Binh Lâm Thiên Hạ

- Gần đây thân thể không khoẻ, phần lớn thời đều ở nhà tịnh dưỡng, cũng không có làm gì cả, đa tạ Thừa tướng đã quan tâm!

Tuân Úc trả lời Tào Tháo qua loa.

Tào Tháo cũng không trực tiếp hỏi Tuân Úc vì sao lại một mình đi gặp Hán đế, loại chuyện này không tiện hỏi thẳng, đại thần gặp Thiên tử là chuyện vô cùng chính đáng, nếu hỏi ngược thì cơ sở đạo lý không vững, Tào Tháo hôm nay đến chỉ để cảnh cáo Tuân Úc, cho dù Tuân Úc không chịu giúp mình, nhưng Tào Tháo cũng không mong Tuân Úc về phe đối lập.

Tào Tháo chuyển đề tài, cười nói:

- Ta hôm nay tìm Văn Nhược, một là thăm hỏi bệnh tình Văn Nhương, hai là thỉnh giáo Văn Nhược một số vấn đề, ta muốn hỏi làm sao để đối phó với việc Lưu Cảnh uy hiếp bắc thượng.

- Vì sao Thừa tướng cảm thấy Lưu Cảnh phải Bắc thượng.

Tuân Úc thản nhiên cười hỏi ngược lại.

- Dã tâm!

Tào Tháo thở dài:

- Người này dã tâm quá lớn, nghĩ muốn thay Thiên tử, nhưng mà dã tâm của hắn thì tới con nít ba tuổi còn biết, sao Văn Nhược lại hỏi điều này.

Tuân Úc vuốt râu cười nói:

- Một khi đã như thế, thì chỉ có hai biện pháp, đó là sơ và chắn.

Tào Tháo tuy rằng cũng không phải đến vì muốn đối phó với Lưu Cảnh, nhưng lúc này lại bị lời nói của Tuân Úc làm cho hứng thú, vội vàng ngồi thẳng người hỏi:

- Thế nào là sơ, thế nào là chắn?

- Sơ chính là kết nối, song phương đàm phán, tìm ra phương án chung mà hai bên đều có thể tiếp nhận, đây chính là việc dễ dàng nhất mà Thừa tướng có thể làm bây giờ, chắc không cần ta phải nói thêm.

- Văn Nhược cảm thấy có thể dễ dàng nói chuyện được hay sao.

Tuân Úc trầm tư một lát, ý vị thâm trường nói:

- Lưu Cảnh là tôn thất, nếu hắn làm Đế cũng đơn giản là vì muốn phục hưng Hán triều, hắn kỳ thật muốn chính là ngôi đương kim Thiên tử mà không phải là Thừa tướng, ta cảm thấy thật ra có thể đàm phán được, lúc trước Thừa tướng không phải cũng đã có lần đề xuất ủng lập hắn làm Đế rồi sao?

Trong lòng Tào Tháo có chút không hài lòng, Tuân Úc không phải không biết Lưu Cảnh không phải Lưu Hiệp, nếu hắn xưng Đế, thì làm sao dễ dàng tha thứ cho sự hiện hữu của mình, nhưng cho dù không giết mình, thì công sức mười mấy năm khổ cực gầy dựng của mình cũng phút chốc huỷ hoại, Tuân Úc biết rõ mình không thể dễ dàng bỏ qua cho việc xưng Đế, y cố tình nói như thế, khác nào châm chọc mình.

Tào Tháo không phản bác, mà lạnh lùng nói:

- Mời nói tiếp!

Tuân Úc cảm thấy Tào Tháo không hài lòng, nhưng ông ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này nói hết lòng mình, do đó ông cũng chả thèm quan tâm đến sắc mặt Tào Tháo, nói tiếp:

- Ta sở dĩ nói có thể đàm phán được, vì ở phương diện này chính là vấn đề cân bằng giữa tướng quyền và quân quyền, Lưu Cảnh muốn quân quyền, Thừa tướng muốn tướng quyền, như vậy làm thế nào cân bằng giữa quân và tướng,ta nghĩ chi bằng đôi bên đưa thành ý, đầy đủ kết nối, như vậy hiệp thương quân tướng sẽ cân bàng, hoặc là thành lập một tân chế độ, như vậy thiên hạ sẽ không còn chiến tranh, mà vương triều Đại Hán cũng sẽ phục hưng, đó không phải là khát vọng của Thừa tướng năm đó khi khởi binh phản Đổng Trác đó sao? Thừa tướng vì sao không thể thử một lần...

- Đủ rồi!

Tào Tháo rốt cuộc không kìm nổi cơn giận trong lòng, đứng dậy nói:

- Đương kim Thiên tử không hề thất đức, sao Văn Nhược lại nói tới chuyện phế lập? Loại đại nghịch bất đạo này, ta không muốn nghe nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt!

Tào Tháo xoay người nổi giận đùng đùng rời đi, hôm nay Tào Tháo đã hiểu được tâm tư của Tuân Úc. Tuân Úc không phải trung thành với Lưu Hiệp mà là trung thành với Hán triều, ông ta đã ủng hộ Lưu Cảnh thay vì Lưu Hiệp rồi, nói cho cùng là Tuân Úc bất mãn đối với chính quyền Nguỵ quốc mình xây dựng, hoặc là vì do mình cầm quyền mà bất mãn.

Tào Tháo rời khỏi phủ Tuân Úc, ngửa đầu nhìn trời, trong lòng lão quả thật sinh ra một tia sát khí đối với Tuân Úc, lão tất nhiên dễ dàng tha thứ cho việc Tuân Úc trung thành với Lưu Hiệp, nhưng không dễ dành gì tha thứ cho việc Tuân Úc ủng hộ Lưu Cảnh, Tào Tháo chậm rãi xiết chặt nắm đấm, hừ mạnh một tiếng rồi bước nhanh rời đi.

Trong thư phòng, Tuân Úc bình tĩnh ngồi, không hề thất kinh, cơn thịnh nộ của Tào Tháo đã có trong dự liệu của ông, lúc này trong lòng ông cảm thấy bi ai, một Tào công năm đó đứng ra thống nhất thiên hạ để phụ trợ xã tắc Đại Hán đã không còn nữa, Tào Tháo của ngày hôm nay đã u mê trong dục vọng quyền lực không khác chi một Đổng Trác thứ hai.

Lúc này, đứa con cả Tuân Uẩn bước nhanh tới cửa thi lễ nói:

- Khởi bẩm phụ thân, Thừa tướng đã rời đi rồi.

- Ngươi lại đây!

Tuân Úc gọi đứa con tiến lên, chỉ về phía đối diện:

- Ngồi xuống đi, vi phu có điều muốn nói với con.

Tuân Uẩn cung kính ngồi đối diện phụ thân, Tuân Úc thở dài:

- Phỏng chừng lúc này Thừa tướng sẽ không bỏ qua cho ta.

Tuẩn Uẩn hiểu được tâm tư của phụ thân, không khỏi rơi lệ nói:

- Phụ thân biết rõ Thừa tướng không thể khuyên, vì sao còn đưa mình vào hiểm địa?

Tuân Úc lắc đầu:

- Tuân Úc ta chí tồn cao xa, sao có thể bị mê hoặc bởi phú quý, hay là sợ cái chết cơ chứ, phục hưng Đại Hán là khát vọng của cả đời ta, ta đã sớm không màng cái chết, nếu Thừa tướng giết ta, ta khẳng khái đón nhận, nhưng tuyệt sẽ không nguyện sẽ không làm một kẻ ham sống.

- Nhưng phụ thân...

Tuân Uẩn cắn chặt môi, nước mắt khẽ rơi.

Tuân Uẩn cười, vỗ tay của y:

- Con ngốc đừng lo lắng, con là con rể của Thừa tướng, hắn sẽ không giận lây sang con, cũng sẽ không giận chó đánh mèo huynh đệ con, ta cũng không có miễn cưỡng huynh đệ con đi theo ta, đây chỉ là việc của ta, không liên quan gì đến con cháu, ta chỉ muốn nói cho con biết, là ta với Thừa tướng chỉ là bất đồng quan điểm, chứ không hề có thù hận gì, con không được trách cứ thê tử, Cẩn nhi là một con dâu hiếu thuận, ta rất thích, hi vọng các con có thể vì ta mà sinh nhiều tôn tử, để ta không hổ thẹn với tổ tiên là được.

Tuân Uẩn cuối cùng cũng khóc không thành tiếng:

- Phụ thân!

Tuân Úc ngửa đầu thở dài nói:

- Ta từng hi vọng đương kim Thiên tử có thể gánh vác trọng trách phục hưng Đại Hán, nhưng ta đã lầm, đương kim Thiên tử cuối cùng cũng bị huỷ cùng với xã tắc Đại Hán, đây tuy không phải là sai lầm của hắn, nhưng hắn đã lựa chọn của hắn, hài! Hắn làm thế nào để đối mặt với Cao tổ cơ chứ?

Tuy rằng Tào Tháo đúng là có sát cơ với Tuân Úc, nhưng khi trở về cũng không lập tức ra lệnh xử tử Tuân Úc, dù sao Tuân Úc từng là quân sư của lão, ở trong quân đội cũng có uy vọng rất cao. Tào Tháo cũng không thể tuỳ tiện mà hạ thủ Tuân Úc, lão nhất định phải chờ cơ hội, nhưng có một chuyện lão nhất định phải làm được, đó là không để Tuân Úc trở thành Giả Hủ thứ hai.

Trở về bên trong phủ trạch của mình, Tào Tháo lập tức sai người tìm Tào Hồng đến đây. Tào Hồng cũng là thân gia của Tuân Úc, nữ nhi của y năm trước gả con con út của Tuân Úc là Tuân Xán. Tuân Xán tài hoa hơn người, được Tuân Úc lựa chọn là người thừa kế tài học của mình, Tuân Úc bất luận là đi đâu, cũng mang Tuân Xán theo bên người.

Tào Hồng quỳ một gói nói:

- Tham kiến huynh trưởng!

Tào Tháo gật đầu:

- Ngồi xuống đi!

Tào Hồng ngồi xuống, Tào Tháo thở dài:

- Hôm nay ta đi bái phóng Tuân Văn Nhược, kết quả cụt hứng mà bỏ về.

Tào Hồng vẫn biết rằng Tuân Úc kiên quyết phản đối huynh trưởng thành lập Nguỵ quốc, nhưng Tuân Úc dù sao cũng là thân gia của Tào Hồng y, nữ nhi của y dù sao cũng gả cho cho con trai của Tuân Úc là Tuân Xán.

Tào Hồng cũng không hy vọng Tuân Úc gặp bất hạnh, liền thật tâm khuyên nhủ Tào Táo:

- Nếu hắn không muốn trợ giúp huynh trưởng, cũng đừng nên miễn cưỡng hắn, cái con rối kia dù sao cũng chả làm nên trò trống gì đâu, huynh trưởng cứ để hắn muốn làm gì thì làm!

- Nếu như thế thì tốt rồi.

Tào Tháo cười khổ nói:

- Hắn hiện tại cho rằng Lưu Cảnh có thể phục hưng Đại Hán, khuyên ta ủng hộ Lưu Cảnh xưng đế, ta làm sao có thể chấp nhận chứ, hiện tại ta đang lo không biết hắn có phải là Giả Hủ thứ hai không!

Tào Hồng sợ hãi:

- Sao hắn dám nói thế?

Tào Tháo lắc đầu:

- Hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, đương nnhiên, ta cũng không thể trực tiếp giết hắn, hoặc bắt hắn lại, Tử Liêm, ngươi hãy âm thầm giám thị động tĩnh của hắn, một khi có ý đồ một mình rời khỏi Nghiệp Đô thì phải lập tức báo cho ta biết.

Tào Hồng lập tức minh bạch ý tứ của huynh trưởng, nếu Tuân Úc đi thì sẽ mang theo đứa con mà ông ta yêu mến nhất là Tuân Xán, mà Tuân Xán là con rể mình, y có thể từ chỗ con gái biết động tĩnh của Tuân Úc, huynh trưởng quả nhiên suy nghĩ sâu xa, tuy Tào Hồng không nguyện ý, nhưng cũng không dám cự tuyệt, chỉ tỏ thái độ đồng ý.

- Ta hiểu ý huynh trưởng, ta sẽ nói chuyện với Kỳ nhi một chút.

Tào Tháo cười vỗ bả vai y:

- Đi đi!

Tào Hồng đứng dậy cáo từ, Tào THháo lại ngồi một mình, tuy rằng lão không có khả năng tiếp thu đề nghị của Tuân Úc đi đàm luận đạo cân bằng quân – tướng với Lưu Cảnh, nhưng mà lão quả thực cần nói chuyện với Lưu Cảnh một chút, tận lực lùi lại thời Bắc phạt của Lưu Cảnh để mình tranh thủ thời gian khôi phục lại hoàn toàn thực lực.

Lúc này, thứ nữ của Tào Tháo là Tào Hiến cẩn thận mang chén thuốc tiến vào, nàng hướng phụ thân thi lễ, cầm chén thuốc dân lên phụ thân:

- Phụ thân, đã tới giờ uống thuốc rồi!

Tào Hiến năm nay chỉ mười bảy tuổi, bộ dạng cực kỳ mỹ mạo đoan trang, là đứa con gái mà Tào Tháo yêu thương nhất, mấy năm trước Tào Tháo đã có tâm tư cho nàng thay Phục hoàng hậu, dễ dàng khống chế tốt Lưu Hiệp, tuy nhiên khi đó Tào Hiến còn nhỏ, không thích hợp để làm lễ kết hôn, Tào Tháo liền buông tay, nhưng hôm nay lão lại chợt nhận ra con gái mình đã lớn.

Tào Tháo cười tiếp nhận bát thuốc hỏi:

- Hiến nhi năm nay mười bảy rồi à!

Tào Hiến gật đầu:

- Mùa xuân này nữ nhi đã tròn mười bảy rồi ạ.

Tào Tháo nhướn mày, sao lão lại không nhớ sinh nhật của con gái mình? Suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra, mùa xuân trước lão còn ở Lũng Tây đấu với quân Hán, lão áy náy nói:

- Phụ thân bị Lưu Cảnh làm cho sứt đầu mẻ trán, tới mức quên mất luôn sinh nhật của Hiến nhi, ai! Phụ thân thật xin lỗi con.

- Phụ thân đừng nói vậy, phụ thân gánh vác thiên hạ xã tắc, đáng tiếc nữ nhi không phải là một thân nam nhi, nếu không sẽ cùng phụ thân ra chiến trường.

Tào Tháo mỉm cười đầy yêu thương:

- Con có lòng như thế, phụ thân rất cao hứng, chỉ cần gả con cho người tốt, là phụ thân vui rồi.

Tào Hiến cúi đầu, sau đó nói:

- Phụ thân, nữ nhi không muốn gả cho Thiên tử.

Tào Tháo ngẩn ra:

- Cái này con nghe ai nói thế

- Phụ thân đã quên rồi sao? Hai năm trước chính miệng phụ thân đã nói cho nữ nhi nghe.

Tào Tháo kkhông nghĩ ra, sao mình lại đem chuyện này nói con gái mình cơ chứ? Nhưng lão đúng là có ý muốn đem con gái gả cho Lưu Hiệp, đoạn tuyệt với suy nghĩ đó. Tào Tháo trầm ngâm một lát:

- Chuyện này sau này nói sau! Phụ thân còn chưa có suy nghĩ kĩ càng.

Tào Hiến cắn môi:

- Nữ nhi nguyện gả cho bất cứ người nào, nhưng chỉ là không muốn gã cho hắn, nữ nhân thậm chí.... nguyện ý gả cho Lưu Cảnh.

- Lưu Cảnh?

Tào Tháo hơi sửng sốt, lão chưa từng có ý tưởng này bao giờ, nhưng Tào Hiến nói những lời này như mở ra cho lão một cánh cửa, trước mắt Tào Tháo như sáng ngời, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu, lão không phải Tôn Quyền, việc lão và Lưu Cảnh tranh giành lợi ích là chuyện không phải làm đám hỏi là tránh được, tuy nhiên....

Tào Tháo bỗng nhiên ý thức được, cho dù quan hệ thông gia không thể giúp lão được trong việc tranh giành lợi ích với Lưu Cảnh, nhưng có thể làm dịu đi, làm chậm lại việc bắc chinh của Lưu Cảnh hay sao?

Nghĩ vậy, lão liếc nhìn nữ nhi một cái, nữ nhi tướng mạo đoan chính, xinh đẹp, hoàn toàn có thể giúp mình kéo dài thời gian Bắc chinh của Lưu Cảnh.

Tào Tháo vừa trầm tư suy nghĩ một lát, chuyện này tạm thời không thể suy xét, vẫn chưa tới lúc lấy con gái làm quân cờ.

Lão liền cười ha hả nói:

- Hôn sự của con cũng chưa gấp, để phụ thân suy nghĩ thật kỹ đã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui