Binh Lâm Thiên Hạ

Ngay lúc ngày hôm sau Từ Hoảng phục kích Tây Lương thì Tào Tháo đã dẫn đại quân đã tới quân doanh bờ bắc Vị Hà, lão nghe Hạ Hầu Uyên và Từ Hoảng bẩm báo xong, không khỏi vuốt râu cười to:

- Mã nhi hữu dũng vô mưu, một kẻ hữu dũng vô mưu sao có thể không bại cơ chứ?

Hạ Hầu Uyên vội vàng khom người nói:

- Đây là kế của Tuân tiên sinh!

Tào Tháo nhìn Tuân Du gật đầu thở dài:

- Hai năm qua ta bị Lưu Cảnh chèn ép chật vật không chịu nổi, lòng quân không phấn chấn, sĩ khí đê mê, nhờ mưu kế của tiên sinh mới khiến ta có chút hãnh diện ở Quan Trung, một lần rửa sạch xui xẻo mấy năm nay, xin tiên sinh nhận một lễ của ta.

Nói xong, Tào Tháo cúi đầu thi lễ thật sâu với Tuân Du, Tuân Du sợ tới mức vội vàng bái lạy:

- Thừa tướng không cần như thế, đây là việc vi thần nên làm!

Trong lòng Tào Tháo hết sức cao hứng, thưởng lớn cho hai người Từ Hoảng và Vu Cấm, lúc này mới hỏi Tuân Du:

- Xin hỏi tiên sinh, bước tiếp theo chúng ta nên ứng đối như thế nào?

Tuân Du đã định liệu trước, cười nói:

- Sai lầm lớn nhất của Mã Siêu là giết Hàn Toại, tuy rằng y có được quân đội của Hàn Toại, nhưng mặt khác lại khiến lòng quân không phục, đám người Trình Ngân từ nay về sau sẽ không đoàn kết với y, Mã Siêu chắc chắn sẽ bại, bây giờ chỉ cần tìm biện pháp ổn định y, phòng ngừa bọn họ trốn về Tây Lương, thần đoán có lẽ Mã Siêu sẽ cầu hoà với Thừa tướng.

Vừa dứt lời, nghe thấy một gã thân binh ở ngoài trướng vải bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Thừa tướng, Mã Siêu phái người đến cầu hòa!

Tào Tháo cười to:

- Tiên sinh quả nhiên là Bá Nhạc!

Tuân Du cũng nhịn không được nữa cười nói:

- Thừa tướng không ngại nghe Mã Siêu muốn nói gì?

Tào Tháo gật gật đầu nói:

- Dẫn người vào trướng!

Một lát, binh lính dẫn thư tá của Mã Siêu tiến vào, thư tá quỳ xuống thi lễ:

- Ty chức là thư tá dưới trướng Mã Tướng quân, phụng mệnh Mã Tướng quân đến truyền tin.

Nói xong, y đem thư dâng lên bằng hai tay, Tào Tháo nhìn thư một lượt, lại đem thư đưa cho Tuân Du, lạnh lùng hỏi:

- Mã Siêu còn nói gì không?

- Mã Tướng quân hứa vói Thừa tướng, nguyện lấy Hoàng Hà làm ranh giới, cả đời không vào Hoàng Hà một bước, nếu Thừa tướng không tin thành ý của y, y nguyện đem con trai đưa đến Nghiệp Đô làm con tin.


Trong lòng Tào Tháo giận dữ, hừ mạnh một tiếng, trách mắng:

- Các quận Lương Châu vốn là triều đình cắt cử quan viên, Mã Siêu chỉ là ký thân tại Lương Châu, sao dám nói chuyện cắt đất đai cát cứ với triều đình.

Lúc này, Tuân Du ở một bên ho khan hai tiếng, Tào Tháo tỉnh ngộ, lại chậm rãi nói:

- Võ Uy nhất định không được, chẳng qua nếu như y đáp ứng thối lui đến Trương Dịch, có lẽ ta có thể suy xét.

- Ty chức đã rõ, việc này sẽ trở về bẩm báo Mã Tướng quân!

Thư tá cáo lui, Tào Tháo cười hỏi Tuân Du nói:

- Hiện tại nên xử trí như thế nào?

Tuân Du thản nhiên nói:

- Lập tức cắt đứt đường về của bọn họ!

Tào Tháo gật gật đầu:

- Công Đạt nói đúng ý ta!

Lão quay đầu lại mệnh lệnh Hạ Hầu Uyên nói:

- Diệu Tài có thể dẫn hai vạn quân hỏa nhanh chóng hành quân trăm dặm về hướng tây qua sông, phối hợp với Chung Diêu cắt đứt đường về của Mã Siêu.

- Tuân mệnh!

Hạ Hầu Uyên tiếp nhận quân lệnh, bước nhanh rời khỏi lều lớn, Tào Tháo trầm tư một lát lại hạ quân lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm, canh năm ngày mai qua sông!

......

Quân Tào ở trên Vị Hà dựng hai cầu nổi, nối thẳng đến quân doanh bờ Nam, trời chưa sáng ngày kế tiếp, đại quân của Tào Tháo đã bắt đầu qua sông rất nhanh, đợi khi hừng đông, đã có năm vạn đại quân đã vượt qua Vị Hà

Trên cầu nổi, binh lính quân Tào đang hăng hái tăng tốc, ban đêm bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, mỗi người đều mặc khôi giáp, tay cầm binh khí cung tiễn, lại mang theo lương khô hai ngày, đợi toàn bộ binh lính qua sông xong, đồ quân nhu lương thảo và hậu cần mới bắt đầu qua sông.

Tào Tháo ở trong đội ngũ đã vượt qua Vị Hà, lão vừa mới đến bờ bên kia, Từ Hoảng liền chạy ra đón chào, ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Thừa tướng, Hầu Tuyển phái sứ giả đến cầu kiến!

Hầu Tuyển xếp hạng ba trong số mười bộ phận quân phiệt lớn ở Quan Lũng, có mười hai ngàn quân đội, không ngờ y cũng phái người đến, Tào Tháo không khỏi mỉm cười, xem ra kế ly gián của Tuân Du rất có hiệu quả, cái chết của Hàn Toại đã dẫn đến nội chiến của quân phiệt tranh đấu rồi.

- Dẫn y lên!

Chốc lát, một gã nam tử mặc trường bào bị dẫn đến trước mặt Tào Tháo, y quỳ xuống hành lễ nói:


- Tiểu nhân Hầu Kiến bái kiến Thừa tướng!

- Ngươi là gì của Hầu Tuyển?

Tào Tháo lạnh lùng liếc mắt đánh giá y.

- Tiểu nhân là đệ của y.

Tào Tháo gật gật đầu:

- Tới gặp ta có chuyện gì?

Hầu Kiến lấy ra một phong thư trình lên:

- Chúng ta nguyện đầu hàng Thừa tướng, không đi theo Mã Siêu.

Tào Tháo nhận thư nhìn một lần, là thư liên danh của ba người Hầu Tuyển, Trình Ngân, Lý Trạm, đều tỏ vẻ đầu hàng, đây cũng ngoài dự liệu của Tào Tháo, trên mặt lão lộ ra cười ôn hòa, thanh âm cũng trở nên dịu dàng:

- Vậy được thôi! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần các ngươi thật tâm đầu hàng, bổn tướng cũng sẽ không bạc đãi các ngươi.

Hầu Kiến cảm kích vô cùng, lại cuống quít dập đầu nói:

- Mã Siêu muốn giết chúng ta, chúng ta hận kẻ vô tình vô nghĩa này, tuyệt đối là thật tâm đầu hàng Thừa tướng.

- Sao Mã Siêu muốn giết các ngươi ư?

- Hồi bẩm Thừa tướng, tối hôm qua Mã Siêu lấy danh thảo luận quân vụ, mời mọi người tập trung trong quân, trước đó huynh trưởng ta phái người đi tra xét, phát hiện trong quân có dấu đao phủ, chúng ta lợi dụng binh lính không ổn định lấy cớ để đi, Mã Siêu cũng tạm thời không có ý gì, phỏng chừng hôm nay hoặc ngày mai y sẽ động thủ.

Tào Tháo gật gật đầu:

- Các ngươi tạm thời nhẫn nại một hai ngày, cũng không được rời khỏi, nhiều nhất hai ngày sau, ta sẽ tấn công quân đội Mã Siêu, các ngươi có thể lâm trận phản chiến, sau khi chuyện thành công, ta phong các ngươi làm Liệt hầu.

Hầu Kiến mừng rỡ, vội vàng nói:

- Cảm tạ Thừa tướng ân trọng, ta trở về bẩm báo huynh trưởng!

Tào Tháo phái người tiễn y, lúc này, Từ Hoảng tiến lên phía trước nói:

- Thừa tướng, đám người này đều là ưng hổ Quan Lũng, có thịt ăn đều nghe lời, không thịt ăn chỉ làm phản, ngàn lần không được buông thả bọn họ.

Tào Tháo cười lạnh một tiếng:

- Đương nhiên ta biết, chẳng qua ta chỉ ổn định bọn họ thôi, khó khăn lắm mới đem bọn họ tụ tập ở Quan Trung, nếu không diệt hết bọn họ, chẳng phải là để cho ta uổng phí lương thực sao.

Nói đến đây, Tào Tháo quyết định thật nhanh, hạ lệnh:


- Toàn quân tăng tốc độ qua sông, sau khi qua sông không được tháo giáp, chuẩn bị chỉnh quân xuất kích!

Trong đại doanh, Mã Siêu tâm phiền ý loạn, ở trong đại trướng đi qua đi lại, tối hôm qua y muốn giết toàn bộ đám người Hầu Tuyển, Trình Ngân, cướp lấy quân đội của bọn họ, không ngờ Hầu Tuyển, Trình Ngân và Lý Trạm chưa tới, chỉ có bốn người Trương Hoành, Lương Hưng, Thành Nghi và Mã Ngoạn đến, bốn người này cũng chỉ là tiểu quân phiệt, binh lực cộng lại hơn vạn người, Mã Siêu sợ kinh động đến đám người Hầu Tuyển nên không xuống tay.

Y có chút lo lắng kế hoạch của mình đã bị đám người Hầu Tuyển, Trình Ngân biết được, lại lo lắng bọn họ rút quân trốn về phía tây, nếu ba người bọn họ trốn, số lượng quân đội sẽ giảm mạnh một nửa, việc này liền khiến Mã Siêu vô cùng phiền não, lúc này y cũng có ý rút binh, nhưng lúc trước đã đàm phán cùng Tào Tháo, nếu gấp gáp rút quân sẽ làm y mất đi ích lợi lớn nhất, thậm chí không có nơi sống yên ổn.

Mã Đại bên cạnh khuyên nhủ:

- Chúng ta không ngại rút lui về hướng Lũng Tây, Hoàng Hà là khu đồng cỏ phì nhiêu rộng lớn, vùng Thanh Hải lại có thể nuôi thả ngựa, cũng đủ cho chúng ta thành lập cơ nghiệp, vì sao huynh trưởng nhất định phải dựa vào Tào Tháo ban ân?

Bàng Đức cũng khuyên nhủ:

- Tối qua đại quân của Tào Tháo bắt đầu qua sông, rõ ràng vốn không có ý cùng chúng ta giảng hòa, muốn tiêu diệt hết chúng ta ở Quan Trung, tướng quân nên đoạn thì đoạn, không cần trông cậy vào Tào Tháo làm gì, chúng ta lập tức rút quân ngay.

Mã Siêu vì nhận được lời hứa của Tào Tháo, chấp thuận cho y rút lui đến phía tây Trương Dịch, điều này làm cho y có chút tâm động, tuy rằng mất đi quận Uy Vũ, nhưng Trương Dịch cũng là nơi cực kỳ giàu có và đông đúc, bao gồm Tửu Tuyền, Đôn Hoàng và những nơi khác, nếu vùng này bị mình nắm được, vậy y cũng có thể tự xưng Vương rồi, cũng chính vì nguyên nhân này, y muốn cùng Tào Tháo đạt thành văn bản hiệp nghị, sau đó mới rút quân.

Mã Siêu thở dài nói:

- Ta cũng biết tình hình hiện tại không ổn, nhưng nếu không tận lực tranh thủ, chỉ sợ về sau sẽ không có cơ hội nữa, đợi ba ngày nữa, ba ngày sau nếu không có trả lời, chúng ta sẽ rút quân!

Đúng lúc này, một gã quân sĩ chạy vội tới trước cửa trướng bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Trương Hoành và Thành Nghi suất quân rời đại doanh, giống như là muốn rút lui về phía tây!

Mã Siêu giận tím mặt, y lập tức nói với hai người Mã Đại và Bàng Đức:

- Các ngươi có thể dẫn hai ngàn kỵ binh, đuổi theo giết chết bọn chúng cho ta.

Mã Đại và Bàng Đức nhìn nhau, đành phải khom người nói:

- Tuân lệnh!

Hai người nhanh chóng rời khỏi lều lớn, Mã Đại thở dài một tiếng nói:

- Tướng quân còn gửi hy vọng ở Tào Tháo, cẩn thận không sáng suốt đấy ạ!

Bàng Đức cười khổ một tiếng:

- Chúng ta chỉ có thể làm hết sức, đi thôi! Đuổi theo Trương Hoành và Thành Nghi quan trọng hơn.

Một lát, Mã Đại và Bàng Đức đem hai ngàn kỵ binh ra đại doanh đuổi theo hướng tây, bốn ngàn kỵ binh này là kỵ binh cuối cùng của Mã Siêu, tiếng vó ngựa như sấm, một trận cuồng phong chạy về hướng tây.

Ngay khi kỵ binh rời đi chưa tới một canh giờ, một trăm ngàn đại quân của Tào Tháo đã phát động tiến công quân đội Mã Siêu, sáu gã đại tướng Tào Nhân, Tào Hồng, Từ Hoảng, Vu Cấm, Trương Liêu, Trương Cáp các lĩnh một vạn quân đội đánh tới từ bốn phía, Tào Tháo lĩnh bốn vạn đại quân đánh vào trung lộ.

Quân đội Mã Siêu không có phòng bị, quan trọng hơn là các bộ phận quân phiệt đều đã cách xa, quân Tào còn chưa xông tới đã dễ dàng xin hàng, khiến cho lòng quân nhanh chóng suy sụp, quân đội Mã Siêu dễ dàng sụp đổ, đại bại.

Dưới sự công kích bốn phương tám hướng của quân Tào, quân đội Mã Siêu khóc gào mấy ngày liền, quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, lại bị quân Tào không thương hại chém giết, quân đội chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, đám người Hầu Tuyển, Trình Ngân, Lý Trạm trông cậy vào đầu hàng Tào Tháo, Tào Tháo lại không chịu nhận mệnh đầu hàng, mệnh quân đội đánh giết toàn bộ, mọi người đều bị quân Tào giết chết trong loạn quân, quân đội của bọn họ cũng không được nhận đầu hàng, trong lúc chạy loạn bị quân Tào chém giết hầu như không còn một ai.

Mã Siêu suất lĩnh năm nghìn quân đội phấn khởi chống cự, tiếc rằng quân Tào thanh thế lớn, quân đội của y càng đánh càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có không đến ngàn người, rơi vào đường cùng, Mã Siêu đành phải suất quân mở một đường sống, chạy trốn về hướng tây, một hơi chạy đi hơn năm mươi dặm mới quay đầu lại, đi theo phía sau y chỉ có hai mươi mấy kỵ binh, binh lính còn lại đều tẩu tán.

Lúc này tâm lực Mã Siêu tiều tụy, không kìm nổi thở dài một tiếng:

- Trời muốn ta chết!

Bỗng nhiên, một gã thủ hạ chỉ vào phía tây hô to:


- Nhị Tướng quân và Bàng tướng quân đến rồi!

Mã Siêu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Mã Đại và Bàng Đức suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh hoảng sợ chạy tới, rất nhiều binh lính đều tổn thương, Mã Siêu cả kinh, vội vàng tiếp đón:

- Sao lại thế này?

Mã Đại chắp tay nói:

- Khởi bẩm tướng quân, chúng ta đuổi theo đám người Trương Hoành, khi đang chiến đấu kịch liệt, Hạ Hầu Uyên dẫn đại quân từ phía tây đánh tới, chúng ta không ngăn cản nổi, bị quân Tào giết bại, Trương Hoành và Thành Nghi cũng chết ở trong loạn quân.

Lúc này, Bàng Đức kinh ngạc hỏi han:

- Tướng quân, bên kia đại doanh đã xảy ra chuyện gì? Sao chỉ có mấy người đi theo?

Mã Siêu rơi lệ nói:

- Ta hối hận không nghe lời khuyên của nhị vị huynh đệ mà tin Tào Tháo, kết quả lão đột nhiên tập kích đại doanh, đám người Hầu Tuyển, Trình Ngân đều đầu hàng, quân đội đại loạn, bị quân Tào phân cách đánh tan, ta chỉ mở được một đường trốn tới đây, toàn quân chúng ta bị diệt rồi!

Nói đến đây, Mã Siêu hối hận, y rút kiếm ra đâm lên cổ mình, Mã Đại mau tay nhanh mắt, giữ lấy y:

- Huynh trưởng không thể!

Bàng Đức tiến lên đoạt kiếm của Mã Siêu, khuyên nhủ:

- Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, tướng quân sao có thể bại một trận đã nhận thuao ròi?

Một lúc lâu sau Mã Siêu mới thở dài nói:

- Quân đội mất hết, làm sao còn có cơ hội phục hưng, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Mã Đại suy nghĩ một chút nói:

- Bằng không đi Hán Trung, đại ca và Lưu Cảnh có minh ước, hắn tất sẽ thu lưu chúng ta.

Mã Siêu lắc đầu:

- Dù sao ta cũng là chư hầu một phương, ta không muốn trở thành thủ hạ dưới trướng hắn, để hắn sử dụng.

Bàng Đức thấy Mã Siêu không chịu đi Hán Trung, liền nói:

- Bằng không về Tây Lương trước, xem có tìm được cơ hội hay không.

Đề nghị này còn có thể suy xét, Mã Siêu liền gật đầu:

- Cũng được, về Tây Lương trước, không có cơ hội thì nói sau.

Mã Siêu chỉnh đốn kỵ binh, còn có hơn một ngàn người, bọn họ liền từ phía nam vượt qua quân Tào ngăn chặn ở mặt nam, một đường cướp bóc lương thảo, bỏ chạy về Tây Lương.

Tào Tháo đánh tan đại quân cua Mã Siêu, hạ lệnh đem giết toàn bộ bại quân, lại chia hai đường, mệnh Tào Nhân dẫn ba vạn quân qua Hà Bắc, đi Thượng quận tấn công bộ phận của Dương Thu.

Lại mệnh ba người Từ Hoảng, Trương Liêu và Vu Cấm các lĩnh hai vạn quân trấn giữ các pháo đài Quan Trung, phòng ngự quân đội Lưu Cảnh từ Hán Trung Bắc thượng, phong Tuân Du làm Tam phụ Đại Tư Mã, ở Quan Trung thống lĩnh chư quân.

Tào Tháo tự mình suất lĩnh năm vạn đại quân, một đường đi hướng tây, thu phục các quận Lũng Hữu, Lũng Tây.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận