Binh Lâm Thiên Hạ

Lưu Cảnh quay trở về quan phòng của mình, hắn chậm rãi mở một quyển dày cộm ghi danh sách của thí sinh bị loại, có đến hơn một trăm trang, ghi đầy tên họ của các thí sinh, hắn vừa xem, vừa dùng bút khoanh tròn một vài cái tên khá mẫn cảm.

Lúc này, ba người Từ Thứ và Tưởng Uyển, Bàng Thống vội vàng đi vào, Từ Thứ cũng không nhúng tay vào cuộc thi thư viện, làm đại thần chính vụ cao nhất, y chỉ phụ trách cung cấp tài nguyên cần thiết, nhưng tới vòng thi thứ hai, Từ Thứ liền trở thành quan chủ khảo.

- Mời ngồi!

Lưu Cảnh mời ba người ngồi xuống, hắn đưa danh sách thí sinh bị loại cho Tưởng Uyển:

- Phương diện này có một lỗ hổng, rất có thể thí sinh ta cần cũng nằm trong danh sách bị loại, như thế sẽ tổn hại đến lợi ích của Kinh Châu, các ngươi có hiểu ý ta không?

Tưởng Uyển tiếp nhận danh sách, y hiểu được ý của Lưu Cảnh, y và Bàng Thống nhìn nhau một cái, lập tức gật đầu nói:

- Chúng thần sẽ nhanh chóng sửa lại một chút, xem xem có cách gì cứu vãn hay không.

- Hy vọng loại sự tình như vầy không cần khiến ta đề xuất lần nữa, ta đã dùng bút khoanh tròn một vài người, nhiều cái tên mẫn cảm như vậy, không ngờ các ngươi lại làm như không thấy!

Trong giọng điệu của Lưu Cảnh có chút không vui:

- Người đầu tiên của trang thứ ba, Dĩnh Xuyên Tuân Chí, người này rõ ràng là người Tuân gia, không ngờ các ngươi lại trực tiếp loại ra, không nói năng gì, việc không phải là cự tuyệt thành ý của Tuân gia hay sao? Các ngươi vẫn thật sự nghĩ rằng ta muốn cái gọi là công bằng?

Sau khi nói xong, thái độ của Lưu Cảnh trở nên vô cùng nghiêm khác, trong lòng hắn vô cùng tức giận, hắn luôn mãi nhấn mạnh cuộc khảo thí này chủ yếu là vì lung lạc nhân tâm của sỹ tộc trong thiên hạ, mượn con cháu của bọn họ, thành lập mối liên hệ với sỹ tộc phương bắc, không ngờ mình ba lần bốn lượt nhắc nhở lại trở thành gió thoảng bên tai.

Tưởng Uyển cũng cảm thấy Lưu Cảnh nổi giận, trong lòng y có chút hoảng loạn, liền đứng dậy hành lễ, nói:

- Khởi bẩm Châu Mục, sự việc có nguyên nhan, xin Châu Mục hãy nghe vi thần giải thích!

- Ngươi nói đi!

- Hồi bẩm Châu Mục, con cháu thế gia đến tham gia khảo thí quả thật không ít, có một vài người là lấy thân phận cá nhân đến, có một vài lại đại diện gia tộc mà đến, rất khó phân định, nói đến Dĩnh Xuyên Tuân thị, con cháu Tuân thị tham gia khảo thí tổng cộng có chín người, trong đó có con cháu đích hệ của Tuân gia, cũng có con cháu thân thích, chúng ta không thể bởi vì bọn họ mang họ Tuân mà cố ý cho trúng tuyển, tỷ như Tấn Dương Trương Toàn ở trang thứ nhất, Châu Mục cũng khoanh tròn, lẽ nào y mang họ Trương, chính là vọng tộc Tấn Dương Trương thị sao? Hơn nữa thời gian vô cùng gấp gáp, chúng thần không kịp đối chiếu kỹ càng, cho nên khó có thể lưỡng toàn, chúng thần cũng chỉ có thể làm việc theo quy tắc.

Lời giải thích này, khiến cơn giận của Lưu Cảnh thoáng dịu đi, hắn trầm tư một lát lại nói:

- Bây giờ ta cần một lời nói, các ngươi chuẩn bị bổ sung bằng cách nào?

Lúc này Bàng Thống tiến lên thi lễ, nói:

- Có lẽ chúng ta có thể cho những người nổi trổi một cơ hội, ngoài ra có một vài cái tên mẫn cảm, chúng ta cũng sẽ cho bọn họ một cơ hội thi lại.

Phương án này Lưu Cảnh có thể tiếp nhận, y lại tâm tình với ba người:

- Các ngươi nhất định phải hiểu rõ điều này, cái gọi là cuộc khảo thí công bằng chỉ là một thủ đoạn mà thôi, mục đích chân chính mà ta tổ chức công khai tuyển sỹ chính là thành lập mối liên hệ với sỹ tộc phương bắc, phải ưu tiên cho con cháu của bọn họ trúng tuyển, thậm chí sỹ tử Kinh Châu và Ích Châu cũng phải nhường cho con cháu sỹ tộc phương bắc, về phần công bằng, không phải là không thể, mà là bây giờ vẫn chưa được, đợi sau khi ta đoạt được thiên hạ, ta sẽ có thể đáp ứng, các người có hiểu không?

Ba người động loạt đứng dậy thi lễ:

- Vi thần đã hiểu!

Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, lại quay đầu lại căn dặn ba người:

- Bên trong vẫn còn một vài chi tiết cần nắm chắc, một khi đã yết bảng, một số người nhất định sẽ nhìn ra manh mối, không thể tránh khỏi làm đàm tiếu, nhưng phải giảm thiểu sự ảnh hưởng đến mức thấp nhất, cho nên sau khi yết bảng thư viện phải nghĩ cách đuổi đám sỹ tử này về nhà, và sau khi yết bảng, ta hy vọng tuyệt đại đa số mọi người đều phải đi, sỹ tử ở lại là người thông qua cuộc thi thư viện, cho dù là bàn tán cũng không sao, điều này rất quan trọng, các ngươi không thể sơ suất.

Tưởng Uyển bà Bàng Thống liền đi trước, Từ Thứ lại ở lại, y mỉm cười nói:

- Rất ít khi thấy Châu Mục nổi giận! Hôm nay không lại lại được gặp.

Lưu Cảnh thở dài một tiếng:

- Ta biết trong xương tủy của Tưởng Uyển và Bàng Thống đều hy vọng sự công bằng, nhưng tự cổ chí kim, nào có cái gì gọi là công bằng? Ta nổi giận là vì khí chất thư sinh của bọn họ quá nặng, phải khiến ta thức tỉnh thì bọn họ mới có thể tỉnh ngộ, nếu ta không để ý tới, vậy há chẳng phải là làm hỏng đại sự rồi ư?

Từ Thứ cười nói:

- Bọn họ muốn cân đối, lại muốn chú ý công bằng, lại phải suy xét đến lợi ích, cho nên một vài chi tiết sẽ khó tránh khỏi suy xét không chu toàn, nhưng mà nếu Châu Mục đã nói rõ ràng như vậy cho họ, thần nghĩ bọn họ cũng sẽ không tái phạm sai lầm này lần nữa.

Lưu Cảnh gật gật đầu, lại hỏi:

- Trưởng sử cảm thấy Bàng Thống này như thế này? Cái ta muốn nói là tài hoa.

Từ Thứ trầm ngâm một hồi, nói:

- Thần và Sỹ Nguyên đã qua lại nhiều năm, năm đó y được mệnh danh là Phượng Sồ, cùng với Khổng Minh là đại tài Tương Dương, quả thật là tài hoa hơn người, cho nên người Tương Dương thường nói, Ngọa Long, Phượng Sồ, được một người là được cả thiên hạ, nhưng mấy năm nay biểu hiện của Phượng Sồ lại chỉ xoàng xoàng, nỏi thẳng ra, khiến cho người ta thất vọng.

- Ta cũng nghe không ít người nói y hữu danh vô thực, có thật là như thế không?

Từ Thứ lắc lắc đầu:

- Không phải! Biểu hiện xoàng xoàng của y, thần cảm thấy là có liên quan đến việc Lưu Bị không trọng dụng y, từ lần công khai tuyển sỹ này là có thể thấy, năng lực của y vô cùng mạnh, từ việc đăng ký nơi ăn chốn ở, đến sắp xếp trường thi, chế định quy tắc, v.v, sự vụ to lớn khó giải quyết như thế, trong vòng vỏn vẹn hai tháng y đã chuẩn bị vô cùng thỏa đáng, nhất là cuộc thi có mười vạn người tham gia, không ngờ lại không xảy ra sự náo loạn nào, nặng lực này không phải là người bình thường có thể làm được, nhưng tài hoa của Bàng Thống không phải là chính vụ, mà là quân sự.

- Có thể ở chỗ Lưu Bị y lại không có biểu hiện quân sự gì xuất sắc, vẫn còn lâu mới bằng Gia Cát Lượng.

- Vấn đề là ở chỗ đấy!

Từ Thứ lại thở dài một tiếng:

- Cái này gọi là đã sinh Long, sao còn sinh Phượng, Bàng Thống và Gia Cát Lượng là đồng liêu, y đương nhiên khó có ngày nổi danh, hơn nữa Bàng Thống giỏi về chiến thuật lâm địch, Gia Cát Lượng lại giỏi về chiến lược lâu dài, nhưng trước quân Giang Hạ thực lực cường đại, chiến thuật hay thế nào cũng không có ý nghĩa, điều này khiến cho Bàng Thống không có cơ hội phát huy tài năng của mình, mà về sau, Bàng Quý đầu hàng Tào Tháo lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tín nhiệm của Lưu Bị đối với Bàng Thống, ở Vu Thành, Lưu Phong căn bản cũng không dùng y, còn giám sát y, điều này mới khiến cho y hoàn toàn thất vọng đối với Lưu Bị.

Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, lại quay đầu hỏi:

- Nếu ta muốn dùng y làm Phó quân sư, Trưởng sử cảm thấy có thể không?

Từ Thứ trầm tư chốc lát rồi nói:

- Bàng Thống quả thật có tài quân sư, nhưng ở chỗ Lưu Bị y đã bị suy sụp quá nhiều, đối với bản thân cũng không quá tự tin, hơn nữa y không có biểu hiện xuất sắc, nếu như tùy tiện dùng y làm Quân sư, chỉ e là sẽ khiến mọi người không phục, thần đề nghị Châu Mục có thể để y làm thấp một chút, trước tiên bổ nhiệm y làm Quân sư Tòng sự, tham dự vạch ra kế sách quân sự, để y lập công tích rồi mới thăng làm Phó quân sư.

Nếu chỉ đánh gia theo tài năng, Lưu Cảnh đối với Từ Thứ không đánh giá quá cao, chỉ có thể coi là trung thượng, không có đại tài như Tiêu Hà, Trương Lương, cũng không bì được với cơ trí của Gia Cát Lượng.

Nhưng Lưu Cảnh lại vô cùng tín nhiệm Từ Thứ, Từ Thứ làm việc làm việc đến nơi đến chốn, thanh liêm chính trực, nhất là y luôn đánh giá người khác một cách công bằng, không có tư tâm, người của y đề nghị, trên cơ bản Lưu Cảnh đều tiếp nhận, cho nên bình thường thái độ của y có thể quyết định vận mệnh của một người.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Lời nói của Trưởng sử cực kỳ chính xác, thế thì cứ quyết định như vậy đi.

Lúc này, Từ Thứ lại nghĩ đến một chuyện, liền cười nói:

- Còn có một chuyện chính là về Khoái công, có lẽ ông sắp từ Ích Châu trở về, Châu Mục chuẩn bị dùng ông như thế nào?

Khoái công chính là Biệt giá Kinh Châu tân nhậm Khoái Việt, hai mươi ngày trước đã đến Kinh Châu nhậm chức, Lưu Cảnh liền phái lão đi Ích Châu khảo sát phong thổ dân tình, tính theo thời gian, lão đã sắp về đến.

Lưu Cảnh cười nhạt:

- Tuy rằng Khoái công và ta từng quen biết nhau, nhưng lúc mấu chốt nhất lão lại bỏ Kinh Châu mà đi, đây là sự bất trung của lão đối với Kinh Châu, mặc dù ta cũng biết lão muốn trở về, nhưng đã không thể nào nữa, nếu lão có thể thay ta duy trì mối quan hệ tốt đẹp với triều đình, vậy thì có lẽ ta sẽ trọng dung con cháu Khoái thị.

Từ Thứ không nói thêm gì nữa, y hiểu rất rõ ý chí của Lưu Cảnh, rất nhiều chuyện có thể thương lượng, nếu nói cho ra lẽ, Lưu Cảnh cũng sẽ nhượng bộ, nhưng xét về mặt nguyên tắc, Lưu Cảnh tuyệt sẽ không có chút nhượng bộ nào, đối với Khoái Việt mà nói, từng phản bội chính là phạm nguyên tắc, bất kể Khoái Việt có ân với Lưu Cảnh như thế nào.

Đáng tiếc Khoái Việt không kiên trì, nhưng lúc trước lão không đi, dựa vào đại ân của lão đối với Lưu Cảnh, hiện tại ở Kinh Châu hẳn là lão chỉ ở dưới một mình Lưu Cảnh, Từ Thứ không khỏi thầm thở dài.

Trong ánh mắt chăm chú của hàng vạn người, vòng thi thư viện thứ nhất đã được yết bảng, năm ngàn ngăm trăm người được xướng danh, bắt đầu từ lúc sáng sớm đã xuất hiện biển người cuồn cuộn ùa vào trong thư viện Kinh Châu, hàng vạn sỹ tử từ bốn phương tám hướng ùa tới, người nào người nấy đều tìm kiếm tên mình trong danh sách chi chít những cái tên, may là danh sách dựa theo dựa theo quê quán mà công bố, như thế sẽ dễ tìm hơn một chút.

Không ngừng có người nhảy cẫng lên la to, nhưng càng có nhiều người ảm đạm rời đi, hiện thực tàn khốc là thế, mười vạn người tham gia khảo thí, trong hai mươi người chỉ tuyển một người, đối với quan phủ Kinh Châu mà nói, điều duy nhất có thể làm chính là công bằng, thậm chí ngay cả người có thành tích xuất sắc trong tám ngàn người phạm quy, cũng được cơ hội thi lại.

Tuân Chí chính là một trong những người thi lại, giấy dán tên của y không dính mà bị tróc ra, nhưng thành tích của y lại vô cùng nổi trội, thậm chí có thể đứng vào hàng mười người cao nhất, bởi vậy mà có được một cơ hội thi lại.

Tuân Chí đã thi lại vào hôm qua, y cũng giống như hai người bạn tốt của y, nhận được tin tức thông qua vòng thi thư viện, bất luận là y hay là Thôi Thực, hoặc là Đặng Hồng, đối với sự thông qua vòng thi thư viện cũng không có quá nhiều kinh hỷ, y càng quan tâm đến vòng thi kế tiếp, đó mới là mục đích chuyến đi này của bọn họ.

Tuy nhiên, thông qua vòng thi thư viện coi như là đã có tư cách dự thi vòng hai, dựa vào điều này, cũng nên ăn mừng một phen, chỉ có điều các tửu quán lớn ở Phàn Thành và Tương Dương đều đã chật ních người, ba người liền nhờ chưởng quầy ở lữ xá làm vài món ăn, hâm nóng một bầu rượu, cùng nhau quây quần.

- Lần thi này thật sự ngoài dự đoán của mọi người!

Tuân Chí uống một ngụm rượu, thở dài:

- Ta nghe một quan giám khảo nói, lần này tổng cộng có hơn tám ngàn bài dự thi phạm quy, ta cũng nằm trong số đó, vốn dĩ không có cơ hội thi lại, nhưng bởi vì Lưu Châu Mục nổi giận, cho nên có hơn ba trăm người được một cơ hội thi lại, chúng ta đều cảm thấy may mắn.

- Hà cớ gì mà Lưu Châu Mục lại tức giận?

Đặng Hồng có chút không hiểu, hỏi.

Tuân Chí lắc lắc đầu:

- Ta cũng không biết, mọi người đều suy đoán, cho rằng Lưu Châu Mục sợ nhân tài bỏ đi mất!

Thôi Thực cười lạnh một tiếng:

- Nếu ta đoán không sai, những sỹ tử tham gia thi lại đều là con cháu thế gia cả!

- Lời này là ý gì?

Tuân Chí và Đặng Hồng cùng nhau hỏi.

Đúng lúc này, trong sân truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy chưởng quầy của lữ xá cao giọng hỏi:

- Thôi công tử, có khách tìm công tử!

Thôi Thực giật mình, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong sân có mấy người, chính xác mà nói, là mấy tùy tùng vây quanh một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, Thôi Thực chỉ cảm thấy người này có vẻ quen quen, lại nhất thời không nhớ đã gặp nhau ở đâu?

Chỉ có điều y đang cùng hảo hữu uống rượu, có người tùy tiện đến viếng thăm, khiến y có chút khó xử, Tuân Chí cười nói:

- Mời khách vào đây đi! Để cho người khác chờ bên ngoài, có chút không lễ phép cho lắm.

Thôi Thực gật gật đầu, mở cửa ra đón, chắp tay cười nói:

- Vị tiên sinh này trông rất quen, xin thứ cho Thôi Thực vô lễ, thật sự đã quên mất tiên sinh là ai rồi?

Người đàn ông mỉm cười:

- Mời vào nhà hẵng nói!

Giọng nói này thật khiến cho Thôi Thực giật nảy cả người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui