Binh Lâm Thiên Hạ

Huyện Ký là quận trị của quận Thiên Thủy, thành trì cao to kiên cố, sông hộ thành cũng rất rộng, là một tòa thành dễ thủ khó công, trước khi Mã Siêu khởi binh, Thái thú của quận Thiên Thủy và các quận khác ở Lũng Tây đều là do triều đình bổ nhiệm, tuy rằng Mã Siêu có tâm muốn chiếm đất xưng vương như Lưu Cảnh, nhưng y lại không làm được, bọn họ không thể thành lập một hệ thống quan lại đồ sộ.

Lưu Cảnh nhờ có cơ sở do Lưu Biểu tạo nên, mà Mã Siêu thì không có, cho nên mười mấy năm, bất luận là Mã Đằng hay là Mã Siêu cũng chỉ độc lập trên mặt quân sự, chưa bao giờ bọn họ độc lập về mặt chính trị, nhưng lần này sau khi Mã Siêu từ Quan Trung trở về, lại hơi khác với trước kia.

Mã Siêu trực tiếp công chiếm huyện Ký, giết chết Thái thú Vi Khang, tự phong làm Chinh Tây Tướng Quân kiêm Lương Châu Mục, chuẩn bị bắt chước Kinh Châu, thực hiện quân chính nhất thể.

Tuy rằng ý tưởng này rất hay, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, dân chúng trong huyện thành huyện Ký không nguyện ý để y bóc lột, kéo nhau bỏ trốn khỏi thành, cư dân trong thành chỉ còn lại hơn năm trăm hộ, hai ba vạn nhân khẩu, quan lại lớn nhỏ cũng chạy mất tăm, chỉ còn lại một Quận thừa Dương Phụ miễn cưỡng thay y duy trì trật tự trong thành.

Không chỉ thất bại trên chính trị, đến quân sự cũng chịu đả kích, người Khương Đê trợ giúp y một vạn quân nô lệ, nhưng không cho y chiến mã, khiến cho y mất đi năng lực cơ động quan trọng nhất, và đồng thời, quân đội của Mã Siêu thiếu thốn lương thực, từ trong thành gop góp được một chút lương thực khiến y đã khó có thể duy trì đến cuối năm.

Trên đầu thành, ánh mắt của Mã Siêu nhìn về phía nam một cách lo âu, mười ngày trước y đã nhận được tin cấp báo của đội vận lương từ Hán Trung, đội lương thực đưa đến sáu ngàn thạch lương, hiện đang ở vùng Kỳ Sơn, hy vọng y có thể phái binh tiếp ứng, Mã Siêu lập tức lệnh cho Mã Đại dẫn ba ngàn quân đền Kỳ Sơn tiếp ứng.

Xét về mặt thời gian, bọn họ sớm đã trở về, nhưng lại không có một chút tin tức, Mã Siêu thở dài, lại đưa mắt nhìn về phía đại doanh quân Tào cách đó mấy dặm, Tào Tháo đích thân dẫn bốn vạn đại quân truy sát mình, nhưng quân Tào không vây thành, mà đóng doanh ở phía đông cách đó ba dặm, cũng không xua quân tiến công, cứ giằng co như vậy gần hai tháng.

Mã Siêu hiểu rất rõ ý đồ của Tào Tháo, lão không vây thành, chính là đợi mình vứt bỏ thành chạy trốn, không có ưu thế của Ký Thành, quân Tào đánh một trận là có thể diệt được mình, giống như bọn họ đã tiêu diệt mười vạn liên quân ở Quan Trung vậy, bao gồm cả Dương Thư ở quận Thượng cũng đã toàn quân bị diệt.

Tào Tháo nhất định biết mình lương thực sắp cạn kiệt, lão liền đợi đến ngày mình hết sạch lương thực, trong lòng Mã Siêu vừa gấp gáp vừa oán hận, lại không thể làm gì, đúng lúc này, có bĩnh sỹ chỉ về phía xa hô to:

- Đô đốc! là Nhị tướng quân đến.

Nhị tướng quân chính là Mã Đại, tinh thần của Mã Siêu liền rung động, vén màn trướng nhìn về phía nam, chỉ thấy ở phía xa bụi đất tung bay, một đội quân đang chạy về phía này, nhìn về số lượng, chỉ có hơn ngàn người, cũng không có lừa ngựa chở đầy lương thực.

Trong lòng Mã Siêu liền trầm xuống, một loại cảm xúc cực kỳ thất vọng dâng lên, không cần phải nói, Mã Đại nhất định đã tiếp ứng lương thực thất bại, lúc này, lại có người hô to:

- Quân Tào xuất binh rồi!

Chỉ thấy từ phía đại doanh quân Tào, một đội quân chạy về hướng Mã Đại, rất rõ ràng là muốn chặn Mã Đại lại, Mã Siêu gấp gáp ra lệnh:

- Điểm hai ngàn người theo ta ra khỏi thành!

Một lát sau, Mã Siêu đã chỉ huy hai ngàn binh sỹ đánh ra khỏi thành, đến tiếp ứng cho bại binh của Mã Đại.

Quân Tào chặn đánh Mã Đại khoảng năm ngàn người, do Đại tướng Tào Nhân và Hứa Chử chỉ huy, lúc này Tào Nhân thấy quân đội của Mã Siêu từ trong thành giết ra, vội vàng gọi các binh sỹ, Hứa Chử nói:

- Tự Hiếu tướng quân, nếu Mã Siêu đã ra khỏi thành, chúng ta chỉ cần chặn đường lui của hắn, đợi đại quân của Thừa Tướng đến, một trận ắt phá được, há không phải nhanh hơn ư!

Tào Nhân lắc lắc đầu:

- Bàng Đức ắt đã có chuẩn bị, nếu chúng ta cắt đứt đường lui của Mã Siêu, ngược lại sẽ dễ dàng bị Mã Siêu và Bàng Đức tiền hậu giáp kích, tạo thành thất bại không cần thiết, Thừa Tướng nói, ngày Mã Siêu bại vong đã sắp đến, chúng ta không cần mạo hiểm như vậy.

Hứa Chử đành phải thở dài, cùng ghìm chặt chiến mã, lúc này, Mã Siêu bỗng suất quân chạy về phía bọn họ, Mã Siêu phóng ngựa tiến lên hô to:

- Tướng Tào kia, có dám đánh với Mã Siêu một trận hay không?

Hứa Chử ngứa ngáy tay chân, ôm quyền nói với Tào Nhân:

- Xin tướng quân cho ta đánh một trận!

Tào Nhân gật gật đầu:

- Hứa tướng quân cẩn thận!

Hứa Chử múa Hổ Nha đao nặng tám mươi cân, thúc ngựa đánh tới phía Mã Siêu, tiếng hét như sấm:

- Mã Nhi, đã nghe nói đến tên của Hứa Trọng Khang ở quận Tiếu hay chưa?

Mã Siêu lạnh lùng nói:

- Ta thấy người giống như tên đồ tể giết heo ở quận Tiếu thì đúng hơn!

Hứa Chử nổi giận, lấy khí thế dời núi lấp biển bổ một đao về phía Mã Siêu, thế đao mãnh liệt như điện, Mã Siêu không chút hoang mang, vung thương nghênh đón, hai người chiến đấu kịch liệt

Trên đài quan sát trong đại doanh quân Tào ở xa xa, dưới sự vây quanh của mấy mươi viên Đại tướng, Tào Tháo đang xem trận đại chiến của Hứa Chử và Mã Siêu, thấy hai người đã đánh hơn sáu mươi hiệp, bất phân thắng bại, lão không khỏi quay đầu cười hỏi Từ Hoảng:

- Công Mình cảm thấy trận này ai thắng ai thua?

Từ Hoảng trầm ngâm một lát liền nói:

- Trọng Khang tuy có dũng, nhưng sức ngựa không thể kéo dài, e rằng sẽ chịu thiệt về sức ngựa.

Tào Tháo gật gật đầu, lại cười hỏi chư tướng:

- Mã Siêu có thể coi là thiên hạ đệ nhất hay không?

Trương Liêu khom người nói:

- Vi thần cho rằng, Mã Siêu vẫn kém hơn Triệu Vân, có thể xem là đứng thứ hai.

- Ừm! Triệu Tử Long đúng là thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, ngay cả võ nghệ của Lưu Cảnh cũng có thể xếp vào mười hạng đầu, so ra, Mã Siêu thực không đáng để lo!

Tào Tháo không khỏi thở dài một tiếng.

- Thừa Tướng, e là không thể coi Lưu Cảnh là võ tướng đâu!

Từ Hoảng cười nói.

- Đương nhiên là không tính hắn!

Tào Tháo thở dài một tiếng:

- Ta chỉ nói đùa một câu mà thôi, ta lại ước gì hắn là võ tướng.

Lúc này, Trương Cáp khẩn trương nói:

- Hứa tướng quân quả thật không xong rồi.

Tào Tháo lại ngưng thần nhìn về trận chiến, trên chiến trường, Mã Siêu và Hứa Chử đã giao chiến trăm hiệp, Mã Siêu càng đánh càng hăng, vô ảnh trường thương như dòng nước màu bạc luồn vào những kẽ hở, mà tuy rằng Hứa Chử tinh thần hưng phấn, nhưng chiến mã của y lại không chịu nổi, càng không ngừng thở khì khì, tốc độ chạy rõ ràng đã chậm lại, trong lòng Hứa Chử biết là không ổn, y đánh một hư chiêu rồi chạy ra khỏi chiến trường, hét lớn:

- Mã Nhi đợi ta, ta đổi con ngựa khác rồi lại đến đánh tiếp!

Hứa Chử thúc ngựa chạy về phía trận tuyến của mình, Mã Siêu cười lạnh một tiếng, cất trường thương, rút xạ điêu cung ra, giương một mũi lang nha tiễn, cánh cung như trăng tròn, một mũi tên bắn thẳng vào hậu tâm của Hứa Chử, mũi tên này nhanh như chớp giật, Hứa Chử nghe thấy tiếng dây cung, vội vàng né tránh, lại chậm một bước, mũi tên đã bắn trúng bờ vai của y.

Hứa Chử hét to một tiếng, suýt nữa ngã ngựa, y nằm trên chiến mã chạy trốn về phía đại doanh, Tào Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức hạ lệnh:

- Dùng cung áp trận, từ từ rút lui!

Hai ngàn cung nỏ thủ chặn trước đầu trận tuyến, quân Tào chậm rãi rút lui về đại doanh, Mã Siêu thấy quân Tào trận tuyến chỉnh tề, mà mình lại không có kỵ binh, truy sát sẽ chịu thiệt, liền ngăng thủ hạ tả hữu muốn truy sát, tiếp ứng Mã Đại lui về thành.

- Sao lại thế này? Tại sao không có lương thực tiếp ứng?

Vừa vào thành, Mã Siêu đã lớn tiếng hỏi Mã Đại.

Mã Đại thở dài:

- Lương thực Hán Trung có khoảng hai ngàn con lừa ngựa chở sáu ngàn thạch lương thực đã bị ba ngàn quân của Hạ Hầu Uyên chặn ở Kỳ Sơn, tổn thất gần nửa, bị ép phải lui về Lịch Thành, đệ suất quân chạy tới Kỳ Sơn, đại chiến với quân của Hạ Hầu Uyên, không ngờ bị Vu Cấm dẫn quân tập kích từ phía sau, binh lực của đệ chống đỡ không nổi nên bị đánh bại, tổn thất hai ngàn quân, chưa hoàn thành nhiệm vụ, đã phụ sự phó thác của huynh trưởng, đệ nguyện lĩnh tội!

Nói xong, Mã Đại quỳ một gối thỉnh tội, Mã Siêu thở dài, nâng y dậy, nói:

- Tình hình như thế ngay cả ta cũng không có cách nào thủ thắng, huống chi là đệ, chỉ trách Tào Tháo quá âm độc.

Lúc này, Bàng Đức vội vã tiến lên, nói khẽ với Mã Siêu:

- Vừa rồi mạt tướng vừa đi kiểm kê lương thực, phát hiện lương thực của chúng ta chỉ có thể duy trì được ba ngày thôi.

Sắc mặt của Mã Siêu tái nhợt, sau một lúc lâu lại hỏi:

- Vậy súc vật chiến mã còn bao nhiêu?

- Chiến mã không đến trăm con, súc vật không đến ba chục.

Mã Siêu chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng lo âu vô cùng, cuối cùng sắp phải tới ngày cạn lương, y nên làm gì bây giờ, bỏ thành mà đi sao? Y có thể đi đâu đây?

Bàng Đức thấp giọng nói:

- Đô đốc, chẳng bằng chúng ta đi cướp đường vận lương của quân Tào, có lẽ còn một chút hy vọng.

Mã Siêu cũng biết, mỗi ngày quân Tào đều có lương thực được vận chuyển từ Quan Trung đến, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, Mã Siêu cắn răng một cái, nói với Bàng Đức:

- Ngươi giữ thành trì, ta cùng nhị đệ đêm nay đi cướp lương, thành bại chính là vào lúc này.

Màn đêm đã buông xuống, Tào Tháo đến thăm hỏi Hứa Chử bị trúng tên, liền quay trở về đại trướng, Hứa Chử da thịt dày, mũi tên này mặc dù bắn rất độc, nhưng không làm bị thương đến gân cốt, khiến cho Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm, tấn công Mã Siêu có thể nói là lần dụng binh thuận lợi nhất trong mấy năm nay, lão cũng không hy vọng phải đánh đổi bằng Hứa Chử.

Vừa vào đại trướng, con trai Tào Thực đã chạy ra nghênh đón, dâng một phong thư lên cho lão:

- Phụ thân, đây là thư của Tuân tiên sinh vừa phái người đưa đến.

Tào Tháo tiếp nhận bức thư ngồi xuống, mở bức thư của Tuân Du ra, bình thương Tuân Du đều đưa quân báo đến, nhưng hôm nay lại đưa đến một phong thư, nói rõ là trong thư có việc riêng của Tuân Du, trong thư nói Triệu Vân không ngừng phái một toán quân đội quấy nhiễu Trần Thương đạo và Thảng Lạc đạo, lần trước Tào Tháo đã biết, lão không để việc này trong lòng, lão biết rằng đây là Lưu Cảnh ra vẻ với Mã Siêu một chút, đồng thời cũng thăm dò phòng ngự của quân Tào, kỳ thực ý nghĩa cũng không lớn.

Cuối thư, Tuân Du rốt cục cũng nhắc đến việc tư, vì việc cháu trai Tuân Chí đến Tương Dương tham gia khảo thí mà y cáo lỗi với Tào Tháo, đây là quyết định của gia tộc, y cũng bất lực.

Chuyện này Tào Tháo đã biết từ trong triều, Tương Dương cử hành công khai tuyển sỹ khá long trọng, nghe nói khắp thiên hạ có mười vạn sỹ tử tham gia, điều này khiến Tào Tháo vô cùng khiếp sợ, bỗng nhiên lão mới ý thức được Lưu Cảnh đã đạt được danh vọng trong thiên hạ, thậm chí còn có rất nhiều thế gia đại tộc phái con cháu đi tham gia khảo thí, việc này không thể nghi ngờ chính là Lưu Cảnh đang chuẩn bị cho việc mưu đoạt thiên hạ.

Lúc này, Tào Thực bưng một chung trà nóng đặt trên bàn, Tào Tháo thở dài, nói với đứa con:

- Không ngờ ngay cả Tuân gia cũng phái người đi Tương Dương tham gia khảo thí, thật là làm ta thất vọng!

Tào Thực bặm môi nói:

- Phụ thân cũng có thể tổ chức công khai tuyển sỹ giống như Tương Dương, triệt tiêu sức ảnh hưởng của Tương Dương.

Tào Tháo lắc lắc đầu:

- Bảo ta nhặt đồ thừa cho Lưu Cảnh, ta không cần! Hơn nữa ta đã giết Biên Nhượng, giết Khổng Dung, cưỡng ép thi hành hàn môn pháp gia, sớm đã đắc tội với những sỹ tộc đó, cho dù là ta công khai tuyển sỹ, bọn họ cũng sẽ không đến.

- Nhưng hài nhi nghe nói Lưu Cảnh cũng thi hành pháp gia giống như phụ thân, thậm chí ngay cả lần khảo thí này cũng đưa ra đề mục là "Hàn Phi" và "Quản Tử", rất kỳ quái, vì sao lại không mâu thuẫn với các sỹ tộc kia?

Tào Tháo cười khổ một tiếng:

- Hắn thông minh hơn ta, hắn lấy pháp gia làm cốt, nho gia làm da, gạt được sự ủng hộ của thế gia, lần tuyển sỹ này của Tương Dương, ngoài mặt hắn thi hành cuộc tuyển sỹ công bằng, công khai, nhưng ngấm ngầm lại để con cháu thế gia trúng tuyển, những sỹ tộc kia đương nhiên sẽ ủng hộ, đợi hắn thật sự nắm được xã tắc, con cứ chờ mà xem, hắn sẽ giẫm đạp các thế gia, thi hành hàn môn pháp gia của ta.

- Phụ thân cảm thấy Lưu Cảnh cũng ủng hộ hàn môn thế gia sao?

Tào Tháo gật gật đầu:

- Sự suy vong của nhà Hán, căn nguyên chính là trung ương không khống chế được địa phương, mà nguyên nhân làm thế lực ở địa phương hùng mạnh, chủ yếu là do thế gia vọng tộc ở các địa phương này, bọn họ chỉ coi trọng lợi ích của gia tộc, mặc kệ sự hưng vong của vương triều, bọn họ đã khống chế quan phủ địa phương, cũng làm sự khống chế của triều đình đối với địa phương cực kỳ suy yếu, cho nên ta thi hành hàn môn pháp gia, chính là vì đả kích những thế gia vọng tộc này.

Nói đến đây, Tào Tháo lại thở dài:

- Kỳ thực Lưu Cảnh cũng giống như vậy, con xem hắn làm gì ở Kinh Châu thì sẽ biết, tứ đại gia tộc Thái, Khoái, Bàng, Hoàng đều đã suy yếu, ở Ích Châu, hắn cho phép đại tộc Ba Thục có của cải, lại hạn chế bọn họ có đất đai, đây là một chiêu vô cùng tàn nhẫn, không có đất đai giúp sức, những thế gia này dựa vào cái gì đề truyền thừa?

Tào Thực yên lặng không nói gì, lúc này Tào Tháo lại tiện tay lấy ra một phong thư trên bàn, đây là thư thân bút của Lưu Cảnh lệnh cho Lưu Mẫn gửi cho lão, trong thư viết rất khách khí, khéo léo từ chối lời hứa hẹn của lão.

Đồng thời hắn đề nghị trong tương lại khi hai nhà đánh nhau vào tận lực tránh ảnh hưởng đến nông canh, nhìn có vẻ hơi bườn cười, nhưng Tào Tháo lại hiểu thâm ý của Lưu Cảnh, trên thực tế Lưu Cảnh đang ám chỉ lão, vụ xuân canh năm sau hắn sẽ không tấn công Quan Trung.

Chính là bởi vì ám hiệu của Lưu Cảnh, Tào Tháo mới không chút hoang mang tấn công Mã Siêu, dùng phương pháp trị tận gốc, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, tuyệt không để cho Mã Siêu có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Lúc này, một tên thị vệ đi đến trước trướng bẩm báo:

- Khởi bẩm Thừa Tướng, trong huyện thành huyện Ký có tình báo khẩn cấp đưa đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui