Binh Lâm Thiên Hạ

Kế sách của Bàng Thống rất đơn giản, từ trong hơn một ngàn bảy trăm tù binh chọn ra các cặp phụ tử huynh đệ, đem phụ thân cùng huynh trưởng đưa đi Võ Đô, còn lại hơn năm mươi người.

Bàng Thống đem những binh lính này tập trung ở cùng nhau, nói với bọn họ:

- Dựa theo quy củ quân Hán, tù binh phải đi khai thác mỏ ba năm, sau đó mới có thể về nhà, nhưng vẫn có ngoại lệ, đó là tù binh phải lập công, phụ thân huynh đệ của các ngươi đều đi Võ Đô, chỉ cần các ngươi có thể lập công, vậy các ngươi và phụ huynh đệ sẽ không phải làm tù binh rồi, có thể lựa chọn về nhà, cũng có thể trở thành quân Hán, thậm chí còn có thể định cư ở Ích Châu và Kinh Châu, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi phải lập nhiều công lao, giúp bọn ta đánh hạ được Bạch Long ải, mọi người hiểu không?

Bọn binh lính ngơ ngác nhìn nhau, một gã binh lính lớn gan hỏi:

- Chúng ta phải làm như thế nào?

- Rất đơn giản, các ngươi là binh lính chạy ra từ Lịch Thành, Bạch Long ải ít binh, tất nhiên sẽ dùng các ngươi để phòng ngự, khi chúng ta tấn công Bạch Long ải, hy vọng các ngươi có thể quay giáo một kích.

Bọn binh lính đều quỳ xuống:

- Nguyện dốc sức vì quân Hán!

....

Ở một nơi đóng quân khác, Trương Nhậm chậm rãi đi đến bên cạnh Triệu Vân, cười cười nói:

- Tử Long, Bạch Long ải để cho ta tới tấn công đi?

Từ sau khi Trương Nhậm quy hàng Lưu Cảnh, được phong làm Trung Lang Tướng, nhiệm vụ chủ yếu của y là phối hợp với Hoàng Trung tiến hành chỉnh biên ở Ích Châu, nhưng từ khi tấn công Quan Trung, Trương Nhậm cũng bắt đầu có lý tưởng.

Lúc trước y đầu hàng Lưu Cảnh, là bị Thiên hạ luận của Lưu Cảnh đả động, y không cam lòng làm một Thục tướng không có tiếng tăm gì, y cũng khát vọng có thể lập nghiệp lớn thống nhất thiên hạ, phong tước phong tướng, con cháu đời sau được danh lợi, tạo phúc ấm vì tương lai đời sau.

Cho nên y xin Lưu Cảnh tham dự cuộc chiến Quan Trung, rốt cục được cho phép, lần này làm phó tướng của Triệu Vân, tiên phong tiến quân đến Quan Trung, đến nay y chưa lập công, nếu như nói cướp lấy Lịch Thành là công lao của Bàng Thống, như vậy Bạch Long ải kế tiếp liền khiến Trương Nhậm động tâm.

Trương Nhậm là sư huynh của Triệu Vân, hai người có quan hệ không tầm thường, nếu Trương Nhậm đã mở miệng, Triệu Vân đương nhiên cũng đáp ứng, y gật đầu cười nói:

- Ta cho tướng quân ba nghìn binh lính, trước hừng đông ngày mai giành Bạch Long ải, có vấn đề không?

Trương Nhậm mừng rỡ, vội vàng ôm quyền nói:

- Không có vấn đề!

Triệu Vân lại đem kế sách của Bàng Thống thấp giọng nói một lần, Trương Nhậm mới biết lại bị Bàng Thống đoạt trước, tuy nhiên Bàng Thống là mưu sĩ, gã bày mưu tính kế cũng là bình thường, Trương Nhậm gật đầu, xoay người đi điểm binh xuất phát.

Ngay khi Trương Nhậm mới vừa đi, Ngụy Diên liền vội vàng tìm Triệu Vân, ôm quyền hành lễ nói:

- Triệu tướng quân, có thể để ty chức đi đánh Bạch Long ải không?

Triệu Vân có chút tiếc nuối nói:

- Vừa rồi Trương Nhậm tướng quân đã xin chiến rồi, ta đã đáp ứng, bằng không khi tấn công trại Hắc Tùng, ta cho Ngụy Tướng quân nhiều cơ hội hơn, có được không?

Trại Hắc Tùng trại là trại lớn ở Kỳ Sơn, có năm ngàn người đóng quân, do đại tướng Vu Cấm suất lĩnh, có thể giành được trại Hắc Tùng đương nhiên là công lớn.

Nhưng Ngụy Diên cũng biết, chỉ dựa vào một mình y thì không thể giành được trại Hắc Tùng, nếu như có thể đoạt được Bạch Long ải, là một mình y lập được công, không nghĩ tới lại bị Trương Nhậm đoạt trước một bước, trong lòng Ngụy Diên có chút thất vọng, bất đắc dĩ, y đành phải miễn cưỡng gật đầu.

Sau trận chiến Xích bích Ngụy Diên, bởi vì kiêu công chống lệnh khiến Lưu Cảnh bất mãn, làm cho y nhiều lần bị suy sụp, mãi cho đến khi giành Thượng Dung, rốt cục mới khôi phục lại chức Giáo Úy.

Mà lúc này Cam Ninh đã thăng làm Trung Lang Tướng, Triệu Vân, Văn Sính cũng thăng làm phó tướng, thậm chí Hoàng Trung thăng làm thiên tướng, mà ngay cả Trương Nhậm, Ngô Ý đầu hàng cũng là phong làm Trung Lang Tướng, đều cao hơn y một bậc.

Ngụy Diên y cùng cấp với đám người Liêu Hóa, Lôi Đồng, Hoắc Tuấn, điều này khiến cho trong lòng Ngụy Diên buồn bực không vui, hơn nữa Mã Siêu quy hàng, lại khiến cho y mất đi danh hiệu ngũ hổ tướng, danh vọng trong quân bị rớt xuống một bậc.

Rút kinh nghiệm xương máu, Ngụy Diên rốt cuộc hiểu được mình lúc trước chống lệnh thật ngu xuẩn, cũng may y và Giả Hủ quan hệ không tệ, Giả Hủ đề cử với Lưu Cảnh lần nữa, Ngụy Diên cũng đã nhận được chức phó tướng tiên phong xuất chinh, chỉ cần không ngừng lập nhiều công, y còn có hy vọng thăng chức, cho nên Ngụy Diên khát vọng lập chiến công hơn bất kỳ ai.

Triệu Vân là người đôn hậu rộng lượng, biết tâm tư của Ngụy Diên, liền cười an ủi y, nói:

- Nếu là tiên phong, thấy núi mở đường, bắc cầu qua sông là nhiệm vụ của chúng ta, chỉ cần cam đoan quân đội trú doanh tiện lợi an toàn, tạo điều kiện thuận lợi để đại quân Bắc thượng, đó cũng là lập công, giống như Ngụy Tướng quân chém giết tướng phòng giữ Lịch Thành Đơn Đỉnh, bắt được hơn bảy trăm người, đây cũng là công tích, vô số công nhỏ cộng lại, liền sẽ biến thành công lớn, mấu chốt là phải có kiên nhẫn, từ từ sẽ đến, quân chức của Văn Trường nhất định chạy không thoát đâu.

Ngụy Diên cảm nhận được sự chân thành của Triệu Vân, trong lòng y cũng cảm động hết sức, ôm quyền nói:

- Đa tạ Tử Long khuyên bảo!

Triệu Vân gật gật đầu, lại nói:

- Sắp xếp bọn lính trú doanh đi! Ngày mai nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, chúng ta chờ tin chiến thắng của Trương Nhậm tướng quân!

Trên thực tế Bạch Long ải là một khe sâu, là cửa cốc của Bạch Long Cốc, phải đi qua đường Kỳ Sơn, cách Lịch Thành ba mươi dặm, là chỗ phòng ngự thứ hai quân Tào thiết lập trên đường Kỳ Sơn, tuy nhiên quân coi giữ Bạch Long ải chỉ có ba trăm người, so với Lịch Thành cũng không lớn lắm, nó chỉ có thể coi là trạm tiền tiêu của trại lớn Hắc Tùng.

Đêm qua, Lịch Thành phóng hỏa cả đêm, quân Tào ở Bạch Long ải đều nhìn thấy, bọn họ biết quân Hán bắt đầu Bắc thượng rồi, tất cả binh lính đều vô cùng khẩn trương, quân hầu Dương Kỳ phái người bẩm báo khẩn cấp với chủ tướng Vu Cấm.

Trời chưa sáng, bắt đầu có bại binh lục tục từ Lịch Thành trốn đến, bại binh đều cực kỳ chật vật, không mặc khôi giáp, bàn tay trần, thậm chí còn có người chân trần, một đám vẻ mặt sợ hãi, sau khi quân hầu thủ trại Dương Kỳ nhận rõ, liền thả bọn họ vào trại, lúc này, Vu Cấm dưới sự hộ vệ của hơn trăm người từ trại Hắc Tùng đến điều tra tình hình.

Từ sau đại chiến Xích Bích Vu Cấm liền không bao giờ bị đồng nghiệp quân Tào cười nhạo nữa, khi Lưu Cảnh cướp lấy Ích Châu và Hán Trung, thanh danh tăng lên một bước lớn, số lần Vu Cấm bại binh với Lưu Cảnh lúc trước cũng không đáng giá nhắc tới.

Tào Tháo cũng bắt đầu tiếp tục trọng dụng Vu Cấm, khi tấn công Mã Siêu, y dẫn ba nghìn người cản hơn vạn bại quân trốn phía tây, cũng có công giết Dương Thu, được Tào Tháo truyền lệnh ngợi khen, thưởng năm trăm hộ đất, đây là lần phong thưởng lớn nhất của y trong mấy năm qua, cũng ý nghĩa rốt cục y đã bắt đầu thoát khỏi bóng ma tâm lý về Lưu Cảnh.

Tuy nhiên, con thứ Tào Tháo là Tào Chương lại rất có ý kiến với việc năm đó Vu Cấm buông tha Lưu Cảnh ở Nhữ Nam, mặc dù việc năm đó cũng không phải là chủ ý của Vu Cấm, nhưng việc này cũng không có thể xoay chuyển sự bất mãn của Tào Chương với y.

Từ khi thế lực Lưu Cảnh từng bước mở rộng, bất mãn của Tào Chương với Vu Cấm càng khó có thể xoay chuyển, giống như hiện tại gia tộc Tào thị gặp phải khốn cảnh, hoàn toàn là do Vu Cấm gây nên.

Tào Chương sẽ không biểu lộ công khai những bất mãn này, nhưng trên nhiều khía cạnh sẽ lơ đãng biểu hiện ra ngoài, khi y đảm nhiệm chủ soái Lũng Tây, liền đem đại tướng quan trọng phái đi các pháo đài, cũng phân chia khu phòng ngự.

Có lẽ là một loại trùng hợp, có lẽ cũng là Tào Chương cố ý sắp xếp, phòng ngự của Vu Cấm là phía nam bộ quận Thiên Thủy và giáp giới Võ Đô, bao gồm Lịch Thành và trại Hắc Tùng, là trạm đầu tiên quân đội Lưu Cảnh Bắc thượng.

Đương nhiên, không thể nói Tào Chương cố ý, bởi vì cho dù Vu Cấm không đi, cũng sẽ có đám người Tang Bá, Lý Điển đến, lý do của Tào Chương chỉ có một, Vu Cấm và Kinh Châu giao tiếp đã lâu, kinh nghiệm so với những người khác phong phú hơn, điều này làm cho Vu Cấm không thể nói lên lời

Trên tường trại, vẻ mặt Vu Cấm ngưng trọng nhìn bại quân lục tục trốn về, y biết Lưu Cảnh đã bắt đầu bắc chinh rồi, y không thể không đối mặt với sự khiêu chiến lần nữa.

Lúc này, quân hầu thủ doanh trại Dương Kỳ đem hai gã bại quân đến trước mặt Vu Cấm, hai người quỳ xuống thi lễ:

- Tham kiến tướng quân!

- Ta đến hỏi các ngươi, Lịch Thành mất như thế nào?

Đây là vấn đề Vu Cấm vẫn hoang mang, từ trên cao nhìn xuống Lịch Thành, thành trì cao lớn chắc chắn, vì sao trong một đêm liền mất đi, y cũng biết quân Hán dùng hỏa công, nhưng cụ thể dùng hỏa như thế nào y lại không biết, y nóng lòng muốn biết rõ chân tướng.

- Khởi bẩm tướng quân, hỏa là từ trên trời giáng xuống, hẳn là từ trên núi đánh xuống, không phải tên hỏa, mà là cầu hỏa, cầu hỏa còn to hơn quả bí đỏ, cầu hỏa đốt doanh trướng, dẫn phát thành đại hỏa.

Vu Cấm gật gật đầu, y hiểu, đây nhất định là quân Hán vận chuyển máy bắn đá lên núi ném cầu hỏa xuống dưới, về phần làm sao đem lên được, Vu Cấm cũng không kinh ngạc, y sớm đã quen việc trong quân của Lưu Cảnh liên tục có đồ vật mới..

Nghĩ vậy, Vu Cấm ngẩng đầu nhìn thế núi hai bên, hoàn hảo, thế núi bên này bằng phẳng, trống trải, không thể dùng cầu hỏa giống như Lịch Thành, tuy nhiên, Vu Cấm rất rõ ràng, Bạch Long ải chỉ là một cái quân trại nhỏ, hơn ba trăm người, căn bản không thể ngăn cản quân Hán tiến công quy mô lớn, đương nhiên, bọn họ cứng rắn chống trả cũng có thể khiến quân Hán trả giá thê thảm và nghiêm trọng.

Trầm ngâm một lát, Vu Cấm lại hỏi:

- Kẻ thù có bao nhiêu quân đội?

Hai tên lính nhìn nhau, đều lắc lắc đầu:

- Chúng ta cũng không rõ lắm.

Lúc này Vu Cấm hạ lệnh xung quanh:

- Mệnh thám báo đi thăm dò tra rõ!

Hơn mười thám báo quân Tào rời doanh trại, đi về hướng nam, Vu Cấm về lều lớn, có vẻ lo lắng, y ngồi trong trướng vải suy xét đối sách, đương nhiên không phải suy xét Bạch Long ải, mà là trại Hắc Tùng.

Lịch Thành dễ dàng đánh mất, điều này đối với y đã rất bất lợi, nếu trại Hắc Tùng lại bị mất, chỉ sợ Tào Chương sẽ viện cớ giết y, nếu Thừa tướng có thể kịp thời đuổi tới Ký Thành, có lẽ y chỉ bị quở trách, còn lại sẽ không có chuyện gì, nhưng bây giờ chẳng phải Thừa tướng còn đang ở Quan Trung sao?

Trên thực tế, lúc này Tào Tháo đã chạy tới Ký Thành, chỉ có điều Vu Cấm không biết, áp lực cực lớn khiến cho y không ngừng lo âu.

Buổi chiều, rốt cục thám báo cũng có tin tức truyền đến, trước mắt là quân Hán tiên phong Bắc thượng, chủ tướng là Triệu Vân, quân đội chừng một vạn, tin tức này khiến Vu Cấm lập tức có thêm vài phần tin tưởng, nếu chỉ có một vạn quân, như vậy trại Hắc Tùng y có thể thủ được, chỉ có điều cần phải tăng mạnh phòng ngự.

Nghĩ vậy, lòng Vu Cấm lập tức nóng như lửa đốt, y phân phó quân hầu vài câu rồi lập tức suất lĩnh thủ hạ chạy về Hắc Tùng trại.

....

Lúc chạng vạng tối, Trương Nhậm suất lĩnh ba nghìn quân tới Bạch Long ải, địa thế nơi này không khác Lịch Thành lắm, xây dựng quân trại cũng ở chỗ cao, từ trên cao nhìn xuống, không khác biệt lắm, mặt khác cũng không giống Lịch Thành dựa vào núi lớn có thể từ trên núi tập kích, nơi này không có loại địa hình này

Duy chỉ có thể trông cậy vào bại binh trong trại quân này, bọn họ hiện tại hẳn là cũng được sắp xếp trong trận hình phòng ngự, Trương Nhậm ở trên ngựa chăm chú nhìn quân trại nơi xa, y mơ hồ thấy cung nỏ thủ trên quân trại.

Trương Nhậm cười lạnh một tiếng, lệnh nói:

- Nghỉ ngơi ngay tại chỗ nửa canh giờ!

Ba nghìn binh lính ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, hơn trăm binh lính tìm được một gốc cây tráng kiện cao lớn, chặt bỏ, chế tác chùy công thành giản dị.

Rất nhanh, màn đêm lặng lẽ buông xuống, đêm nay thời tiết khá âm trầm, mây đen dầy đặc, không có ánh sao, ngoài mười bước đều là một màu tối đen.

Lúc này quân Hán đã xếp thành hàng chỉnh tề, bọn họ mang một cây chùy công thành chế tác bằng gỗ, bắt đầu chậm rãi tiến quân Bạch Long ải, hai ngàn binh lính giơ cao tấm chắn phía trước, bọn họ một tay chấp lá chắn, một tay nâng nỏ, chậm rãi tiến về phía trước, ở phái sau nỏ quân là hơn một ngàn trường mâu quân, bọn họ khiêng một cây chùy tráng kiện theo.

Chiến thuật quân Hán rõ ràng, dùng sức mạnh lớn của tên nỏ ngăn chặn quân địch, sau đó dùng trường mâu quân trèo lên trại, đương nhiên đây là kết quả xấu nhất, nếu quân nội ứng trong trại phát huy tác dụng, bọn họ phá Bạch Long ải sẽ càng dễ dàng hơn.

Khi cách trại quân hai trăm bước, trong trại quân Tào phát hiện bọn họ, lập tức có tiếng nổ lớn, binh lính quân Tào đều nhìn thấy quân đội đông nghìn nghịt đè cửa ải xuống, bọn họ lập tức hoảng loạn lên, đồng loạt bắn tên ra ngoài, mấy trăm mũi tên bắn về phía bóng đen phương xa.

Trương Nhậm thấy quân địch bắn tên lung tung, y hừ một tiếng, quay đầu lại lệnh:

- Nổi trống!

- Thùng! Thùng! Thùng!

Tiếng trống gõ rất lớn, đây là ước định của bọn họ và binh sĩ trong nội thành, lấy tiếng trống làm tín hiệu, nghe thấy trống vang, bọn họ lập tức quay giáo một kích.

Bên trong quân trại có ba trăm binh lính, hơn nữa lục tục trốn về hơn năm mươi bại quân, hiện tại có ba trăm năm mươi người, toàn bộ bố trí ở trên tường trại, khi quân Hán gõ trống vang, quân trong trại xuất hiện tình trạng dị thường, năm mươi bại binh đều la to:

- Chạy mau đi! Quân Hán có mười vạn đại quân đánh tới rồi, công phá trại quân, mọi người đều không sống được!

Bọn lính la to, cổ động binh lính chạy trối chết, thậm chí mấy tên lính còn ở trong quân trại châm lửa, lòng binh lính trong quân trại vốn đã bàng hoàng, trải qua cổ động như vậy, hơn nữa trong quân trại châm lửa, trận tuyến phòng ngự bắt đầu hỗn loạn.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui