Binh Lâm Thiên Hạ

Lưu Cảnh bước nhanh đi đến đại sảnh, hắn hướng sang Tào Thực hơi hơi chắp tay thi lễ, trong lòng hắn có chút tò mò, Tào Thực rốt cuộc có nói cho Tào Tháo sự việc Y Đai Chiếu không? Lấy tính cách của Tào Tháo chắc chắn sẽ không thờ ơ được, chẳng lẽ Tào Tháo thực sự nghĩ rằng có thể cản được mình bắc chinh sao? Cho nên mới coi thường không thèm để ý.

Tào Thực nuốt một miếng nước bọt, trong lòng có chút khẩn trương, nếu lần trước là trẻ trâu không sợ hổ báo thì bây giờ gã đối với Lưu Cảnh có chút kinh sợ, bây giờ gã mới chân chính cảm nhận được áp lực cường đại của Lưu Cảnh, khả năng chỉ vài câu nói ngay tại đây, cũng có thể quyết định tính mạng của hàng nghìn hàng vạn người.

Tào Thực hướng về Lưu Cảnh thi lễ, không nói năng gì, chỉ lặng yên đứng ở sau lưng Trần Quần. Lưu Cảnh cảm giác được sự biến hoá tinh tế của Tào Thực, cười cười, mời Trần Quần và Tào Thực ngồi xuống.

- Năm nay phương bắc thu hoạch thế nào?

Lưu Cảnh thân thiết hỏi han.

- Vụ mùa thu hoạch vụ thu năm nay không tệ lắm, nhưng vụ lúa mì hè thì không tốt cho lắm, năm nay lúa mạch nhỏ năm, hẳn là giống phía nam!

- Quả thật, mùa thu hoạch lúa mì cũng không được tốt cho lắm, so với sản lượng năm trước đều giảm đi hai thành, cho nên cả Ích Châu và Kinh Châu đều rất chú ý tới vụ thu hoạch lần này.

- Phương Bắc cũng thế, trưởng công tử đã đi Hà Bắc để thị sát vụ thu hoạch vụ thu rồi, đại bộ phận quan viên cũng đi trợ giúp vụ thu hoạch, nông canh chính là gốc rễ của quốc gia!

Hai người hàn huyên vài câu, Trần Quần lấy ra một phương nữu ấn đặt lên bàn, lại đem một quyển trục đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là chiếu thư Hoàng thượng đưa Châu mục, lễ nghi giản lược đi.

Lễ nghi giản lược là không cần tắm rửa thay quần áo, không cần phải bài chí hương án tiếp chỉ, nhưng Lưu Cảnh vẫn phải hướng về chiếu thư cung kính dập đầu lạy ba cái, nhận chiếu thư, hắn chạm rãi mở ra, không ngờ là chính thức phong hắn làm Châu mục Ích Châu, hơn nữa còn gia phong nữ nhi Lưu Châu của hắn là huyện chủ Vũ Xương, điều này làm Lưu Cảnh có chút bất ngờ.

Phong nữ nhi của hắn làm huyện chủ, có thể nói là Tào Tháo muốn lung lạc hắn, như vậy phong hắn làm Châu mục Ích Châu có ý gì? Lưu Cảnh lập tức minh bạch thâm ý trong chuyện này, chính là muốn hắn dùng Y Đai Chiếu trao đổi chức Châu mục này, Tào Tháo liền biểu hiện thành ý, chủ động phong hắn làm Châu mục Ích Châu, về phần có nhận lại được Y Đai chiếu hay không thì phải xem Lưu Cảnh hắn có nguyện ý phối hợp hay không cái đã.

Nhìn đến đây, Lưu Cảnh liếc mắt thật nhanh về Tào Thực, chỉ thấy Tào Thực đỏ bừng cả mặt, vội né tránh, không dám đối mặt với mình, chột dạ cúi đầu.

Lưu Cảnh có chút hiểu ra, cười nói với Trần Quần:

- Thánh thượng đúng là rất quan đến ta, làm ta rất cảm động! Mời Trần Trung thừa thay ta chuyển lòng biết ơn tới Hoàng thượng, và đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ tới Nghiệp Đô yến kiết Thánh Thượng.

Lúc này Tào Thực nghe hiểu rồi, Lưu Cảnh nói thì là Thánh thượng, nhưng trên thực tế ý chỉ phụ thân của mình, tinh thần của Tào Thực phấn chấn hẳn lên, gã như cảm thấy mình đang ngày càng tiến bộ.

Trần Quần lại khách khí hai câu, cũng không có nói về chuyện chính sự nữa, lúc này, Lưu Cảnh lại hỏi:

- Ta nghe nói Trần Trung thừa cực lực chủ trương khôi phục lại nhục hình, ta cảm thấy rất hứng thú, không biết Trung thừa có thể nói ta một vài lời!

Trần Quần chủ trương khôi phục nhục hình, huỷ bỏ hình phạt quất roi, điều này làm cho triều đình có một cuộc tranh luận lớn. Tào Tháo thì vẫn chần chừ không quyết khiến Trần Quần gặp áp lực rất lớn, không nghĩ tới Lưu Cảnh lại cảm thấy hứng thú, Trần Quần như gặp được tri kỷ, cười nói:

- Khó có được Châu mục nguyện ý lắng nghe, ta sẽ nói đơn giản thôi.

- Ta nguyện chăm chú lắng nghe!

Trần Quần trầm ngâm một chút nói:

- Ông cha ta nghĩ đến huỷ bỏ nhục hình mà gia ta hình phạt quất roi, vốn xuất phạt từ lòng trắc ẩn nhân tâm, nhưng kết quả lại khiến người phạm án ngày càng nhiều, đây là cái gọi là danh khinh mà thực trọng, hình pháp nhẹ thì người dân dễ phạm tội, vả lại dạy hoài không sửa, tàn phá huỷ hoại thân thể hắn tuy là bất hợp lý, nhưng có thể bảo vệ được người vô tội.

Nếu có thể dùng cổ hình, khiến người phạm dân hạ tàm thất, người phạm đạo bị chặt chân, như thế họ mới bỏ đi được cái lòng tham bên trong, tuy rằng không thể nào diệt hết tội ác trong thiên hạ, nhưng ít ra cũng khiến kẻ phạm tội sợ hãi không dám phạm án nữa, đồng thời sợ việc phạm tội, cho nên trong Thư Kinh cũng đã viết:

- Duy kính ngũ hình, lấy thành tam đức, dân không sợ hãi phép nghiêm hình nặng, nơi đó sẽ có đức hạnh sinh ra, cổ kim cũng thế

Lưu Cảnh gật đầu:

- Trung thừa nói rất đúng, Lưu Chương mười mấy năm suy nhược, hình pháp rất sơ sài, làm cho dân chúng Ba Thục không sợ quân pháp, đạo đức suy bại, phản đối phép nghiêm hình nặng không thể không thay đổi, nếu Trung thừa có ý, không biết có thể viết cho ta một đạo văn phục cổ hình, ta rất nguyện ý thi hành thử.

Trần Quần vô cùng sung sướng, tuy rằng Lưu Cảnh là kẻ thù của bọn họ, tuy nhiên Lưuu Cảnh nguyện ý chọn cách trị quốc của y, làm y cảm thấy vô cùng ủng hộ, y vui mừng vuốt râu nói:

- Ta trở về chỉnh sửa một chút, đem những tư tưởng luật pháp của ta và cha ta sao lại một bản, rồi sẽ sai người đem đến cho Châu mục.

Lúc này, Tào Thực ở phía sau họ khan nhẹ một tiếng, nhắc nhở Trần Quần phải chú ý lập trường, Trần Quần quay đầu khẽ cười:

- Công tử không cần phải khẩn trương, ta sẽ nói chuyện này với Thừa tướng, ta biết Thừa tướng độ lượng, sẽ đồng ý chuyện này thôi.

Lưu Cảnh cũng cười nói:

- Xem ra Thực công tử cũng không không hiểu rõ cha mình lắm!

Tào Thực mặt đỏ lên, miễn cưỡng đáp:

- Lần này ta cùng Trần Trung thừa phụng mệnh phụ thân đi sứ Ích Châu, có sứ mệnh trong người, lấy việc công làm trọng, làm xong việc công, sẽ bàn đến việc tư, chẳng phải là càng thêm ý nghĩa hay sao?

Ý tứ của Tào Thực là, nếu việc công không thành, việc tư lại thành, vậy có ý đặt nặng việc tư, như vậy khi trở về sẽ rất khó nói.

Lưu Cảnh và Trần Quần liếc nhau một cái, cùng nhau mỉm cười:

- Thực công tử nói phải, việc luật pháp, về sau hãy bàn tiếp!

Lưu Cảnh lại cùng bọn họ hàn huyên vài câu, thuỷ chung không có nói chuyện chính sự, hắn lại dặn quán thừa bố trí ăn ngủ thật tốt, rồi mới đứng dậy cáo từ.

Tiễn bước Lưu Cảnh, Trần Quần và Tào Thực trở lại đại sảnh, Trần Quần thấy Tào Thực thuỷ chung vẫn không cười, mặt mày lo lắng không thôi thì cười nói:

- Công tử không cần phải quá khẩn trương, lần này kết quả thế nào thì trong lòng Thừa tướng cũng hiểu được, không có đột phá gì, chúng ta cũng không cần phải áp lực, cứ thả lỏng một chút.

Tào Thực ngạc nhiên:

- Nếu biết không có kết quả gì, vậy đàm phán để làm gì?

Trần Quần thản nhiên cười nói:

- Đây là chính trị, đánh thì đánh, đàm thì đàm, không thể vì hai quân giao chiến mà trở mặt, công tử nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, cũng phải cho mình và đối phương một đường sống, Thừa tướng cũng không muốn cùng Lưu Cảnh trở mặt, có như vậy, tương lai mới có khả năng đàm phán.

Tào Thực yên lặng gật đầu, lấy việc phải lưu lại một đường sống, gã dần dần hiểu được.

Trở lại phủ tướng quân, Lưu Cảnh lập tức sai người đi tìm Giả Hủ đến, đối với loại đàm phán này hắn không cần phải tự mình ra mặt, chỉ cần cho một quan lớn dưới tay hắn ra mặt là được. Trên đường Lưu Cảnh về phủ tướng quân đã cân nhắc rồi, loại đàm phán này chỉ có thể cho Giả Hủ ra mặt.

Từ Thứ làm người chính trực, thẳng thắn không quen dối trá, năm trước khi cùng Giang Đông đàm phán đã tỏ ra không thích hợp, mà Tư Mã Ý tuy khôn ngoan xảo trá nhưng kinh nghiệm vẫn còn nông, không thích hợp để đối phó với Trần Quần, chỉ có Già Hủ cáo già, kinh nghiệm lý lịch thâm sâu, chính là người phù hợp nhất.

Chỉ có điều Giả Hủ có tâm bệnh, Lưu Cảnh phải cùng ynói chuyện trước một chút, không bao lâu, Giả Hủ vội vàng đi đến quan phòng của Lưu Cảnh, các cao quan ở phủ tướng quân đều đã đi hết, đi tới các nơi thị sát vụ thu hoạch, Giả Hủ vì tuổi tác cao đã ở lại đóng giữ phủ tướng quân.

- Tham kiến Châu mục!

GIả Hủ vào phòng hướng Lưu Cảnh thi lễ.

- Quân sư mời ngồi.

Lưu Cảnh cười tủm tỉm mời Giả Hủ ngồi xuống, lại sai người lên trà, Giả Hủ là người thế nào, Lưu Cảnh vội vã gấp rút trở về, không phải vì chuyện Tào Tháo phái sứ giả tới sao, hơn nữa đám người Từ Thứ cũng không ở phủ tướng quân, Lưu Cảnh gọi mình đến, rất rõ ràng chính là muốn mình thay hắn ra mặt đàm phán với Trần Quần.

Đây chính là tâm bệnh của Giả Hủ, đã nhiều năm trôi qua, y vẫn gọi Tào Tháo là Thừa tướng, không phải không sửa được, mà Tào Tháo từng có ân với y, y không thể bỏ được cái ân tình này, hơn nữa Lưu Cảnh bắc chinh, Giả Hủ lảng tránh ra mưu, kỳ thật là muốn tránh né.

Tuy nhiên Giả Hủ cũng biết, địch nhân lớn nhất của Lưu Cảnh là Tào Tháo, chứ không phải là Tôn Quyền, cho dù y có muốn tránh né bao nhiêu, thì cũng có ngày phải đối mặt, y vẫn chờ đến ngày này, trầm mặc một lát, Giả Hủ chậm rãi hỏi:

- Châu Mục tới tìm ta, có phải vì chuyện sứ giả của Tào Thừa tướng tới?

Lưu Cảnh không mở miệng trước, chính là muốn Giả Hủ mở miệng, để y có thời gian chuẩn bị tâm lý, Lưu Cảnh gật đầu:

- Quân sư cảm thấy Tào Tháo cử sứ giả tới là có ý gì?

Vấn đề này Giả Hủ cũng đã có suy xét qua, y trầm ngâm một lát rồi nói:

- Lần trước là Tào Thực, lần đó gã đi sứ làm cho Tào Thừa tướng rất bất mãn, cho nên lúc này mới để cho Trần Quân đến, bởi vậy có thể thấy Tào Thừa tướng rất coi trọng lần đi sứ này, nếu ta đoán không sai, mục đích của lần này cũng giống lần trước, khuyên can Châu mục bắc phạt, hoặc là kéo dài thời gian bắc phạt, để ông ta có thời gian chuẩn bị chiến đấu.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Quân sư nói không sai, ta cũng có nghĩ như vậy, thế chúng ta nên làm gì để ứng phó đây?

Giả Hủ mỉm cười:

- Chúng ta cũng không được từ chối, cứ từ từ nói chuyện, đương nhiên, kế hoạch chuẩn bị chiến đấu vẫn cứ tiếp tục tiến hành, thời gian Bắc phạt không thay đổi, chỉ là không tận lực cùng triều đình trở mặt, tranh thủ lợi ích lớn nhất.

- Nói rất hay!

Lưu Cảnh khen:

- Câu nói sau cùng chính là câu ta muốn nghe nhất, quân sư có thể vất vả, thay ta nói chuyện với Trần Quần được không, để xem mục đích của Tào Tháo muốn ta làm gì?

Trong lòng Giả Hủ thời dài một tiếng, cái gì nên đến cũng đã đến, y chũng chỉ có thể đối mặt với thực tế, Giả Hủ thi lễ thật sâu:

- Vi thần nguyện phân ưu cho chủ công.

Giả Hủ rời đi, Lưu Cảnh nhẹ nhàng đùa nghịch cây bút trong tay, trong đầu đang suy tư tình hình chuẩn bị cho chiến tranh, trâu gỗ đã làm ra 1600 chiếc, tốc độ gia tăng mỗi tháng là 300 chiếc, như vậy sang tới tháng ba năm sau, thì có thể đạt ba nghìn chiếc, phù hợp với yêu cầu tiến hành bắc phạt.

Tiếp theo là phân phối lương thực, quận Võ Đô tồn lương đã hai trăm ngàn thạch, cỏ khô một trăm ngàn gánh, nhất định lương thực phải tăng bốn trăm ngàn thạch trước tháng ba, cỏ khô phải tăng ba trăm ngàn gánh, mùa đông này chính là thời cơ vận chuyển tốt nhất.

Lúc này một gã thân binh ở cửa cấp báo:

- Khởi bẩm Châu mục, khi nãy phu nhân phái người đến truyền tin, nói trong phủ có chuyện quan trọng, mời Châu mục gấp rút trở về.

- Phu nhân có nói chuyện gì không?

- Cũng không nói gì, chỉ nói Châu mục mau chóng hồi phủ.

Lưu Cảnh nhìn sắc trời, đang là lúc hoàng hôn, hắn quả thật cũng phải trở về, liền đứng dậy phân phó:

- Chuẩn bị xe ngựa, mau chóng hồi phủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui