Binh Lâm Thiên Hạ

Lưu Cảnh mệnh Hoàng Trung và Nghiêm Nhan dẫn ba vạn quân tiếp tục ở phía nam Ích Châu tiêu diệt qua đội Man Di phản kháng quân Kinh Châu, quan trọng là đả kích quân đội Ung Khải. Lưu Cảnh hạ nghiêm lệnh, hoàn toàn xoá sạch thế lực của gia tộc Ung thị ở quận Kiến Ninh phía nam Ích Châu.

Nhưng Lưu Cảnh cũng không hề tham dự việc càn quét nam bộ Ích Châu, hắn suất lĩnh năm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp quay trở về Kinh Châu, đến lúc này, cuối cùng hai tháng chiến dịch Ích Châu và Hán Trung đã hạ màn viên mãn.

Thời gian đã đến hạ tuần tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, mùa hè năm nay nóng hơn những năm trước, hơi nóng bốc lên mặt đất, ánh mặt trời chói chang, nhàn tản mà mềm nhẹ đung đưa, người đi trên đướng rất thưa thớt, vui sướng giành được Ích Châu và Hán Trung ở Tương Dương trong lòng người dần dần rút đi, chỉ thỉnh thoảng có một đám người chúc mừng thắng lợi tụ tập ở dưới bóng cây khua chiêng gõ trống.

Năm vạn đại quân khiêm tốn quay trở về Tương Dương, bọn họ trở về lúc ban đêm, trực tiếp vào quân doanh nghỉ ngơi, phảng phất giống như vừa đi huấn luyện từ bên ngoài, không có gợn sóng gì, Lưu Cảnh cũng quay trở về phủ vào ban đêm.

Trên đường hắn nhận được thư của thê tử, mọi người đang chờ mong hắn, Tiểu Bao nương tháng trươc sinh con gái, điều này khiến Lưu Cảnh mừng rỡ, sắp xếp tốt quân đội xong hắn liền lập tức chạy về phủ.

Trong nội đường náo nhiệt vô cùng, người nhà nhiệt liệt hoan nghênh Lưu Cảnh trở về, mọi người tề tụ một nhà, tiếng cười không ngừng, người một nhà đoàn tụ vui sướng.

Tiểu Bao nương cẩn thận đưa đứa bé cho Lưu Cảnh, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của người làm mẹ.

Tuy rằng nàng muốn sinh con trai, sinh con gái khiến nàng hơi thất vọng, nhưng khi Đào Trạm nói cho nàng biết Lưu Cảnh hy vọng có một đứa con gái, lúc này nàng mới buông lòng, toàn tâm toàn ý chăm sóc nữ nhi của mình.

Lưu Cảnh thật cẩn thận ôm nữ nhi, một khuôn mặt nhỏ trắng mịn trước mắt hắn, cô bé đang ngủ ngon lành, hắn nhìn kỹ một chút, khuôn mặt tròn trịa, nhịn không được bật cười:

- Đây là một Tiểu Bao tử.

Tất cả mọi người cười rộ lên, Bao nương có chút bất an nắm chặt tay, vội vàng giải thích nói:

- Con còn nhỏ, sau khi lớn lên mặt sẽ không tròn nữa.

Lưu Cảnh ha hả cười:

- Ta chỉ đùa một chút, đây chính là tâm can bảo bối của ta, không thể gọi Tiểu Bao tử rồi, gọi Tiểu Châu nhi.

Lúc này, Đào Trạm ở một bên cười nói:

- Làm cha cần phải đặt tên cho con, chàng đã nghĩ xong chưa?

Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:

- Mới vừa nói gọi con là Tiểu Châu nhi, vậy đặt tên là Lưu Châu đi! Đây là trưởng nữ của ta, cao quý tựa như ngọc minh châu trong lòng ta.

Bao nương vui mừng vô hạn ôm lại con gái, rốt cục nữ nhi có tên rồi, Lưu Châu, hơn nữa trượng phu còn thừa nhận đây là trưởng nữ của hắn.

Lúc này, Lưu Cảnh lại phát hiện đêm nay Tôn Thượng Hương rất yên lặng, chỉ đứng bên cười mà không nói, hơn nữa cười rất dịu dàng, việc này hiếm khi thấy.

Hắn nhìn Tôn Thượng Hương một cái, cười hỏi:

- Nhị nương tử đêm nay rất ít nói nha!

- Không có gì, chàng trở về thiếp rất vui vẻ, thiếp đang suy nghĩ, chừng nào thì chàng có thể nhớ tới lời hứa của mình?

Vẻ mặt Tôn Thượng Hương vẫn rất bình tĩnh như cũ, trong anh mắt sáng ngời như bảo thạch rõ ràng có một tia ý cười giảo hoạt.

- Lời hứa?

Lưu Cảnh có chút ngây ngẩn cả người, hắn hứa hẹn cái gì? Mình tại sao một chút ấn tượng cũng không có.

Đương nhiên Tôn Thượng Hương cũng không phải bởi vì không có con mà phiền não, nàng trời sinh hướng tới tự do, bây giờ chưa muốn bị con nhỏ ràng buộc, chỉ có điều nàng ở trong phủ tòa buồn bực mấy tháng, thật sự hơi nhàm chán, nàng muốn đi theo Lưu Cảnh xuất hành.

- Chàng đã quên rồi!

Tôn Thượng Hương thấy vẻ mặt Lưu Cảnh mờ mịt, không khỏi gắt giọng:

- Nếu thiếp là tướng sĩ lập công, chàng cũng bỏ quên lời hứa hay sao?

Đào Trạm biết tâm tư của Tôn Thượng Hương, liền cười nhắc nhở Lưu Cảnh nói:

- Xem ra phu quân thật sự đã quên rồi, chàng đã đáp ứng đưaThượng Hương đi cùng, ngay cả thiếp cùng còn nhớ đấy!

Đào Trạm là nữ chủ một gia đình nên nàng đều có những ý nghĩ khác, nàng và Bao nương đều đã có con, nhưng Thượng Hương lại không có chút động tĩnh nào, như vậy không chỉ khiến trong lòng Thượng Hương khó chịu, hơn nữa chỉ sợ cũng không dễ ăn nói với Giang Đông.

Đào Trạm còn nhớ rõ lúc trước nàng và trượng phu muốn một đứa con vô cùng gian nan, không thể để chuyện này truyền ra ngoài, cho nên nàng muốn cho Thượng Hương nhiều thời gian cùng với Lưu Cảnh một chút, đây là biện pháp tốt nhất rồi.

Lúc này Lưu Cảnh mới nhớ ra hình như là mình đã đáp ứng Tôn Thượng Hương, hắn vỗ vỗ trán, cười với Tôn Thượng Hương:

- Nhiều chuyện quá, nhất định phải nhắc ta mới được. Như vậy đi! Qua vài ngày ta sẽ đi Ích Châu, nàng có thể đồng hành cùng ta.

Trong lòng Tôn Thượng Hương lập tức vui mừng, cười dài nói:

- Thật vậy chăng? Châu Mục sẽ không nuốt lời chứ!

- Lần này sẽ không, nếu như là đi khai chiến.., quả thật không tiện mang gia quyến, nhưng lần này là tuần tra thì không có vấn đề rồi.

Nói xong, Lưu Cảnh duỗi lưng một cái, cười nói:

- Đêm nay ta phải ngủ một giấc rồi, mỏi mệt quá.

Đêm đến, Đào Trạm đi thăm con trai xong quay trở về phòng của mình, Lưu Cảnh đang ngồi ở trên giường dùng nước nóng ngâm chân, thấy thê tử trở về, cười hỏi:

- Con đã ngủ chưa?

- Vâng! Ngủ như một con heo con.

Đào Trạm hé miệng cười nói:

- Đêm nay người bên cạnh thiếp hẳn muốn ngủ như heo rồi.

Nàng vui đùa, lại ngồi xổm xuống, cẩn thận mát xa huyệt vị ở chân cho trượng phu, trong lòng Lưu Cảnh cảm động, từ khi bọn họ lập gia đình đến nay cái thói quen này thê tử vẫn chưa sửa, hắn vuốt ve tóc của Đào Trạm, dịu dàng nói:

- Ta đáp ứng mang Thượng Hương đi Ích Châu, nàng không phản đối sao?

Đào Trạm ngẩng đầu, cười hỏi:

- Chàng cảm thấy thiếp nên phản đối sao? Hoặc là lòng thiếp sẽ không thoải mái?

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Nếu nàng cảm thấy không ổn thì bỏ đi.

- Phu quân, chàng quá coi thường thiếp rồi.

Đào Trạm khe khẽ thở dài:

- Lòng thiếp không nhr mọn đến mức ấy đâu, thiếp cũng rất hy vọng muội ấy có thể sinh cho chàng một đứa con, như vậy bên kia Giang Đông cũng dễ ăn nói, hơn nữa áp lực của thiếp cũng sẽ ít một chút.

- Nàng có áp lực?

Lưu Cảnh ngạc nhiên.

Đào Trạm đã trầm mặc chốc lát nói:

- Đường đường Kinh Châu Mục kiêm Ích Châu Mục lại chỉ có một đứa con trai, chàng nói thiếp sẽ không có áp lực sao?

Lưu Cảnh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng cười nói:

- Vậy tối nay chúng ta cố gắng để giảm bớt áp lực cho nàng.

Mặt Đào Trạm bỗng dưng đỏ lên, vỗ nhè nhẹ tay của hắn, sẵng giọng:

- Chàng đi đường mỏi mệt, đêm nay phải ngủ sớm một chút, đêm mai nói sau!

Lưu Cảnh mỉm cười, lên giường cũng thể không do nàng quyết định, hắn sợ Đào Trạm đoán được tâm tư mình, vội vàng chuyển hướng đề tài, cười nói:

- Chúng ta chuẩn bị chuyển nhà đi Thành Đô, nàng phải chuẩn bị tâm lý trước.

- Chúng ta dọn đi Ích Châu?

Đào Trạm quan tâm đứng dậy, đây đối với nàng mà nói là một chuyện lớn, đây không phải từ phủ này dọn đến phủ kia mà là từ Tương Dương dọn đi Ba Thục, là một nơi hoàn toàn xa lạ.

- Ta cảm thấy là nàng phải quen mới đúng, lúc đầu chúng ta ở Sài Tang, sau lại đến Vũ Xương, lại đến Tương Dương, lại một lần nữa cũng không sao, các nàng muốn đi cùng ta mới đúng.

Dừng một chút, Lưu Cảnh vừa cười nói:

- Hơn nữa phủ Ích Châu cũng rộng lớn, thậm chí so với nơi này của chúng ta còn đẹp hơn, tin tưởng nhất định nàng sẽ thích.

Đào Trạm thở dài, nàng cũng không phải muốn hoàn cảnh tốt, mà là từ nhỏ đến lớn nàng vốn chưa từng dời xa Kinh Châu, cho dù đi Giang Đông làm khách cũng là thời gian ngắn, trước kia đều là chuyển nhà trong phạm vi Kinh Châu còn thấy vấn đề không lớn, nhưng bây giờ dọn đi Ích Châu, là nơi hoàn toàn khác, đương nhiên rất có ảnh hưởng tới nàng, tuy nhiên việc cũng không phải do nàng quyết, nàng yên lặng gật đầu, lại hỏi:

- Khi nào chúng ta chuyển nhà?

- Đợi hai tháng nữa đi! Phải chờ Ích Châu ổn định lại đã.

Vào lúc ban đêm, hai vợ chồng như cá với nước, ân ái vô tận, mãi cho đến đêm khuya mới ngủ đi

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lưu Cảnh đi tới quan phòng châu nha, khi vào phòng chỉ thấy Doãn Mặc đang cùng vài thư tá đang bận rộn sửa sang lại công văn, trước kia là Đổng Doãn đảm nhiệm Tham Quân Ký Thất, hiện tại Đổng Doãn đảm nhiệm Quận Thừa Tương Dương, liền do Doãn Mặc tiếp nhận chức vụ của y, rất nhiều chỗ đương nhiên Doãn Mặc phải sắp xếp theo thói quen của mình.

- Thế nào, đã quen chưa?

Lưu Cảnh cười hỏi.

Mọi người lúc này mới phát hiện Lưu Cảnh tiến vào, đều thi lễ, Doãn Mặc cười nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên tới nơi này, tuy nhiên rất tốt, so với tưởng tượng của thần còn đơn giản hơn, đây đúng là việc thần mong đợi.

- Phải nói Đổng Tham quân tiền nhiệm và Doãn tiên sinh đều là một loại người, đều không thích xa hoa, tôn trọng đơn giản, hy vọng tiên sinh có thể mau chóng thích ứng nơi này.

Doãn Mặc gật gật đầu, lại lấy ra một phần công văn đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là văn điệp Từ Trưởng sử phái người đưa tới từ sáng sớm, hình như là Lưu Bị muốn hỏi mượn lương thực của chúng ta.

Từ khi Lưu Bị đi quận Hành Dương thì đã không có tin tức, Lưu Cảnh cũng rất chú ý tiến triển của bọn họ, hôm nay hắn còn muốn hỏi việc này, không nghĩ tới sáng sớm liền nhận được tin tức của Lưu Bị.

Hắn mở văn điệp ra vừa đi vừa nhìn, phía trên viết quân đội Lưu Bị đã công chiếm hai quận Úc Lâm và Thương Ngô, hiện tại lương thực khó khăn, hy vọng có thể mượn lương thực của Kinh Châu, trong văn điệp nói đã phái sứ giả là Tôn Càn tới.

Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại phân phó nói:

- Đi thông báo Từ Trưởng sử, bảo y dẫn sứ giả của Lưu Bị tới gặp ta.

Lưu Cảnh đi vào quan phòng của mình ngồi xuống, một thư đồng bưng trà lên cho hắn, hắn chậm rãi uống trà, trong lòng vẫn đang suy nghĩ việc Lưu Bị, hắn vẫn có một tâm lý khá mâu thuẫn với Lưu Bị, cùng lúc hy vọng Lưu Bị có thể thay hắn cải tạo Giao Châu, đem Giao Châu biến thành nơi Hán hóa.

Từ xưa đến nay, vì Giao Châu là chỗ hẻo lánh mà không được triều đình coi trọng, nhưng Lưu Bị lấy Giao Châu làm căn cơ liền không giống với lúc trước, Lưu Bị là đại biểu sĩ tộc phương bắc, thi hành biện pháp năng lực chính trị rất mạnh, hơn nữa có Gia Cát Lượng phụ tá, hắn tin tưởng Lưu Bị có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo Giao Châu hoang tàn lạc hậu.

Nhưng về phương diện khác, Lưu Cảnh cũng có chút lo lắng Lưu Bị phát triển an toàn, loại tâm tình mâu thuẫn này làm hắn hỗn loạn, lúc này, một thư tá ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, Từ Trưởng sử mang theo sứ giả của Lưu Bị đến.

- Mời bọn họ vào!

Một lát, Từ Thứ dẫn theo Tôn Càn vội vàng đi vào quan phòng. Từ Thứ tiến lên thi lễ cười nói:

- Châu Mục vất vả rồi!

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui