Binh Lâm Thiên Hạ

Trong lúc dân chúng toàn thành chạy tới bờ sông Cẩm hoảng sợ nhìn kỳ cảnh "Thủy hỏa giao dung", Trị trung Ích Châu Phí Quan cũng ngồi trong một chiếc xe ngựa, từ đằng xa nhìn vào cảnh tượng liệt hỏa bùng cháy.

Y không hoảng sợ như dân chúng, y biết trong tay quân Kinh Châu có dầu hỏa, có thể cháy trên mặt nước, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, vẫn khiến cho y cảm thấy chấn động vô cùng.

Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vốn dĩ đêm quang đãng trăng sáng sao thưa đã không nhìn thấy nữa, khói đen cuồn cuộn đã che phủ hết tất cả, trong không khí chứa đầy khí tức khiến người ta ngạt thở, y cúi đầu thở dài một tiếng, lệnh cho phu xe:

- Hồi phủ!

Xe ngựa khởi động, chạy về Phí phủ ở thành nam, ở Thành Đô có ba toàn phủ đệ đồ sộ, một tòa là phủ Châu Mục tọa lạc ở giữa thành, chiếm năm trăm mẫu đất, giống như một cung điện của hoàng gia.

Một tòa khác là Trương phủ ở thành bắc, vốn dĩ là phủ đệ của Biệt giá Trương Tùng, rộng một trăm hai mươi mẫu, sau khi Trương Tùng bị giết chết, phủ đệ không bị tịch thu, vẫn thuộc về tộc nhân Trương thị, phủ đệ của Trương Nhậm cũng nằm chung một chỗ

Còn lại chính là Phí phủ ở thành nam, là phủ đệ của gia tộc Phí thị, gia tộc Phí thị có hôn trăm người, như Phí Quan, Phí Thi, Phí Y, vân vân, đều là nhân vật có tiếng ở Ba Thục, cho nên trong thành lại có câu nói "Phí nam Trương bắc trung Lưu Hầu".

Xe ngựa của Phí Quan chậm rãi ngừng ở trước bậc tam cấp, cháu trai Phí Y vội chạy ra nghênh đón, Phi Y năm nay hai mươi tuổi, cùng với Đổng Doãn con trai của Đổng Hòa được gọi là Ba Thục song anh kiệt, thân hình cao lớn, làn da trắng trẻo, khí chất tao nhã, y là người nổi bật do Phí gia chuẩn bị về sau, được Phí gia ký thác kỳ vọng.

- Nhị thúc!

Phí Y tiến lên thi lễ.

- Có chuyện gì không?

Phí Quan ôn hòa hỏi, y biết cháu trai xem thời gian như vàng, sẽ không có chuyện gì mà đứng ở cửa phủ.

Phí Y tiến lên một bước, nói nhỏ bên tai của thúc phụ mấy câu, Phí Quan ngẩn người, y đã đến rồi sao? Phí Quan gật gật đầu:

- Ta biết rồi, cháu đi giúp đi!

Phí Y lại do dự một chút, nói:

- Cháu muốn mài mực cho nhị thúc.

Phí Quan lập tức hiểu ý của đứa cháu, y cũng muốn tham gia gặp mặt, thế cũng tốt, cả ngày đọc sách, biến thành con mọt sách, Đổng Doãn chẳng qua chỉ lớn hơn y hai tuổi, đã làm Ký thất Tham quân cho Lưu Cảnh, gần đây lại được thăng làm Quận thừa Tương Dương.

Giống như đám người Lưu Mẫn, Bàng Sơn Dân, Chu Bất Nghi, Tưởng Uyển, đều là người tài tuấn trẻ tuổi, thậm chị ngay cả bản thân Kinh Châu Mục Lưu Cảnh cũng không quá hai mươi mấy tuổi, đã danh chấn thiên hạ, trở thành chư hầu một phương có thể đương cự Tào Tháo.


Trong thời loạn thế Ích Châu, đứa cháu nên có hành động, Phí Quan gật gật đầu, vậy thì cùng đi đi!

Nội đường khách quý của Phí phủ, Pháp Chính khoanh tay đi qua đi lại, từ sau cái chết của Lưu Chương, y liền bị Lưu Tuần lạnh nhạt, phái đi Văn Xương Các chưởng quản sách vở, đây cũng không phải bởi vì thân phận sỹ tộc Đông Châu của y, mà bởi vì nhạc phụ Bàng Hi của Lưu Tuần là thủ lĩnh sỹ tộc Đông Châu, cho nên đối với sỹ tộc Đông Châu khá khoan dung.

Mà là vì trước đây Pháp Chính qua lại mật thiết với Trương Tùng, có thể nói y chính là tâm phúc một tay Trương Tùng cất nhắc, Lưu Chương không để ý lắm đến loại quan hệ này, nhưng Lưu Tuần lại cực kỳ kiêng kỵ.

Hiện tại quân Kinh Châu đã tiến công Ba Thục toàn diện, tình thế nguy cấp, trong lòng Pháp Chính có chút gấp gáp, y muốn vì Lưu Cảnh làm một số việc, có lợi cho địa vị tương lại của y, nghĩ đi nghĩ lại, y quyết định nhúng tay vào thế gia Ba Thục.

Thành Đô có hai đại thế gia, gia tộc Phí thị và gia tộc Trương thị, đều có khả năng chi phối hết sức quan trọng đối với cục diện chính trị, Trương gia trước mắt là do Trương Nhậm làm chủ, Pháp Chính không nắm chắc, y liền chuyển đến Phí gia, nguyên nhân rất đơn, bởi vì Phí gia cũng là người quân An Lục Kinh Châu, có nguồn gốc sâu xa với sỹ tộc Đông Châu.

Lúc này, ở ngoài truyền đến âm thanh của Phí Quan:

- Đã để Hiếu Trực đợi lâu!

Pháp Chính quay đầu lại, chỉ thấy Phí Quan bước nhanh vào, sau lưng là cháu trai Phí Y, vừa rồi chính là Phí Y tiếp đãi y, y nói vài câu, cảm thấy Phí Y thật có tầm nhìn, tuy rằng là một kẻ thư sinh, lại khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Pháp Chính vội vàng khom người thi lễ:

- Đã quấy rầy Trị trung!

Trong quan trường Ích Châu, tuy Ngô Ý đứng đầu võ tướng, lại có quyền hành của Quân sư, sau khi Biệt giá Trương Tùng chết, Ngô Ý chính là nhân mật số một của Ích Châu, là người đứng đầu trong các quan viên văn võ.

Vốn dĩ Biệt giá mới nhậm chức Hoàng Quyền là quan văn đứng thứ hai, do Hoàng Quyền ủng hộ Lưu Vĩ, đã bị binh bại mất tích, hiện tại Trị trung Phí Quan liền trở thành quan văn thứ vị, so với Thái thú quận Thục còn cao hơn một cấp, cho nên Pháp Chính cực kỳ cung kính đối với y cũng là hợp tình hợp lý.

Phí Quan mỉm cười, khoát tay nói:

- Hiếu Trực mời ngồi!

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Phí Quan lại nháy mắt với Phí Y, bảo y ngồi xuống, Phí Y liền bồi tọa ở vị trí cuối cùng, trước tiên Phí Quan không nói đến việc công, mà cười nói với Pháp Chính:

- Nghe nói Hiếu Trực có tài nhìn người, không biết làm sao được vậy?

Pháp Chính nhẹ nhàng vuốt chòm râu ngắn cười nói:


- Nhìn người cũng giống như trị bệnh cho người, trước tiên phải xem biểu hiện bên ngoài, cũng chính là khí chính nghi thanh, khí chất phải chính, làm người chính trực, đối nhân xử thế khiến người ta kính nể, nghi (dáng vẻ) phải thanh, nhìn có vẻ thoát tục, điều này lại không phải là cái xác trời sinh, mà là khí độ do đọc sách tu dưỡng mà tạo thành.

- Khí tốt, lại xem lời nói, có phải là bụng đầy gấm vóc hay không, có tầm nhìn sâu rộng hay không, có tư tưởng mạch lạc hay không, có ánh mắt thấu triệt hay không, một ngoài một trong, liền có thể thấy được tiền đồ của một người.

- Nói rất hay!

Phí Quan tán thưởng, y lại chỉ vào Phí Y:

- Thỉnh Hiếu Trực xem giúp ta đứa cháu trai này như thế nào?

Pháp Chính mỉm cười:

- Vừa rồi ta đã nói chuyện với lệnh điệt mấy câu, từ bốn chữ "Tân Hán tương hưng" (Nhà Hán mới ắt sẽ hưng vượng), ta đã biết lệnh điệt không phải là người tầm thường, thành tựu tương lại của lệnh điệt đều sẽ nằm trên cả ta và ngài, ta không ngại lớn mật tiên đoán, lệnh điệt ắt có tài Tể tướng.

Phí Y vội vàng đứng dậy cảm tạ:

- Vãn bối không dám nhận lời khen này!

Phí Quan cũng là người cực kỳ mẫn cảm, từ trong bốn chữ "Tân Hán tương hưng" từ trong miệng của Pháp Chính, trong lòng y liền giật nảy lên, thầm nghĩ: "Người này nói vậy là ý gì?"

Y không chút biểu lộ, hỏi:

- Hiếu Trực ba lần đi sứ Kinh Châu, cảm thấy Lưu Cảnh là người như thế nào?

Trên thực tế, Pháp Chính chỉ phụng mệnh đi sứ Kinh Châu một lần, hai lần còn lại đều không phải là đi Kinh Châu, một lần đi sứ Tào Tháo, một lần đi sứ Lưu Bị, nhưng Pháp Chính đều đi đường vòng đến chỗ Lưu Cảnh, chuyện này dường như trở thành bí mật được công khai trong quan trường, chỉ là không có chứng cứ xác thực Pháp Chính tư thông với Lưu Cảnh mà thôi.

Sự tình đã đến nước này, Phí Quan cũng không úp mở nữa, thẳng thắn nói ra, khuôn mặt Pháp Chính nóng lên, vội vàng nói:

- Lưu Cảnh trong mắt Pháp Chính, chưa chắc đã là Lưu Cảnh trong mắt Phí công, chỉ có thể là lời nói một phía, không dám dối gạt Phí công.

- Cứ nói đừng ngại!

Pháp Chính suy nghĩ một hồi, y thấy đôi mắt Phí Y đã nóng bỏng, liền gật đầu với y, khẽ thở dài, nói:


- Hán thất suy vi, gian tặc nắm quyền, đế vị không vượng, những tên gian hùng như Đổng Trác, Lý Thôi, Tào Tháo hoành hành triều dã, đáng tiếc Kinh Châu Lưu Biểu không ôm chí lớn, Lưu Chương lại là người tầm thường, Lưu Bị yếu nhược vô lực, đều không đủ sức gánh vác ngọn đại kỳ chấn hưng Hán thất, nhìn khắp thiên hạ, họ Lưu đều không có người tài, ta cho rằng Hán thất tất vong.

- Nhưng từ năm Kiến An thứ chín Lưu Cảnh quật khởi ở Giang Hạ, năm thứ mười ba trận chiến Xích Bích chấn kinh thiên hạ, trung thần nhà Hán chúng ta lại thấy ánh bình minh, Hán thất có hy vọng chấn hưng, khiến vạn người thổn thức, ta dám chắc rằng, người chấn hưng Hán thất, ắt là Sở Hầu Lưu Cảnh vậy!

Pháp Chính rất biết nói chuyện, trước tiên y đã đặt Lưu Cảnh trên đại nghĩa Hán thất, không nói đến việc Lưu Cảnh đoạt Ích Châu, cũng không nói tương lai của Ích Châu sẽ như thế nào? Mà là phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, điều này cực kỳ có sức cổ động, vô hình trung đã ám chỉ Phí Quan, nếu như đầu hàng Lưu Cảnh, lợi ích của Phí gia không chỉ là Ích Châu, mà là thiên hạ, đây chính là ẩn ý mà lúc trước y nói Phí Y có tài làm Tể tướng.

Tuy rằng Pháp Chính có khả năng ăn nói, nhưng lời y nói đều là sự thật, cũng không khoa trương, thiên hạ rất nhiều danh sỹ trung với Hán thất đều ký thác hy vọng vào trên người Lưu Cảnh, Phí Quan cũng biết, chỉ là y có chút lo lắng cho lợi ích của gia tộc, liền cúi đầu không nói.

- Chẳng lẽ Phí công cho rằng ta đã thổi phồng quá chăng?

Ánh sáng ngời của Pháp Chính chăm chú nhìn Phí Quan.

Phí Quan lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Thật không dối gạt Hiếu Trực, ta lo lắng kế sách thế gia của Lưu Cảnh, Kinh Châu tứ đại thế gia, Thái, Khoái, Hoàng, Bàng, mới ngắn ngủi mấy năm, đã suy vi yếu nhược, nếu như y nhập chủ Ích Châu, vận mệnh của Phí gia chúng ta sẽ như thế nào? Sao ta có thể không lo lắng cơ chứ.

Pháp Chính mở nụ cười:

- Năm ngoái ta đi sứ Kinh Châu, đã lén lút nói chuyện này với Lưu Cảnh, lời nói của Lưu Cảnh đã khiến ta rất cảm ngộ.

- Y nói như thế nào?

Phí Quan ngồi thẳng người, quan tâm hỏi.

Sự tình liên quan đến tiền đồ gia tộc, sao y có thể không quan đến, trong lòng y vô cùng khẩn trương, hy vọng có thể từ chỗ Pháp Chính có được đáp án.

Pháp Chính cười cười, nói:

- Lưu Cảnh nói cho ta biết, việc Kinh Châu tước bỏ đất phong, không phải là do y khởi xướng, mà đã bắt đầu từ thời bá phụ Lưu Biểu của y, tiền lương cung cấp cho quân Kinh Châu đều dựa vào thế gia, thuế phú thu nhập hằng năm của quan phủ không bằng ba phần thu nhập của thế gia, trung nông hầu như tiêu vong không còn, Lưu Biểu trăm phương nghìn kế tước lấy ruộng đất, giáng chức Trương Doãn, đả kích Thái thị, lại không dám động đến căn cơ của thế gia, cuối cùng sau mấy năm đã làm rối loạn lòng người.

- Trên thực tế, thế gia Kinh Châu suy vong, lại là vì kẻ thù bên ngoài xâm lấn gây ra, Giang Đông xâm lược Giang Hạ, tàn sát hết gia tộc của Hoàng Tổ, quân Tào nam hạ Kinh Châu, đất đai ba nhà Thái, Khoái, Bàng đều tiêu vong hầu như không còn, đây mới là căn nguyên làm thế gia Kinh Châu suy yếu.

Phí Quan gật gật đầu, hỏi cháu trai Phí Y:

- Cháu và Đổng Doãn qua lại thư từ, có nói đến chuyện này không?

Phí Y liền khom người nói:

- Lời nói của Pháp tiên sinh đều là thật, nhưng ý của Pháp tiên sinh vẫn chưa đủ, hình như chỉ nói ra phân nửa.


Pháp Chính cười nói:

- Hiền điệt quả nhiên thông minh nhanh nhẹn, biết rõ lòng ta vậy!

Phí Quan khom người nói:

- Xin Hiếu Trực hãy nói tiếp.

Pháp Chính vuốt râu cười lại tiếp tục nói:

- Thái độ của Lưu Cảnh đối với thế gia rất rõ rang, vừa không cho thế gia lớn mạnh, đồng thời cũng muốn dựa vào sự ủng hộ của thế gia, mấu chốt nằm ở một chuyện, y đã ba lần bái phỏng Thái gia, Thái gia giao ra một nửa đất đai, vì thế do Thái Diễm đảm nhiệm chức Thái thú Tương Dương.

- Khoái gia cũng như vậy, tài sản nhà cửa không động đến, đất đai giao ra một nửa, Khoái Kỳ đảm nhiệm Thái thú An Lục, về phần Bàng gia, bản thân đất đai không nhiều, cũng không có bất kỳ tổn thất nào.

- Bởi vậy có thể thấy, thái độ của Lưu Cảnh đối với thế gia chỉ có một, bảo hộ tài sản, hạn chế đất đai, Phí gia lại không phải là kẻ làm dao động nền tảng quốc gia như Đổng Trác, Tào Tháo, Hà Tiến, Cửu thường thị, sao lại ưu phiền cơ chứ?

Phí Quan yên lặng gật gật đầu, cuồi cùng y đã bị lời nói của Pháp Chính lay động.

Pháp Chính đi rồi, Phí Quan trở lại thư phòng của mình, cháu trai Phí Y cũng đi vào, Phí Quan liếc mắt nhìn y một cái, nói:

- Ta thấy cháu rất nóng lòng, cháu muốn cổ động ta đầu hàng Lưu Cảnh sao?

Phí Y sợ đến mức vội vàng quỳ xuống nói:

- Điệt nhi không dám, chỉ là điệt nhi cảm thấy Pháp Chính nói rất đúng.

- Y nói đúng chỗ nào, cháu đứng lên trả lời cho ta đi!

- Vâng ạ!

Phí Y đứng lên nói:

- Điệt nhi nghĩ, nếu Lưu Cảnh chí tại thiên hạ, đương nhiên y hy vọng sẽ được sỹ tộc ủng hộ, mà phần lớn sỹ tộc đều là thế gia, ít nhất là trước khi có được thiên hạ, y tuyệt sẽ không tự tổn hại căn cơ, hơn nữa trung nông Ba Thục nhiều hơn Kinh Châu rất nhiều, không tồn tại tình huống tứ đại thế gia khống chế Kinh Châu, cho nên Lưu Cảnh sẽ không xâm phạm đến lợi ích của Phí gia.

Phí Quan gật gật đầu, Lưu Cảnh đoạt lấy cơ nghiệp của Lưu Chương, cũng có được đất đai điền sản của Lưu Chương, so ra, Phí gia, Trương gia thật là nhỏ bé không đáng nói đến.

Phí Quan khoanh tay đi mấy bước, Lưu Cảnh phóng hỏa đốt sông là một lời cảnh cáo, y muốn thu lấy Thành Đô trong hòa bình, mà mình lại nào có phải không mang hy vọng như thế này đâu?

Phí Quan biết mình nhất định phải đưa ra một sự lựa chọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận