Binh Lâm Thiên Hạ

Đào Trạm lắc đầu:

- Ngọc Nhũ Thạch rất phổ biến, Ngọc Nhũ Thạch Tinh mà ta nói là tinh hoa mà Ngọc Nhũ Thạch thai nghén qua hàng trăm nghìn năm và không phải viên Ngọc Nhũ Thạch nào cũng có, đại khái một trăm viên Ngọc Nhũ Thạch mới có một viên Ngọc Nhũ Thạch có chút thạch tinh, nhỏ như hạt gạo, một người quản gia của Đào gia ta bỏ ra số tiền lớn mới mua được một chút ở Man Cương, mười mấy hạt như đậu tương, được khảm thành vòng tay, được tổ phụ ta tặng cho Ngô lão phu nhân ở Giang Đông, chính là đại nương của Thượng Hương.

Lưu Cảnh càng thấy kỳ quá, vừa cười vừa nói:

- Nghe hình như cực kỳ quý hiếm, nhưng ta thấy Chúc Dung phu nhân không chút do dự tháo ra tặng cho ta, ta còn không xem ra gì.

Đào Trạm thở dài:

- Đây là chuỗi vòng độc nhất vô nhị trên thế gian, người Man Di gọi là Minh Nguyệt Bảo Châu, được các Vương thê người Man Di nhiều đời đeo, là một dấu hiệu của Vương thê, có thể gọi là quốc bảo của bọn họ, không ngờ nàng ấy lại tặng bảo bối này cho tướng quân, thật không hiểu tướng quân đã ban cho nàng ân tình lớn như thế nào.

Lưu Cảnh đương nhiên biết Chúc Dung phu nhân tại sao lại tặng chuỗi bảo thạch quý giá này cho mình, chính vì mình đã suy xét cho tương lai của tộc Man Di, muốn giải quyết cảnh nghèo đói của người Man Di nên mới khiến cho Chúc Dung phu nhân cảm kích như thế, không tiếc đem vật thể hiện thân phận quý báu tặng cho mình.

Xem ra Chúc Dung phu nhân đúng là một nữ trung đại trượng phu, cũng từ đây có thể thấy một mặt thuần phác của người Man Di.

Tuy nhiên lúc này Lưu Cảnh càng thấy hứng thú hơn với chuỗi bảo thạch này, hắn cười nói:

- Tại sao gọi là Nguyệt Lượng Thạch, ta nghĩ gọi là đá lạnh lẽo thì hay hơn.

Đào Trạm lắc đầu:

- Đấy là do tướng quân không hiểu rồi, một trăm viên Ngọc Nhũ Thạch mới có một viên chứa thạch tinh, nếu mọi người đều muốn tìm thạch tinh này, chẳng phải sẽ phá hủy toàn bộ những viên đá trong tất cả các động sao? Vẫn chưa chắc đã tìm được, ta nghe tổ phụ nói, loại thạch tinh này chắc chắn phải đi tìm vào buổi tối mới nhìn ra được.

Nói đến đây, Đào Trạm sai thị nữ hai bên:

- Tắt hết đèn đi!

Tất cả ánh đèn đều được tắt, chỉ thấy Minh Nguyệt Bảo Châu trên bàn tỏa ra ánh sáng xanh thẳm sâu kín, chiếu sáng cả Phượng Nghi Các. Tất cả mọi người, kể cả các thị nữ đều được phen kinh ngạc, con trai ba tuổi của Đào Trạm là Lưu Chí phấn khích chạy đến, đưa tay ra vồ lấy bảo châu trên bàn, nói giọng như trẻ đang bú sữa:

- Nương, mau cho con!

- Tiểu tử kia, chớ làm loạn!

Đào Trạm bắt được con trai, vỗ nhẹ vào mông đứa bé rồi giao cho nhũ nương, lúc này nàng mới cười nói với thị nữ:

- Bật đèn đi!

Ánh đèn sáng lên, Bảo châu lại trở về màu sắc lóng lánh như cũ, Lưu Cảnh gật đầu nói:

- Bởi vì nó cực kỳ lóng lánh vào buổi tối, có thể nhìn được trong đá, vì thế gọi là Nguyệt Lượng Thạch, ta nghĩ chắc nó là một loại huỳnh thạch, cũng không hiếm có lắm.

Đào Trạm thầm cười nhạo chồng:

- Chàng quá xem thường người Man Di rồi, cũng quá coi thường Đào gia nhà thiếp, nếu là huỳnh thạch thì chúng ta có hiếm thấy không? Không phải nó phát quang trong đá nên gọi là Nguyệt Lượng Thạch, mà người Man Di cho rằng đây là một phần trên mảnh trăng sụp xuống, nên mới gọi nó là Nguyệt Lượng Thạch, không chỉ quý hiếm mà luôn mát mẻ như băng, kể cả mùa hè nóng bức cũng thế, thử hỏi thiên hạ có loại đá quý nào được như thế? Người Man Di tôn thờ mặt trăng, vì thế coi viên đá quý này là báu vật trấn tộc của bọn họ, không phải Vương thê thì không được đeo, tướng quân, loại đá quý này thiếp không thể lấy, xin hãy trả cho Chúc Dung phu nhân.

Đào Trạm đẩy chuỗi đá quý về phía chồng, còn bảo thị nữ tâm phúc lấy ra mấy bộ trang sức thượng hảo của mình cùng đưa cho Lưu Cảnh:

- Đá quý trả lại Chúc Dung phu nhân, mấy bộ trang sức này là thiếp đáp tạ tâm ý của phu nhân, sức khỏe thiếp không tốt lắm nên không thể cùng chàng tiếp kiến vợ chồng họ được.

Lưu Cảnh không nhận mà lắc đầu nói:

- Ngày mai Chúc Dung phu nhân muốn đến nhà bái kiến nàng, nàng hãy gặp Chúc Dung phu nhân đi! Nếu không muốn lấy viên đá quý này thì mai gặp mặt trả cho nàng ấy, nếu ta trả cho họ trong hoàn cảnh chính thức thì sẽ rất vô lễ với họ.

Đào Trạm lắc đầu cười gượng:

- Phu quân hồ đồ rồi, người ta thế này sao còn có thể gặp người ngoài, phu quân thay ta trả cho Chúc Dung phu nhân đi!

Mọi người ăn cơm tối xong, nói chuyện một lát liền ai về phòng người đấy, Lưu Cảnh cùng Thái Thiếu Dư đi dạo bộ ven hồ, liễu rủ xuống hồ, gió mát thổi vào mặt, sóng nước lăn tăn, côn trùng xung quanh tấu lên những khúc nhạc đêm, đặc biệt yên tĩnh, tối nay ánh trăng rất đẹp, chiếu xuống mặt hồ sáng trong như gương, phản chiếu xuống mặt hồ.

- Phu nhân đối xử với nàng tốt không?

Lưu Cảnh dịu dàng hỏi.

Thái Thiếu Dư chắp tay sau lưng, chậm rãi đi men theo con đường ven hồ, nàng khẽ gật đầu:

- Phu nhân đối xử với ta rất tốt, sắp xếp chu đáo từng tí một, hơn nữa nàng lòng dạ lương thiện, khoan dung hơn ta rất nhiều, có được thê tử như vậy là phúc khí của chàng.

- Nàng không thấy nàng cũng thay đổi sao? Ta còn nhớ trước kia nàng kiểu gì ấy.

- Ta trước đây kiểu gì?

Thái Thiếu Dư nghiêng đầu hỏi:

- Chàng phải nói thật đi!

- Nói thật, có lẽ là điêu ngoa, tùy tiện, nghĩ phải lấy người con gái như vậy làm vợ, ta cũng đau đầu.

Thái Thiếu Dư không nói gì, nàng đi đến bên hồ, ngơ ngẩn nhìn vầng trăng tròn dưới mặt nước, lát sau, nàng cúi đầu thở dài, Lưu Cảnh đi tới cạnh nàng, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng, dịu dàng nói:

- Nhưng giờ nàng không phải như vậy, nàng đã trưởng thành, trở nên điềm đạm nho nhã, còn có chút đa sầu đa cảm, ta lại thấy hơi thích rồi đó.

Trái tim Thái Thiếu Dư trở nên mềm yếu, từ từ rúc vào lòng Lưu Cảnh, ngửa đầu say mê nhìn hắn:

- Chàng thật sự thích ta sao?

Lưu Cảnh cúi đầu, hôn lên vầng trán nàng:

- Nếu không thích nàng, ta sẽ không đưa nàng về phủ.

Ánh mắt Thái Thiếu Dư long lanh, nàng cúi đầu mãi mới cất lời:

- Không phải chàng thích ta, mà là thương hại ta, thông cảm với ta.

Nước mắt lã chã rơi xuống, giọng nàng nghẹn ngào:

- Chàng biết không? Ta luôn sống trong hối hận, ta không nên đồng ý lấy Lưu Tông, thật ra ta thích chàng, nhưng ta không biết, cho đến buổi tối hôm đó, y muốn giết ta, chàng lại cứu ta từ trong tay của y, ta mới biết cả đời mình sẽ phải sống trong hối hận.

Lưu Cảnh nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, cuối cùng không kiềm chế được liền hôn lên đôi môi nàng, Thái Thiếu Dư toàn thân cứng đờ, tình cảm mà nàng đè nén sâu trong tim bỗng nhiên bộc phát.

Nàng ôm chặt lấy cổ Lưu Cảnh, vừa khóc nức nở vừa ra sức hôn chàng, cuối cùng, nàng nhào vào lòng Lưu Cảnh khóc lớn.

- Xin chàng đừng đuổi ta đi, ta thật sự không có chỗ đi nữa rồi!

Lưu Cảnh nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, hắn nhớ đến lời Triệu Vân đánh giá về mình “ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có điều lòng dạ quá mềm yếu!” Lưu Cảnh bất giác gượng cười, mình đúng là lòng dạ quá mềm yếu ư, sao lại hôn vào môi nàng, hay là nói mình vẫn có chút háo sắc?

Lúc này, hắn thấy phía xa có bóng đèn lồng đang lại gần, có người đến.

Hắn khẽ tách Thái Thiếu Dư ra khỏi người mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy nha hoàn của thê tử là A Hương:

- Có chuyện gì thế?

Lưu Cảnh hỏi.

A Hương nhìn thấy từ xa Lưu Cảnh và Thái cô nương đang ôm nhau, trong lòng vô cùng sợ hãi, dè dặt nói:

- Tiền đường có khách tới cầu kiến, phu nhân bảo đến tìm lão gia!

- Là ai?

- Hình như là Giả tiên sinh.

Hóa ra là Giả Hủ, Lưu Cảnh cười với Thái Thiếu Dư:

- Ta có khách quan trọng, đưa nàng về trước nhé!

Thái Thiếu Dư gật đầu.

- Tướng quân cứ đi tiếp khách, tự ta có thể về được.

Nàng quay người đi về phía tây, hình như đó không phải là phòng viện của nàng, Lưu Cảnh cười gọi nàng lại.

- Hình như đi lầm đường rồi!

- Ta không đi lầm, ta tới chỗ phu nhân, những ngày này không thể không có người bên cạnh phu nhân, bọn thiếp đã hẹn trước rồi, tối nay ta tới ở với nàng.

Thái Thiếu Dư tự nhiên bật cười, quay người đuổi theo A Hương.

- A Hương, đợi ta với!

Đèn lồng phía trước dừng lại, Thái Thiếu Dư đuổi kịp A Hương, hai người cùng đi xa về phía tây viện. Lúc này bước đi của Thái Thiếu Dư cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, dường như một tảng đá lớn nặng nề đã được ném ra khỏi lòng nàng.

Lưu Cảnh bước nhanh vào phòng, cười nói:

- Để quân sư phải đợi lâu rồi!

Từ sau khi đánh hạ Ích Châu, Lưu Cảnh đã thầm có ý phân công để Giả Hũ quản lý Kinh Châu, Tư Mã Ý chủ quản Ích Châu, đương nhiên không phải chỉ chính vụ mà còn cả an ninh. An toàn của Kinh Châu chủ yếu là Tào Thảo ở phương bắc và Tôn Quyền ở phía đông, cùng với Lưu Bị ở phương nam, trong khi đó an toàn của Ích Châu chủ yếu nằm ở nội bộ, Man Di ở phía nam cũng cần phải chú ý.

Về phần bắc chinh thì chủ yếu là Pháp Chính và Bàng Thống đi theo Lưu Cảnh, lần đầu tiên bắc chinh thất bại, Lưu Cảnh không đổ trách nhiệm lên đầu Bàng Thống và Pháp Chính, mà thừa nhận do mình chuẩn bị chưa đầy đủ, tuy nhiên khi chuẩn bị cuộc chinh phạt phía bắc lần thứ hai, Lưu Cảnh đã kéo cả Giả Hủ và Tư Mã Ý vào vòng quyết sách.

Giả Hủ đứng dậy áy náy đáp:

- Làm phiền Châu Mục nghỉ ngơi rồi.

- Đừng ngại, mời ngồi!

Hai người ngồi xuống, một thị nữ vào dâng trà, Lưu Cảnh nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nói với Giả Hủ:

- Lần này đi tuần tra phía đông ta đặc biệt đã tới huyện Linh Lăng, biết được một số tin tức của Lưu Bị. Gia Cát Lượng quả thật không tệ, dẫn quân quét ngang Giao Châu, huynh đệ Sĩ Tiếp giờ chỉ có thể khốn thủ ở ba quận Giao Chỉ, Cửu Châu và Viết Nam, hiện Lưu Bị đã di dời gia quyến của thuộc hạ tới Phiên Vũ, ta đoán chẳng bao lâu nữa Sĩ Tiếp sẽ đến xin ta cứu viện.

Giả Hủ mỉm cười:

- Thực ra ti chức vẫn đang suy nghĩ xem chúng ta có nên giúp Sĩ Tiếp một tay, để gã có khả năng giằng co với Lưu Bị hay không, nghe nói Tư Mã Ý cũng đưa ra đề xuất này với Châu Mục, nhưng bị Châu Mục phủ quyết, người thật sự mong muốn Lưu Bị thống nhất Giao Châu, xây dựng lại Nam Việt quốc sao?

- Có lẽ suy nghĩ của ta, Tư Mã và Giả quân sư không giống nhau lắm, ta luôn cho rằng kẻ địch của Lưu Bị không phải là Sĩ Tiếp, mà là nhân sĩ địa lý của Nam Việt, cho dù Lưu Bị tiêu diệt được Sĩ Tiếp thì y cũng phải mất mấy chục năm, thậm chí là tâm huyết của mấy đời người để cai trị Nam Việt, quan trọng hơn là Lưu Bị là con cháu Hán thất, kể cả bỏ mặc thế nào thì y cũng sẽ không phản bội Hán triều, chính vì điểm này mà sau này khi chúng ta tiếp nhận Nam Việt sẽ danh chính ngôn thuận, ngược lại, Sĩ Tiếp mới là thế lực thật sự đe dọa đến việc Đại Hán thống nhất Nam Việt, do đó ta sẽ ủng hộ Lưu Bị tiêu diệt Sĩ Tiếp để trừ hậu họa.

- Nhưng Châu Mục đã nghĩ đến Lưu Bị sẽ liên kết với Tôn Quyền chưa?

Lưu Cảnh mỉm cười, nếu Tôn Quyền liên kết với Lưu Bị, rõ ràng là bảo hổ lột da, quân sư yên tâm, chính miệng Tôn Quyền đã nói với ta, Giang Đông sẽ không chinh phạt phía tây lần nữa, chiến lược mười năm tới của bọn họ là nam chinh, chiếm lấy Giao Châu, chúng ta đã đi đến thỏa thuận chung rồi, ta lại lệnh cho Sưu Lập tới Nam Hải để báo cho Lưu Bị biết thỏa ước giữa ta và Tôn Quyền, để cho Lưu Bị có sự chuẩn bị trước.

Giả Hủ gật đầu cười đáp:

- Thủ đoạn của Châu Mục càng lúc càng thâm sâu rồi.

Lưu Cảnh cũng thở dài:

- Nói ra thì xấu hổ, ta đã quá nóng vội trong việc giành lấy Quan Trung, khiến cho cuộc bắc chinh thất bại, thực ra ta nên nghe ý kiến của quân sư nhiều hơn.

- Hôm nay ti chức tới tìm Châu Mục chủ yếu vì việc của Quan Trung trong cuộc bắc chinh.

Giả Hủ lấy một tờ công văn trong ngực ra.

- Đây là sách lược ti chức đề ra trong cuộc chiến Quan Trung bắc chinh, chia thành ba phần chiến lược, chiến thuật và mưu lược, xin Châu Mục có thời gian thì xem qua.

Tinh thần của Lưu Cảnh chợt hưng phấn lên, vội vàng nhận lấy công văn, hắn khá sốt ruột không nhịn được liền lật dở ra xem, Lưu Cảnh cực kỳ tín nhiệm Giả Hủ, nên phương án Giả Hủ đưa ra tất nhiên là kế sách cao minh.

Tuy nhiên Lưu Cảnh xem vài trang đã hơi cau mày lại:

- Giành được Quan Trung phải cần thời gian ba năm sao?

Giả Hủ gật đầu.

- Ý đồ mà Châu Mục muốn chiếm lấy Quan Trung là định bao vây tấn công Tào Thảo từ tuyến phía nam và tây, nhưng ta nghĩ điều này không ổn, Châu Mục còn nhớ chuyện trước đây ti chức đề nghị Châu Mục giành lấy Quan Trung trước chứ không phải chiếm lấy Ba Thục không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui