Binh Lâm Thiên Hạ

Giữa trưa, một chi quân đội do năm ngàn người tạo thành đang hăng hái hành quân theo hướng bắc, trên cờ lớn đi đầu màu đỏ viết một chữ 'Hán' rất lớn, đây là quân kỳ của quân Hán.

Chi quân đội này đúng là đội ngũ của lão tướng Hoàng Trung, làm tiên phong của quân Hán. Hoàng Trung suất lĩnh mười ngàn quân tinh nhuệ Bắc thượng, nhiệm vụ thiết yếu chính của lão là cướp lấy Lịch Thành và Kỳ Sơn Bảo, thành lập ba điểm tiếp tế trên đường, cướp lấy Tây Thành đánh hạ cơ sở cho quân Hán.

Hoàng Trung không

tham dự lần bắc chinh đầu tiên, lúc ấy lão đang suất lĩnh hai vạn quân đội đóng giữ ở nam bộ Ích Châu, phòng bị người man di thừa dịp cơ hội quân Hán bắc chinh mà tạo phản. Nhưng từ khi người man di tỏ vẻ thần phục, Lưu Cảnh và các tộc Nam Cương đã đạt thành thỏa hiệp, thế cục Nam Cương dần dần hòa hoãn.

Lưu Cảnh lập tức bổ nhiệm Nghiêm Nhan làm đô đốc Ích Nam, Liêu Hóa làm Phó Đô Đốc, hai người Thống soái mười ngàn quân đóng giữ nam Ích Châu, mà điều Hoàng Trung tới Hán Trung.

Hoàng Trung là người cẩn thận, chuyên dùng mưu lược, hơn nữa giỏi về chung sống với người khác, để lão làm tiên phong, sẽ càng thêm ổn thỏa chiến lược mà quân Hán quán triệt là cẩn thận từng bước bắc chinh lần thứ hai. So sánh với Triệu Vân, kinh nghiệm của Hoàng Trung phong phú hơn, có thể biến báo mưu kế của Bàng Thống và mưu sĩ, kết hợp với thực chiến lại càng thêm hoàn mỹ, do đó sẽ càng thêm có hiệu quả, Triệu Vân trong phương diện này có vẻ hơi yếu hơn một chút.

Bàng Thống cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Hoàng Trung, y có chút khó hiểu hỏi:

- Lão tướng quân vì sao không hành quân vào buổi tối, ban ngày hành quân dễ dàng bị thám báo quân Tào phát hiện.

Hoàng Trung khẽ mỉm cười nói:

- Chỉ có một đường lên phía bắc, cho dù hành quân buổi tối cũng sẽ bị thám tử quân Tào phát hiện, hơn nữa buổi tối hành quân, dễ dàng bị quân địch phục kích, ngược lại bất lợi, cho nên cân nhắc một chút, ban ngày hành quân cũng không có vấn đề gì.

- Nhưng bị quân Tào phát hiện, bọn họ sẽ tăng mạnh phòng ngự tường thành, điều này sẽ gia tăng khó khăn cho Lưu Chính bọn họ vào thành, lão tướng quân suy xét đến điểm này chưa?

Hoàng Trung ôn hòa cười cười nói:

- Sĩ Nguyên không cần lo lắng, vấn đề này ta cũng đã suy xét rồi, ta chỉ mang đến đây năm nghìn quân đội, ta nghĩ Hạ Hầu Bá sẽ không quá khẩn trương. Ta cũng tin tưởng Lưu Chính bọn họ sẽ không để người khác thất vọng, bọn họ nhất định có thể thành công.

Bàng Thống không còn lời nào để nói, y phát hiện Hoàng Trung bề ngoài rất rộng rãi, không hay tức giận, nhưng kỳ thật so với Triệu Vân, thuyết phục để lão thay đổi quyết định lại càng thêm khó khăn. Sau khi chế định sách lược, Hoàng Trung hoàn toàn cứ ấn theo ý nghĩ của chính mình mà làm việc, không quá nghe theo ý kiến của người khác. Trong lòng Bàng Thống rất bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, ở phía trước có vài tên kỵ binh chạy tới, một gã kỵ binh ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Hoàng lão tướng quân, có tình báo của Lưu Giáo úy!

Y lấy ra một phong tình báo, dâng lên cho Hoàng Trung, Hoàng Trung mở ra nhìn nhìn, không khỏi vuốt râu cười nói với Bàng Thống:

- Xem ra Lưu Giáo úy đã có nắm chắc, chúng ta gia tốc hành quân, đêm nay đoạt Lịch Thành!

......

Hạ Hầu Bá đang ngủ say bị một hồi tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh, y vô cùng không hài lòng hỏi:

- Có việc gì?

- Bẩm báo tướng quân, có thám báo khẩn cấp báo lại, phát hiện quân Hán Bắc thượng!

- A!

Hạ Hầu Bá kinh hô một tiếng, bối rối lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, y vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa hỏi:

- Có bao nhiêu quân địch, hiện tại ở nơi nào?

- Thám báo nói ước chừng năm ngàn người, phát hiện bọn họ đang ở ngoài ba mươi dặm, phỏng chừng hiện tại đã ở ngoài hai mươi dặm rồi.

Hạ Hầu Bá nghe nói chỉ có năm ngàn người, trong lòng thoáng buông lỏng, y có bốn ngàn quân coi giữ, lại chiếm ưu thế có tường thành phòng ngự, hoàn toàn có thể ứng đối năm ngàn người tiến công, y bước nhanh đi ra quân nha, đi đến phía tường thành.

Lịch Thành, sau khi trải qua lễ rửa tội bằng lửa lớn lần trước, bố cục trong thành đã có một chút cải biến, quân đội tận lực dựa vào mặt phía nam mà đóng quân, dùng hỗn hợp đá phiến bùn đất và đầu gỗ xây dựng trên trăm gian doanh trại, còn xây dựng một loạt nhà đá dựa vào tường thành, nhà đá tất nhiên là quân nha của chủ tướng Hạ Hầu Bá, như vậy cho dù quân địch dùng hỏa công, cũng không dễ dàng bị cháy.

Tuy nhiên lều trại vẫn không thể nào hoàn toàn bỏ mặc, chính là ít hơn rất nhiều, chỉ có hơn một trăm đỉnh lều lớn, dùng để làm kho hàng, ở vị trí chính giữa trong thành, bốn phía còn lại thì đơn giản xây dựng bằng tấm ván gỗ, có thể chống đỡ hỏa tiễn tập kích.

Dù vậy, hơn một trăm đỉnh lều lớn này, cũng chỉ là tạm thời sử dụng, hơn một ngàn binh lính vẫn như cũ đang bận bịu với việc dựng doanh trại, cố gắng vào trước mùa xuân năm tới hoàn toàn vứt đi những lều trại đang sử dụng này.

Hạ Hầu Bá vội vàng chạy lên thành, đứng ở đầu thành nhìn ra hướng nam xa xa, y cũng không nóng nảy, dù sao quân địch còn cách hơn hai mươi dặm, ít nhất còn phải đi mất một canh giờ, hiện tại y vẫn không thể phán định quân Hán có phải đến tấn công Lịch Thành hay không?

Lúc này, lại có một gã thám báo chạy gấp tới, vừa chạy vừa thành kính hô:

- Khởi bẩm tướng quân, quân Hán trú doanh ở bên ngoài mười lăm dặm, giống như đang xây dựng doanh trại tường trúc.

Hạ Hầu Bá có chút ngây ngẩn cả người, quân Hán dựng doanh trại tường trúc ở bên ngoài mười lăm dặm, đây ý tứ là muốn đóng quân lâu dài, trong lòng của y càng thêm hồ đồ, quân Hán rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc này, phó tướng của Hạ Hầu Bá là Mao Tín tiến lên phía trước nói:

- Tướng quân, có phải là quân Hán đang làm chuẩn bị cho bắc chinh hay không. Xây dựng doanh trại tích trữ lương thực, như vậy bọn họ sẽ có điểm tiếp tế, không cần lại vận chuyển lương thực từ quận Võ Đô nữa, lần trước bọn họ chẳng phải cũng bởi vì lương thực vận chuyển khó khăn mà bị bức bách rút lui về phía nam sao?

Một câu nhắc nhở Hạ Hầu Bá, quân Hán chỉ có năm nghìn quân đội, không giống như là đến công thành đánh giặc, nhưng lại là tới làm cái gì đây nhỉ? Làm y không giải thích được, mà Mao Tín lại nhắc nhở y, quân Hán là tới kiến tạo doanh trại tiếp tế tiếp viện, làm chuẩn bị cho bắc chinh.

Hạ Hầu Bá cũng ý thức được đây là một tin tình báo quan trọng, bọn họ phát hiện chiến lược bắc chinh của quân Hán, thành lập trạm tiếp tế tiếp viện, thận trọng tác chiến, y nhất định phải lập tức báo cáo lên cấp trên trước, Hạ Hầu Bá ngay lập tức viết một phong thư chuyển phát nhanh, tìm một gã thân binh lại rồi nói:

- Nhanh đi Ký Thành, đem này thư giao cho Hạ Hầu tướng quân!

Sau khi Hạ Hầu Uyên bỏ mình, chủ tướng Lũng Tây đổi thành Hạ Hầu Đôn đảm nhiệm, Hạ Hầu Bá liền trực tiếp tiếp nhận thống lĩnh từ thúc phụ Hạ Hầu Đôn, thân binh cưỡi ngựa chạy vội về phía bắc.

Tuy rằng Hạ Hầu Bá suy đoán quân Hán không phải đến tiến công, nhưng y vẫn không dám khinh thường, chia quân đội làm hai ban, ngày đêm tuần tra ở đầu thành, lại phái ra trên trăm tên thám báo, điều tra động tĩnh của trúc doanh quân Hán.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, đàn chim mệt mỏi bay về, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, ở phía sau một cây đại thụ trong rừng, Lưu Chính vỗ nhè nhẹ bờ vai của Nhâm Bình, thấp giọng nói:

- Lần đi vào trong thành này, vô cùng hung hiểm, ngươi hết thảy phải bảo trọng.

Nhâm Bình đã thay quân phục quân Tào, y chỉ dẫn theo hai gã thủ hạ vào thành, quả thật là vô cùng hung hiểm, nhưng ba người bọn họ làm việc nghĩa là không chùn bước, tiếp nhận nhiệm vụ, Nhâm Bình yên lặng gật đầu:

- Nếu ta bất hạnh bỏ mình, phụ thân và thê nhi ta liền giao cho Giáo úy chiếu cố.

- Yên tâm đi! Phụ thân của ngươi liền là phụ thân ta, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ bình an trở về.

Lưu Chính lại quay sang nói với hai gã quân sĩ:

- Bảo vệ tính mạng của bản thân, trở lại nhận thưởng hậu!

Hai tên lính gật gật đầu, lúc này, Nhâm Bình nhìn sắc trời một chút, thấp giọng nói:

- Đi thôi!

Ba người trước sau chạy ra khỏi rừng, động tác nhanh nhẹn như con báo, chợt ngừng chợt đi, dần dần áp sát tới tường thành. Bọn họ đi theo góc đông bắc, nơi này lên thành càng thêm dễ dàng, ba người dán mình lên tường thành, Nhâm Bình thử thử, rất nhiều khe hở, quả thật lên thành rất dễ dàng, đương nhiên đây chỉ là đối với bọn họ mà thôi, đối với người bình thường mà nói, vẫn khó như lên trời.

Ba người giống như con thằn lằn, dán người vào tường thành chậm rãi leo lên phía trước. Một lát, Nhâm Bình lên đầu thành đầu tiên, y dán người lên lỗ châu mai quan sát đầu thành. Phòng ngự của quân Tào chủ yếu tập trung ở phía nam, gần như là ba bước một đài hai bước một trạm canh gác, mà phía bắc thì không có binh lính như vậy, chủ yếu là hơn mười chi đội qua lại tuần tra đầu thành. Tần suất tuần tra rất dày đặc, khoảng cách giữa các đội tuần tra chỉ có hơn hai mươi bước, cơ hội cho bọn họ cũng không nhiều.

Quan sát một lát, lúc này, một chi quân Tào tuần tra có mười người xếp thành hàng đi tới, đi qua bên cạnh lỗ châu mai ba người Nhâm Bình ẩn thân. Ngay khi bọn chúng vừa mới đi qua vài bước, mà một chi đội tuần tra khác cũng chưa đến, bọn họ cũng chỉ có cơ hội trong chớp nhoáng này, Nhâm Bình đưa mắt đồng thời ra hiệu cho hai người thủ hạ một cái, ba người nhảy lên, đồng thời nhảy lên đầu thành, lập tức ở đầu thành lăn lộn vài vòng, nhẹ nhàng mà linh hoạt từ bên kia đi xuống.

Ngay khi bóng dáng bọn họ vừa mới biến mất, một đội binh lính tuần tra khác lại xếp thành hàng đi tới, bọn họ không có phát hiện dị thường, từ trên đầu thành đi tới, mà đội binh lính vừa rồi kia đã quay đầu trở lại.

Lúc Ưng Kích quân của quân Hán đang Bắc thượng, từng bắt được hai gã thám báo quân Tào, từ trong miệng binh lính quân Tào, bọn họ biết rất rõ bố cục bên trong thành, cũng đưa ra phương án tương ứng. Bên trong thành có bốn ngàn quân đội, hơn nữa là quân thành, không có dân cư, cướp lấy cửa thành không quá thực tiễn, biện pháp duy nhất chính là thực hiện lại lần đoạt thành trước.

Lần trước là từ trên núi phóng cầu lửa đốt doanh, còn lần này là người lẻn vào trong thành phóng hỏa, mục tiêu của ba người Nhâm Bình, chính là hơn một trăm đỉnh doanh trướng kho hàng tạm thời còn chưa dỡ bỏ kia, thiêu hủy lương thực của quân địch, quân Tào sẽ duy trì không nổi.

Đương nhiên, sự tình không có đơn giản như vậy, bốn phía doanh trướng hiện đầy quân coi giữ, phòng ngự nghiêm mật, rất khó tới gần. Ba người Nhâm Bình tránh ở phía sau một gian quân doanh, nhìn lều trại hơn mười bước bên ngoài, bên lều trại có binh lính qua lại tuần tra, bọn họ không có cơ hội tới gần.

Nhâm Bình không nóng lòng hành động, y ở tại đó kiên nhẫn chờ đợi, dựa theo kế hoạch mà y và Lưu Chính đã thảo luận, Lưu Chính sẽ giúp bọn họ tạo nên cơ hội.

Lúc này, từ xa xa truyền đến một trận dồn dập tiếng tuấn mã, trên đầu thành bắt đầu nổi lên tiếng ồn ào, chỉ nghe có người hô to:

- Nhanh đi bẩm báo tướng quân, quân Hán đến tập kích rồi!

Có binh lính chạy nhanh đi bẩm báo, mà trên đầu thành tiếng la càng lớn hơn nữa, vô số tên từ dưới thành bắn đi lên, không ngừng nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, không ít tên bắn vào bên trong thành, ngoài thành đột nhiên tới tập kích khiến bên trong thành trở nên hỗn loạn.

Bọn lính túm năm tụm ba chạy tới, binh lính thủ vệ đại trướng cũng đều chạy tới phía trước. Luôn chú ý tình huống ở đầu thành, ba người Nhâm Bình bắt được cơ hội này, chạy vội qua, thừa cơ hội quân Tào không có chú ý, chui vào trong đại trướng.

Quân Hán tấn công đầu thành đúng là hai trăm tên thủ hạ mà Lưu Chính suất lĩnh, bọn họ dùng phương pháp đánh bất ngờ quấy rầy quân địch, hấp dẫn chú ý của quân Tào, tạo ra cơ hội cho ba người Nhâm Bình. Quấy rầy trong chốc lát, Lưu Chính thấy đầu thành đã hỗn loạn, lập tức suất lĩnh binh lính nhanh chóng rời đi, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Mà lúc này, Hoàng Trung suất lĩnh năm nghìn quân đội đã bắt đầu xếp thành hàng rồi, chỉ đợi tình hình phía Lịch Thành, Bàng Thống thật tâm khâm phục kinh nghiệm của Hoàng Trung, năm ngàn người tới nơi trúc doanh này quả thật rất khó làm cho người ta nghĩ đến bọn họ là đến công thành, tuy rằng quân Tào sẽ đoán được sách lược của bọn họ, nhưng cũng không sao cả, một khi đoạt được Lịch Thành, chiến lược thận trọng từng bước ngay lập tức hiện rõ như ban ngày.

- Lão tướng quân, ngài cảm thấy bọn họ có thể thành công không?

Bàng Thống có chút lo lắng hỏi.

Hoàng Cái ha hả cười:

- Quân sư yên tâm, bọn họ là Ưng Kích quân, đây chính là thủ đoạn mà bọn họ am hiểu nhất, nếu bọn họ không thể thành công, vậy thiên hạ này sẽ không còn chi quân đội thứ hai có thể thành công, dù sao Hạ Hầu Bá cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, cho nên, bọn họ nhất định có thể thành công!

Hoàng Trung tính toán một chút canh giờ đã hẹn với Lưu Chính, hiện tại có thể xuất phát, lão vung tay ra lệnh:

- Xuất phát!

Năm nghìn tên lính khiêng hơn mười cái thang công thành, nhanh chóng chạy về hướng Lịch Thành.

......

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui