Binh Lâm Thiên Hạ

Ba ngày sau, Bàng Thống đem theo thư đồng và hai tên hầu tới Tỷ Quy Thành. Lưu Cảnh đã hạ lệnh phóng thích hắn, điều này khiến Bàng Thống vừa hổ thẹn, lại vừa may mắn. Hổ thẹn là Lưu Cảnh không tính hiềm khích lúc trước với hắn, không giam giữ hắn, mà lại phóng thích hắn, cho hắn về quê, ân tình này khiến Bàng Thống trong lòng bất an.

Mà may mắn là hắn dùng một loại phương thức thể diện để thoát khỏi Lưu Bị, không cần cùng ông ta đi Giao Châu. Từ sâu trong lòng hắn không muốn đến phía Nam hoang sơ, lúc này Bàng Thống nhớ nhà lòng như dao cắt, một lòng chỉ muốn nhanh chóng quay về quê nhà.

Bọn họ vào Tỷ Quy Thành đã là giữa trưa, Tỷ Quy đã khôi phục vẻ yên bình trước đây. Đối với Tỷ Quy mà nói, lương thực là ổn định nhất, lương thực đến tay, dân chúng cảm ơn đại đức, tự nhiên cũng không náo loạn nữa.

Tuy nhiên không ít cửa hàng được mở, nhưng mười mấy quán rượu và lữ xá lại không có nhà nào mở cửa, chúng muốn khôi phục còn cần thời gian, nhưng đối với đám người đang đói khát Bàng Thống thì lại không phải là việc tốt, bọn họ chỉ muốn đến huyện Tỷ Quy ăn uống một bữa thật ngon, không ngờ không nhà nào mở cửa buôn bán cả.

Góc đường, Bàng Thống rướn cổ đợi tin tức của người hầu. Một tên hầu của hắn đang giao thiệp ở quán rượu đối diện không bao lâu, tên hầu quay về giận dữ nói:

- Công tử, bọn họ nói chủ yếu là không có lương thực, lương thực dự trữ trong kho trước đây đều bị quân của Lưu Bị thu hết rồi, bây giờ chưa kịp chuẩn bị, chỉ e phải mười ngày sau mới có thể mở lại cửa hàng.

Trong lòng Bàng Thống vô cùng thất vọng. Sớm biết thế này thì trước khi đi hắn nhận bao gạo Lưu Chính đưa cho. Lúc đó muốn thanh cao, nhưng bây giờ lại đói bụng rồi, hắn cũng hết đường xoay sở, không biết nên làm thế nào?

Đúng vào lúc này, một tên nha dịch nhanh chân đi đến, chắp tay cười nói:

- Xin hỏi có phải là Bàng tiên sinh không?

- Tại hạ Bàng Sỹ Nguyên.

Bàng Thống có chút tò mò, một tên nha dịch sao lại biết mình, hắn nhiều lần bị giày vò tính tình thanh cao trước đây đã thay đổi không ít, tuy đối phương chỉ là một tên nha dịch, nhưng đây là địa bàn nhà người ta, càng quan trọng hơn là hắn đang đói khát, đang lúc không có cách nào khác, Bàng Thống bèn vô cùng khách sáo, mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi có việc gì không?

- Huyện lệnh chúng ta có lời mời tiên sinh, xin đi theo ta.

Bàng Thống do dự một chút, bèn dẫn tuỳ tùng đi theo tên nha dịch đến huyện nha. Hậu trạch và nhà kho của huyện nha đã bị đốt trụi rồi, nhưng chủ thể đằng trước vẫn giữ được hoàn hảo, không ít dân chúng đang tự phát dọn dẹp đống hoang tàn bị thiêu huỷ.

Bàng Thống đi vào huyện nha, đối diện một văn sĩ chừng ba mươi tuổi, chắp tay cười nói:

- Bàng tiên sinh vất vả rồi!

- Đây chính là huyện lệnh của chúng ta.

Tên nha dịch đứng bên cạnh mỉm cười giới thiệu.

Bàng Thống chưa gặp qua người này, cười hỏi:

- Xin hỏi danh tính Huyện lệnh?

- Tại hạ Tư Mã Ý!

Bàng Thống lập tức ngây người, Tư Mã Ý không phải là quân sư của Lưu Cảnh sao? Sao lại biến thành huyện lệnh huyện Tỷ Quy, đây là có chuyện gì?

Tư Mã Ý mỉm cười đáp:

- Huyện lệnh huyện Tỷ Quy, huyện thừa còn ở Nam quận, vẫn chưa kịp đến, ta quản vài ngày, nếm thử cái nghiện của Huyện lão gia.

Bàng Thống giờ mới hiểu, hắn vội thi lễ:

- Hoá ra là Tư Mã quân sư, Bàng Thống thất kính rồi!

Tư Mã Ý cười ha hả nói:

- Bàng tiên sinh trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong chúng ta nói chuyện một chút, ta đã nghe danh tiếng ngài từ lâu.

Bàng Thống đỏ mặt, tự mình vào thành dọc đường hỏi thăm tửu quán, phỏng chừng Tư Mã Ý cũng biết rồi, tuy có chút thẹn thùng, nhưng bụng đói khát khó nhịn, hắn cũng không để ý đến thể diện nữa, bèn chắp tay nói:

- Đa tạ Tư Mã quân sư.

Tư Mã Ý lệnh cho nha dịch dẫn bọn hắn đi ăn cơm. Hắn khoanh tay nhìn bóng lưng Bàng Thống, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng hắn đã cảm thấy vẻ chán nản của Bàng Thống, hắn không khỏi mỉm cười đầy thâm ý.

Ăn cơm trưa xong, tinh thần Bàng Thống tốt hơn rất nhiều. Hắn ngồi trên nghị sự đường, chậm rãi uống chè nóng. Lúc này, Tư Mã Ý bước nhanh tới, áy náy nói:

- Sự việc quá nhiều, làm chậm trễ Bàng tiên sinh rồi.

- Đâu có! Đa tại Tư Mã quân sư tiếp đãi.

Tư Mã Ý cũng ngồi xuống, cười đáp:

- Bàng tiên sinh không biết chuẩn bị đi đâu? Nếu muốn đến huyện Công An, chúng ta có thể cung cấp thuyền, để tiên sinh ngồi thuyền đi.

Bàng Thống lắc đầu:

- Ta đã không còn liên quan gì tới Kinh Châu nữa, ta dự định về quê, về Long Trung, Tương Dương.

- Ồ! Hoá ra là vậy. Vậy Bàng tiên sinh sau này có dự định gì?

Tư Mã Ý hỏi dò.

- Vốn dĩ muốn về quê làm ruộng, nhưng có lẽ sức khoẻ của ta không tốt, cho nên dự định thu vài sinh đồ để dạy học.

Tư Mã Ý gật gật đầu:

- Với tài năng của Bàng tiên sinh, thu nạp vài sinh đồ thật đáng tiếc. Mấy ngày trước lệnh thúc hy vọng thư viện Kinh Châu có thêm một phó viện chủ, xem Bàng tiên sinh có đồng ý chịu thiệt thòi không?

Bàng Thống ngây người, hoá ra là muốn cho hắn đi thư viện Kinh Châu, nhưng Bàng Thống lại cho rằng Tư Mã Ý là muốn chiêu hàng mình, như vậy hắn sẽ là kẻ phản chủ, nhưng nếu đến thư viện Kinh Châu thì lại là việc khác. Thư viện Kinh Châu vốn là cùng thư viện Lộc Môn của Bàng gia sáp nhập, hắn đi thư viện hỗ trợ thúc phụ, đúng là hoàn toàn chính đáng.

Nhưng trong lòng tuy rất muốn, nhưng không thể nói quá thẳng được, hắn trầm ngâm một chút:

- Để ta và thúc phụ bàn bạc một chút, xem ý kiến thúc phụ thế nào?

Tư Mã Ý mừng thầm, đây chính là nhận lời rồi. Hắn cười ha hả nói:

- Không vấn đề gì. Ta sẽ cử người đưa Bàng tiên sinh về Tương Dương, trên đường không cần khổ cực như vậy nữa.

Lần này, Bàng Thống không cự tuyệt nữa, hắn vuốt râu cười nói:

- Vậy đa tạ sự sắp xếp của Tư Mã quân sư.

Ngẫm nghĩ một lúc, Bàng Thống lại để thư đồng lấy một bức thư từ trong rương sách ra. Đây vốn là kế sách Ba Thục hắn chuẩn bị đưa cho Lưu Bị, nhưng bây giờ hắn không muốn đưa cho Lưu Bị nữa, bèn đưa cho Tư Mã Ý:

- Đây là một vài ý tưởng để lấy Ba Thục của ta, hy vọng có ích cho Tư Mã quân sư.

Tiễn bước Bàng Thống, Tư Mã Ý lại vội đến đại doanh ngoài thành. Hắn vừa đến trước đại trướng trong quân, liền có thân binh cười nói:

- Châu Mục nói mời quân sư trực tiếp vào trướng, không cần bẩm báo.

- Các người mấy tên lười biếng này, hô một tiếng không được sao? Ngộ nhỡ Châu Mục đang làm việc gì không tiện thì sao?

Tư Mã Ỹ cười phê bình mấy tên thân binh.

Mấy tên thân binh lè lưỡi, vội cao giọng bẩm báo:

- Khời bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư đã đến!

- Mời vào!

Tiếng Lưu Cảnh từ trong trướng vọng ra.

Tư Mã Ý dùng tay chỉ chỉ mấy tên thân binh, rồi mới bước nhanh vào trong trướng. Trong đại trướng, Lưu Cảnh đang ăn cơm một mình, tuỳ tay mở một quyển sách. Hắn nhìn thấy Tư Mã Ý đi vào bèn cười nói:

- Quân sư chưa ăn cơm trưa chứ! Cùng ngồi ăn đi!

- Đa tạ Châu Mục, vi thần đã ăn trưa ở huyện nha, Châu Mục mời dùng tự nhiên.

Lưu Cảnh gật gật đầu, ăn luôn xâu thịt trong tay, rồi lại uống một bát canh, dặn dò thân binh:

- Dọn dẹp đi!

Mấy tên thân binh đi vào dọn bàn ăn, rồi bưng lên hai cốc trà nóng. Lúc này Lưu Cảnh mới cười hỏi:

- Thế nào, gặp Bàng Thống chưa?

- Gặp rồi, cảm giác hắn có phần chán nản.

Tư Mã Ý cười nói:

- Bọn họ đã hết lương một ngày rồi, vào thành liền đi tìm tửu quán, kết quả là không nhà nào mở hàng.

Lưu Cảnh không nhịn được bật cười:

- Sao có thẻ chật vật như thế, chẳng lẽ Lưu Chính không đưa lương thực cho hắn?

- Nhất định là có, phỏng chừng hắn khá thanh cao, không chịu nhận, hơn nữa Bàng Thống đã đồng ý chức phó viện chủ thư viện Kinh Châu, chỉ là hắn thể hiện khá uyển chuyển, muốn bàn bạc với thúc phụ.

- Như thế là tốt nhất, dần dần khiến hắn trung thành với ta, sau đó mới trọng dụng hắn.

Lúc này, Tư Mã Ý từ trong ngực lấy ra bức thư của Bàng Thống, đưa cho Lưu Cảnh cười nói:

- Đây là kế sách chiếm Thục do hắn viết, nói là cho thần tham khảo, thực tế là để thần đưa lại cho Châu Mục. Từ điểm này có thể thấy, cái tâm nhập sĩ của hắn cũng không hề nguội lạnh a!

Lưu Cảnh rất hứng thú với kế sách chiếm Thục của Bàng Thống. Hắn nhận thư mở ra nhanh chóng xem một lượt, thản nhiên cười nói:

- Hắn đề nghị lợi dụng sự nghi kị của Lưu Chương đối với Bàng Hi, và mâu thuẫn giữa sĩ Đông Châu và bản thổ Ba Thục, dùng kế sách hai trái đào giết ba sĩ, gây ra sự tương tàn giữa bọn họ, sau đó thu lợi từ trong. Cái này chắc là đề nghị của Bàng Thống viết cho Lưu Bị, nhưng cũng có chỗ dùng được.

Tư Mã Ý thấp giọng nói:

- Cái gọi là nhị đào, một đào là Vu Thành, một đào là Tỷ Quy, còn tam sĩ, một là Bàng Hi, hai là Nghiêm Nhan, ba là Lưu Chương, kế này khả thi.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Phải nói một đào là quận Kiến Bình, một đào là quận Thượng Dung, một sĩ là Lưu Chương, một sĩ là Trương Lỗ, một sĩ nữa là Lưu Bị.

Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả.

Sau khi Lưu Bị chiếm huyện Tỷ Quy, Thái thú quận Ba Đông Bàng Hi cũng khẩn trương, hắn ý thức được Lưu Bị chuẩn bị đánh quận Ba Đông rồi, lập tức cầu viện Thành Đô. Lưu Chương từ Thành Đô nhất thời không kịp điều binh, liền lệnh cho Thái thú Ba Quận Nghiêm Nhan dẫn một vạn quân đến tiếp viện quận Ba Đông.

Nhưng Bàng Hi cũng không hy vọng Nghiêm Nhan đến cứu, hắn và Nghiêm Nhan trước nay sứt mẻ tình cảm, hai người tuy là quận gần nhau, quan hệ lại như lửa với nước, việc này cố nhiên có mâu thuẫn giữa Đông Châu sĩ và Ba Thục hệ, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại do năm đó khi Triệu Vĩ phản loạn, Bàng Hi và Nghiêm Nhan từng đánh nhau, Bàng Hi đại bại, bị Nghiêm Nhan giết không ít bộ hạ, hai người kết thù hận từ đó.

Đang lúc giằng co với Lưu Bị, hai người mỗi người dẫn một vạn quân, cách Vu Thành khoảng hai mươi dặm, nhưng quân doanh của hai bên cách nhau mười dặm, hai bên không liên hệ với nhau.

Nghiêm Nhan năm nay sáu mươi tuổi, đầu đã bạc một nửa, người cao tám thước hai, dùng một thanh ngũ đinh khai sơn đao nặng sáu mươi cân, có sức mạnh vạn phu không địch được. Ở Ba Thục có Bắc Thương Nam Đao, Bắc Thương là Trương Nhậm Thành Đô, còn Nam Đao là Nghiêm Nhan Ba Quận.

Nghiêm Nhan làm người nghiêm khắc, nói năng thận trọng, hắn cũng là đệ nhất sĩ tộc trong gia tộc Nghiêm thị. Con người hắn đảm nhiệm Thái thú Ba Quận, việc này khiến Nghiêm Nhan trở thành thủ lĩnh sĩ tộc Nam Ích Châu.

Trong đại trướng, Nghiêm Nhan đang thảo luận đối sách với phụ tá Bành Nghĩa. Bành Nghĩa là người Quảng Hán, vốn là thư tá dưới tay Trương Tùng, chịu liên luỵ án Trương Tùng, bị cạo tóc làm nô. Hắn và Nghiêm Nhan quan hệ rất tốt, liền trốn ở trong phủ Nghiêm Nhan, trở thành phụ tá cho hắn.

Đúng vào buổi sáng hôm nay, Nghiêm Nhan nhận được mật thư của Lưu Chương, lệnh cho hắn tiếp quản quận Kiến Bình, đồng thời đoạt quân quyền cuả Bàng Hi. Việc này khiến Nghiêm Nhan cảm thấy vô cùng khó xử. Nếu ở Ba Quận, hắn có thể làm được.

Nhưng đây là quận Ba Đông, là địa bàn của Bàng Hi. Bàng Hi làm quan lâu năm ở quận Ba Đông, cắm rễ đã sâu,hắn sao có thể đoạt quyền của Bàng Hi? Lưu Chương suy nghĩ có phần cứng nhắc rồi.

Bành Nghĩa thân cao cũng đến tám thước, tướng mạo cao lớn, chi là bị cạo đầu. Hắn chỉ đội một cái mũ mềm trên đỉnh đầu, hắn thấp giọng nói:

- Lưu Chương trước nay đều nghi kị Bàng Hi, nhưng bao nhiêu năm nay đều không nói muốn động đến hắn, bây giờ lại muốn chiếm quân quyền của hắn, việc này tất nhiên là do Trương Nhậm và Ngô Ý giật dây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui