cười nói:

- Ý đồ chân chính của Từ Trưởng sứ chắc là muốn xây dựng một loại chế độ hỗ trợ các quan viên, học sĩ sau khi thông qua kỳ thi, đạt được tư cách làm quan, nhưng nhất thời không có chỗ trống, bọn họ sẽ ở trong thư viện nghiên cứu học vấn trước, đợi khi thực thiếu thì sẽ bổ sung thêm. Ttrong thời gian dự khuyết, tiền lương trợ cấp của bọn họ không thể giống với học sĩ được.

Lưu Cảnh khoanh tay đi lại vài bước, chậm rãi nói:

- Kỳ thực ta không hề để ý đến việc tăng thêm một chút trợ cấp, ta chỉ cảm thấy chế độ thi cử tuyển quan này không được hợp lý lắm.

- Châu Mục là nói do thư viện Giang Hạ thi tuyển quan không hợp lý sao?

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Nếu đã là bổ khuyết tư cách quan, thì nên do quân chính thống nhất khảo thí, giao cho thư viện Giang Hạ làm việc như thế này, có chút vượt quá chức phận rồi.

Đổng Doãn cười cười nói:

- Vấn đề này ta đã từng thảo luận qua với Từ Trưởng sứ. Bọn ta đều cho rằng hiện nay vẫn chưa phải là lúc tiến hành thi thống nhất, dù sao hiện tại quan viên đều lấy Hiếu Liêm tiến cử là chính, nếu lập tức huỷ bỏ biên chế Hiếu Liêm tiến cử rất dễ tạo ra sự phản đối và tẩy chay của sĩ tộc phương bắc, dẫn đến những bất lợi với việc thu hút nhân tài của chúng ta.

Cho nên Từ Trưởng sứ muốn dùng một cách uyển chuyển, thiết lập học sứ, trên danh nghĩa là để nâng cao trợ cấp tiền lương, thực tế là tuyển quan cho Kinh Châu.Về sau quan viên bình thường Kinh Châu đều chọn từ trong học sứ, cứ vậy dần dần thành ước định, cũng được sĩ tộc chấp nhận, tương lai thống nhất thi cử cũng dễ dàng hơn nhiều.

Lưu Cảnh trầm tư hồi lâu, cách của Từ Thứ cũng không thể nói là không đúng, trước tiên để việc thi cử ăn sâu vào lòng người, sau đó mới ra chế độ, trình tự như vậy đúng là cách ổn thoả.

Nhưng Từ Thứ lại xem xét từ góc độ chọn lựa nhân tài, chứ Lưu Cảnh hắn lại không phải, hắn muốn lung lạc sĩ tộc phương bắc, muốn lợi dụng cơ hội một lần hướng tới sĩ tử khắp thiên hạ, để thu hút con cháu các đại thế gia phương bắc đến Kinh Châu làm quan.

Từ Thứ hiển nhiên không rõ ý đồ chân thực của hắn, hắn không thiếu nhân tài, hắn thiếu là sự ủng hộ của sĩ tộc phương bắc.

Lưu Cảnh cầm một quyển công văn trên bàn đưa cho Đổng Doãn:

- Việc này ta phê chuẩn, lui về, để bọn Từ Trưởng sứ cân nhắc một chút, ngoài ra nói với Từ Trưởng sứ, ta yêu cầu mùa thu năm nay tổ chức công khai chọn học trò trong khắp thiên hạ.

Dùng một lúc, hắn lại nói với Đổng Doãn:

- Còn nữa… ta cần một bản danh sách những vọng tộc các quận phương bắc, ngươi chuẩn bị một chút.

Đổng Doãn gật gật đầu:

- Vi thần sẽ chuẩn bị ngay, đồng thời cũng sẽ truyền đạt yêu cầu của chủ công với Từ Trưởng sứ.

Lúc này, Lưu Cảnh quay đầu nhìn thân binh ngoài cửa:

- Có chuyện gì?


- Khời bẩm Châu Mục, sứ giả trong thành Tỷ Quy đến!

---------------

Giản Ung tâm tình không yên theo sát tên thân bình đi vào sâu trong quân doanh. Tuy bọn hắn phong toả tin tức, không để Kinh Châu biết lương thực Tỷ Quy Thành đã cạn kiệt, nhưng Giản Ung cảm thấy đó chẳng qua là bịt tai trộm chuông, Vu Thành đều bị quân Kinh Châu đánh hạ rồi, Lưu Cảnh có lẽ nào không biết tình hình lương thực trong Tỷ Quy Thành, nếu không cũng không vây mà không đánh như vậy.

Còn cục diện hỗn loạn trong thành, quân Kinh Châu trên đài gỗ nhìn rất rõ ràng, vậy thì hắn cầu hoà còn có ý nghĩa gì nữa, trừ phi đầu hàng, nếu không Lưu Cảnh không thể có bất cứ nhượng bộ nào. Lưu Phong lại nhất quyết không chịu đầu hàng, nhất định đòi cò kè mặc cả với Lưu Cảnh, trong lòng Giản Ung bất đắc dĩ thở dài.

Không bao lâu, bọn họ đi tới trước đại trướng trung quân, một tên lính lớn giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, sữ giả Tỷ Quy đã tới!

- Vào đi!

Giản Ung bị bọn lính dẫn vào trong lều. Trong lều Lưu Cảnh đang ngồi chính diện, bên cạnh là một gã văn sĩ đầu đội cao quan, chính là quân sư Tư Mã Ý. Giản Ung biết Lưu Cảnh, nhưng không biết Tư Mã Ý. Giản Ung nhanh chân bước hai bước, khom người thi lễ:

- Giản Ung tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh cười cười:

- Hoá ra là Giản tiên sinh, lâu rồi không gặp.

Giản Ung cười khổ một tiếng:

- Cũng chừng năm năm rồi.

- Nhưng Giản tiên sinh vẫn phong thái như trước, có thể thấy rất được hoàng thúc coi trọng. Lần này tiên sinh nhận ủy thác của hoàng thúc, đến đây có việc gì?

Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói.

Giản Ung ngạc nhiên, vội vàn giải thích:

- Hạ quan là từ trong Tỷ Quy Thành mà đến, không phải là từ bên kia sông sang.

- Hoá ra là vậy, xem ra là ta hiểu lầm rồi. Vậy tiên sinh đến hạ chiến thư sao?

Giản Ung nghe ra ý chế nhạo trong giọng nói Lưu Cảnh. Hắn cắn chặt môi dưới đáp:

- Ta không phải là đến hạ chiến thư.

- Vậy đến đầu hàng rồi!

Lưu Cảnh không cho hắn cơ hội, cắt ngang lời hắn.

Giản Ung từ trong khí thế bức người của Lưu Cảnh, bỗng nhiên ý thức được Lưu Cảnh hoàn toàn biết mình đến cầu hoà, cho nên mới cứng rắn ngăn chặn hắn. Hắn thở dài, không nói một lời. Hắn quả thực không biết nên mở miệng như thế nào.


Lúc này, Tư Mã Ý bên cạnh Lưu Cảnh cười nói:

- Có lẽ Giản tiên sinh đến nghị hoà, ta nói đúng chứ!

Giản Ung gật gật đầu:

- Xin hỏi các hạ là?

- Tại hạ Tư Mã Ý

- Hoá ra là Tư Mã quân sư, thất kính rồi!

Giản Ung không nói với Lưu Cảnh nữa, mà nói với Tư Mã Ý:

- Tư Mã tiên sinh nói không sai, ta quả thực là đến nghị hoà. Công tử nhà ta hy vọng có thể thoả hiệp với quân Kinh Châu, hai bên bãi binh.

Lưu Cảnh lạnh lùng nói:

- Lưu Phong muốn nghị hoà thế nào, tiên sinh nói thẳng đi!

- Công từ nhà ta đồng ý giao huyện Tỷ Quy, điều kiện là để quân đội của chúng ta rút lui đến bờ bên kia, chúng ta bỏ qua Tỷ Quy và Vu Thành.

Lưu Cảnh lắc lắc đầu:

- Các ngươi chỉ có thể buông Tỷ Quy, Vu Thành đã không còn thuộc về các ngươi nữa. Hơn nữa, ta nhiều nhất chỉ cho phép không quá mười người sang bờ bên kia, nhiều hơn một người cũng không được.

Giản Ung sắc mặt đại biến, vậy chẳng khác nào toàn bộ quân đội đầu hàng, làm sao có thể? Môi hắn giật giật:

- Vậy cho một nửa quân đội đi.

- Không được!

Không đợi Giản Ung nói hết, Lưu Cảnh quả quyết cự tuyệt:

- Ta đã nói rồi, nhiều nhất mười người, thêm một người cũng không được!

Giản Ung bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ đáp:

- Vậy tôi quay về bàn bạc với công tử một chút.

Lưu Cảnh lập tức mệnh lệnh thủ hạ:


- Đưa Giản tiên sinh ra ngoài.

Giản Ung cáo từ, Lưu Cảnh và Tư Mã Ý nhìn nhau. Tư Mã Ý thản nhiên cười nói:

- Đêm nay Lưu Phong tất sẽ phá vây!

------------------

Lưu Phong tái mặt khi nghe Giản Ung bẩm báo. Điều kiện hà khắc của Lưu Cảnh khiên hắn lửa giận bừng bừng. Hắn xiết chặt nắm đấm rít gào nói:

- Ta thà chết trận cũng tuyệt không chịu nhục!

- Công tử bớt giận, hiện giờ không phải là lúc tức giận. Chúng ta cần bình tĩnh nghĩ đối sách.

Lưu Phong thở một hơi dài, căm hận nói:

- Còn có thể có đối sách nào nữa, lẽ nào còn muốn ta quay đầu đi đánh Vu Thành sao? Điều đó sẽ chỉ khiến ta chết nhanh hơn thôi.

Giản Ung nghĩ một lúc lâu, hắn cũng không có cách nào khả thi. Bọn hắn ngoài việc phá vòng vây ra ngoài thì chỉ có thể chấp nhận điều kiện của Lưu Cảnh, như thế thì trên thực tế khác nào đầu hàng, nhưng lưu lại trong thành không có lương thực, ba ngày sau cũng sẽ toàn quân tan rã. Giản Ung nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời cũng chưa tìm ra cách gì hợp lý.

Lúc này, Lưu Phong cười lạnh một tiếng:

- Có lẽ ta có thể đưa dân đi làm tiên phong. Như vậy khả năng phá vỡ vòng vây sẽ càng lớn hơn một chút.

Giản Ung sắc mặt cả kinh, liên tục xua tay:

- Không thể! Như vậy sẽ huỷ hoại hết thanh danh của hoàng thúc, rước lấy đại hoạ.

Lưu Phong chỉ là nhất thời nói vậy, hắn cũng biết phụ thân rất coi trọng thanh danh, tự mình đưa dân đi chiến đấu, cho dù nhất thời thành công, phụ thân quyết không tha thứ cho mình, hoặc còn có thể giết mình để tạ tội với dân chúng Tỷ Quy. Lưu Phong khoanh tay bước mấy bước, hắn đang suy tính xem nên ăn nói với phụ thân như thế nào. Nếu không đánh một trận, sáu nghìn quân sẽ mất hết, Vu Thành và Tỷ Quy cũng mất rồi, phụ thân cũng sẽ không tha cho hắn.

Nghĩ đến đây, hắn dừng bước, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trái phải đều là cái chết, nếu không đánh một trận, ta không cam lòng!

Màn đêm buông xuống, trên đài gỗ cao ngất, thế công máy bắn đá của quân Kinh Châu vẫn đang tiếp tục, toàn bộ trong thành tràn ngập bụi cát, ở gần cửa đông thành, sáu nghìn quân đã tập trung toàn bộ.

Lưu Phong phân một phần lương thực cho bính sĩ, mỗi người chỉ phân hai đấu gạo, điều này khiến cho tất cả binh lính đều lo lắng không nguôi, cho dù là xông ra khỏi vòng vây, một chút gạo này có thế giúp họ cầm cự được bao lâu.

- Các huynh đệ yên tâm, phía trước vẫn còn huyện Tín Lăng. Ở đó không có quân coi giữ, còn có đủ lương thực, chỉ cần chúng ta phá được vòng vây thì sẽ có hy vọng.

Lưu Phong đội mũ mặc giáp, tay cầm một cây ngân thương sáng loáng, cưỡi trên một con bạch mã, hắn không ngừng trấn an binh lính.

Có lẽ binh lính bị hắn mê hoặc, nhưng quân quan lại không ngốc, huyện Tín Lăng sao có thể không có quân coi giữ, cho dù đánh hạ huyện Tín Lăng, vậy huyện Tây Lăng làm thế nào? Đánh hạ huyện Tây Lăng, bọn họ làm thế nào qua sông? Căn bản không có một chút hy vọng nào.

Lúc này, Lưu Phong cho gọi đại tướng tâm phúc Triệu Uy đến, nhỏ giọng nói với hắn:

- Ngươi dẫn năm trăm quân bảo vệ Tỷ Quy, đợi sau khi ta trở về, ngươi có thể lập tức đóng cửa thành, không để quân Kinh Châu xông vào.

Triệu Uy ôm quyền đáp:

- Xin công tử yên tâm, bỉ chức sẽ không có bất kỳ sơ suất nào.


- Mở cửa thành!

Lưu Phong thấp giọng hạ lệnh, cửa thành từ từ mở ra, binh lính bắt đầu hình thành đội ngũ chạy ra ngoài thành, Lưu Phong vung trường thương lên:

- Đi giết bọn chúng cho ta!

Sáu ngàn binh lính xông ra khỏi thành, thẳng tiến đánh tới đại doanh Kinh Châu. Trong bóng đêm, Lưu Phong lại dần dần chạy chậm lại. Hắn cơ bản là không muốn phá vây, hắn chỉ muốn chiến đấu một lần để có thể ăn nói với phụ thân, sau đó hắn sẽ đáp ứng điều kiện của Lưu Cảnh, bỏ lại quân đội sang bờ bên kia, hắn không hề quan tâm tới sống chết của binh lính.

Binh lính vừa xông ra một dặm, đối diện bỗng phát ra tiếng trống trận long trời lở đất “Tùng! Tùng! Tùng!”. Tiếng thét rung trời, ba vạn quân Kinh Châu từ hai bên nam bắc đánh tới, thanh thế mãnh liệt, chốc lát đã chạm trán quân Lưu Bị, phút chốc đã giết chóc quân Lưu Bị kêu cha gọi mẹ, quay đầu chạy trối chết.

Sĩ khí quân Lưu Bị sớm đã xuống thấp, lại thêm đối phương đã có chuẩn bị từ trước, càng khiến bọn họ sợ hãi, quân đội vừa gặp đã sụp đổ. Dưới dẫn dắt của quân quan, binh lính nhao nhao quỳ xuống đầu hàng, quân đội đằng sau không còn tâm trạng chiến đấu, quay đầu chạy trốn về trong thành, Lưu Phong thấy đối phương sớm đã mai phục, hắn quay ngựa chạy về thành đầu tiên.

Không ngờ cửa thành đã đóng chặt, binh lính chạy về không có cách nào vào thành. Lưu Phong cuống quít hét lớn:

- Trên thành mau mở cửa!

Trên đầu thành xuất hiện một viên đại tướng, chính là tướng giữ thành Triệu Uy mà hắn để lại. Hắn dẫn năm trăm quân ở lại giữ thành, khi đại quân vừa ra khỏi thành, hắn liền lập tức đóng cửa thành lại, Triệu Uy ở trên thành lạnh lùng nói:

- Trưởng công tử, ta đã quyết định đầu hàng quân Kinh Châu, ngươi muốn phá vây thì tự ngươi đi đi! Thứ lỗi cho ta không hầu tiếp!

Lưu Phong giận đến mức gần như té xỉu, hắn lại nài nỉ nói:

- Triệu tướng quân, ta luôn luôn đối đãi với ngươi không tệ, ngươi sao lại chặn mất đường lui của ta?

- Phi!

Triệu Uy trên thành mắng lớn:

- Ngươi vì mình mà bán đứng tướng sĩ, còn có mặt mũi quay về? Đi chết đi!

Hắn âm thầm giương cung lên, một mũi tên phóng mạnh về phía Lưu Phong. Lưu Phong vội tránh, nhưng lại chậm một bước, bị tên bắn trúng hõm vai, hắn kêu thét lên rồi rơi khỏi ngựa.

Đúng vào lúc này, Liêu Hoá dẫn theo ba nghìn quân đánh tới, binh lính gặp lực lượng lớn, không có đường mà chạy, nhao nhao quỳ xuống xin hàng. Triệu Uy cũng hạ lệnh mở cửa thành, dẫn quân ra hàng.

Thành Tỷ Quy phá, quân Kinh Châu ùn ùn kéo vào trong thành, lúc này Lưu Cảnh được mấy trăm kỵ binh hộ vệ phóng ngựa tới, hắn bỗng nhiên nhìn thấy Giản Ung bị bắt, bèn ghìm chiến mã, chậm rãi đến trước Giản Ung. Giản Ung hai tay bị trói, ủ rũ, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh cười:

- Giản tiên sinh không cần sợ hãi, chúng ta quen biết đã lâu, ta sẽ không làm khó tiên sinh, phiền tiên sinh qua sông một chuyến, đưa thư của ta cho Lưu Bị, được không?

Giản Ung có chút không dám tim vào tai mình, cứ như vậy mà thả hắn sao? Lưu Cảnh mỉm cười:

- Nếu tiên sinh là Gia Cát Lượng, có lẽ ta sẽ không thả.

Giản Ung đỏ bừng cả mặt, đây là Lưu Cảnh đang ám chỉ mình không có giá trị, không đáng dùng, hắn thở dài một tiếng:

- Giản Ung quả thực là không đáng giá, nam chinh bắc chiến hai mươi năm, lại không thể thay chủ gánh phiền muộn, thôi được, Giản Ung nguyện vì Châu Mục đưa thư.

Lưu Cảnh nhìn hắn một cái, lập tức lệnh:

- Thả hắn ra, cấp một con thuyền đưa hắn qua sông!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận