Binh Lâm Thiên Hạ

- Ngươi nói cảm ơn Dương Tùng?

Lưu Cảnh đánh gãy lời của y.

- Dương Thái Thú chỉ biết là Chung Huyện lệnh này trưng nộp thuế phú vô cùng hung ác, cũng không biết việc tham ô quan lương, bởi vì Dương Thái Thú là Thái Thú quận Hán Trung, mà huyện Tự thuộc về quận Võ Đô, cho nên Dương Thái Thú không tiện nhiều lời, chỉ đề nghị ta đi huyện Tự cụ thể tra nhìn một chút.

Kết quả phát hiện huyện Tự ba năm thời gian liền trưng mười năm thuế, nói cách khác, bảy năm thuế phú phía sau cũng đã trưng thu trước tiên rồi, tất nhiên thuế phú nộp lên trên rất nhiều, nhận được Trương Lỗ khen, về phần trung gian gã tham ô bao nhiêu, chính là một khoản không rõ ràng rồi.

- Vậy sao ngươi phát hiện ra?

- Hồi bẩm Châu Mục, vào đêm vi thần dẫn hai gã trợ thủ đến ở huyện tuần tra, Chung Lâm liền cho người đưa tới cho ta năm trăm lượng hoàng kim, ta liền biết vấn đề của gã nhất định rất nghiêm trọng, chỉ có điều sổ sách từ trước đều bị mất hơn phân nửa, không thể nào thẩm tra đối chiếu, về sau lại phát hiện tồn kho lương thực và sổ sách Hán Trung không giống nhau.

Sau đó vi thần theo bản ghi chép của Hán Trung mà tra ngược lại, nhà kho lương của huyện Tự thực tế hẳn là phải tồn bảy vạn thạch lương thực, nhưng trên thực tế tồn kho không tới hai vạn thạch, bỏ đi tổn thất bảo tồn không tốt, ước chừng vẫn thiếu năm vạn thạch lương thực.

Kết quả từ quan huyện, cho tới chủ bộ, đều một mực chắc chắn, lương thực bị quân Ích Châu khi Bắc thượng trưng dụng, còn nói bị loạn quân cướp đi rất nhiều. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, khi quân Ích Châu Bắc thượng căn bản cũng không có đi qua huyện Tự, trực tiếp từ Minh Nguyệt Quan đi Định Quân Sơn, thậm chí ngay cả Dương Bình Quan cũng không đến, làm sao có thể trưng dụng lương thực ở huyện?

Lưu Cảnh gật gật đầu, lại cười hỏi:

- Vậy là ngươi như thế nào tra ra vấn đề vậy?

Tuân Chí từ trong báo cáo gửi tới Thành Đô, chỉ hồi báo vấn đề quan viên huyện Tự, nhưng y tra án thế nào lại không chút nào đề cập tới, mà Lưu Cảnh lại cảm thấy rất hứng thú đối với việc này.

Tuân Chí hơi ngượng ngùng nói:

- Vi thần làm bộ tiếp nhận hối lộ của bọn họ, giả vờ giả vịt tra xét ba ngày, bọn họ tin là thật, liền thấp xuống cảnh giác, sau đó vi thần liền rời đi trở về Nam Trịnh, nhưng lại ngầm phái thủ hạ trở về huyện Tự ám tra, tra được giao dịch của bọn họ cùng thương nhân, trực tiếp bắt giữ người thương nhân này ở Nam Trịnh.

Kết quả thương nhân có bản ghi chép và chứng cớ kể lại tỉ mỉ, vi thần lại mời Triệu tướng quân phái binh hiệp trợ, truy tầm được lượng lớn tiền tài ở trong nhà vài tên quan viên huyện Tự, còn có sổ sách bọn họ giấu kín, dưới chứng cớ và chứng nhân trước mặt, bọn họ không thể không nhận tội rồi.

Lưu Cảnh ha hả mỉm cười:

- Quả nhiên không tệ, không chỉ có thiết diện vô tư, mà rất có mưu lược, không hổ là con cháu Tuân gia.

Tuân Chí mặt đỏ lên, lại khom người thi lễ nói:

- Vi thần có một điều thỉnh cầu, khẩn cầu Châu Mục có thể đáp ứng.

- Nói một chút coi, hợp tình hợp lý ta sẽ đáp ứng.

- Vi thần đối với tình huống huyện Tự vô cùng đau lòng, một huyện giàu đẹp bị tham quan ô lại đạp hư đến mức cảnh hoàng tàn khắp nơi, khẩn cầu Châu Mục bổ nhiệm vi thần làm huyện lệnh huyện Tự, cho ta hai năm thời gian, ta nhất định phải đem diện mạo huyện Tự hoàn toàn đảo ngược.

Lưu Cảnh trầm ngâm một lát, liền vui vẻ nói:

- Khó có được người có chí hướng như ngươi, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, không chỉ có như thế, ta sẽ tái miễn ba năm thuế phú cho huyện Tự, toàn bộ tiền lương tìm ra từ phủ của vài tham quan đều sung nhập kho phủ huyện Tự, trong huyện có thể chi phối, hai năm sau ta sẽ lại đến huyện Tự thị sát, hy vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng.

Tuân Chí mừng rỡ, khom người nói:

- Vi thần nhất định sẽ không phụ lòng Châu Mục phó thác!

.....

Vào đêm, Lưu Cảnh ở bên trong quân doanh phê duyệt điệp văn Thành Đô đưa tới khẩn cấp, Tôn Thượng Hương thì ngồi ở một bên thay hắn sửa sang lại công văn, Tôn Thượng Hương tuy rằng từ nhỏ giỏi võ, nhưng đồng thời cũng đã nhận được giáo dục cẩn thận, đọc sách tập văn, viết chữ cũng rất đẹp.

Nàng tuy rằng đi theo Lưu Cảnh một đường Bắc thượng thị sát, ngắm đã mắt núi sông tráng lệ, nhưng đồng thời cũng đảm nhiệm thư lại lâm thời của Lưu Cảnh, thay hắn sửa sang lại công văn, bắt đầu an bài cuộc sống hàng ngày, ăn ngủ của hắn, trợ giúp rất lớn cho Lưu Cảnh.

Lúc này, Lưu Cảnh dừng bút, cười hỏi Tôn Thượng Hương:

- Nương tử có thể nói cho ta biết, Giang Đông thống trị người Sơn Việt như thế nào không?

Tôn Thượng Hương biết trượng phu vì sao hỏi vấn đề này. Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy báo cáo của Từ Thứ, Từ Thứ đề nghị phái người xâm nhập bộ lạc man di, dạy cho bọn họ nuôi tằm vải, khai hoang trồng trọt, điều này làm cho nàng có chút cảm thán, Ích Châu đối với việc thống trị người man di và Giang Đông đối với thống trị người Sơn Việt hoàn toàn bất đồng.

- Dân số Giang Đông không nhiều, từ thời đại ca thiếp đã không ngừng khơi mào chiến tranh đối với người Sơn Việt, nhân cơ hội bắt người cướp của ở nhiều quận huyện đông đúc của người Sơn Việt. Tuy rằng ở mặt ngoài là chinh phục người Sơn Việt, nhưng đã lưu lại tai hoạ ngầm rất lớn, mấy năm nay quận huyện người Sơn Việt cư ngụ không ngừng phát sinh bạo loạn, căm giận và báo thù người Hán, vẫn là mối họa tiềm tàng của Giang Đông.

Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại nói:

- Từ việc Ích Châu thống trị man di, thiếp mới biết được phương hướng thống trị của Giang Đông đối với người Sơn Việt ngay từ đầu đã sai lầm rồi, hẳn là nên giúp đỡ bọn họ nâng cao cuộc sống, rồi chậm rãi dung hợp với người Hán, mà không phải một cách là dùng vũ lực chinh phục, như vậy hậu quả chỉ hoàn toàn ngược lại.

Nói đến đây, Tôn Thượng Hương gỡ xuống Nguyệt Lượng Bảo Châu vẫn đeo trên cổ, đây là lễ vật Chúc Dung phu nhân hiến cho Đào Trạm, là chí bảo của người man, Đào Trạm tuy rằng không muốn nhận, nhưng cuối cùng từ chối không xong, về sau lại đưa cho Tôn Thượng Hương, Tôn Thượng Hương cực kỳ yêu thích, vẫn mang theo trên người.

Nàng vuốt ve Bảo Châu nói với Lưu Cảnh:

- Từ xuyến Bảo Châu này liền có thể thấy được khát vọng của Chúc Dung phu nhân đối với việc cải thiện sinh hoạt của người man, hy vọng phu quân có thể thật tâm thành ý giúp đỡ bọn họ.

Lưu Cảnh cười cười nói:

- Chinh phục không chỉ có ở chỗ vũ lực, văn hóa cũng là một loại chinh phục, kỳ thật bất kể đối với man di hay là đối với Sơn Việt, không thể thô bạo động dùng vũ lực, cũng không thể một mặt trấn an, hẳn là dùng cùng lúc nhiều phương pháp ân uy. Trước tiên dùng vũ lực lập uy, sau lại dùng thủ đoạn dụ dỗ trấn an, quan trọng hơn là phải có kiên nhẫn, dùng mấy đời người đến chậm rãi dung hợp, thay đổi một cách vô tri vô giác, không thể mong hoàn thành gấp, ta tin tưởng đời con cháu chúng ta, Nam Cương sẽ có biến hóa rất lớn.

- Phu quân nói không sai, thiếp cũng hy vọng có thể nhìn đến ngày đó.

Hai người đang nói chuyện, lúc này, ngoài lều lớn có thị vệ bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, Hoàng lão tướng quân phái người đưa tới chiến báo khẩn cấp!

......

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui