Binh Lâm Thiên Hạ

Thượng Dung Thành nằm ở Tần Lĩnh, nơi hội hợp của dãy núi Đại Ba và Võ Đang, địa hình nơi này phức tạp, núi san sát nhau, sông chảy bên trong khe núi, rất dễ xuất hiện các cửa ải hiểm yếu, Thượng Dung Thành nằm ở trên đường Hán Dung nơi trọng yếu nhất, trở thành vị trí điểm nút trọng yếu đi thông tới Hán Trung.

Đối với Kinh Châu mà nói, Thượng Dung thuộc loại biên thùy phía tây bắc, liên tiếp với nó là Hán Trung, vị thế của Hán Trung không thể so sánh với đất Thục và Quan Trung.

Thương nhân tới Quan Trung, thường là đi theo con đường Nam Tương, cũng chính là đi từ Nam Dương, qua Võ Quan đi tới Thương Lạc hướng về Trường An, không cần đi đường Hán Trung nguy hiểm, cho nên chiến lược của THượng Dung đối với Kinh Châu là hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng Thượng Dung Thành đối với Hán Trung lại không hề tầm thường, núi Tần Lĩnh và núi Đại Ba một nam một bắc bao quanh chặt chẽ Hán Trung, còn phía đông lại có núi Võ Đang chặn đường, như vậy, Hán Thủy chảy dưới phía bắc chân núi Võ Đang, và dường Hán Dung men theo chân núi phía nam Võ Đang đã trở thành hai con đường then chốt đông tiến của Hán Trung, có thể nói Thượng Dung chính là cửa chính phía đông của Hán Trung.

Nhưng chính cái cửa chính phía đông nằm ở vị trí trọng yếu như vậy, lại không nằm trong tay Trương Lỗ, trước đây là bị quân Tào chiếm đóng, Trương Lỗ không dám chọc giận Tào Tháo, đối với Thượng Dung là đầy khát vọng mà không được, hiện giờ Thượng Dung Thành lại do Tào Tháo giao vào tay Lưu Cảnh, tương đối mà nói, Lưu Cảnh dường như dễ chọc hơn so với Tào Tháo một chút.

Trên con đường quanh co, một đội quan được tạo thành bởi năm ngàn người đang hăng hái tiến quân về phía đông nam, đội quân này chính là do Mạnh Đạt dẫn quân, bọn họ đã vượt qua Võ Lăng huyện và Kiến Thủy huyện gần như không hề đóng quân, mục tiêu chính là ba mươi dặm ngoài Thượng Dung Thành.

Lúc này, bọn họ đã tiến vào trong cảnh nội của quận Thượng Dung, vài dặm phía trước có một đám khói lửa, gọi là Võ Lăng toại, là khói lửa phía tây nhất của Kinh Châu, cũng là tiền đồn của Thượng Dung Thành, chỉ có mười mấy trú binh, nhưng vai trò lại vô cùng quan trọng.

Quân Hán Trung đi tới một khe núi khá rộng, một dòng suối nhỏ róc rách chảy xuống theo khe núi, Mạnh Đạt thấy nơi này thích hợp để hạ trại, liền phất tay ra lệnh:

- Dừng ở phía trước, hạ trại ngay ở đây.

Binh sĩ đều ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi lương thực phía sau tới liền bắt đầu hạ trại nghỉ ngơi, lúc này, hai tên phó tướng Mạnh Ưu và Lý Phương xúm lại bên cạnh Mạnh Đạt.

Mạnh Ưu là đệ của Mạnh Đạt, còn Lý Phương lại là nha tướng tâm phúc của Trương Lỗ, từng là một trong những thân vệ bên cạnh Trương Lỗ, Trương Lỗ để gã xuất chinh cùng với Mạnh Đạt, hiển nhiên là có ý giám sát, nhưng đây cũng là chuyện thường tình của con người, Mạnh Đạt suất lĩnh năm ngàn trọng binh đông chinh, bên cạnh không có tâm phúc đi theo, Trương Lỗ sao có thể yên tâm.

- Mạnh tướng quân, khói lửa phía trước có cần trừ bỏ không?

Lý Phương hỏi.

Mạnh Đạt nhìn bản đồ, từ nơi này hướng về phía đông có hai con đường nam bắc, hội hợp ở Thượng Dung Thành, còn khói lửa lại nằm trên đường phía bắc, ở nơi cao chỗ chân núi phía bắc, đối với tình hình trên đường phía bắc rõ như lòng bàn tay, nhưng đối với ảnh hưởng đường phía nam lại không lớn.

Mạnh Đạt trầm tư một lát, liền lắc dầu, nói với Mạnh Ưu và Lý Phương:

- Không cần rút dây động rừng, tòa khói lửa này không cần thiết loại bỏ, đi đường phía nam là được.

Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, lập tức ra lệnh:

- Không được nghỉ ngơi, tiếp tục hành quân.

Binh lính đang chửi rủa không được, bò dậy tiếp tục hành quân, men theo đường phía nam đi hướng về Thượng Dung Thành.

Tường Thượng Dung Thành Thành cao lớn mà kiên cố, nó lại nằm trên cao, hai bên đều là thế núi hiểm trở, phía trước là nước chắn, có thể nói một người trấn ải, vạn người khó qua, muốn đánh đổ tòa thành trì này cực kỳ gian nan, nhưng Kinh Châu lấy được tòa thành trì này lại không cần tốn nhiều công sức, với phương pháp trao đổi từ trong tay Tào Tháo có được tòa thành trì then chốt thông qua Hán Trung.

Chủ tướng của Thượng Dung chính là Ngụy Diên, với thân phận của Ngụy Diên, y hẳn là trấn Giang Hạ hoặc là Nam Quận, độc chắn một phương, lại để y nắm giữ thành biên thùy này, trong mắt tướng sĩ Kinh Châu, đây chính là trừng phạt đối với thất thủ của Ngụy Diên.

Nhưng Ngụy Diên lòng dạ lại biết rõ, buổi tối khi hắn tiếp nhận cái chức tướng phòng thủ này, Giả Hủ đã nói chi tiết cho hắn biết về chiến lược của Hán Trung lần này, trên thực tế hắn là quyết sách quan trong mở rộng phía tây của Kinh Châu.

Trên đầu thành, Ngụy Diên đang mang theo hơn chục thân vệ đi tuần tra, Ngụy Diên tối qua đã nhận được tin tình báo mà Mạnh Đạt phái người đưa tới, chính là trong hai ngày này, quân tướng Hán Trung khởi xướng tấn công Thượng Dung Thành, phương án tấn công cụ thể Ngụy Diên cũng biết, đối phương muốn chiếm lĩnh Dung Nam Thành ở bờ bên kia trước, y cần phải phối hợp với Mạnh Đạt, để quân Hán Trung chiếm lĩnh Thượng Dung.

Cho dù biết đây là đại chiến lược Ba Thục Hán Trung, liên quan tới thành bại của việc mở rộng thành tây, nhưng trong lòng Ngụy DIên vẫn có chút không thoải mái, dù sao đây cũng là một lần bỏ thành chỉ cho phép bại không được thắng, điều này ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của y.

Nếu sau này làm sáng tỏ việc này, có lẽ còn có thể xoay chuyển, nhưng nếu không làm sáng tỏ, tiếng xấu sẽ đi theo y mãi, hơn nữa Ngụy Diên vô cùng nghi ngờ, việc này sau này sẽ có khả năng không công bố chân tướng.

Chính là suy nghĩ tới điểm này, trong lòng Ngụy Diên vô cùng buồn bực, nhưng quân lệnh như sơn, y phải chấp hành, hơn nữa việc này liên quan tới chiến lược mở rộng, một bước sai sẽ làm mất hết tất cả, nghĩ tới đây, Ngụy DIên chỉ đành nuốt sự buồn bực vào trong bụng.

Lúc này, tiếng chuông trên đầu thành đông kêu lên: “Keng! Keng! Keng!” tiếng chuông dồn dập, Ngụy Diên kinh ngạc, điều này chứng tỏ phía đông thành xảy ra chuyện rồi, khi vừa đi vài bước, y lập tức phản ứng lại, chính là Dung Nam Thành, đây không phải là kế hoạch của Mạnh Đạt chứ?

Y nhanh bước tới đông thành, quả nhiên là Dung Nam Thành, đầu thành khói lửa bốc lên, điều này chứng tỏ có địch tình, các binh sĩ đều tranh luận, Dung Nam Thành nằm ở giữa, sao có thể có địch, hơn nữa đã vứt bỏ, trong thành chỉ có mười mấy binh sĩ, điều này có thể kiên trì bao lâu.

Rất nhanh, một binh sĩ phi nhanh tới bẩm báo:

- Khởi bẩm Ngụy tướng quân, có một đám sơn tặc khoảng gần hai trăm người tấn công vào Dung Nam Thành, các huynh đệ không thể chống cự, bị bắt lui lại.

Ngụy Diên hít một hơi sâu, ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, tất cả quân đội lập tức tập kết, theo ta đoạt lại Dung Nam Thành.

Vài tên lính chạy như bay, lúc này phó tướng Lư Tiến vội vàng đi tới, khuyên Ngụy Diên nói:

- Tướng quân, thủ quân của chúng ta chỉ có hơn một ngàn người, nếu đều đi đoạt lại Dung Nam Thành, Thượng Dung bỏ trống, ngộ nhỡ đây là kế điệu hổ ly sơn của sơn tặc, hậu quả rất nghiêm trọng.

Lư Tiến cùng sinh tử với Ngụy Diên ở huyện Hạ Trĩ, hai người kết giao tình sâu đậm, hắn cũng là phó tướng của Ngụy Diên, Ngụy Diên kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói:

- Sự việc không đơn giản như vậy, ngươi chỉ cần nghe theo phân phó của ta, ta dẫn một ngàn quân đi đoạt lại huyện Hạ Trĩ, ngươi dẫn huynh đệ còn lại đi trấn thủ Thượng Dung, giả dụ quân Quan Trung tiến công vào, ngươi không cần thủ thành, lập tức bỏ thành mà đi, ta sẽ bố trí một cái thuyền ở hạ du cho ngươi qua sông, hãy nhớ kỹ, nhất định không được chống cự, không cần hy sinh vô ích, lập tức bỏ thành.

Trong lòng Lư Tiến vô cùng kinh hoàng, nhưng hắn cũng hơi hiểu ra:

- Ty chức hiểu.

Ngụy Diên lại dặn dò hắn nói:

- Việc này rất cơ mật, ở đây chỉ có hai người ta và ngươi biết được, không thể để cho người thứ ba biết.

Lư Tiến gật đầu:

- Trong lòng ty chức hiểu rõ, ty chức sẽ giả bộ như thật, nhanh chóng rút lui.

- Đi thôi! Thay ta điểm binh.

Mười lăm phút sau, Ngụy Diên suất lĩnh một ngàn thủ quân đi qua sông chắn thủy, đánh về bờ bên kia Dung Nam Thành, còn thủ quân của Thượng Dung Thành chỉ còn hơn ba trăm người.

Chính lúc này, trong một khu rừng rậm cách Thượng Dung Thành khoảng ba dặm, Mạnh Đạt suất lĩnh binh sĩ đang đợi sự thay đổi ở Thượng Dung Thành, Mạnh Ưu dẫn hai trăm người cải trang làm sơn tặc lén vào Dung Nam Thành, Ngụy Diên sao có thể từ bỏ ý đồ? Bọn họ đợi chính là cơ hội này.

Bên cạnh Lý Phương thấy Mạnh Đạt vô cùng căng thẳng, mồ hôi chảy xuống hai bên trán, liền cười khuyên y:

- Mạnh tướng quân không cần quá lo lắng, thực sự không được chúng ta thỉnh cầu tăng thêm binh tới tấn công thành, dù sao trong thành cũng mới có hơn một ngàn thủ quân, hoàn toàn có thể đánh hạ.

Mạnh Đạt thở dài:

- Nếu thình cầu tăng binh, e có người sẽ không bỏ qua cho ta.

Lý Phương biết y muốn nói tới Trương Vệ, lại cười an ủi y nói:

- Có chủ công ủng hộ ngài, tôi nghĩ không có ai dám gây bất lợi cho ngài đâu.

Mạnh Đạt gật đầu:

- Đa tạ Lý tướng quân.

Đúng lúc này, một thám tử chạy nhanh tới báo:

- Khởi bẩm Mạnh tướng quân, Ngụy Diên dẫn một ngàn quân qua sông đánh tới Dung Nam Thành rồi.

Mạnh Đạt mừng rỡ, nói với Lý Phương:

- Đây là ý trời!

- Ha ha! Đây không phải là ý trời, là mưu kế của tướng quân đã thành công rồi.

Mạnh Đạt lúc này ra lệnh nói:

- Lý tướng quân có thể suất lĩnh năm trăm cung thủ đi chắn ở bến tàu, ngăn cản quân đội của Ngụy Diên trở về, ta đi phụ trách công thành.

- Tuân lệnh.

Lý Phương vung tay lên:

- Cung thủ đi theo ta.

Hắn suất lĩnh năm trăm cung nỏ vượt qua Thượng Dung, tiến về phía bến tàu cách Thượng Dung Thành một dặm, Mạnh Đạt thấy bọn họ đã qua thành, liền ra lệnh:

- Tấn công thành trì.

Trong rừng tiếng kèn vang lên, hơn bốn ngàn quân Hán Trung xông ra khỏi rừng, xông lên giết về phía hàng chục cái thang phía trước Thượng Dung Thành.

Tiếng chuông trên đầu thành Thượng Dung Thành vang lên, thủ quân hò hét, khói lửa ở nơi cao nhất của đầu thành đốt cháy lên, là khói tam trụ, thể hiện có quân đội lớn tấn công, hơn ba trăm thủ quân trên đầu thành bắn tên, tên bắn về phía quân Hán Trung như thủy triều, Lư Tiến ánh mắt nhìn về phía quân địch che trời phủ đất đang tiến tới, bọn họ chỉ có ba trăm người, cho dù thật sự phòng ngự, bọn họ cũng không giữ nổi thành.

Lúc này, một đồn trưởng chạy tới cấp báo:

- Lư tướng quân, các huynh đệ binh lực không đủ, giữ không nổi thành trì.

Lư Tiến thở dài một tiếng, ra lệnh:

- Bỏ thành, quân đổi rút về phía bắc.

Ba trăm binh sĩ mở cửa đông, dưới suất lĩnh của Lư Tiến xông ra đầu thành, bọn họ không đi tới bến tàu, mà men theo bờ đê chạy về hướng bắc, Ngụy Diên đã sắp xếp thuyền cho họ bên ngoài mười dặm về phía bắc.

Kết quả của cuộc đánh lén này khiến quân Hán Trung mừng rỡ, bọn họ không bị thương người nào, thành công cướp được Thượng Dung Thành, kéo thành trì mà Trương Lỗ thiết tha mơ ước vào trong lòng.

Mạnh Đạt lập tức phái người đi Hán Trung báo tin mừng cho Trương Lỗ, đồng thời cùng nhắc nhở Trương Lỗ, phài đề phòng Kinh Châu phản công, không chỉ cần tăng cường phòng ngự Thượng Dung, đồng thời cũng phải phòng ngự quân Kinh Câu tấn công vào Hán Trung từ Hán Thủy,

Thượng Dung thất thủ làm khiếp sợ Tương Dương, cũng làm kinh hãi Kinh Châu, quân sư Giả Hủ lập tức phái người cấp bách chạy tám trăm dặm tới Giang Lăng, khẩn cấp hồi báo tin tình báo này cho Lưu Cảnh.

Lúc này, quân Kinh Châu đã chiếm lĩnh huyện Công An, đang phân binh thành ba đường tiến vào Vũ Lăng, Linh Lăng và Quế Dương, còn quân Lưu Bị lại bị ép rút khỏi quận Hành Dương, chuẩn bị quyết chiến với Kinh Châu.

Chính vào thời khắc then chốt này, Lưu Cảnh nhận được tin quân Hán Trung nhân cơ hội quân Kinh Châu thu phục Kinh Nam đoạt lấy Thượng Dung, Lưu Cảnh vô cùng tức giận, lập tức sai Cam Ninh dẫn hai vạn thủy quân chia ra ngồi trên năm chiến thuyền tiến quân về Hán Trung, và lệnh cho Triệu Vân làm chủ tướng, lĩnh suất một vạn năm ngàn quân tiến quân theo đường bộ vào Thượng Dung, đồng thời giao trách nhiệm Ngụy Diên lập công chuộc tội, Triệu Vân làm phó tướng.

Cùng lúc đó, Lưu Cảnh phái Tư Mã Ý đi sứ đất Thục, đốc thúc Lưu Chương thực hiện lời hứa, xuất binh tới Hán Trung, Kinh Châu, Ba Thục và Hán Trung thế cục đều được điều động tới Thượng Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui